Chương 20: Che lấp
Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ thật vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó nhỏ kia cũng không được như vậy đâu!
-------------------------------------
Ám bài không dễ đánh, không chỉ cần kĩ năng, còn phải có trí nhớ hơn người.
Khi đánh ám bài, bình thường mặt bàn luôn yên tĩnh không tiếng động, mỗi người chỉ lo liều mạng nhớ bài, căn bản không cần phân tâm nói chuyện. Cho dù như vậy, cao thủ bình thường vẫn không tránh được đôi khi nhớ nhầm một hai quân.
Hôm này cùng phân cao thấp bốn người, đều là cao thủ bài kĩ siêu quần. Bốn người này, lão quan cùng đầu gỗ nhất nhất trầm mặc, toàn tâm toàn ý nhớ bài, tính bài. Tại Hưởng cùng Chung Quốc, hai người chưa từng im lặng, bọn họ một hồi hỏi đáp, ý cười dạt dào, hứng trí nồng đậm, như đang trò chuyện với nhau bình thường. Mà khi nói chuyện, hai người ai cũng không có chậm trễ tốc độ trảo bài.
●︶︶●
Tại Hưởng ra bài:
"Tam điều"
Hắn cũng không nhìn về hướng Chung Quốc, giống như không hề để ý hỏi:
"Nguyên Nguyên, em có hay không gạt tôi?"
Chung Quốc kêu một tiếng:
"Bính!"
Vươn cánh tay, đến quân bài trước mặt hắn vừa kiểm qua. Ngón tay hơn kiều, ngón giữa rất nhanh động, xác định đúng là cây muốn đánh, chụp trên mặt bàn, chính mình đưa ra khỏi khu lũy bài, giương giọng kêu lên:
"Bạch đản!"
Sau đó nhìn về phía Tại Hưởng lấy hỏi đáp lại:
"Tôi nói không có, anh chịu tin?"
Lão quan trảo bài, Tại Hưởng lại chặn đứng hắn, hô một tiếng:
"Ta giang!"
Kiểm bài trước mặt Chung Quốc, hồi mã, cười nói:
"Tôi hỏi em mấy vấn đề, nếu em có thể trả lời được, tôi tin!"
Dừng lại xong, hắn hỏi vấn đề thứ nhất:
"Đêm đó, em nói với tôi, mẹ em không thể chữa khỏi, qua đời, đây không phải là gạt tôi?"
Đầu gỗ không biết hai người đang nói cái gì, nghe không rõ cho nên không nghĩ bị bọn họ nhiễu loạn suy nghĩ, lập tức định thần, tự trảo bài, nhớ bài, tìm cây đánh ra.
Đến phiên Chung Quốc. Cậu một bên tay không không ngừng sờ bài, một bên thong dong mỉm cười, giống như mang theo vài phần trêu tức nói:
"Tôi đoán, Kim thiếu biết đáp án vấn đề này, còn hướng tôi hỏi, có thể thấy được Kim thiếu chân chính là người khiêm tốn. Tôi cảm thấy vấn đề này, tôi cũng không lừa anh, mẹ tôi xác thực là bởi vì không qua khỏi bệnh mà mất, chẳng qua là không phải gần đây, mà khi khi tôi học trung học. Tôi ngày đó cùng anh nói, mẹ tôi không qua được, đi rồi, bà bỏ lại một mình tôi. Đối với anh cũng chưa từng nói là thời điểm nào – là hiện tại, hay là trước kia, cho nên, đây không phải là tôi lừa anh!"
Cậu một mạch cười tủm tỉm, thanh âm thanh thúy, biểu tình xinh đẹp, ngữ điệu thản nhiên. Giống như nói một chuyện rất bình thường, nhưng tinh tế ngẫm ra sẽ phát giác, nơi sâu nhất trong mắt cậu bao hàm rất nhiều tưởng niệm cô đơn.
Tại Hưởng nhìn cậu, ánh mắt sâu kín mông lung, hỉ giận không hiện lên dáng vẻ. Sau một lúc lâu, hắn cười một cái, nhưng như không thèm so đo, quyết định chấp nhận đáp án của cậu. Tay hắn động tác vẫn không ngừng, trong miệng vấn đề vẫn tiếp tục:
"Em nói Nguyên Nguyên là nhũ danh, Chung Quốc là tên thật. Em thực sự có nhũ danh Nguyên Nguyên này sao?"
Chung Quốc cân não, chiếu cố cả cục diện ván bài cùng vấn đề này.
"Ở Lão Nhai mọi người đều biết, khi còn sống mẹ tôi gọi tôi là Thảo Thảo. Bất quá vương tự không phải chữ Nguyên, nhưng cũng là đồng cỏ. Nói như vậy chắc anh không tin, khi tôi khóc, chỉ cần có người đưa tôi nằm trên đồng cỏ, tôi sẽ nín. Mẹ tôi vì thế lấy Thảo Thảo tên này làm nhũ danh."
