Chương 10: So chiêu

Lúc Chung Quốc hoàn hồn, phát hiện mình đã bị Tại Hưởng áp đảo ở trên thảm. Cậu nằm trên mặt đắt, hắn nằm trên người cậu. Môi hắn theo cằm cậu một đường uốn lượn trên cổ, tính tế cắn nhẹ. Chiếc áo rộng thùng thình không có chút ngăn cản, tay hắn đã theo vạt áo thoải mái đi vào bên trong. Bàn tay hắn ấm áp xoa từng tấc da thịt, kéo dài tới trước ngực cậu, vội vàng lại khát vọng nắm giữ cậu, hơi hơi dùng sức vuốt ve xoa nắn. Cảm xúc tốt đẹp làm dục vọng của hắn bị thiêu đốt tới đỉnh điểm,hắn cơ hồ có chút cấp bách, đưa tay từ trong áo cậu rút ra, di chuyển đến bên hông ý đồ thoát ra quần dài.

Thời cơ đã đến.

Chung Quốc cuống quýt giữ lại tay Tại Hưởng: 

"Không được!"

Tại Hưởng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai hàng lông mày khẽ nhăn nhăn. Nhu cầu dục vọng cần giải quyết cấp bách, cự tuyệt của cậu làm hắn không kiên nhẫn cũng không hờn giận.

"Hôm nay không được! Thật sự không được!" Cậu thanh âm run run, bên trong mang theo tiếng khóc, nghe như không thể nói ra yêu đuối vô tội.

"Không được?" Hắn chọn cao mi thô ráp hỏi.

Cậu vội vàng thở hổn hển, bộ ngực cao thấp phập phồng, hai luồng mềm mại một chút lại một chút hướng vào trong ngực hắn, làm hắn hận không thể lập tức đem cậu ngay tại chỗ tử hình nuốt vào bụng.

"Em ... Em ... đang rất mệt". Cậu lúng ta lúng túng nói. Gặp đối phương dường như nghe không hiểu, đành phải kiên trì giải thích: 

"Chính là, chính là ... do bị khách mời rượu quá nhiều mấy bữa nay ...."

Hắn nghe lí do của cậu, hai mắt có chút đăm chiêu. Hắn nhìn vào mắt của cậu, độ ấm chợt giảm xuống:

"Em là vì việc ban ngày cùng anh giận dỗi?"

Chung Quốc mờ mịt lắc đầu: 

"Vì, vì cái gì anh lại nói như vậy?"

Hắn cong lên một bên khóe miệng, trong giọng nói hàm chứa một tia mỉa mai: 

"Em nói xem?"

Chung Quốc cố gắng làm một tầng nước mắt.

Cậu dùng sức lắc đầu, mắt lệ lưng tròng, ngưng tụ, một giọt lại một giọt lăn qua khuôn mặt.

"Em không giận dỗi! Anh oan uổng em! Anh nếu không tin, liền chính mình kiểm tra xem!" Cậu bất cứ giá nào cũng không buông tay, nhắm mắt lại, cắn môi, thẳng tắp nằm trên mặt đất.

Trên hàng lông mi thật dài, vẫn lộ ra một tầng nước mắt, từ bầu trời đầy sao chiếu rọi xuống, phát ra một tia sáng kì ảo.

Tia sáng này làm tim hắn như tan ra.

Hắn cúi xuống hôn ánh mắt của cậu, nhẹ nhàng nói: 

"Tốt lắm, đừng khóc, anh tin em".

Cậu mở hai mắt. Đôi mắt bị nước mắt rửa qua trở nên trong suốt như dòng suối có thể nhìn thấy đáy. Cậu nâng cánh tay, sợ hãi ôm hắn cổ, đáng thương nhìn hắn, khẽ dụi dụi vào hõm cổ Tại Hưởng.

Hắn bị cậu làm cười rộ lên, một bên cười một bên lại cúi đầu, đem cậu hôn thật mạnh.

●︶︶●

Một bên đáp lại nụ hôn của Tại Hưởng, Chung Quốc một bên trong lòng hưng phấn mừng thầm

Một ván này, cậu thắng!

Nếu hắn thực sự kiếm tra, hắn sẽ lập tức phát hiện, cậu đang nói dối.

 Cậu thật sự không mệt!

Giờ phút này nhìn người đàn ông nằm ở phía trên mình, tựa đầu chôn vùi ở cổ mình, dồn dập thở, Chung Quốc không tiếng động cười trộm.

Gian kế này có thể thực hiện được, thật khoái trá vô cùng.

Tại Hưởng hô hấp thật mạnh, mượn tự chủ của hắn đi bình phục dục vọng đang nhảy lên trong thân thể, đã có thể giương cung bạt kiếm dục vọng của của bao nhiêu người khác.

Một lúc về sau, hắn rốt cục tỉnh táo lại.

Hắn rời đi người cậu, đem cậu một bên kéo lên.

Để cậu hãm ở trước ngực, hắn híp mắt cúi đầu nhìn, trong thanh âm ẩn một phần dục vọng còn chưa hết, thì thào mỉm cười: 

"Ngươi này nha đầu hư hỏng, có phải hay không muốn chọc ghẹo anh? Mệt mà còn mặc quần áo thế này, đem anh dụ hoặc đến toàn thân cháy, em lại một chậu nước lạnh bắt nó tắt ngấm, làm cho anh nhìn thấy mò được mà cuối cùng ăn không được!" Hắn vừa nói, một bên lại đưa tay tiến vào trong áo cậu, bừa bãi vuốt ve, cậu bị hắn vỗ về chơi đùa cúi đầu ngâm nga e lệ né tránh.

"Nha đầu hư hỏng, xem về sau anh như thế nào phạt em!" Hắn khẽ cắn tai cậu, ái muội nói.

Chung Quốc ưm một tiếng, trốn vào trong lòng hắn, cúi đầu, dấu đi hai má, ngượng ngùng giống như không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Cậu trốn ở trong ngực hắn, cười trộm rất thích ý.

Cậu đã nói, cậu một thân quần áo phối hợp thế này, là vô cùng hiệu dụng!

Dễ dàng tiến vào trong áo, vô hạn dụ dỗ, không cần cố ý liền có thể thoải mái khơi mào dục vọng của hắn. Quần bó sát người khó thoát, đó là sau khi dục vọng của hắn bị khơi mào, cậu cự tuyệt dùng nó kết hợp hữu lực ngăn cản.

Bản thân cậu cũng không giận dỗi, cũng không có ý chỉ huy 'Nguyên Nguyên' đi giận dỗi. Đêm nay sở dĩ không làm cho hắn ăn đến cậu, là vì cậu nhớ tới một chân lí như thế này: Cái không chiếm được mới là cái tốt nhất. Cái tốt nhất nhưng đạt được không dễ dàng, đó mới là đáng quý trọng. Thiếu chút nữa có thể đạt được đến cuối cùng nhưng cuối cùng không đạt được, nhất định sẽ cả đời khắc cốt ghi tâm.

●︶︶●

Ngươi rõ ràng chỉ kém một chút có thể đem ta ăn luôn, ta lại cố tình cho ngươi không ăn được, ta tiến vào miệng ngươi, làm mê mẩn ánh mắt người, nắm bắt tâm tư của ngươi, vì thế ngươi từ nay về sau, chỉ sợ là không thể nào đem ta quên đi.

●︶︶●

Tại Hưởng chưa bao giờ là một đối thủ bình thường, Chung Quốc đối với việc này đã ghi nhớ kĩ.

Cậu nói cho hắn, mỗi lần tiếp khách xong, cô chỉ cần nghỉ ngơi 5 ngày, chắc chắc hai cái năm ngày về sau, hắn sẽ không tìm cậu. Hắn tha lâu như vậy, cậu hiểu được, là hắn để cho cậu biết, hắn cũng không phải vội vàng đến mức không ăn cậu thì không thể, không có cậu làm hắn no bụng, hắn vẫn dễ chịu mà sống. Hắn như thế nào có thể vì một người phụ nữ nhớ mãi không quên mấy ngày đâu?

Vì muốn thoải mái một chút, không muốn lo lắng đề phòng,Chung Quốc gọi điện thoại cho Dương Dương, hi vọng có thể từ Dương Dương biết được những động thái mới nhất của Tại Hưởng.

Dương Dương quả nhiên không phụ lòng cậu hi vọng nói: 

"Tiểu Quốc, Tại Hưởng dạo này trên sân bóng, bên người lại thay đổi hai cô bạn gái mới, người nào người ấy đều liễu yếu đào tơ, xinh đẹp động lòng người" 

Báo cáo xong Dương Dương phụ tặng: 

"Tiểu Quốc, nếu không có việc gì người nên ... làm cái gì đắp mặt a? Ôi, da hai cái cô gái kia, vừa trắng lại vừa mịn a...."

Chung Quốc xem thường cắt đứt điện thoại.

Các cô mịn cứ việc mịn, có cái gì giỏi? Trích dẫn một câu của một đồng chí nữ kiệt nói – bọn họ còn không phải 'Mĩ tắc mĩ hĩ, không có linh hồn'(1)?

Bất quá sau đó cậu nghĩ lại, không khỏi có chút buồn bã. Cậu giờ phút này cũng không lấy tình cảm thật đối với Tại Hưởng, vì thế trong mắt hắn, làm sao thường không phải nhất chích cận cung cho tiết đùa bình hoa (2) đâu?

Nghĩ nghĩ, miệng lại giống như có một cỗ hương vị ê ẩm trượt qua.

Dùng sức uống một ngụm to nước sôi, xua đi cái hương vị nhạt nhẽo, Chung Quốc nói cho chính mình, một cái năm ngày cậu có thể yên tâm vượt qua. Không chỉ một cái năm ngày này, mà những năm ngày kế tiếp, lại năm ngày kế tiếp nữa ... rất nhiều cái năm ngày, cậu đều có thể một người tùy tâm chi phối.

Người tối hiểu biết chính mình, có khi không phải là bằng hữu mà chính là đối thủ. Trong quá trình âm thầm đấu trí cùng Tại Hưởng, cậu đã trở nên ngày càng hiểu biết hắn.

Hắn đã đi tìm cậu, cho cậu cơ hội, chính là thân thể của cậu không chịu thua kém cự tuyệt hắn. Hắn sẽ không cho cậu nhiều cơ hội làm cho cậu cảm thấy chính mình không giống với người thường. Hắn đối với lần khâm điểm cậu tiếp theo, nhất định sẽ ở một đoạn rất dài về sau.

Chung Quốc âm thầm cảm thán. Nguyên lai nghĩ đến kĩ thuật của chính mình cao một bậc, hiện tại mới biết đúng là tương xứng – cậu không cho hắn dễ dàng ăn đến, hắn cũng không cho cậu cơ hội thị sủng mà kiêu.

●︶︶●

Nhàn rỗi có cái hay của nhàn rỗi, Chung Quốc đắc ý lẳng lặng tự hỏi một sự việc.

Đối với Tại Hưởng mà nói, cậu cùng những người phụ nữ khác cũng không phân biệt, mà cái hắn theo đuổi là quá trình chinh phục các cô. Làm cho các cô yêu hắn, hắn lấy yêu tên(3) đi khống chế các cô, sẽ không quý trọng, chính là hưởng thụ.

Đối với chính cậu mà nói, hắn là đòn sát thủ để cậu dùng trừng phạt Tuấn Nhi Quốc. Cậu muốn câu dẫn hắn, dù chưa nhất định có thể làm hắn yêu cậu, thì ít nhất cũng phải làm cho hắn đối với mình nhớ mãi không quên. Hắn đối với cậu có cảm giác, đó là tra tấn lớn nhất đối với Tuấn Nhi Quốc.

Như vậy tự hỏi, cậu rốt cục nhớ tới, cậu sở dĩ tiếp cận Cố Thần, lúc ban đầu mục đích bất quá là vì trừng phạt Tuấn Nhi Quốc càn quấy. Nhưng theo thời gian tiếp xúc với hắn, nguyên bản một hồi đàn ông đối với phụ nữ trừng phạt, bất tri bất giác không nghi ngờ dần dần biến hóa thành tâm đấu giữa phụ nữ với đàn ông.

Cậu cùng Tại Hưởng, một cái chờ mong câu dẫn đàn ông có thể sung sướng đắc thắng, một hy vọng chinh phục để thỏa mãn hư vinh.

Nhìn ra hắn tự tin quyến rũ được cậu, nhưng cậu càng tự tin hắn nhất định không làm được.

Bởi vì, cậu bảo vệ được trái tim của chính mình không đi lạc, cũng bởi vì, cậu cuối cùng cũng sẽ cho hắn một kết cục nổ tim.

------------------

(1) Ý nói đẹp người đẹp mặt nhưng vô hồn

(2) Một bình hoa đâu chỉ có một bông, ý nói là không chỉ có một mình Nguyên Nguyên, còn có nhiều người phụ nữ khác "trong bình"

(3) Mũi tên tình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top