Chap 1
"Hyomin dậy đi con" - đứa trẻ 12 tuổi chỉ biết dụi mắt ngơ ngác nhìn ba mình đang soạn đồ.
- "Có chuyện gì vậy ba?"
- "Chúng ta phải rời khỏi đây, nhanh lên con" - đứa trẻ lủi thủi bước xuống giường ôm theo con thú bông mà ba tặng dịp sinh nhật của mình và tấm hình của hai ba con
*Rầm* tiếng động lớn như ai đạp cửa khiến đứa bé hoảng hồn chạy lại ôm lấy người đàn ông khóc thút thít. Dường như biết trước được chuyện xấu sắp xảy ra ông khuỵu xuống ôm thật chặt lấy đứa trẻ
- "Con gái đừng sợ, Hyomin của ba là đứa trẻ ngoan, khóc xấu lắm nên phải luôn cười biết không?" - ông lau đi những giọt nước mắt hồn nhiên trên gương mặt ngây thơ ấy nhưng chính ông cũng đang khóc, phải chăng đây là lần cuối ông được ôm con gái mình vào lòng, nó còn quá nhỏ phải sống sao, từng giọt nước mắt thay nhau lăn xuống trên gương mặt đã hằn nhiều vết nhăn. Bàn tay nhỏ nhắn vụng về quệt đi những giọt nước mắt đang chảy trên mặt người đàn ông - "Con không sợ nữa, ba cũng đừng sợ"
- "Ừ, ba hư quá, sau này dù không có ba thì mỗi ngày đều phải sống vui vẻ, hứa với ba nhé" - nói xong ông mĩm cười đưa tay móc nghéo với đứa trẻ, vội hôn trán rồi cầm tay Hyomin đứng lên đi về phía tủ quần áo.
- "Con gái ngoan ở đây, đừng chạy đi đâu nhé còn nữa hãy giữ cái này cẩn thận sau này có thể con sẽ dùng đến" - nói rồi ông đeo vào cổ đứa bé một sợi dây chuyền.
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt vẫn còn ngấn đỏ nhìn người đàn ông đang nở nụ cười hiền hòa. Cô bé ôm chặt con thú bông cùng khung hình nhìn cánh cửa tủ khép lại cho đến khi chỉ còn lại một màu đen của bóng tối.
*Đoàng* lại một âm thanh lớn nữa nổ ra theo sau đó là tràn cười "Haha..haha..." Con bé sợ rất sợ nhưng không ra vì đã hứa với ba, nó bịt chặt tay lại nhưng vẫn nghe thấy giọng cười đó, một giọng cười mà cả đời nó không bao giờ quên. Cuối cùng nó cũng đã bật khóc đôi môi nhỏ liên tục mấp mấy gọi ba cho đến khi nó ngủ lúc nào không hay. Cuối cùng đứa trẻ cũng đã tỉnh dậy, mở cửa ra ngoài thì trời đã sáng vội chạy xuống lầu thấy rất nhiều người, nhìn quanh để tìm ba bắt gặp ngay một người đang nằm máu chảy khắp người, tuy rất sợ nhưng con bé vẫn cố lao thật nhanh về phía đó. Cảnh sát can ngăn, không ngờ trong nhà lại còn một đứa trẻ. Đứa bé ấy gào khóc khi nhìn thấy thi thể đầy máu me chính là ba của mình "Ba, ba..."
