Chương 23: Thắng thua


"Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!"

----------------------------------

Trong phòng chỉ còn lại hai người, đạo diễn cùng nhóm nam ưu kia đã không thấy.

Hắn nằm ở trên người cậu, một bàn tay chống đỡ thân thể, tay kia khẽ vỗ mặt cậu. Cậu từ mơ hồ, dần dần khôi phục tri giác. Nhưng cậu lại nhìn chính tay mình đang vuốt ve ở cổ hắn.

Trên người cậu, quần áo không chỉnh, hơn phân nửa da thịt lộ trong không khí. Hắn cúi đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt thâm thúy không nhìn thấy đáy, cậu nhìn vào, từ từ trôi dạt trong đó, muốn cập bờ, căn bản lại không thể - cậu không thể chạm vào cảm xúc chân thật của hắn.

Giờ khắc này, cậu vẫn không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì. Hắn giống như biết cậu đã hoàn hồn, từ trên người cậu chậm rãi rời đi, đứng trước giường.

Cậu từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng cúi đầu, sửa sang lại quần áo hỗn độn, cài từng chiếc cúc áo, không nhanh không chậm.

Chỉnh trang xong, cậu đứng lên, đến gần hắn, nâng đầu, con ngươi soi trên mặt hắn, nhìn hắn thản nhiên cười: 

"Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền. Anh dựa vào tiền bức người, làm người ta khuất nhục, tôi không phục!"

Đáy mắt hắn rất nhanh hiện lên một tia sáng, nhìn cậu miễn cưỡng hỏi: 

"Nga? Vậy cậu muốn thế nào?"

●︶︶●

Vừa dứt lời, Chung Quốc liền động tay phải, dùng sức hướng má hắn đi đến. Chàng động thủ, lại ở nửa chừng bị hắn một phen xiết lấy cổ ta, ách trụ bàn tay đang hung hăng tiến tới.

Tại Hưởng xuy cười: 

"Nghĩ đến cậu có chút không giống người thường, kết quả vẫn là cùng những chàng trai khác giống nhau ngây thơ, cư nhiên muốn dùng tay tiếp đón tôi, a! Cậu cảm thấy mình có cơ hội thành công sao?"

Chung Quốc không đáp lời, đột nhiên nâng lên một chân, hướng đến hạ thể Tại Hưởng. Nhưng vẫn như cũ hành động chưa dứt, chân của cậu bị một bàn tay khác của hắn kiềm chế trong không trung.

Thắt lưng cậu lập tức hướng phía trước, một tay giữ cổ tay, một tay chế trụ chân cậu, hắn nhất thời không kịp phản ứng, cậu không chút do dự nâng lên một cánh tay, hung hăng tát hắn.

'Ba' một tiếng thúy vang, hắn rốt cuộc lĩnh trọn một chiếc tát của cậu.

Đáy mắt hắn nhanh chóng chiếu ra một tia tức giận.

Cậu nhìn hắn, không chút để ý cười: 

"Không thể tưởng tượng được đi, tôi thuận tay trái, bàn tay này, động tác nhanh hơn, khí lực lớn hơn nhiều!" 

Cậu ở trước mặt hắn phất lên tay trái, đối với hắn dào dạt đắc ý nói: 

"Anh nhất định đã biết, trước kia tôi là tên côn đồ, mỗi ngày đều đánh nhau. Bình thường tôi đều dùng bàn tay này giáng cho người khác một cái tát, vừa nhanh, vừa dứt khoát cũng chưa bao giờ thất thủ!"

Hắn bỗng nhiên buông hai tay đang kiềm chế cậu, cánh tay giơ lên cao, lẳng lặng gắng sức, đối với cậu chuẩn bị trả lại một cái tát.

Chung Quốc nâng cằm, cũng không nhìn hắn, mí mắt nửa hạ, con mắt cuồn cuộn, vẻ mặt kiêu ngạo bất tuân. Cậu quật cường nói: 

"Muốn đánh nhanh đánh, đừng lề mề, ở nhà còn có người đợi tôi về ăn cơm!"

Tại Hưởng nheo mắt lại nhìn cậu.

Bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý, đem cánh tay thu hồi, đối với cậu nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười:

"Chung Quốc, cậu vừa rồi mới nằm ở trên giường, biểu hiện hoảng sợ làm tôi thực vừa lòng, tôi quyết định hôm nay vui đùa đến đây, tạm thời thả cậu trở về. Về sau này, nếu biểu hiện của cậu có thể làm tôi vừa lòng, Lão Nhai kia, tôi che chở nó, tôi không chiếm, tôi cũng không để cho người khác chiếm. Nhưng nếu cậu biểu hiện không tốt, làm tôi chơi đùa không vui, như vậy tôi cũng không ngại cùng cậu bội bạc!" 

Hắn dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: 

"Cậu tiếp tục dùng số điện thoại cũ, tôi không thích số điện thoại đổi tới đổi lui. Nhớ rõ luôn luôn khởi động máy, tiện tôi tùy thời tìm cậu!"

●︶︶●

Một cái tát kia của cậu, nóng rát trên mặt hắn, chặn lại ý tưởng một lần cùng cậu trả hết ân oán tình thù. Hắn vốn định xem cậu chịu không nổi năm người kia cưỡng bức, nhất định sẽ cầu xin hắn tha thứ.

Kết quả hắn muốn, đúng là một bộ dáng sợ hãi.

Nhưng hắn không sự đoán được, cậu có thể cắn răng tới một khắc cuối cùng thần trí còn thanh tỉnh. Sau đó, sợ hãi đến làm cho linh hồn trốn vào sâu trong thể xác, làm một con rùa rụt đầu, cũng quật cường không chịu mở miệng cầu xin hắn.

Thậm chí còn dám dùng sức cho hắn một bạt tai.

Nếu cậu ta như vậy cả gan làm loạn, hắn lập tức quyết định, sẽ cùng cậu ta chơi đến cùng, nhất định phải làm cậu ta thuận theo, lấy đi của cậu ta tất cả mọi thứ, cho cậu ta bị giáo huấn xứng đáng.

●︶︶●

Chung Quốc nhìn lại ánh mắt hắn, lạnh lùng cười: 

"Kim tổng, ngài đừng quên, trong thành phố này không phải chỉ mình ngài là kẻ có tiền, tôi có thể tìm Tuấn Khang Năm giúp tôi!"

Tại Hưởng cười vẻ mặt thích ý, vươn dài ngón trỏ, ở trước mặt Chung Quốc diêu diêu: 

"Không không không, Nguyên Nguyên, chúng ta đều biết, sự thật không phải như thế. cậu căn bản sẽ không đi tìm ba cậu. Nếu cậu có thể đối mặt với ông ta, vừa rồi sẽ không tuyệt vọng như vậy kêu ba ba!" 

Hắn cười tủm tỉm nói: 

"Thực giật mình chính mình vừa nói cái gì phải không? Nguyên Nguyên, cậu phải tin tưởng, tôi có thể nghe ra, như vậy gọi một người, kì thật là quá tuyệt vọng về hắn, nhưng lại không muốn rời xa, muốn xin cầu giúp!" Hắn một bên nói, một bên nhè nhẹ cười, khuôn mặt thật sự tuấn mĩ, tâm địa cũng chân chính âm ngoan đáng sợ.

Nghe hắn nói chính mình vừa kêu ba ba, Chung Quốc không khỏi có một chút sợ sệt. Hừ một tiếng, cậu lạnh lùng cười: 

"Tôi Chung Quốc từ nhỏ một cái mệnh tiện, hiện tại không cha không mẹ, không nơi nương tựa, nếu Kim thiếu như vậy có hứng trí, được, tôi nhất định cùng ngài chơi đến cùng, chơi đến khi ngài nói dừng tôi mới dừng!" Nói xong lập tức xoay người, bước nhanh chuẩn bị rời đi.

Phía sau truyền đền thanh âm Tại Hưởng trầm thấp: 

"A đúng rồi, Nguyên Nguyên, cậu vừa giờ cũng mới kêu mẹ!"

Chung Quốc cả lưng cương trực, dưới chân hơi hơi bị kiềm hãm. Rất nhanh lại khôi phúc bình thường, bước từng bước từng bước, không hề quay đầu, thẳng tắp đi ra ngoài.

●︶︶●

Rời khỏi phòng, đi trên hành lang trống trải, khóe miệng Chung Quốc hơi nhếch lên.

Một phen này, cậu thua? Hắn thắng.