Cậu nhớ tới khi mẹ kêu Thảo Thảo, vẻ mặt là yêu thương sủng nịnh, đáy lòng bất giác ấm lên, trên mặt cũng tỏa ra tươi cuời ngọt lịm. Bất giác lại nhớ tới mẹ sớm không còn, từ sau không còn nhìn thấy bà hòa ái mỉm cười, không khỏi thấy bi thương, mi tâm trong khoảnh khắc căng thẳng, tươi cười mặc dù còn nhưng trở nên miễng cưỡng, vẻ mặt cũng lộ vẻ tự nhiên không vui.
Tại Hưởng nheo nheo, thu hồi ánh mắt.
Chàng trai này quỷ kế đa đoan, giảo hoạt không giống chỉ mới hai mười tuổi, nếu nhìn tiếp, hắn chỉ sợ chính mình lại bị cậu mê hoặc.
Hắn thanh sắc bất động, hỏi vấn đề kể tiếp:
"Em nói em là con một!"
Chung Quốc không nhìn được cười:
"Cáp! Kim thiếu, vấn đề này xem ra tôi không cần trả lời. Tôi không tin anh hiện tại không biết tôi cùng Tuấn Nhi Quốc là quan hệ gì. Nếu anh biết đến, như vậy nên đồng ý với điều tôi nói, tôi là con một, thiên chân vạn xác!"
"Đối với em, nghe nói Tuấn lão gia Tuấn Khang Năm cũng không phải không để ý" Hắn ung dung nói.
Chung Quốc ra bài hơi dùng lực: 'Ba!' một tiếng thúy vang. Đối với Tuấn Khang Năm trong lòng cậu giờ đây là nồng đậm khinh thường.
Đầu gỗ cả kinh co rúm lại, có chút khiêu chiến kêu:
"Ta, ta, ta quyết định bính! Quốc ... Quốc huynh, bài ... đưa cho ta ... được không..."
Chung Quốc đem bài nhặt lên đưa cho hắn.
Cậu cười lạnh nói:
"A! Có người nguyên bản nuôi một con chó nhỏ, có một ngày lại đánh bay con chó nhỏ này đi! Vài năm về sau, hắn động kinh, tưởng muốn tìm con chó nhỏ kia, Kim thiếu, anh cảm thấy chuyện này không đáng cười sao? Con chó kia nhiều năm qua vẫn lưu lạc tự sinh tự diệt, lúc bị bệnh, đói bụng, lạnh, khổ sở, sắp chết, người đó đang ở đâu? Nó tốt hay xấu đều là một sinh linh, người đó lại tưởng muốn thế nào liền làm thế đó, chẳng lẽ không nghĩ đến cảm thụ của con chó nhỏ đó sao? Còn làm như mình là thần thánh, quả thực buồn cười!"
Cậu thấy hắn nhíu mi, không khỏi cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:
"Kim thiếu cảm thấy tôi không nên lãng phí bản thân mình, đem chính mình so sánh thành một con chó nhỏ phải không? A! Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ thật vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó nhỏ kia cũng không được như vậy đâu! Nó ít nhất có thể im lặng lưu lạc, tôi thì lúc nào cũng bị Tuấn Nhi Quốc vớ vẩn quấy rầy!"
Cậu nói hàm chứa châm chọc, thanh âm lộ ra hận ý cùng lạnh lùng.
Hai hàng lông mi Tại Hưởng cùng lúc càng chặt, pha chút giận dữ. Chưa từng có người nào dám trước mặt hắn nói như vậy, hắn cảm thấy thực không quen.
Theo biểu tình của hắn, Chung Quốc nhìn ra được hắn nghĩ gì, khinh xuy một tiếng, từ bài mình rút ra một cây, cánh tay vươn dài đánh xuống trước bài Tại Hưởng, đối với hắn cười nói:
"Thật ngại, tôi nói chuyện không thể làm Kim thiếu cao hứng, quân này tôi biết, Kim thiếu, ngài luôn chờ Bính đã lâu, tôi cũng sẽ không giữ nó, hiếu kính cho ngài, coi như là bồi tội đi!"
Cậu đưa cánh tay chân thành thu hồi, tươi cười bỗng trở nên càng sáng lạn, nháy mắt nhìn hắn nói:
"Kia đưa ra, là Cửu Đồng!" Vẻ mặt chắc chắn đến cực điểm, tin tưởng bài này hắn đã chờ Bính thật lâu.
Tại Hưởng quả nhiên thu bài, cũng nháy mắt cười với cậu nói:
"Đến mà không nhận cũng là phi lễ, em hào phóng như vậy, tôi cũng nên đáp lễ mới phải!"