- "Ba...ba, đừng bỏ con" - Hyomin bật dậy giữa đêm tối, đã mười mấy năm nhưng cô không thể quên chuyện đó, từng hình ảnh như từng thước phim chiếu lại trong giấc mơ của cô. Lấy lại sự bình tĩnh cô mới nhận thấy mồ hôi đã đổ khắp người nên đi tắm. Đúng lúc nước vòi sen xà xuống cũng là lúc nước mắt cô rơi, chúng hòa vào nhau chảy xuống từng tấc da thịt. Mười mấy năm nay cô cố gắng sống thật vui vẻ, mọi người đều nghĩ cô rất vô tư nhưng đâu ai biết rằng tận sâu trong cô là những nỗi đau không ai có thể bù đắp. Tắm xong cô nhanh chóng ôm chú gấu mickey chìm vào giấc ngủ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng làm cô tỉnh giấc, với tay lấy tấm ảnh lên đầu giường đặt lên đó một nụ hôn, khó khăn lắm cô mới rời khỏi được cái giường. Nhìn vào trong gương, cô quyết tâm - "Ngày mới bắt đầu rồi, Park Hyomin cố lên" - dường như cô đã không bận tâm chuyện đêm qua nữa. Hôm nay rãnh rỗi, cô muốn đi đến một nơi đặc biệt đối với cô đó là nơi đã nuôi cô mười mấy năm qua. Ngày ba mất cô chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên không biết gì, họ nói ông tự tử, từ khi sinh ra mẹ đã mất, ba một mình nuôi nấng cô, luôn yêu thương và bảo vệ cô nên ba chính là siêu nhân trong lòng cô, lẽ nào ba không còn thương cô nữa. Ngày đó cô chỉ ngồi một góc ôm chặt con thú bông cùng tấm hình đợi ba quay lại nhưng mãi không thấy chỉ thấy một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, cô khóc vẫy vùng cố thoát khỏi vòng tay đang đưa cô đi đâu đó, cô muốn chờ ba. Người phụ nữ mĩm cười ôm cô vào lòng, nó rất giống với nụ cười của ba phải chăng đều xuất phát từ sự yêu thương
- Con là đứa trẻ ngoan phải không? đi theo ta con sẽ không phải sống một mình
Nơi cô được đưa đến có rất nhiều đứa trẻ, họ đều không có ba mẹ, cô sợ nép vào phía sau người phụ nữ, bà nở nụ cười trấn an. Từng là một tiểu thư sống trong cảnh sung sướng đột nhiên mất hết tất cả chỉ trong một đêm là cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ nhưng dần dần cô cũng hòa nhập cùng mọi người bởi bản thân cô là con người vô tư vui vẻ. Sau này cô mới biết đó là cô nhi viện, dù không được đủ đầy như cuộc sống trước đây nhưng cô đã coi đây là nhà của mình nơi có sơ, có những người bạn cùng cô sống những ngày vui vẻ sau này. Hyomin sống ở cô nhi viện nên không có điều kiện học hành như những đứa bạn cùng trang lứa, chỉ được các sơ dạy, mỗi tháng thì có những giáo viên dạy miễn phí đến. Đến năm 17 tuổi Hyomin cũng xin rời khỏi cô nhi viện vì còn quá nhiều đứa trẻ mà nguồn tài trợ lại càng ít dần, cô không muốn trở thành gánh nặng, cô thấy mình cũng đã đủ lớn để tự lo cho bản thân. Lúc đầu mới rời khỏi cô gặp không ít khó khăn nào là tìm nhà, tìm việc với khoảng tiền ít ỏi mà lúc ra đi viện trưởng đã cho, sau khi ổn định Hyomin bắt đầu đi học bổ túc, cô luôn phấn đấu và ông trời không phụ lòng người khi giờ đây cô đã trở thành sinh viên năm cuối ngành thiết kế thời trang.
Hyomin đã chuẩn bị sẵn sàng, bước ra cửa thì *ầm ầm* trời đang mưa rất to, Hyomin chán nản vào lại trong nhà, thả phịch người xuống ghế sofa đã cũ than trách ông trời, lấy điện thoại ra - "Sơ, con xin lỗi hôm nay con không đến được..." - nói chuyện một hồi Hyomin gác máy đi đến bật tivi cũng rất cũ kĩ, đa số mọi đồ vật trong nhà cô đều là những đồ cũ mà người ta không dùng đến nữa.
- Asshi...cái tivi chết tiệt này
*Bốp*
Cái tivi cuối cùng cũng đã lên được nhưng theo đó tay cô cũng đã bị thương, ngày gì đen thế không biết. Sáng hôm sau đi học, thấy tay cô băng bó mọi người xúm lại hỏi, sau khi nghe kể thì cả đám ai nấy đều ôm bụng cười "Ui da..." tức quá cô đập tay xuống bàn hậu quả đang ôm tay mếu máo, lại một tràn cười nổ ra.
- "Thôi các cậu tha cho cậu ấy đi"
- "Thì ra cậu còn tính người, không như bọn họ, cậu đúng là bạn tốt của mình"
- "Haizzz, đến khi nào cậu mới hết ngố đây, tay đã bị thương vậy mà còn muốn nó nặng thêm sao" - Qri lắc đầu than thở ngồi xuống cạnh bên Hyomin. Vừa cảm kích không bao lâu thì đã chuyển sang ánh mắt căm phẫn.
Bỗng một vật thể lạ nhỏ nhắn xinh xắn từ đâu chạy đến cầm tay Hyomin lắc lắc - "Min ngố cậu sao vậy, đau lắm phải không, sao cậu không trả lời tớ?"
