Chương 38

Kỳ thật cho đến bây giờ Lộc Hàm không thể hiểu được thái độ của cậu đối với Thế Huân luôn khác biệt.

Giờ phút này, cậu không nghĩ đến việc Thế Huân chiếm tiện nghi của mình là hành vi đáng xấu hổ đến thế nào, ngược lại cậu nghĩ tới ngày hôm sau nếu anh ta không nhớ rõ, cậu sẽ rất khó chịu.

“Hả?” Thế Huân thấy Lộc Hàm từ nãy giờ vẫn không nói gì, bắt đầu buồn bực đứng lên, anh hừ nhẹ một tiếng, mang theo hơi thở ấm áp pha hương rượu phả vào mặt cậu.

Lộc Hàm bình thường không uống rượu, bây giờ bị mùi rượu dày đặc ở trước mặt suýt nữa làm cho say. Cậu nuốt nước bọt, trong lòng cân nhắc, lời này phải nói như thế nào cho Thế Huân không hiểu lầm, chứ nhỡ thú tính anh ta lại nổi lên nữa.

Ngay lúc đôi môi mỏng lạnh lẽo của Thế Huân sắp dán lên môi của Lộc Hàm, cậu liền luốn cuống, bối rối nói: “Việc đó, anh là hàng xóm tốt bụng, là sếp tổng đáng kính.”

Lộc Hàm nói xong cẩn thận quan sát nét mặt của Thế Huân. Chỉ tiếc cơ thể hai người quá gần nhau nên cậu có chút khó chịu khi nhìn, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được dường như cơ thể Thế Huân khẽ dừng lại.

Cậu đảo đảo mắt, nghĩ lại câu nói của cậu dường như rất hiệu quả và có ích, một cách giả tạo, cậu bồi tiếp câu nữa: “Lòng tôi vẫn trung thành với thần tượng!”

Sắc mặt Thế Huân vẫn không tốt lắm, Lộc Hàm khẽ môi, trong lòng có chút mệt mỏi, nói thêm: “Tôi nghĩ anh là bạn tốt của tôi!”

Cái câu “bạn tốt” chính là cậu bị bức đến nói ra, là nói bậy thôi, cậu cảm thấy mình nói ra từ “bạn bè” lớn như vậy mà cứ như ném cành ô liu. Nhưng như vậy cũng như cùng Thế Huân giải quyết rồi, chắc anh ta sẽ không nổi điên nữa đâu!

Nhưng Lộc Hàm không biết, chính cái câu “bạn tốt” cuối cùng đó, đã đem toàn bộ sự mong chờ trong lòng Thế Huân đập nát.

Anh đem cánh tay chống xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt cậu, thấy cậu không giống như nói dối, trong đôi mắt đào hoa hiện lên sự đau xót mà chính anh của không phát hiện ra.

Lộc Hàm vừa thấy Thế Huân như vậy, không biết vì sao trong lòng cũng cảm thấy khó chịu theo, cậu há miệng thở dốc, không biết nên nói gì, bởi vì cậu không biết lời mình vừa nói có chỗ nào sai.

Hiện tại Lộc Hàm không muốn nghĩ tới quan hệ giữa cậu và Thế Huân là gì, nói chính xác hơn là cậu không dám nghĩ tới.

Bởi vì cậu thấy được cậu cùng Thế Huân là hai người vô cùng xa cách. Nhất là khi biết anh chính là thần tượng của mình, Lộc Hàm tuy rằng ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong suy nghĩ thì vô cùng ngưỡng mộ anh, nên không dám suy nghĩ lung tung.

Thế Huân đột nhiên hỏi như vậy, Lộc Hàm đương nhiên hiểu được, nhưng vì những quy định mà cậu không cho bản thân ích kỉ nghĩ đến bản thân.

“Được…” Thế Huân phun ra một chữ thật dài, mùi thơm của rượu phun lên mặt Lộc Hàm, mang đến một luồng hơi nóng.

Ngay sau đó cơ thể còn đang ở trên người cậu xoay một cái, trực tiếp nằm ngay bên cạnh, anh nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề: “ Cậu đi đi, ngày mốt có mặt ở công ty.”
Lộc Hàm vội bật người đứng dậy, trái tim đập loạn nhịp, cậu sợ hãi chạy tới cửa, lúc đóng cửa lại, cậu mới lấy lại được bình tĩnh.

Có vẻ như lúc này Thế Huân đang không vui, chẳng lẽ để anh ấy mặc đồ như vậy rồi ngủ cả đêm hay sao? Tay Lộc Hàm khẽ mở cửa ra, cậu đứng trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng đóng cửa lại, trở lại phòng của mình.

