CHƯƠNG 9
Thế Huân đang đánh bàn phím thì ngừng một chút, Lộc Hàm co rút thân thể của mình, tự động bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Thế Huân ở bên cạnh.
Thế Huân nhìn lướt qua Lộc Hàm đang ngồi xổm bên cạnh mình, mở miệng như đang kể lại một sự thật hiển nhiên:
“ Cậu như vậy thật giống một con mèo .”
“…”
Lộc Hàm trong nháy mắt như có một vạn con ngựa thi nhau chạy qua, đem lòng cậu chà đạp thành từng mảnh vỡ vụn.
Cậu âm thầm than thở : Anh cho rằng tôi đây nguyện ý ngồi xổm xuống cạnh anh à? Chẳng qua tôi đang sợ đến mức chân mềm nhũn, không đứng dậy nổi, mới tựa người vào cái bàn, để cho anh chiếm tiện nghi, tha hồ thưởng thức chuyện cười?
Đột nhiên một đôi tay to duỗi ra, dọa cho Lộc Hàm giật mình. Bàn tay thon dài bắt được cánh tay nhỏ nhắn của Lộc Hàm, ngay sau đó cậu được Thế Huân bế lên từ dưới mặt đất một cách dễ dàng.
Lộc Hàm có nửa điểm không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm bàn tay của anh với những khớp xương rõ ràng, xung quanh là một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa bao lấy Thế Huân .
Tuy nhiên nội tâm cậu thì không ngừng rít gào la hét: tuyệt đối không phải là anh nhìn thấy mình ngồi xổm trên mặt đất quá mệt mỏi nên lòng tốt mới nổi dậy, tuyệt đối không phải.
Lộc Hàm bị Thế Huân ném thẳng lên giường thì sợ đến mức lập tức lui lại co rúm ở cuối giường, trợn đôi mắt to, đầy vẻ cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Thế Huân từ trên cao quét ánh mắt lên người Lộc Hàm, lưng đưa về phía ngọn đèn bàn, trên mặt toàn là vạch đen, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Lộc Hàm nhất thời càng thêm sợ hãi, đã không còn vẻ ngoan ngoãn lúc ban đầu, vừa mở miệng liền run rẩy: “Anh … anh muốn làm gì?”
“Có mùi mồ hôi, làm phiền tôi làm việc.”
Thế Huân nói xong, ưu nhã xoay người, trở lại ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cậu, hoàn toàn ngay cả liếc cũng không thèm liếc thêm một cái.
Lộc Hàm xấu hổ giật giật khóe miệng, đối với suy nghĩ liều lĩnh của mình, tự cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên cho dù mất mặt cậu cũng không muốn xin lỗi anh.
Lộc Hàm đứng dậy, tự mình ngửi ngửi, trên người quả thật đang bốc mùi. Cậu đi bộ suốt hơn hai giờ, nước trong cơ thể đều bốc hơi lên để giải nhiệt hết, đương nhiên sẽ có mồ hôi một chút.
Vừa nghĩ tới kẻ chủ mưu hại cậu ra nông nỗi này chính là Thế Huân, sự áy náy vừa nãy nháy mắt tan biến hết.
Sau khi trở về, còn chưa được nghỉ ngơi một giây phút nào, cậu đã bị biên tập thúc giục, ngay cả cơm còn chưa có hạt nào vào bụng thì làm sao có thời gian đi tắm rửa chứ, bụng cậu còn đang réo lên liên hồi đây. Lộc Hàm vô cùng xấu hổ co rút khóe miệng, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh, đoán rằng Thế Huân sẽ quay đầu lại cho cậu một cái nhìn khinh bỉ mất.
Thế nhưng Thế Huân vẫn ngồi im như trước, tay anh hơi động đậy rồi ném một túi đồ về phía cậu, Lộc Hàm còn sợ đến mức giật mình tránh sang một bên làm chiếc túi rơi xuống giường. Lộc Hàm cẩn thận vươn tay xem xét, ngay lập tức sáng mắt lên, bên trong có một chiếc bánh ngọt.
Cậu hướng ánh mắt về bóng lưng trầm mặc kia của anh với vẻ cảm kích, Thế Huân cũng không đáng ghét nhiều lắm, có thể bình thường hơi kiêu ngạo một chút nhưng thật ra vẫn là người tốt.
"Tốt nhất cậu đừng phát ra tiếng động không thì đi ra ngoài đi."
Âm thanh lạnh lùng của Thế Huân vang lên thành công dập tắt hoàn toàn ấn tượng vừa mới khởi sắc về con người anh của Lộc Hàm, chẳng còn lại chút gì.
Lộc Hàm bĩu môi, cố nhịn xuống tâm tình, tự nhủ đang ở trong nhà anh, ăn đồ ăn của anh thì phải biết điều một chút, cậu cẩn thận xé lớp giấy phủ bên ngoài, cắn một miếng, khó ăn muốn chết.