- "Cậu buông tay tớ ra được không, cậu mà còn như thế là tay tớ gãy luôn đó"
- "Ơ ơ... tớ xin lỗi nghe cậu kêu ca thảm thiết trong điện thoại, tớ lo quá nên không để ý"
Lần này là Qri kể, phản ứng khi nghe xong câu chuyện của Boram cũng giống như Qri chỉ biết lắc đầu thở dài. Hyomin cũng theo đó mà im lặng, mặt chùng xuống như là tớ có muốn đâu chỉ là bản tính tớ nó vậy mà hoàn cảnh đó thì ai cũng hành động vậy thôi.
Qri và Boram có thể gọi là 2 người bạn thân nhất của Hyomin. Qri là tiểu thư của tập đoàn thời trang CCM, tuy bề ngoài cô ít nói nhưng lại là một người rất tốt. Vào một ngày rất đẹp trời nhưng đối với Min ngố thì không đẹp chút nào. Đó là ngày cả 2 cùng bước chân vào ngôi trường đại học, Qri đang đứng lúng túng thì có mấy thằng con trai quay quanh định trêu trọc, cứ tưởng mình sẽ không thoát khỏi nhưng mọi thứ xung quanh đột nhiên im lặng, một lúc thì xuất hiện tiếng xì xầm, càng ngày càng lớn dần, mở mắt ra Qri chỉ biết bịt miệng trước cảnh tượng một cô gái nằm chỏng choài dưới đất, tay đang cầm quần của tên biến thái kia "Á Á..." tiếng la đồng loạt của 2 nhân vật chính, nam chính vội kéo quần lên bỏ chạy mất dạng, còn nữ chính vẫn nằm đó mặt úp xuống chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui, mất mặt quá >.<
- "Cậu có sao không?"
- "Ơ, mình không sao, cám ơn" - Hyomin nhận khăn giấy từ tay Qri. Bản tính ham chơi nên đi quanh trường bắt gặp cảnh Qri bị ăn hiếp định ra tay nghĩa hiệp ai ngờ đang lúc chạy đến không may vấp phải cục đá ngã nhào, trong lúc hoảng loạn với đại lấy thứ gì đó, không ngờ thứ gì gì đó chính là cái quần của người ta.
- "Mình cám ơn cậu mới đúng chứ, chúng ta làm bạn nhé" - Qri đưa tay thiện chí muốn bắt tay, Hyomin cũng cười tít mắt đáp lại.
- "À mà cậu học ngành nào?"
- "Tớ học thiết kế thời trang"
- "Vậy là giống tớ rồi hihi"
Cũng nhờ chuyện đó họ đã làm bạn với nhau cho đến bây giờ. Hyomin làm việc tại quán cafe QUEEN'S đã được 2 năm mà chủ của tiệm chính là chị của Boram nên cũng trở thành bạn của cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn này, Boram cũng cùng học trường đại học với Qri và Hyomin nhưng học ngành khác, là một người lúc nào cũng thích ăn ăn và ăn. Trải qua bao nhiêu chuyện cô cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn nhưng cái bản tính ngố vẫn không thay đổi được cũng vì cái tính hậu đậu mà Hyomin gặp biết bao nhiêu rắc rối nhưng cũng nhờ đó mà cô gặp được nhiều người bạn tốt cũng như tình yêu đích thực của mình.
- "Hyomin, xem anh chàng kia kìa, hotboy khóa mới năm nay đó" - Qri lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lúc nãy
- "Người gì đâu mà ốm như cây tăm, thế thì bảo vệ được ai, với lại tớ không thích người nhỏ tuổi hơn" - Hyomin nói một đằng nhưng sau này lại làm một nẻo
- "Đến giờ vẫn còn giữ cái tiêu chuẩn củ chuối đó hả? thế biết đến bao giờ mới có người yêu?"
- "Tớ nói rồi, người yêu tớ phải bảo vệ được tớ"
- "Hậu đậu như cậu có mà siêu nhân mới bảo vệ nổi" - Boram nhai nhóp nhép, dù chạy gấp nhưng vẫn không quên mang theo gói snack
- "Cậu..."
- "Cậu cậu cái gì nhớ chuyện cậu đi không lo nhìn đường té nhào vào cái hố đến mức gãy cổ làm bọn tớ phải vào bệnh viện chăm sóc cả tháng trời, nhớ không?"
- "Tớ..."
