Chương 11: Thương tiếc

Cái năm ngày thứ ba đảo mắt qua đi, cuối cùng cũng bị Chung Quốc bình yên tiễn bước. Nghẹn chừng năm ngày không thể chạy không thể chơi thoải mái, Chung Quốc buồn khổ cơ hồ sắp giơ chân, khó khăn khôi phục một thân thoải mái, cậu hứng trí hẹn Dương Dương đi bờ biển bơi lội.

Còn không đợi cậu đem ý tưởng này đến màn thực tiễn hành động, Tuấn Nhi Quốc thanh âm lại như ma quái vọt vào tai cậu.

Đứng ở một phương diện nào đó mà nói, Chung Quốc thật sự bội phục mẹ con hai người Tuấn Nhi Quốc, rất có nhận tính, quá mức kiên cường, mặc dù liên tiếp bị mắng, cũng vẫn như cũ bất khuất, hôm nay đem bọn họ ném trở về, ngày mai lại giống như con gián bất diệt bất tử đi đến trước mặt, không thuận theo, không buông tha người khác, kinh thiên động địa, cố tình gây sự.

Lúc này đây, Tuấn gia tiểu thư lại đối với Chung Quốc nói: 

"Chung Quốc, cậu thực sự là muốn ở trên đường cái ngủ sao? Tôi cho cậu thời gian dài như vậy, cậu cũng không đến tìm tôi giải thích, tìm tôi làm cam đoan, tôi nói cho cậu, cho dù tôi thiện lương mềm lòng, cũng không phải là bị cậu bắt nạt xong còn muốn làm thánh mẫu không oán! Nếu bây giờ đây, cậu còn cố tình không trả nợ tôi, cố tình không làm cam đoan, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cậu, tôi nhất định sẽ dỡ xuống phòng ở của mấy người!"

Nghe qua lời nói này, Chung Quốc lạnh lùng cười nhạo: 

"Tuấn Nhi Quốc, cô không phải là phát sốt đi? Buổi sáng rời giường, cái gáy không bị đập vào đá chứ? Thật là kì quái, cô có ăn thức ăn của loài người, mà không nói tiếng của loài người như vậy, cái gì loạn thất tao bát tao, giải thích? Nói cái gì trả nợ? Tôi đánh cô là trừ yêu diệt ma thay trời hành đạo! Viết giấy bảo đảm? Làm cái gì cam đoan? Cam đoan ba cô cho tôi tiền tôi sẽ không lấy sao? Cô muốn tôi với cô cam đoan cái chuyện này, là tôi không phải có điểm bị coi thường a? Tuấn tiểu thư, tôi đã cùng cô nói qua, không có việc gì đừng phiền nhiễu tôi, tôi ngày nào đó không kiên nhẫn sẽ hướng nhà mấy người cho mấy người mấy cái tát!"

Tuấn Nhi Quốc thở hổn hển: 

"Chung Quốc! Cậu quá đáng! Tôi ăn nói tử tế, đối xử tử tế với cậu, cậu liền như vậy không có giáo dưỡng! Tôi không thèm cùng cậu dây dưa, như vậy đi, tôi cho cậu hai mươi vạn, cô viết cho tôi giấy cam đoan, cam đoan không lấy tiền của ba tôi. Cậu cam đoan cho tôi, tôi cũng cam đoan cho cậu, phòng ở của cậu sẽ không bị giải tỏa!"

Chung Quốc thực sự nhịn không được, cười ha ha: 

"Tuấn Nhi Quốc, trong đầu cô có cái gì a? Cư nhiên bỏ ra hai mươi vạn! Cô tưởng cái gì? hai mươi vạn đã nghĩ bán đứt cho tôi viết giấy cam đoan? Cô là tinh thần không tốt đi! Chậc chậc, số tiền này cũng thật lớn, lớn đến độ dọa người! Đủ khó coi! Như vậy đi, không bằng tôi cho cô năm mươi vạn, cô nhất định phải hủy phòng ở của tôi, trăm ngàn đừng do dự!"

Tuấn Nhi Quốc kêu to: 

"Chung Quốc, tôi xem cậu thực có bệnh!"

Chung Quốc lập tức hỏi cô: 

"Tuấn Nhi Quốc chẳng lẽ cô có thuốc?"

Tuấn Nhi Quốc âm thanh ồn ào: 

"Cậu mới có thuốc!"