Tâm tình của cậu cũng rất rối bời, đúng như Thế Huân vừa mới hỏi, cậu xem anh ấy là gì? Khi cậu nhắc tới bạn bè, Thế Huân có vẻ tức giận, Lộc Hàm không nhịn được liền nghĩ: có thể ngay cả nửa chữ “bạn bè” cũng không tới, chẳng qua chỉ có thể so sánh như hàng xóm.

Cả ngày hôm sau Lộc Hàm đều không ra ngoài, chỉ sợ tình cờ gặp Thế Huân, sợ anh nhìn thấy bộ dáng mất mát của mình, sẽ khiến cậu thêm xấu hổ.

Ngày hôm sau nữa, Lộc Hàm dậy thật sớm, sửa soạn một tí, dự định tới tập đoàn Ngô Thị trình diện.

Nhưng chân chưa tới cửa, cậu đã nhận được cuộc gọi từ Tô Mộ, thì ra Tô Mộ sợ cậu ngày đầu tiên đi làm muộn, nên cố ý gọi.

Thấy được sự quan tâm của Tô Mộ, Lộc Hàm sau một ngày uể oải liền cảm thấy như được gặp ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng liền tốt lên một chút.

Lộc Hàm đang đứng ở đại sảnh của tập đoàn Ngô Thị, chân bỗng nhiên có chút run rẩy.

Chẳng qua cảm giác lần này so với lần trước khi ở đây không giống nhau, lần trước là gặp thần tượng, trong lòng kích động nên chân không vững.

Lần này là vì cậu được làm ở một công ty to lớn, lại là người góp phần sáng tác truyện cậu thích nhất “Thục Tiên Truyền” , Lộc Hàm chỉ cần tưởng tượng đã cảm thấy mình như nằm mơ, hai chân như nhũn ra.

“Đi thôi Lộc Hàm, cậu là trợ lý tổng giám đốc, đi thẳng lên trên.” Tô Mộ nói xong nhìn thang máy trước mắt, vỗ vỗ bả vai Lộc Hàm, không biết rằng dù không dùng lực nhưng cũng khiến Lộc Hàm lảo đảo nhào về phía trước, suýt nữa ngã xuống.

Tô Mộ sợ tới mức vội vàng vươn tay giữ chặt Lộc Hàm, kéo cậu lại.

Tô Mộ vội vàng cúi đầu nhìn bốn phía, thấy không có nhiều người nhìn qua, liền thở ra, cô tiến đến bên tai Lộc Hàm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “ Cậu có thể có chút tiến bộ hay không?”
Lộc Hàm vừa mới hoàn hồn sau chuyện lúc nãy, hơi thở kéo dài, vỗ vỗ ngực của mình, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộ, vẻ mặt lo lắng: “Tô Tô, chuyện đó tôi thật sự làm không được!”

“…” Tô Mộ lập tức im lặng, ánh nhìn xem thường, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ bốn mươi, cô vội vàng đẩy Lộc Hàm, nhưng nhẹ tay hơn.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Trăm ngàn lần đừng để Boss chờ cậu, nhớ kỹ, thông minh lên, đừng sợ, trên lầu đều là Bạch Cốt Tinh, không đếm xỉa đến con kiến như cậu đâu!”

Lộc Hàm hít vào một hơi thật sâu, nhưng là tưởng tượng đến Thế Huân, cậu lại không lo lắng nữa, ngược lại trên mặt còn lộ ra một chút ửng hồng.

Tô Mộ lo lắng đi theo Lộc Hàm, đưa cậu đến thẳng trên lầu, vừa muốn quay xuống, lại thấy sắc mặt Lộc Hàm ửng hồng, cô hỏi: “ Lộc Hàm, cậu sốt à?”

Lộc Hàm tinh thần đang rối bời, cảm giác mùi thơm tinh khiết của rượu của buổi tối hôm ấy còn lượn lờ trước mặt mình.

Chợt nghe Tô Mộ nói, còn tưởng rằng cô ấy nói mình lẳng lơ, cậu sợ tới mức sửng sốt, lắc đầu: “Tôi không có! Tôi bình thường, không có như cô nói! Tôi rất trong sạch!”

“?” Tô Mộ như lọt vào sương mù, cảm thấy có gì đó không đúng, cô vừa định hỏi gì đó thì Lộc Hàm cũng nói là mình nói sai, hướng về phía Tô Mộ làm bộ dạng cố lên, rồi vội vàng ấn nút thang máy, một chút cũng không dám dừng lại.

Thang máy một đường hướng lên trên, lòng Lộc Hàm càng không yên, cậu không biết phải đối mặt với Thế Huân như thế nào, nhưng cơ hội này khó có được, cậu sẽ không buông ra.

Thang máy mở ra, người nam thư ký lần trước ôn hòa mang theo ý cười chờ ở cửa, hình như đã biết khi nào Lộc Hàm đến nơi.

“Trợ lý Lộc, Ngô Tổng đã tới rồi.” Thư ký nói xong lại làm dáng vẻ mời cậu đi.