- "Thôi tớ về lớp đây cũng sắp đến giờ học rồi, tạm biệt, cho 2 cậu gói snack nè muhhaha"
- "Jeon Boram/Rambo đứng lại đó >.< "
Ngày lễ tính nhân đã đến, quán cafe đông khách hơn thường ngày, Hyomin về đến nhà thì cũng đã trễ, ngã người thật mạnh xuống sofa xoa xoa cái lưng vì đứng cả ngày hôm nay. Nhìn những cặp tình nhân trao cho nhau những cử chỉ ngọt ngào cô có chút ghen tỵ, 23 tuổi rồi mà vẫn chưa biết mùi vị của nụ hôn đầu nó như thế nào, mình có nên từ bỏ cái tiêu chuẩn đó không. Đang nằm tưởng tượng cái viễn cảnh hai người hôn nhau thì tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn ấy. Hyomin bực mình đi đến mở cửa, đến cả mơ mà cũng không cho là sao, thì ra là bà chủ nhà, nét mặt liền chuyển sang vui vẻ
- "Chào dì, dì đến đây có chuyện gì không ạ?"
- "Còn chuyện gì nữa, tiền nhà"
- "Vâng...dì đợi con một lát" - Hyomin ngậm ngụi bước vào nhà, mặt lúc này đã méo xẹo, cô cũng quên mất hôm nay là ngày đóng tiền nhà.
- "Đây ạ" - giằng co mãi mới xong, thiệt tội cho cái bao tiền bị 2 người giành qua giành lại
- "À mà tiền nhà tháng sau tăng lên 10% nhé"- Bà chủ vừa đếm tiền vừa nói
- "Hả???"
- "Vật giá giờ leo thang tôi cũng đâu muốn"
"Có thật vậy không?" cũng may là những lời này Hyomin chỉ dám nói trong lòng. Thôi đành chấp nhận vậy, thời buổi này kiếm nhà được như này cũng khó, với lại ở đây cũng an ninh. Bà chủ đi rồi, Hyomin cũng đóng cửa than trời "Tiền là gì...Tiền ơi...thôi tới đâu thì tính giờ mình đi tắm cái đã rồi ngủ một giấc...giường ơi...ta đến đây"
Hyomin thểu não đem 2 cốc cafe đến bàn Qri và Boram đang ngồi
- "Mới sáng sớm mà mặt cậu lại 1 đống thế? Muốn quán chị tớ ế hả?" - Boram đón cốc cafe từ tay Hyomin, bên này Qri cũng thắc mắc nhìn Hyomin đang ngồi xuống
- "Bà chủ tăng tiền nhà"
- "Sao cậu không đổi nhà trọ khác đi" - Qri lên tiếng
- "Tuy hơi đắt nhưng tớ thấy ở đây cũng tốt, hàng xóm cũng rất tốt bụng"
- "Hay cậu qua nhà mình ở đi"
- "Cám ơn cậu Qri nhưng tớ không muốn làm phiền nhà cậu"
- "Phiền gì đâu, nhà tớ cũng chỉ có ba mẹ tớ với tớ thôi mà có cậu làm bạn cho đỡ buồn, với lại ba mẹ tớ cũng rất thích cậu mà"
- "Vậy nhà tớ thì sao?" - Boram chen vào
- "Tớ cám ơn hai cậu, hai cậu đã giúp đỡ mình quá nhiều rồi, tớ còn lo được không sao đâu" - Boram và Qri cũng không ép Hyomin nữa vì họ biết cô rất cố chấp về mấy chuyện này dù là chỗ bạn bè thân thiết.
- "Tớ thấy nhà trọ cậu cũng đủ cho hai người hay là cậu kiếm thêm một người nữa đi"
- "Nhưng chỉ có một phòng thôi"
- "Thì ngủ chung có sao đâu, con gái cả mà" - Qri cũng gật gù đồng tình với lời nói của Boram. Hyomin thì đang đăm chiêu suy nghĩ, cách này cũng được, chia bớt tiền nhà lại có thêm bạn nói chuyện cho đỡ buồn mà cô đâu biết rằng mình sắp gặp phải người người sẽ làm thay đổi cuộc sống bình yên của mình.
Ngày hôm sau...
- "Unnie, em dán tờ giấy tìm người ở chung nhà trọ ở tiệm cafe được không?"
- "Ừ, em cứ thoải mái" - Biết được hoàn cảnh của Hyomin cộng thêm tính tình con bé rất tốt nên chị của Boram rất thích Hyomin, luôn nhiệt tình giúp đỡ cô.
Một tuần sau...
Cốc cốc...Zzz
Cốc cốc...Zzz
*Rầm...*
- Cái gì vậy hả? Từ từ người ta ra, hỏng cửa thì phải làm sao? ... Anh tìm ai? - Hyomin mở tung cửa, mắt nhắm mắt mở nói giọng bực bội.
