Chap 5 :

* Eunjung *

Đang mơ màng, tiếng lục đục ngày 1 lớn làm tôi tỉnh giấc. Hé 1 mắt, thấy bóng người mờ mờ đang ngồi lục lọi gì đó, tưởng Hyomin, tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Được 5 phút, tôi bất giác nhận ra '' đó chẳng phải tủ quần áo của tôi sao ? '' Sao jiyeon lại ngồi đấy.

- Em làm gì vậy Jiyeon ? - Tôi hé nhẹ mắt mình vì chưa quen với ánh sáng

- Unnie, cái này đẹp, em lấy. - Con bé lôi 2 cái áo yêu thích nhất của tôi hớn hở

Tôi chỉ biết há hốc mồm nhìn nó ngỡ ngàng. Đây chẳng phải gọi là ăn cướp trắng trợn à. Tôi mấp máy :

- Ji ... Jiyeon, áo đó, không được đâu.

- Nhưng nó là của em rồi. - Em thản nhiên quay sang nhìn tôi cười cười

Tôi chết lặng, sao em nhẫn tâm lấy cả quà mẹ tặng tôi cơ chứ. Em bỗng quay phắt sang nhìn tôi làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài, Jiyeon bật dậy nhảy lên người tôi ngồi hí hửng :

- Jung, em thích cái này. - Jiyeon giơ ra chiếc vòng cổ tôi mới mua cách đây 4 ngày, thậm chí còn chưa đeo

Tôi đau lòng, nhắm mắt bịt tai :

- Khônggggggggggggggggggg.

Jiyeon cau mày, nhún nhảy trên người tôi :

- Unnie, sao unnie nhẫn tâm với em thế.

Sao cơ ? ai mới là người nhẫn tâm hả ? Tôi đau đớn cả thể xác và tinh thần :

- Jiyeon ah~ thứ này không được, unnie rất thích nó.

Jiyeon nhìn tôi chằm chằm, nhếch mép, em cúi xuống, ghé sát môi cạnh tai tôi, sát tới mức, đôi môi ấy chạm hẳn vào tai tôi, em thì thầm nhỏ nhẹ :

- Jungie, cái này đẹp thật đấy, em ... lấy nhé.

- ưm ... - Tôi bất lực run rẩy

...

- Á á á á á á .... HAI NGƯỜI LÀM GÌ TRONG PHÒNG EM ĐẤY HẢ ? - Tôi quay ngoắt lại, Hyomin đang đứng ở cửa, 2 tay bịt mắt, hét xong một tràng thì lập tức ú ớ không nói nên câu nào nữa

Tôi tự thấy bản thân thật bi thương, tại sao lúc nào cũng nhìn thấy trong hoàn cảnh thế này chứ. Jiyeon mỉm cười đắc thắng hôn chụt lên má tôi, rồi leo xuống chạy vèo ra khỏi phòng làm tôi vô cùng ngỡ ngàng.

Thứ 1 : Tôi đã mất 2 cái áo, 1 cái vòng cổ

Thứ 2 : Mặt tôi đã nóng lên như lửa đốt rồi

Thứ 3 : Hyomin sợ hãi, lảng tránh tôi, vì nghĩ tôi là người dụ dỗ trẻ nhỏ => Ai mới là người ở trên cơ chứ

Thất thểu ngồi dậy vào WC vệ sinh. Tôi lại mệt mỏi đi ra, giọng Soyeon vang khắp nhà :

- Ra đây, máy đứa ra đây.

Tôi lết từng bước ra ngoài vẻ mệt mỏi. Jiyeon mặc luôn cả áo của tôi ra phòng khách ngồi chễm chệ. Tôi đau đớn hạ mình xuống cạnh em.

...

* Jiyeon *

Nhìn khuôn mặt đau khổ của Eunjung, tôi càng sảng khoái, cái tội hôm qua dám nhìn linh tinh. Cho chừa.

- Tối nay chúng ta sẽ diễn ở M-Countdown nhé.

- gì cơ, sao giờ unnie mới nói ? - Hyomin há hốc mồm

- Unnie cũng mới biết, chủ tịch nói hôm nay nhà đài mới báo thôi

Tôi gật gù cho là phải.

- Vậy chúng ta còn buổi chiều thôi ạ ?

- Ừ, mấy đứa chuẩn bị quần áo đi nhé.- Soyeon mỉm cười rồi bỏ luôn vào trong phòng

* Jiyeon *

Chúng tôi đang trên đường đến M-countdown, tại hồi hộp cả vội vã sợ muộn, nãy tôi chẳng kịp ăn 1 thứ gì cả. Ban đầu là thấy đói, còn bây giờ thì đau đến quặn bụng lại. Khẽ nhăn mặt, hôm nay là ngày vui của mọi người, tôi không thể vì 1 chút đau bụng mà khiến cả nhóm lo lắng. Cẩn thận thu mình lại 1 chút, lại đưa tay lau giọt mồ hôi đang túa ra trên trán, tôi nhẹ thở dài quay sang eunjung. Chị ta đang vui vẻ trêu Boram unnie, tôi chẳng nghe rõ 2 người nói những gì. Mà cũng không quá bận tâm, vì cái bụng đang chiếm hết tâm trí tôi rồi. Dựa người ra sau, tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết.