Có chắc chắn?

Một phen này, cậu thua, cũng không phải hắn thắng.

Tuy rằng xem kết quả, cậu là người sợ hãi yếu đuối, nhưng hắn cũng nhìn thấy cậu yếu đuối mà ngoài ý muốn thiện tâm buông tha cho cậu, theo cậu tưởng, cậu hẳn không coi là thua trận.

Bởi vì cậu trước tiên đã hiểu rõ hơn một nửa kết cục.

Ngay từ đầu, cậu đã lớn mật đoán, hắn mặc dù làm đủ bộ dàng lãnh khốc vô tình, là làm cho cậu tưởng rằng hắn thực sẽ làm cho mấy người đàn ông kia chạm vào cậu.

Nhớ rõ ngày đó hắn từng hỏi Tiểu Ngũ: Ảnh kia, anh đã xem qua sao?

Trừ lần đó ra, hắn còn nói: Vô luận chân tướng sự việc tột cùng đến thế nào, em rốt cuộc là con trai, ảnh này lọt ra ngoài, nửa đời về sau sẽ bị phá hủy.

Vì thế cậu bạo gan, phỏng đoán, đến lúc quan trọng nhất định hắn sẽ kêu dừng.

Vì vậy, mặc dù cậu đã sợ hãi đến cực điểm, cũng liều mạng khắc chế chính mình không cần hét to. Chống đỡ, chống đỡ, chống đỡ đến cuối cùng, liền biết được cậu quả nhiên không sai.

●︶︶●

Chính là cậu lại không ngờ.

Tại thời điểm tuyệt vọng kia, cậu lại kêu lên ba ba. Cũng không vì mong muốn mà kêu, mà là bởi ông ta và ông ta ở trong vọng tưởng của cậu, quá xa nhau.

●︶︶●

Chung Quốc về nhà, còn không kịp ngồi, Đường Tráng đã phá cửa xông vào:

"Hôm nay ở trong cửa hàng sao lại thế này? Bọn họ nói em cùng một kẻ có tiền đi rồi?" 

Đường Tráng hỏi, ngữ khí cấp bách.

Chung Quốc khoát tay chặn lại, lười biếng nói: 

"Ngạc nhiên gì, đàn ông có tiền cùng phụ nữ trẻ tuổi đi với nhau, có thể có chuyện gì?" 

Cậu bỗng nhiên tà tà cười, xấu xa nói: 

"Chuyện ái muội! Hắn thích em!"

Đường Tráng kinh ngạc không hiểu: 

"Dựa vào đâu, hắn không có việc gì đi? Có tiền như vậy làm sao phải luẩn quẩn thế, đại cô nương dịu dàng ngoan ngoãn không tìm, lại đi thích loại giảo hoạt cọp mẹ như em?!"

Chung Quốc một cước tiếp trên người anh, rống to: 

"Cút ra xa một chút! Về sau còn muốn em trông cửa hàng giúp, nói cho anh biết, không có cửa đâu!"

●︶︶●

Chung Quốc thả lỏng nghĩ, cậu hẳn là sẽ có một đoạn ngày im lặng.

Cậu chắc chắn Tại Hưởng sẽ không nhanh như vậy tìm cậu.

Nếu cậu là Tại Hưởng, cậu nhất định sẽ không lập tức xuất thủ. Cậu sẽ để mấy ngày, làm cho đối phương trong vài ngày này lúc nào cũng khẩn trương đề phòng, lúc nào cũng sợ hãi, cảnh giác di động bất ngờ vang lên.

Ở những lúc vừa phòng thủ vừa chờ đợi không xác định thời gian bị tấn công, ý chí kiên cường rất nhanh bị tiêu tan, đến lúc đó đối thủ mới bắt đầu cuộc chơi.

Cậu cứ thế nghiền ngẫm tâm lý Tại Hưởng, vốn tưởng sẽ sóng yên bể lặng một trận. Nhưng lần này sự tình không phát triển như cậu dự đoán.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, di động của cậu liền vang.

●︶︶●

Nếu cậu có thể đoán được tâm tư của hắn, kia làm sao hắn lại không nhìn thấy ý nghĩ của cậu. Vì thế nói cách khác, dự đoán trước mà hành động, không chừng hắn nắm rõ tâm lí của cậu mà bắt đầu.

