Chương 16: Giao phong

Tuấn Nhi Quốc cố ý nhục nhã Chung Quốc, lại bởi quá mức phẫn lộ, nhất thời quên mất nam nhân vật chính trong ảnh kia là Kim Tại Hưởng. Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tại Hưởng vô tình đã bị cô ta đả động đến.

Chung Quốc lặng lẽ nhìn, Tại Hưởng dĩ nhiên mi tâm nhăn lại. Là người bí hiểm, hỉ giận dù thế nào cũng vô sắc vô hình, một khi đã thể hiện ra mặt, liền làm cho ai cũng không thể nào bình tĩnh.

Tại Hưởng nhìn Tuấn Nhi Quốc, trên mặt lộ ra phiền chán không kiên nhẫn. Cô ta lúc này giống loại đàn bà chanh chua bình thường, cùng với bộ dạng nhu thuận trước đây thật sự khác nhau một trời một vực. Hắn thực ra vẫn biết, cô ta nhu nhu thuận thuận chẳng qua là giả vờ, nhưng không thể tưởng tượng được, bộ mặt thật lại có thể thô lỗ điêu ngoa đến mức này.

Càng ngoài ý muốn là, từ miệng một thiên kim tiểu thư lại nói ra được những lời tục tĩu thô thiển như thế.

Tuấn Nhi Quốc lúc này lại không hề biết trong lòng Tại Hưởng nghĩ gì, hãy còn toàn lực chửi bậy: 

"Chung Quốc, cậu thật sự không biết xấu hổ! Cậu ..."

Tại Hưởng phiền toái nổi lên, đối với cô ta gào to một tiếng: 

"Cô câm miệng!"

Hắn đến giờ không thể tiếp tục chịu đựng được bộ dạng của người đàn bà nay. Phụ nữ phải có dáng vẻ của người phụ nữ, phải hiền thục nghe lời, giống như đứa nhỏ cần săn sóc, phàm là loại phụ nữ chống đối đàn ông, lại chanh chua thích chửi đổng, ở trong lòng hắn, là không thể chịu nổi.

Tuấn Nhi Quốc bị hắn dọa lập tức im bặt.

Chung Quốc ở trược ngực Tại Hưởng cúi đầu, hai vai run run. Nhìn qua như đang khóc thút thít, nhưng thực chất là đang mừng thầm cười trộm.

Nhìn đến một Tại Hưởng luôn không bao giờ lộ vẻ hỉ giận, giờ vẻ mặt chán ghét ra lệnh Tuấn Nhi Quốc câm miệng, cậu cảm thấy trên đời không có việc gì có thể so với việc này khoái cảm.

Thu vào cảm xúc sung sướng, chuyển sang bộ dạng đau khổ, Chung Quốc ngẩng đầu, rời khỏi lòng Tại Hưởng, cùng hắn phân định khoảng cách, đem tầm mắt chuyển về phía Tuấn Nhi Quốc, đối với cô ta than thở khóc lóc nói: 

"Tuấn tiểu thư, cô là tiểu thư nhà giàu, quyền lớn thế lớn, tội gì nhất định phải bức tôi? Năm mươi vạn đối với cô mà nói căn bản không đáng kể, nhưng đối với tôi mà nói, dù bán hết máu trên người cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy! Cô có thể giơ cao đánh khẽ được không? Tôi nơi này chỉ có như vậy!"

Cậu vừa nói, một bên lấy ra hai chiếc thẻ. Chính là hai chiếc thẻ hồi trước Tại Hưởng đưa cho cậu.

Kỳ thật tiền trong thẻ đã sớm rút hết, hai chiếc thẻ lúc này bất quá chỉ lấy ra làm bộ.

Tuấn Nhi Quốc như điên rồi bắt đầu rít gào: 

"Chung Quốc! Cậu nói bậy! Tôi muốn khóa miệng cậu lại!" 

Một bên kêu, một bên hướng chỗ Chung Quốc lao đến.

Chung Quốc quay đầu nhìn Tại Hưởng, vẻ mặt đau thương bất lực. Bộ dáng này nếu là đàn ông bình thường nhìn thấy chắc chắn không thể không động tâm. Nhưng Tại Hưởng lại trước sau như một, thần sắc không động.

Bỗng nhiên phía sau vụt tới.

Một người đàn ông lao đến bên cạnh Tuấn Nhi Quốc, một phen chặn lại Tuấn Nhi Quốc đang cố gắng lao đến phía Chung Quốc điên cuống hận không thể tự mình ăn sống nuốt tươi người đối diện.

Tuấn Nhi Quốc bị ngăn lại, dưới chân lảo đảo.