Đây mà là đồ ăn cho người ăn sao, chẳng có mùi vị gì hết, mới đầu còn nghĩ là Thế Huân chuẩn bị bánh ngọt chứ, ai ngờ chỉ là chút lương khô, thế nhưng Lộc Hàm đói đến mức bụng dán vào lưng, mấy miếng đã ăn hết sạch, còn thèm thuồng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
Cậu đang định hỏi Thế Huân còn nữa không thì đột nhiên cả phòng bật sáng, Lộc Hàm không kịp thích ứng với ánh sáng, nhắm nghiền mắt lại.
"Cậu có thể về phòng mình được rồi."
Lộc Hàm còn chưa định thần lại đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Thế Huân, sau đó là tiếng mở cửa. Cậu vuốt vuốt tròng mắt đau nhức, mở mắt ra liền nhìn thấy Thế Huân đứng ở cửa, làm bộ dáng tiễn khách.
Lộc Hàm nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nghĩ cậu muốn ở lại chỗ này lắm sao, theo bản năng liền đứng bật dậy, tầm mắt lại vô tình quét một lượt xung quanh phòng, hơi ngẩn ra một chút.
Lần trước Lộc Hàm đi vào, tất cả sự chú ý đều đặt lên người Thế Huân nên không để ý tới căn phòng của anh, phòng không có gì cả trừ một cái giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn và chiếc ghế đi kèm đều là màu đen.
Cậu tò mò nhìn thoáng qua phòng bếp, trừ một cái bình đun nước và vài chiếc cốc uống nước, thì cái gì cũng không có, và tất nhiên cũng đều là một màu đen.
Cậu hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Thế Huân, chỉ thấy trong mắt anh đầy vẻ không kiên nhẫn, ngay lập tức bi phẫn nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, cậu đang bị chủ nhà đuổi đi mà.
Lộc Hàm tỏ vẻ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, hơi ngửa đầu ra sau, cậu còn đang thấy khinh thường chỗ này đấy, sau đó ưỡn ngực đi ra ngoài.
Cậu vừa mới ra khỏi cửa, phía sau liền đóng cửa “rầm” một tiếng, Thế Huân quả thật vô cùng nóng ruột muốn đuổi cậu ra ngoài.
Lộc Hàm sau khi về phòng, đóng cửa xong còn quơ quơ nắm đấm đầy bất mãn về phía cái cửa, cậu cũng biết tức giận nhé! Cho dù anh ta có cao ngạo thế nào chăng nữa, tốt xấu gì cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.
Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Vừa mở cửa cậu liền nhìn thấy một cái túi nilon đen thật to đặt trước cửa phòng Thế Huân, nhìn bên trong có tấm vải màu đen.
Nếu như Lộc Hàm nhớ không lầm, đây chính là khăn trải giường của Thế Huân. Lộc Hàm ngay lập tức cảm thấy uất ức đến tận cổ mà không có chỗ để phát ra ngoài. Cái đầu nhà anh! Không phải ngày hôm qua cậu chỉ ngồi lên giường anh một chút thôi sao? Mặc dù trên người cậu có ít mùi mồ hôi, nhưng chỉ cần mang đi giặt sạch thì được rồi, có cần phải vứt luôn đi như vậy không?
Lộc Hàm đã sống hai mươi năm qua, lần đầu tiên có cảm giác bị người khác ghét bỏ như vậy, trong lòng không nhịn được dâng lên chút ủy khuất. Mặc dù nhìn cậu bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng nội tâm vẫn rất mềm yếu.
Cậu đá cái túi màu đen một cái, vừa nghĩ tới gương mặt u ám như chiếc quan tài của Thế Huân, cảm thấy con người này chẳng những kì quái, khả năng chọc giận người khác cũng rất cao cường.
Lộc Hàm suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, xốc cái túi đen lên, liền nhìn thấy chìa khóa cửa rơi xuống dưới. Khóe miệng cậu giãn ra một nụ cười âm hiểm, sau đó tiện tay ném lại chiếc chìa khóa vào trong cái túi kia.
Cậu cũng không phải muốn chỉnh Thế Huân nhiều lắm, chỉ là bản thân cảm thấy cần phải cho anh một bài học nho nhỏ. Khi cô lao công nhặt được chiếc chìa khóa trong túi, nhất định sẽ giao cho bảo vệ.
Cho nên Thế Huân cùng lắm chỉ hơi khốn đốn một chút, coi như anh ta tự chuốc lấy vì thái độ tự đại ngạo mạn của mình đi. Lộc Hàm càng nghĩ càng thấy vui vẻ, ăn bánh bao cũng không nhịn được vô cùng thích thú lại cười nhiều hơn, tiện ăn luôn hai phần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top