Người đó không nói gì cầm tờ giấy tìm người ở chung mà Hyomin đã dán đưa cho cô xem
- "Xin lỗi tôi chỉ tìm nữ chứ không phải nam" - nói rồi Hyomin vội đóng cửa để tiếp tục công việc quan trọng của mình là đi ngủ. Lúc nãy đang mơ giấc mơ đẹp cô gần nhìn thấy mặt bạch mã hoàng tử của mình thì tiếng động lớn làm cô thức giấc, mang bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc bù xù, tay ôm theo con gấu mickey ra ngoài mở cửa. Vừa định đóng cửa thì người kia đã kịp chặn lại, giọng nói trầm ấm cất lên
- "Tôi là con gái"
Hyomin tỉnh cả ngủ, tay dụi dụi mắt nhìn người kia từ trên xuống dưới xem xét, không thể nào tóc ngắn, cách ăn mặc không khác gì con trai sao có thể là con gái, không thể nào, mà đúng là người này rất đẹp, đôi mắt cuốn hút nhưng hình như ẩn chứa gì đó rất buồn, sao tim mình đập nhanh thế này. Hyomin cứ đứng trơ ra đó, đầu thì cứ lắc lắc cho đến khi giọng nói ấy cất lên một lần nữa
- "Cô gì ơi…" - tay người đó quơ qua quơ lại trước mặt cô
- "Sao tôi tin cô được, thời buổi này nhiều kẻ biến thái lắm"
- "Vậy cô muốn kiểm tra không" - vừa nói người đó vừa cởi nút áo
- "Cô muốn cởi đồ ở đây sao?"
- "Vậy thì vào nhà" - định bước vào nhà thì bị Hyomin chặn lại
- "Ế..ế…Sao cô tùy tiện vào nhà người khác thế? ai biết được lỡ vào nhà cô làm gì tôi rồi sao?"
- "Ashiii...tôi nói tôi là con gái cô tin hay không thì tùy, tóm lại một câu cô có cho thuê nhà không? nếu không tôi đi mất thời gian quá"
- "Khoan khoan cô đứng đây đợi tôi một chút" - Hyomin cũng muốn kiếm người càng sớm càng tốt, đúng là nhìn sơ người này thì thấy rất giống con trai nhưng nhìn kĩ lại vẫn có gì đó con gái nhưng để bảo đảm phải gọi điện cho Boram và Qri mới được
30 phút trôi qua...
- "Rốt cuộc là phải chờ đến khi nào? Chẳng phải cô nói chỉ một lát sao?"
- "Nếu như cô bình thường thì đâu phải rắc rối như thế này" - Hyomin lẩm bẩm
- "Cô nói cái gì?"
- "Ơ ơ đâu có cái gì đâu, tôi...tôi nói là chắc họ sắp đến rồi" - Hyomin nở nụ cười khó coi chưa từng thấy. Đúng lúc đó Boram và Qri cũng đang đi đến
Giờ đây trong phòng có ban con người, 6 con mắt đang nhìn chằm chằm vào người đối diện như muốn xuyên thủng cả người ta nhưng ngược lại người bên kia vẫn giữ thái độ bình thản vì có lẽ nó đã quá quen với những cái nhìn như thế này. Đột nhiên Boram đứng lên, phá vỡ bầu không khí có vẻ nặng nề đấy
- "Đi theo tôi, tôi muốn kiểm tra"
Hai con người ở lại mang tâm trạng hồi hộp nhìn hai người đang bước ra, nhận được cái gật đầu của Boram, cả hai thở phào nhẹ nhỏm
- "Chào cô, tôi là Park Hyomin, còn đây là bạn tôi Lee Qri và Jeon Boram, từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng nhà, cô tên gì?" - Hyomin đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay
- "Park Jiyeon" - cô cũng đáp lại - Tôi muốn xem nhà một chút, mai tôi sẽ dọn đến
Cuối cùng hai bên cũng đã thỏa thuận xong. Một cuộc sống mới với nhiều niềm vui lẫn đau khổ đã bắt đầu. Hai con người tưởng chừng như trái ngược nhau nhưng số phận đã được định sẵn họ là của nhau.
Hình tượng Jiyeon giống như trong cry cry ^^
HAPPY BIRTHDAY PARK HYOMIN *tung hoa*
Chap đầu 2 bợn trẻ chưa có gì
Mong mọi người góp ý :)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top