Đứng vững xong chắm chú nhìn người vừa tới, không khỏi giật mình: 

"Là anh?! Sao anh lại đến đây? Anh lôi kéo tôi làm cái gì? Bỏ tay ra cho tôi!" 

Một màn này vào mắt Tại Hưởng, hai người kia rõ ràng có quen biết nhau.

Người đàn ông kia lôi kéo Tuấn Nhi Quốc lớn tiếng giận dữ nói:

"Tôi như thế nào đến đây? Cô thật ra hẹn tôi một giờ sau tại đây gặp, tôi nhàm chán liền đến đây sớm một chút, chậc chậc, không mệt đến sớm, nếu đúng như cô hẹn lát nữa đến, chỉ sợ bỏ qua một hồi hay!"

Không cho Tuấn Nhi Quốc cơ hội nói chuyện, hắn tiếp tục nói: 

"Tuấn tiểu thư, mua bán không nên như vậy, cô lật lọng, có ý tứ gì?" 

Trong giọng nói hắn dường như chứa rất nhiều oán khí cũng phẫn hận.

Chung Quốc liếc mắt một cái trộm dò xét Tại Hưởng. Hắn nhìn trước mắt một màn, mặt không chút thay đổi, cô vẫn như cũ không đoán ra hắn lúc này tột cùng là đang nghĩ cái gì.

"Anh như thế nào trong một chốc lát liền lật mặt? Tôi cũng không hiểu anh đang nói hươu nói vượn cái gì?" 

Tuấn Nhi Quốc vừa giãy dụa vừa kêu lên, lời nói trong miệng liền thốt ra, căn bản không dùng đầu óc, càng thêm ý thức không được chuyện đang xảy ra rốt cuộc là thế nào

●︶︶●

Người đàn ông kia nhìn qua tức giận không thôi, nói gì cũng không chịu buông tay: 

"Tiện nhân! Rõ ràng trước đã nói, tôi giúp cô làm thỏa đáng chuyện này, cô cho tôi một trăm vạn, cũng đồng ý không để vị hôn phu giải tỏa Lão Nhai, hiện tại tôi giúp cô làm tốt tất cả, cô được cái cô muốn, lại nghĩ đến trở mặt, cư nhiên lấy cớ ba cô không chịu cho tiền tiêu vặt, nói chỉ có thể trả tôi năm mươi vạn, hơn nữa năm mươi vạn này cũng còn cần thời gian. Phi! Mẹ nó, tôi tin cô mới là lạ! Muốn dùng năm mươi vạn là có thể đuổi ông sao? Không có cửa đâu, cô đã muốn chơi tôi, cũng đừng trách tôi với cô không nhân nhượng!"

Hắn nâng ngón tay hướng Tại Hưởng: 

"Cô không phải dặn đi dặn lại không cho hắn biết việc này đúng không? Tôi đã nói cho hắn biết! Cô đã không chịu trả năm mươi vạn kia, vậy để cho hắn trả!" 

Hắn quay đầu lại nói với Tại Hưởng: 

"Tôi cũng không gạt anh, vừa rồi chính là tôi cho người mang ảnh đến, tôi muốn hẹn anh ngày mai đến giao tiền, không nghĩ hôm nay đã gặp được! Nếu mọi người đã có mặt tại đây, liền đơn giản nói thẳng ra là tốt nhất! Là vị hôn thế của anh biết anh có người khác, thuê tôi ở khách sạn đặt máy quay, đem ảnh chụp anh cùng tình nhân đến, cô ta tính dùng cái này buộc anh kết hôn, thuận tiện cũng áp chế cô tình nhân kia, bắt cô ta rời đi. Vốn đầu tiên nói nếu mọi việc thành công cho tôi 100 vạn, hơn nữa cùng tôi cam đoan nhất định sẽ làm cho anh hủy bỏ kế hoạch giải tỏa Lão Nhai – cha tôi, con tôi ở đó, hủy đi Lão Nhai định làm cho người ta ăn không khí sao! Hừ! Nói thật dễ nghe, kết quả tôi đều làm xong, không những vì thế còn mất việc, nhưng mụ đàn bà này lại đổi ý nói chỉ cho tôi năm mươi vạn! Phi! Định đùa với tôi sao! Anh bạn, đừng oán tôi nhiều chuyện, xin khuyên anh một câu, loại phụ nữ làm chuyện vô sỉ lại quỵt nợ này, tôi xem anh vẫn rốt cuộc muốn lấy cô ta sao!

Tuấn Nhi Quốc mở lớn hai mắt, liền thét lên chói tai: 

"Anh câm mồm cho tôi! Anh vì cái gì ngậm máu phun người! Như thế nào là tôi bảo anh làm! Rõ ràng là chính anh chủ động tới tìm tôi ..." 