Thế Huân tới rồi! Lộc Hàm vội vàng nhìn đồng hồ, chưa tới tám giờ bốn lăm, cậu không đến trễ, Thế Huân lại đến sớm như vậy? Cậu vội vàng bước nhanh ra khỏi thang máy, sải chân dài hơn cả người nam thư ký.

Lộc Hàm đi trên đường không dám ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ không biết Thế Huân sẽ cư xử như thế nào, nhưng chưa kịp suy nghĩ ra điều gì thì đã đến trước văn phòng của anh.

Chiếc cửa cổ kính nặng nề mở ra, Lộc Hàm hít một hơi sâu, khẽ ngẩng đầu, cố gắng đè nén sự lo lắng trong tim, chậm rãi đi vào.

“ Ngô Tổng, anh khỏe chứ? Tôi là Lộc Hàm.” Lộc Hàm nói xong ngẩng đầu nhìn Thế Huân đang bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế da màu đen ở phía trước, nhưng thật ra ngón tay của anh ở bên người khẽ run rẩy.

Thế Huân nghe tiếng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn lướt qua Lộc Hàm, rồi cúi đầu, không nói gì, giống như bình thường không hề quen biết, đưa tay chỉ về góc tường bên trái của văn phòng.

Lộc Hàm vội vàng quay đầu nhìn, thấy ở đấy có đặt một chiếc bàn màu đen, ở trên có một đống tài liệu, cậu liền hiểu, đó là bàn làm việc của mình.

Cậu đứng đợi một chút, nhưng thấy Thế Huân không có ý định nói gì nữa, cậu cũng không muốn mở miệng trước, nên nhanh chóng xoay người đến bàn làm việc, dự định tự mình tìm việc để làm.

Thái độ Thế Huân vẫn lạnh nhạt, trong nháy mắt kích động đến Lộc Hàm, cậu cắn răng, trong lòng muốn nói: tuy rằng cậu không có ý nghĩ trong sáng, nhưng quan trọng là cậu vẫn có thể diện nha.

Nên trong lòng Lộc Hàm hạ quyết tâm: cho dù trong lòng không yên, sẽ không biểu hiện gì ở trước mặt của Thế Huân, khiến anh ta điên cuồng bùng nổ!

Lộc Hàm vốn nghĩ sẽ phải làm cái gì, cậu đang xem bản thảo trên bàn, có lẽ sẽ biết việc cần làm, nếu cậu đoán không nhầm thì nhiệm vụ chính là đưa Thế Huân những tờ giấy này để phê duyệt.

Trước tiên cậu có thể biết trước được nội dung phần sau của “Thục Tiên Truyền”, cậu hưng phấn đến nỗi quên rằng cậu cùng Thế Huân đang giận nhau, cũng quên mất sự hiện diện của anh, trên mặt không khống chế nổi niềm vui sướng, cả người đều tập trung vào đoạn sau của bản vẽ.

Lộc Hàm càng xem càng hưng phấn, trong lòng vốn đang tức giận Thế Huân, nhưng khi xem bản vẽ chỉ còn lại 50%.

Bởi vì nội dung đoạn sau của “Thục Tiên Truyền” thật sự khiến cậu kích động, nam chính vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại đi yêu một tiểu nha đầu mới xuất hiện ở tiên giới – Lộc Hàm, cũng chính là phiên bản của cậu.

Lộc Hàm kích động đến nỗi xém chút nữa ôm bản thảo gào thét lên, cũng may cuối cùng, chút lí trí cuối cùng của cậu cũng thức tỉnh, khiến cậu không mất mặt trước Thế Huân.

Thật ra ánh mắt của anh luôn nhìn về phía cậu, nhưng không nghĩ tới cậu dù đang nhìn khúc sau của bản thảo, cũng không để ý đến mình.

Tâm tình của Thế Huân càng thêm khó chịu, lúc giữa trưa, rốt cuộc không nhịn được, anh liền đứng dậy, đi ra ngoài, định sẽ hít thở không khí một chút cho thoải mái, nếu không anh sợ mình sẽ làm ra chuyện mất lí trí.

Lộc Hàm còn đang vui sướng đắm mình vào nội dung bản thảo, nghe thấy động tĩnh, nhìn lên thì thấy Thế Huân đang muốn ra ngoài.

Tổng giám đốc đi ra ngoài, cậu là trợ lý đương nhiên phải đi theo, cậu bối rối đứng lên, chỉ tiếc lúc cậu đi ra, bên ngoài đã không thấy bóng dáng Thế Huân đâu nữa.

Lộc Hàm nghĩ rằng Thế Huân không thèm để ý đến mình, trong lòng lập tức buồn bực, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, bụng cậu bắt đầu đói, cậu đảo đảo mắt, định tìm Tô Mộ đến căn tin của nhân viên ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: