Chapter 20

Chapter 20

Tôi dùng mọi cách, làm mọi chuyện mà tôi cảm thấy có ý nghĩa.

Thế nhưng, vô dụng.

Xán Liệt không biết đây là lần thứ mấy mở mắt.

Đêm nay hắn mơ một giấc mộng nhiều lần giống nhau, mơ thấy Biên Bá Hiền đứng ở trước mặt mình, chính mình nỗ lực chạy về phía cậu ấy nhưng làm thế nào cũng không thể chạm vào nổi.

Bá Hiền vẫn như cũ, một dạng mỉm cười, lại mang một chút khoảng cách.

Trên thế giới thứ không có cách nào vượt qua đại khái chính là khoảng cách giữa người và người.

Nó sẽ vô hạn phóng đại, lớn đến nỗi, người đó ở trước mặt ta, nhưng người nghĩ cũng không phải ta nghĩ.

Nghiêng đầu liếc dáng vẻ Bá Hiền ngủ, ánh trăng vẩy vào bên trong phòng.

Hô hấp đều đều hợp với khuôn mặt an tĩnh ngủ, mọi thứ đều phối hợp như vậy.

Tự giễu cười một tiếng, Xán Liệt dùng chân trần liền nhẹ nhàng đi tới bên giường Bá Hiền cầm lấy bàn tay cậu đang để bên ngoài nhét lại vào chăn.

Mỗi lần đều là như thế này, rõ ràng bình thường nhìn qua người này sẽ cứ như vậy an tĩnh ngủ, thế mà không hiểu sao lúc sau nhìn lại đã thấy tay để ra bên ngoài.

Xán Liệt không ngủ được liền ngồi trên giường, trong lòng cảm giác bất an dần dần tụ lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhị trung khác với những nơi khác vào giữa đêm không? Tựa hồ cảm thấy hắn tự hỏi một vấn đề buồn chán cực độ liền duỗi chân một cái nhanh chóng đắp chăn đi ngủ.

Không khí vào lúc sáng sớm đều mang một cảm giác tươi mát của bùn đất.

Bá Hiền ngáp một cái thật to lại vươn người một cái ~ rửa mặt xong sau đó nhìn Xán Liệt còn chưa dậy, liền trực tiếp rời đi.

Bản thân có lẽ sợ hắn. Không biết nên đối mặt như thế nào nha!

Xán Liệt đứng ở trong ky túc xá không nói chuyện, nhanh chóng sửa sang xong liền chạy ra ngoài.

Ngày hôm nay vốn là tâm tình tốt bởi vì giáo viên thể dục không biết nên cho lớp làm cái gì, lại đột nhiên chỉ thị nói, học sinh nam chuẩn bị chạy 1000 mét còn học sinh nữ chạy 800 mét mà tất cả đều âm trầm xuống.

Xán Liệt vui vẻ khởi động tại chỗ vài lần, hắn có ưu thế là chân dài nên chạy thể dục dễ hơn rất nhiều.

Các học sinh nữ oán giận một trận, nhiều người còn làm nũng với thầu giáo để khỏi phải chạy. Nhưng mà lần này thầy giáo lại kiên định dị thường.

"Cậu nói xem, có phải vì ông Chu này lại cãi nhau với vợ ở nhà nữa nên mới như vậy hay không?" - bởi vì đã quá quen với thầy giáo này, các học sinh nam liền trực tiếp kêu giáo viên thể dục là lão Chu.

"Vậy thì sao, thế mà lại lây sang chúng ta, cậu nói lão Chu không thể nào chịu thua kém một chút sao!" – học sinh nam phẫn hận nói.

"Lý Li, cậu muốn chạy 4000 mét sao?" – Lão Chu thính tai lập tức nghe thấy, làm hại Lý Li lập tức lắc đầu tay đưa lên miệng làm động tác biểu thị câm miệng.

"Tốt, học sinh nữ chạy trước." - lão Chu thổi còi, các học sinh nữ liền xếp thành một hàng ngang.

"Này, vị trí này là của tôi." - "Này, đừng có mà đẩy nữa." - các học sinh nữ tao chen mày, mày chen tao cùng xô đẩy.

"Chạy." - khẩu lệnh được phát ra, hai mươi mấy học sinh nữ chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài.

Bá Hiền ở trong góc yên lặng xoa bóp cái bụng của mình một chút.