Lúc đó là lúc chạng vạng, vừa ăn cơm chiều, Chung Quốc ngã vào trên giường. Điện thoại vang lên, mộng đẹp lập tức bị nhiễu loạn.

Thấy rõ màn hình hiển thị tên, cậu vạn phần không tình nguyện mà tiếp điện thoại.

"Không biết Kim thiếu tìm tôi có chuyện gì?" 

Cậu ngắn gọn thanh thoát hỏi. Bởi vì mới tỉnh dậy, thanh âm còn hơi có chút khàn khàn, nghe ngốc nghếch miễn cưỡng, dường như còn mang theo hương vị hờn dỗi.

Tại Hưởng thanh âm bình thường: 

"Nửa giờ sau, đến Huyễn Yêu"

Hắn so với cậu càng thêm ngắn gọn thanh thoát.

"Tôi không thoải mái ... Không muốn đi." 

Cậu thuận miệng qua loa.

Điện thoại chuyển qua một chỗ khác, Tại Hưởng đột nhiên nhẹ cười:

"Nguyên Nguyên, cậu không phải là nên đến bệnh viện kiểm tra một chút?

Chung Quốc lúc này mới ý thức được, chính mình trong lúc vô ý đã rơi vào bẫy của Tại Hưởng.

Không thể tưởng tượng hắn thâm như vậy, thuận miệng vô tình cười gian, liền đem cậu làm nhiễu.

Tại Hưởng trong điện thoại cười nhẹ: 

"Nguyên Nguyên, lừa tôi lần thứ nhất chưa qua, em lại định một lần nữa ứng phó tôi, như vậy lừa càng thêm lừa, không sợ tôi cùng em vấn đề ngày càng nhiều sao? Vẫn là"

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục, thanh âm trở nên ái muội: 

"Em là nhiệt tình muốn tiếp tục gạt tôi, làm cho tôi và em chơi đùa lâu thêm một ít"

Chung Quốc hừ lạnh một tiếng: 

"Kim thiếu, con thỏ làm cho nóng nảy cũng có ngày khiêu tường(1), người làm cho nóng nảy cũng có ngày nhảy lầu. Tôi không ngại ngài hung hăng dùng sức bức tôi, nhưng muốn từ mái nhà một đường đi xuống làm thịt sốt cà chua, quả thật cũng cần vài người bên ngoài cổ vũ mới được!"

Tại Hưởng thanh âm một mạch ôn nhu: 

"Chung Quốc, cậu có thể không kiên nhẫn để tôi thường thường nhắc đến vấn đề giải tỏa Lão Nhai, tuy nhiên cậu hẳn là biết, nếu cậu không đến, sáng mai sẽ có một chuỗi máy dài ủi đất đẩy toàn bộ nhà ở Lão Nhai. Tin tưởng tôi, năng lực này, tôi có! Tôi cũng tin tưởng, nhẫn nại của của cậu còn chưa tiến đến trình độ nhảy lầu, vì báo đáp cha nuôi cậu, làm cho hắn vui vẻ, đối với chuyện giải tỏa Lão Nhai này, cậu vẫn nên tâm tồn cố kỵ (2)!"

Chung Quốc không khỏi cười lạnh ra tiếng: 

"Kia, xin hỏi Kim thiếu, muốn tôi đến Huyễn Yêu, có gì phải làm sao?"

Hắn tìm cậu đi Huyễn Yêu, nhất định có chuyện khác. Nếu chính là hắn muốn tìm cậu, có thể tìm một cái phòng khách sạn, lệnh cho cậu rửa mình đưa đến trước cửa đi, ngọc thể trên giường lớn, ngoan ngoãn chờ hắn lâm hạnh là tốt rồi!"

Tiếng cười Tại Hưởng từ trong microphone từ từ truyền đến: 

"Thông minh!"

------------------------------------

(1) Con thỏ nếu bức nó thì nó cũng phải trèo tường, dạng như con giun xéo lắm cũng quằn hay chị Dậu tức nước vỡ bờ a~~~ -__-

(2)Ý là nếu còn nhịn được thì phải nhịn, chung quy là nhẫn nhịn\

-----------------------------------

Chờ lâu quá hông?? Xin lỗi các reads nha, do thấy truyện ế quá chừng :)

Hè rồi, quẩy đê !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top