Chung Quốc nhàn nhạt đối cô ta nói: 

"Ân! Đúng! Tôi có thuốc, cô có bệnh!"

Không cho Tuấn Nhi Quốc cơ hội tiếp tục nổi điên, Chung Quốc theo sát sau nói: 

"Tuấn Nhi Quốc, tôi đã cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi. Cô đã không biết tốt xấu như vậy vài ba bận, cũng đừng trách tôi cùng cô chơi độc!" Cậu thanh âm ôn nhu vô cùng, lại ở trong đó hàm chứa nồng đậm âm trầm ngoan tuyệt.

Cậu cắt đứt điện thoại. Tâm tình vừa hứng trí dậy lên một chút đã bị tắt ngấm. Cậu quyết định không cùng Dương Dương đi biển. Việc cậu hiện tại muốn làm là một sự kiện khác.

Chung Quốc lấy hai chiếc thẻ trước đây của Tại Hưởng, cầm chặt chúng, cậu cười rộ lên.

Được rồi, nếu mọi người thấy nhàm chán như vậy, không bằng lúc này đây, đơn giản liền chơi lớn một chút!

●︶︶●

Ngày hôm sau, Chung Quốc bắt đầu trù tính một việc.

Tất cả làm thỏa đáng về sau, vào lúc ban đêm, cậu đến khách sạn ven biển thuê một phòng.

Cậu mang theo một bình hồng rượu, trước một mình uống một nửa, mặt khác một nửa đặt ở trên thảm. Đến khi mùi rượu xông lên đầu, cậu gọi điện thoại cho Tại Hưởng.

Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện cho hắn.

Cậu đối với hắn mà nói, thủy chung ngoan ngoãn phục tùng nhu thuận nghe lời, khi hắn tìm cậu thì tùy ý kêu đến, khi hắn không tìm cậu cũng chỉ im lặng một chỗ không đi quấy rầy. Xét thấy cậu luôn luôn biết trước biết sau, biểu hiện tốt, lúc này đây, khi cậu tìm hắn, cậu chắc chắn thật sự, hắn nhất định sẽ đáp lại.

Ngắn ngủi vài tiếng tút, tút vang qua, điện thoại rất nhanh chuyển được.

Chung Quốc trong lòng hơi hơi vui vẻ. Hắn tiếp điện thoại của cậu càng nhanh, càng chứng tỏ cậu ở trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng.

Cậu hướng microphone ai ai nức nở: 

"Kim thiếu!" Cậu điềm đạm đáng yêu gọi hắn: 

"Anh có thể đến ... khách sạn ven biển được không?" Từng tiếng từng tiếng nghe bất lực lại bàng hoàng, bị nước mắt nhuộm dần thanh âm giống như dẫn theo sức nặng, một chữ một chữ hạ xuống, nện ở trong lòng người nghe, phát ra vô số thương tiếc.

"Nguyên Nguyên, em chậm rãi nói, đã xảy ra chuyện gì?" – Hắn lập tức quan tâm hỏi.

"Kim thiếu!" Nói hai chữ, vẫn ẩn nhẫn tiếng khóc liền không thể tiếp tục, giống như nước lũ bất ngờ đột ngột tiến đến, càng không thể thu. Cậu thê thê nghẹn ngào: 

"Mẹ em không qua được, đi rồi, bà bỏ lại em một người!"

Rõ ràng đây chính là nói dối, rõ ràng chỉ vì làm hắn đồng tình, mà khi cậu nhớ đến mẹ rời đi, giờ khắc này Chung Quốc đáy lòng đau thương tràn ngập đi lên. Bi thương kia đã sâu lại trầm trọng, ép cậu cơ hồ không thể hô hấp. Cồn làm cho người ta trở nên thành thực cùng yếu ớt, cậu vốn chính là diễn trò, kết quả không nghĩ lại thực đi vào vai diễn như thế.

Hắn lập tức nói: 

"Cho anh biết số phòng!".

Cậu nói cho hắn nghe, hắn ghi nhớ xong vội vã cắt đứt điện thoại.

Cậu tùy ý ném điện thoại một bên, nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên giường lớn. Nước mắt vẫn như cũ chảy xuôi, theo khóe mắt, ngã nhào đến mang tai, chảy xuống một đường , lại bị một giót khác lăn qua, làm cho làn da không ngừng run rẩy.