- Jiyeon, jiyeon ... - Tiếng ai đó thoang thoảng bên tai

Tôi khẽ hé mắt, Soyeon unnie đang cố lôi tôi dậy. Tôi gắng gượng ngồi dậy thật bình thản mặc dù cơn đau bụng lại ập đến khi tôi vừa mở mắt. Cười cợt qua loa, tôi rảo bước về phía trước, hơi gập người.

Hôm nay quả là 1 ngày tốt, bài hát của chúng tôi đứng đầu với lượt bình chọn cao nhất. Chúng tôi ôm nhau khóc nức nở, khóc đến quên cả đau và mệt.

Kết thúc chương trình, tôi lại nặng nề xuống khỏi sân khấu.

- Hôm nay chúng ta đi ăn 1 bữa chúc mừng nhé mấy đứa - Anh quản lí vui cười nói

Tôi lặng đi, hơi nhăn mặt, cự tuyệt :

- em không đi được, mọi người cứ đi.

Eunjung tiến lại gần tôi, ôm mặt tôi vào lòng bàn tay, nhin tôi chằm chằm :

- em không khỏe à ?

Thế nào mà chị ta lại nhìn ra ? Tôi hơi ngẩn người, rồi gạt tay chị ta ra :

- không có, em có bộ phim chưa xem, không thể bỏ, mọi người cứ đi.

- Vậy unnie sẽ mang đồ nướng về cho em. - Boram nháy mắt

- Ừm vậy để jiyeon về là được rồi - hyomin cười với tôi

Tôi cũng khẽ mỉm cười lại

- Vậy em về với jiyeon.

- hả ? - Mọi người quay phắt lại nhìn eunjung, đương nhiên trong đó có tôi

- à, thật ra em có chuyện cần giải quyết. - Eunjung cười nhẹ nhìn mọi người

- được rồi, vậy để eunjung về cùng jiyeon, như vậy vẫn tốt hơn. - Qri cất tiếng thay soyeon

Eunjung lẳng lặng gật đầu rồi kéo tay tôi lên xe. Tôi vẫn thơ thẩn ngồi yên, không dám nhúc nhích, chính là chị ta nhìn ra điều gì đó từ tôi nên mới đòi về cùng.

- Jiyeon, em bị bệnh hả ? - Eunjung cúi xuống trước mắt tôi, hua tay

Tôi giật mình trở về thực tại, quả nhiên, cái đau ở bụng càng thêm dữ dội. aishhhh, biết thế cứ mộng mơ đi rồi bụng sẽ không đau, thật oán trách cái người tên Ham Eunjung kia quá. Nhíu chặt đôi lông mày, tôi khẽ gạt chị ta sang 1 bên, bất giác định nêu bừa 1 lí do :

- em ổn, chỉ là ... - Chưa kịp biện minh, eunjung đã chặn môi tôi lại bằng miếng bánh chocolate mà chị đã mang theo bên người

Tôi ngại đến đỏ cả mặt, có bao giờ bị đói đến đau bụng mà bị người ta phát hiện bao giờ đâu. Tôi thẹn thùng ngước lên nhìn eunjung, chị ta cứ chăm chú nhìn tôi như thể giục tôi ăn đến nghẹn mới thôi. Dù đã ăn rồi, nhưng cơn đau vẫn chẳng giảm là bao, tôi nhíu chặt mày 1 lần nữa, cắt môi đến gần như bật máu để không khóc. Cuối cùng, chỉ vì cái tay của chị đặt nhẹ lên vai mà tôi bật khóc nức nở, đau đến chết mất.

Xe dừng, eunjung kéo tôi đứng dậy, dìu tôi ra khỏi xe , rồi xốc nhẹ người tôi lên lưng 1 cách dễ dàng, tôi cục cựa đòi xuống.

- Ngồi yên đi, em đang đau bụng mà

Tôi khó chịu ngồi yên, cõng tôi như vậy, nhỡ có nhà báo nào lại nói tôi bắt nạt thành viên mới thì sao, thật là không thể chịu nổi. Eunjung cõng tôi vào phòng, đặt tôi xuống giường 1 cách nhẹ nhất có thể, tôi nằm vật ra thở hổn hển như người sắp chết, quay sang chị ta :

- em muốn ăn mì đen.

- được đợi chị. - Eunjung gật đầu ngoan ngoãn ra bếp lục đục nấu cho tôi

Tôi mệt mỏi nằm dài ra giường chờ đợi.

15p sau

- JIyeon, em có muốn xem phim ? - Eunjung ngó đầu vào phòng

Tôi khẽ gật đầu. Chị ta lại trở ra, lúc sau trwor vào trên tay cầm 2 đĩa mì, mồm ngậm 1 cái đĩa. Lẳng lặng đưa đĩa mì cho tôi, rồi đặt đĩa mì của bản thân lên bàn. Eunjunf cầm chiếc đĩa cho vào đầu đĩa. Tôi lạ lẫm hỏi :

- phim gì thế ?

- Ma.

Eunjung nhảy phóc lên giường chui vào trong chăn cạnh tôi, cười hớn hở :

- nếu sợ em có thể rúc vào cổ chị

- Không cần - tôi lạnh lùng quay đi

............

End chap

Đón đọc chap tiếng khi các bạn trẻ xem phim ma nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top