Cùng lúc đem bài của mình hé ra chà xát, đưa đến trước mặt Chung Quốc, nhẹ nhàng cười nói:
"Tôi cũng đoán em đã chờ nó thật lâu, hiện tại em có thể có Nhất Giang!"
Chung Quốc kiểm tra bài xong, cao cao đuôi lông mày. Vẻ mặt nhìn qua cùng hắn có vài phần tương tự. Cậu chọn mi nhìn hắn cười cười nói:
"Vậy đa tạ!"
Bên ngoài tươi cười cũng là che dấu trong lòng không khỏi kinh ngạc – cậu cần Nhất Giang, hắn đưa một chút cũng không sai!
Cậu ở chỗ Đường Tráng chơi mạt chược đã lâu, luyện qua rất nhiều, tính bài nhớ bài đương nhiên không phải nói chơi, không thể tưởng tượng đến một thương nhân bận rộn như Tại Hưởng, bài nghệ cùng với cậu cũng không hề thua kém, thật làm người khác giật mình.
Đến phiên lão quan ra bài, hắn nói:
"Phát tài!"
Chung Quốc thanh thanh kêu lên:
"Hồ!"
Ánh mắt hướng Tại Hưởng, trong đó có vài phần đắc ý.
Tại Hưởng nhìn cậu mỉm cười, chậm rãi, nhẹ nhàng, một chữ một chữ nói:
"Theo quy củ của Lão Nhai, tôi tiệt của em hồ!"
●︶︶●
Chung Quốc nghe tiếng không khỏi ngẩn ra. Cậu không thể tưởng tượng được sẽ tại chính nhà mình, bởi chính quy củ của mình lại bại ở trên tay người ngoài.
Tại Hưởng đem bài xốc lên, Chung Quốc cẩn thận xem lại, cuối cùng không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối, hắn chưa hề sai.
Cậu cho dù không hề cam lòng, giờ phút này cũng không thể không cúi đầu nhận thua.
Tại Hưởng cười nói:
"Tôi còn vấn đề chưa hỏi xong".
Hắn quay đầu nhìn lão quan đầu gỗ, khách khí hỏi:
"Hai vị có thể tiện tránh một chút sao?"
Hai người nhìn về phía Chung Quốc, Chung Quốc đối bọn họ gật đầu:
"Đi ra ngoài đi, Kim thiếu không ăn thịt được ta!"
Ánh mắt nhìn lại Tại Hưởng, nháy mắt linh động, lại giống như khiêu khích nhìn hắn hỏi:
"Đúng không, Kim thiếu?"
Tại Hưởng chọn mi cười, cũng không lên tiếng. Miệng hắn khẽ nhếch làm Chung Quốc cảm thấy quen thuộc – giống như cậu lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đầy đùa cợt mỉa mai. Giống như đang cười cậu biết chính mình đã thua, ngoan ngoãn cúi đầu là tốt rồi, biết rõ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, cần gì phải phí hoài tâm cơ trước mặt để hắn khoe khoang phong độ.
Lão quan cùng đầu gỗ đứng dậy rời đi.
Chung Quốc hào phóng khoát tay:
"Mời Kim thiếu tiếp tục!"
Tại Hưởng thản nhiên mở miệng:
"Em nói em là sinh viên!"
Chung Quốc thong dong mỉm cười đáp lại:
"Quả thật đúng vậy, bởi vì chuyện cá nhân nên lễ phát bằng tốt nghiệp ngày đó tôi vắng mặt. Ngày hôm qua mới đến trường lấy giấy tốt nghiệp. Vì thế, từ ngày hôm qua trở về trước, tôi hẳn chỉ tính là sinh viên đại học. Cho nên, Kim thiếu, vấn đề này tôi thực sự không lừa anh!"
Tại Hưởng bị cậu nói xạo:
"Xuy!"
Cười một cái đi ra, gật gật đầu nói:
"Được rồi! Em nói không sai, có trật tự, này cũng coi như là em không có gạt tôi, tốt lắm. Như vậy, vấn đề kế tiếp"
Tươi cười trên mặt hắn đột nhiên tắt, thần sắc trong khoảnh khắc túc ngưng, quanh người như có một luồng khí vô hình, theo hắn mở miệng, áp đảo lại, khiến ngực Chung Quốc thấy khó chịu, hô hấp giống như muốn ngưng lại.
Hắn trầm giọng hỏi: "Chụp ảnh kia, chủ ý là ai?"
--------------------------
Có 2 lựa chọn:
1. Thường xuyên đăng truyện nên các reads có thể đọc giải trí sau mỗi buổi thi HK II
2. Đừng đăng truyện vì nếu các reads đọc sẽ làm sao nhãng việc học và ôn bài.
It's up to you ^^ Tui cũng thi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top