Cậu đem cánh tay đặt ở ngực, nơi đó rất đau.

Năm đó mẹ qua đời, cậu cũng không thực sự khóc, bởi vì cậu hiểu được, theo mẹ rời đi một khắc, cậu đã trở thành cô nhi, nếu cậu suy sụp, không một ai có thể dìu cậu đứng lên. Cho nên cậu vẫn nói với chính mình phải kiên cường, phải chống lại những bất công của cuộc sống, không nghĩ làm cho chú Đường cùng Đường Tráng phải bận tâm.

●︶︶●

Tại Hưởng rất nhanh đuổi đến khách sạn. Mở cửa phòng ra, hắn nhìn thấy một bộ mặt ưu thương đau khổ cơ hồ không thể tự kìm chế.

Tim hắn không khỏi đau đớn

Cau mi tâm, hắn âm thầm tưởng: Một chàng trai mảnh mai như vậy, khóc như vậy hoa lê đái vũ(1), đáy mắt tản mãn đau thương, chỉ cần là một người đàn ông nhìn thấy, chỉ sợ đều phải nhịn không được mà ôm lấy.

Nghĩ như vậy, sau mi tâm dần dần giãn ra.

Hắn nhìn cậu chăm chú. Cậu nhất định đã uống không ít rượu, bởi vậy mà trên mặt đã có hai đóa hoa hồng vựng, lúc nức nở bay tới thản nhiên mùi rượu.

Cậu không giống ngày xưa rụt rè ngượng ngùng, nhìn thấy hắn liền lao vào trong lòng, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, rầu rĩ khóc. Mỗi một lần khóc thút thịt đều cực lực ẩn nhẫn, giống như sợ tiếng khóc quá lớn sẽ phiền đến hắn.

Tiếng khóc của cậu liền như vậy chảy xuôi ở ngực hắn. Trái tim hắn một chút như tan ra.

Hắn đem cậu ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng ở trên lưng cậu, một mặt trấn an, một mặt ôn nhu nói: 

"Đừng khóc, có anh ở đây cùng em, đừng khóc, đừng khóc ..."

●︶︶●

Chung Quốc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn Tại Hưởng. Giờ khắc này, hắn giống như đối với cậu có vô tận bao dung cùng trừu mến. Hắn cúi đầu gần gần hỏi cậu: 

"Uống rượu?"

Cậu hấp hấp mũi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hai luồng nước mắt lập tức theo trong mắt nhào đi ra.

Cậu đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: 

"Nơi này đau, bọn họ nói uống rượu sẽ không đau nữa!"

Hắn nâng tay lau nước mắt trên gương mặt cậu: 

"Đứa ngốc, một người uống rượu, chỉ biết càng uống càng đau!" Ngón tay hắn thương tiếc xẹt qua làn da cậu, ôn nhu hỏi: 

"Còn rượu không? Đến đây, anh cùng em uống, hai người cùng nhau uống rượu sẽ không đau!"

Cậu gật đầu, nắm tay hắn đi vào bên giường, tựa ở mép giường, cùng nhau ngồi trên thảm. Còn lại nửa bình hồng rượu ở bên cạnh cậu, cậu rót đầy hai ly, một ly đưa cho hắn, một ly giữ lại cho mình. Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hắn nhìn cậu, hơi hơi nhíu mi.

"Uống như vậy, cho dù tim của em không đau, thì vị cũng sẽ đau!"

Cậu mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn hắn. Mùi rượu mới cũ cùng nhau xông lên đầu, trong ánh mắt cậu dường như có một tầng sương mù dày.

Tay hắn hướng cằm cậu, đối với cậu thì thào nói nhỏ: 

"Rượu uống như thế này mới có thể quên đau lòng!" Hắn uống một ngụm rượu lớn, đem chén rượu đặt một bên, hai tay nâng mặt cậu, cúi đầu, môi nhu nhu đặt trên môi cậu.

-----------------------------

(1) Bạch Cư Di dùng câu này để tả nước mắt của Dương Quý Phi, ý nói người phụ nữ đẹp khóc giống như hạt mưa xuân đọng trên cành hoa lê.

_______________________

Chap mới nóng hổi vừa thổi vừa coi ^^

Hoàn fic này mới fic mới các nàng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top