Không cho cô ta tiếp tục nói, người kia bỗng dưng đánh gãy: 

"Tiện nữ, cô còn dám nói! Tôi làm xong việc cho cô, cô liền nói không có tiền định ăn quỵt! Nếu tôi không chủ động đi tìm cô, chỉ sợ năm mươi vạn kia cô đều muốn nuốt tất!"

Chung Quốc đúng lúc chen vào nói: 

"Tuấn tiểu thư, nếu tôi đoán không sai, cô là muốn lấy năm mươi vạn từ tôi, một giờ sau sẽ giao cho vị tiên sinh này đi? Ha ha!" 

Cậu cười khổ: 

"Cho cô thất vọng rồi! Tôi làm sao có nhiều tiền như vậy? Cô không phải nghĩ là người đi theo kẻ có tiền đều có nhiều tiền hay sao? Tôi chỉ có thể với cô nói một câu thật có lỗi, cô nếu nghĩ như vậy thì cô sai lầm rồi, tôi không phải kĩ nam, sẽ không biết không cảm thấy thẹn bán thân để đi theo Kim thiếu đòi tiền!"

Tuấn Nhi Quốc thét chói tai: 

"Chung Quốc cậu điên rồi! Cậu uống nhầm thuốc rồi! Cậu nói cái gì! Cậu...!"

Người kia nghe Chung Quốc nói xong, chậc chậc miệng nói: 

"Nguyên lai là như vậy! Tuấn tiểu thư, người ta nói người ta không có tiền, năm mươi vạn này không thể lấy được! Cũng đừng trách sao tôi đi tìm vị hôn phu của cô!"

Quay đầu nhìn Tại Hưởng, hắn tiếp tục nói: 

"Không bằng thừa dịp mọi người đều ở đây, kết thúc rõ ràng đi! Tôi thứ nhất cầu tài, thứ hai cầu nhà. Lúc trước cô nói với tôi là năm mươi vạn là vì chàng trai này chỉ đưa cho cô năm mươi vạn, tôi chỉ cần cô thanh toán một nửa tiền mặt là được rồi. Nhưng hiện tại nếu anh cho tình nhân của anh năm mươi vạn, tình nhân của anh lại đưa cho vị hôn thê của anh năm mươi vạn, vị hôn thê này lại đưa năm mươi vạn cho tôi, cái đó, anh đưa cho tôi trực tiếp năm mươi vạn có cái gì khác biệt? Cho nên hiện tại, anh chỉ cần đưa cho tôi một trăm vạn, đồng thời hủy bỏ kế hoạch giải tỏa Lão Nhai, cũng viết một giấy cam đoan vĩnh viễn không bao giờ giải tỏa Lão Nhai, tôi lập tức sẽ đem toàn bộ ảnh kia tiêu hủy, từ sau chúng ta sẽ không bao giờ giáp mặt. Trừ những thứ đó đã yêu cầu từ trước tôi cũng không yêu cầu gì thêm, được một bước tiến một thước. Nhưng nếu anh không đáp ứng điều kiện của tôi, chúng ta mọi người tất cả lưới rách cá chết, cũng đừng trách tôi đem toàn bộ ảnh tung lên mạng! Đến lúc đó anh cùng tình nhân của anh đều khó mà ngẩng đầu.

Hắn đột nhiên ngừng lại, cẩn thận nhìn Chung Quốc, trên vẻ mặt lộ rõ vẻ đáng khinh:

"Chậc chậc! Nhìn xem, bao nhiêu thanh thuần, bao nhiêu đáng yêu! Nếu số ảnh này được công khai, về sau thanh thuần này của cậu sẽ được bao nhiêu đàn ông chiêm ngưỡng thèm muốn!"

Tuấn Nhi Quốc một bên điên cuồng dãy giụa, ý đồ tránh khỏi bị người kia chế ngự. Cô ta muốn kêu to, lại bị người đàn ông kia giữ một bên bả vai, ngón cái đặt ở yết hầu, làm cho cô ta không thể kêu to, chỉ muốn ho khan.

Tại Hưởng nhìn người đàn ông kia, nhìn Tuấn Nhi Quốc bị hắn kiềm trụ, lại nhìn xem Chung Quốc đứng cạnh, tựa tiếu phi tiếu nhếch mép.

Tầm mắt dừng lại trên người Chung Quốc, một lần nữa quay mặt hướng người đàn ông kia, nhìn hắn, thản nhiên hói: 

"Tôi muốn hỏi một vấn đề, ảnh kia, anh đã xem qua sao?"

-----------------------------

Au đã ngoi lên lại rồi đây ^^ Lần này hổng có lộn chương nữa đâu nhoa!

Notes: 10 comment, 15 vote để chương tiếp theo ở chế độ công khai, còn không đủ thì sao các reads biết rồi đó :) Lặn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top