"Làm sao vậy?" - phía sau truyền đến âm thanh. Bá Hiền quay người lại thấy Xán Liệt đang nhìn mình.

"Tôi không sao." - Bá Hiền nói.

"Nói bậy, Bá Hiền rõ ràng còn vừa mới đè cái bụng xuống, bây giờ còn nói không có việc gì, Xán Liệt đi nói với lão Chu." - Xán Liệt lo lắng nhìn Bá Hiền, muốn đi tới chỗ thầy giáo lại bị Bá Hiền kéo về.

"Chuyện của tôi thì tự tôi khác biết, đừng xen vào" - hung hăng liếc mắt nhìn Xán Liệt.

Xán Liệt chỉ có thể lo lắng nhìn cậu.

"Tốt, học sinh nam đến đây, chuẩn bị chạy." – các học sinh nam nghe thấy cũng đứng thành một hàng.

"Tốt, chạy." – các học sinh nam từ từ chạy ra ngoài, để lúc sau còn phải chạy nước rút.

Xán Liệt vẫn chạy ở bên cạnh Bá Hiền, Bá Hiền không có biểu hiện gì khác thường, vẫn bình thường như cũ.

Thở hổn hển chạy xong 1000 mét, các học sinh nam đi bộ cúi đầu nhìn mặt đất.

"Tốt, tốt. Đều là các chàng trai kiên cường." - lão Chu đùng một cái vỗ vào lưng Xán Liệt.

"Tự do hoạt động nha!" – các học sinh nữ vừa nghe liền tung tăng đi tới phòng dụng cụ lấy cầu lông, các học sinh nam cũng không yếu thế chạy đi tramh cầu lông.

Bá Hiền ngồi trong phòng dụng cụ, Xán Liệt thì ngồi ở trên đêm ngay bên cạnh.

Một tiết học thời gian rất ngắn, hết giờ học có thể chạy đi căn tin ăn, dù sao đây cũng coi như là một chuyện hạnh phúc nhất thời còn là học sinh nha.

"Tập hợp " - lão Chu lớn giọng kêu, các học sinh lập tức chạy tới phòng dụng cụ tay cầm nào là cầu nào là vợt, toàn bộ những thứ đó đều nem vào bên trong sau đó mau chóng đi ra ngoài.

"Tiết học hôm nay trôi qua rất vui vẻ ha, biểu hiện cũng không tệ. Bây giờ một bạn học đến phòng dụng cụ dọn dẹp lại dụng cụ bên trong nha." - lão Chu đảo con mắt đảo qua đảo lại rồi cố định trên người Bá Hiền: "Biên Bá Hiền ở lại nha, những người khác có thể tan."

Bá Hiền bất đắc dĩ thở dài rũ người đi vào phòng dụng cụ, bên cạnh lại xuất hiện thêm một đôi chân khác, không cần nhìn cũng biết là ai.

Thế nhưng cậu đã không còn muốn nói gì nữa, mới vừa chạy 1000 mét đã thế dạ dày còn đang mơ hồ đau nhức. Từ từ đem đồ đạc từng chút xếp lại.

Xán Liệt cũng không nói gì, giúp Bá Hiền đem đồ đạc sắp xếp lại.

"Làm sao mà cái này cũng lấy được." - Bá Hiền nhìn vợt tennis bị vứt trên đất thở dài một hơi.

Vợt tennis để ở cái hòm phía trên mà cũng có người lấy, thật là... Bất đắc dĩ.

Xán Liệt muốn giúp lại biết Bá Hiền sẽ cự tuyệt chỉ có thể ở đứng bên cạnh chú ý trông coi.

Chỉ cần một chút nữa là cất vợt được rồi, Bá Hiền lót thêm đêm chân, lấy tay móc vào rìa ngoài cái hòm, vui vẻ cười, thời điểm chuẩn bị đem vợt tennis bỏ vào hòm rồi không ngờ cả cái hòm từ bên trên lại rơi xuống.

Xong đời. Bá Hiền sợ hãi nhìn cái hòm đang rơi xuống người mình, lập tức cảm giác được trời đất quay cuồng, bỗng thân thể lại được một cái ôm ấm áp ôm chặt lấy, nghe được âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

"Bá Hiền, Xán Liệt có chút đau." – Thanh âm của Xán Liệt mạnh mẽ vang lên bên tai Bá Hiền.

__________

Cứ cách một ngày mình sẽ cho ra 2 chap mới nhe ~ Trừ cuối tuần :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top