Chương 34

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, đôi mắt lạnh như băng vòng vo di chuyển, khóe miệng gợi lên một đường cong quyến rũ, anh chậm rãi mở miệng: “ Cậu nói phải mời tôi ăn cơm.”

Lộc Hàm vô thức kêu gào trong nội tâm: cậu là nói phải mời anh, nhưng cũng chưa bao giờ nói sẽ tới những nơi thế này để ăn cơm, ăn một bữa cơm ở đây sẽ khiến cậu táng gia bại sản mất.

Nhưng Lộc Hàm cũng ý thức được thân phận của Thế Huân, cậu có thể lý giải được, dù sao Thế Huân cũng là boss cao cấp, sao có thể đi cùng cậu đến một nhà hàng nhỏ nhoi để ăn bánh bao thịt chứ.

Cậu nhất thời có chút ủ rũ, cậu và Thế Huân quan hệ từ trước đến nay cũng không thể nói là đặc biệt hòa hợp, thế nào mà cậu vẫn rất cảm ơn anh đã cho cậu cơ hội ngàn năm có một để mời anh ăn cơm.

Nghĩ là thế nhưng nội tâm của cậu vẫn không nhịn được rít gào: nhà hàng này to lớn nhất thành phố như thế này, đừng nói ví tiền của cậu dùng không đủ, cho dù có bức bách ép buộc, cậu cũng không có cách nào.

“Bữa cơm này tôi mời, cậu chỉ cần giúp tôi chuẩn bị ba bữa cơm và chăm sóc ViVi trong một tháng là được.” Thế Huân nói lời này khi đang cúi đầu nhìn chằm chằm cậu, chú ý đến từng biểu tình nhỏ nhặt nhất trong mắt cậu

Lộc Hàm vừa kéo khóe miệng, chớp chớp ánh mắt, trong lòng khẽ lay động, cho dù hiện tại cậu không đồng ý, nhưng nhìn Thế Huân thế này mà chấp nhận cậu làm trợ lý của anh, vận mệnh của cậu cũng trốn không thoát được những việc kia, thà rằng cứ nhận ân tình này của Thế Huân.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu liền ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt chống lại Thế Huân, sau đó dùng lực gật mạnh đầu một cái: “Đi! Hôm nay anh mời tôi, tôi sẽ nấu cơm cho anh, còn chăm sóc ViVi nữa!”

Thế Huân gật gật đầu, thu hồi tầm mắt, một bàn tay bắt lấy cánh tay của Lộc Hàm, đem nó khoác vào trong khuỷu tay của mình, sau đó lại đem chìa khóa phòng mình để vào trong lòng bàn tay của cậu.

Lộc Hàm kinh ngạc quay đầu nhìn chiếc chìa khóa đang nằm trong tay mình, tuy rằng vẫn là nó nhưng lại cảm giác được có một xúc cảm là lạ ve vẩy ở đáy lòng, cậu lại bị tiểu cầm thú tính kế vậy mà lại chẳng cảm thấy tức giận.

Cơm no rượu say sau đó trở lại khu nhà trọ thì cũng đã xế chiều, Lộc Hàm đang ở bên phòng Thế Huân để tắm rửa cho ViVi.

Cậu xoa xoa bộ lông mềm mại của ViVi, vừa nghĩ tới thứ hai là có thể chính thức tham dự vào đội ngũ chế tác của Thục tiên truyện là lại kích động đến mức muốn rơi nước mắt.

Sau đó lại vừa hay nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của Thế Huân lúc trưa, cơn tức trong lòng lại bắt đầu nhen nhóm, anh thật là khinh người quá đáng!

“Cốc cốc cốc!” Ba tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên khiến Lộc Hàm sửng sốt một chút.

Thế Huân có chìa khóa nên chắc sẽ không gõ cửa, hơn nữa mục đích của anh dọn đến khu nhà này là để tìm sự yên tĩnh, cho nên ngoài việc thỉnh thoảng Bạch Tiêu ghé qua thì còn lại chẳng lúc nào có người tìm anh cả.

Lộc Hàm tỏ vẻ vô cùng cảnh giác, đang muốn đứng lên xem thế nào thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, ấy người tiến vào là một cô gái có dáng người vô cùng yểu điệu, đôi mắt ngay lập tức trợn tròn, lúc này cậu mới nhớ ra, vừa rồi chạy về phòng mình lấy đồ nên đã quên mất khóa cửa.

Cậu ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt, Thế Huân hiển nhiên là luôn có dây dưa với các đại mỹ nữ.

Vừa mới tiến vào, Thẩm Ôn Uyển còn nghĩ rằng người đang ở trong toilet chính là Thế Huân nên mới bước chân đi qua.

Cô không ngờ người ngồi trong toilet lại là một chàng trai lạ, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức đông cứng lại, bàn tay đang tùy ý vuốt lại mái tóc cũng trở nên cứng ngắc.

Theo ấn tượng của Thẩm Ôn Uyển, từ trước đến giờ bên cạnh Thế Huân đều không có ai, không hiểu sao hiện tại trong phòng anh lại có?

Đây đối với cô mà nói quả thật là không thể tin được, vừa mở miệng, thanh âm đã mang theo sự khó tin đầy bén nhọn: “ Cậu là ai?”

Lộc Hàm nhìn lại Thẩm Ôn Uyển, đột nhiên chớp mắt, đôi mắt thoáng hiện một chút lanh lợi, mang theo ý cười nói: “Tôi là em họ của chủ căn nhà này, cô gái, tôi mới là người nên hỏi cô là ai?”

Chuyện lần trước Lộc Hàm gây sự lại giúp Thế Huân tránh được phiền toái đã làm cậu hối hận không thôi, lần này cậu sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Hơn nữa, trong lòng cậu bây giờ vẫn đang muốn tính toán trả đũa Thế Huân đây, vừa nghĩ tới cậu đột nhiên lại có một kế hoạch, tâm tình lại trở nên kích động, bước chân đi ra ngoài.

“Em họ?” Thẩm Ôn Uyển vừa nghe đến Lộc Hàm là em họ, tâm tình liền thả lỏng không ít, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ ra vài tia nghi ngờ.

Mỗi một cái chớp mắt của cô, tuy là không cố ý nhưng đều mang theo hấp dẫn mê hoặc, khiến Lộc Hàm không ngừng cảm thán ở trong lòng: Qủa nhiên là một đại mỹ nữ!

“Đúng vậy! Cô đến tìm anh họ tôi sao?” Lộc Hàm vén vài sợi tóc rơi rụng lòa xòa trước trán, Thẩm Ôn Uyển đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Lộc Hàm thì kinh ngạc hét lên một tiếng: “ Cậu chính là người đó! Là người mang thai kia!”

“Không đúng! Cậu làm sao có thể mang thai!” Thẩm Ôn Uyển trước khi đến đây là cho người đi điều tra, tuy chỉ điều tra được những mẩu tin vụn vặt nhưng cũng có thể xác định được Thế Huân tuyệt đối không có người bên cạnh!

“ Cậu rốt cuộc là ai?” Thẩm Ôn Uyển lại mở miệng, âm thanh chợt nâng cao lên, càng thêm chói tai, ý hận thù với Lộc Hàm chẳng thể kiềm chế được nữa.

Lộc Hàm khẽ nhíu mày, không nghĩ tới mỹ nữ này vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt mình, cậu vội vàng làm vẻ mặt nghiêm túc khẳng định với cô ta: “Tôi chính là em họ của Thế Huân, không thì còn có thể là ai?”

Ngay sau đó, Lộc Hàm giống như nghĩ đến điều gì, liền hô lên một tiếng: “A! Cô không phải là cô gái ngày đó ở cùng một chỗ với anh họ tôi sao?”

Lúc Lộc Hàm mở miệng, Thẩm Ôn Uyển vẫn cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt cậu. Thẩm Ôn Uyển bắt được vẻ chân thành của cậu, lại cảm thấy nếu Lộc Hàm thật sự là người yêu của Thế Huân, vậy thì phải ra oai với cô mới đúng, chắc chắn là không có khả năng này. Vì vậy, Thẩm Ôn Uyển điều chỉnh lại tâm tình, làm cho bản thân tỉnh táo lại, đối với chữ em họ kia đã tin tưởng đến bảy tám phần.

Thẩm Ôn Uyển sợ Lộc Hàm thật sự là thân thích của Thế Huân nên không muốn đắc tội cậu, liền đè xuống phiền toái trong lòng, không biết suy nghĩ thì mới đọc truyện ăn cắp khuôn mặt đông cứng nãy giờ cũng thoải mái giãn ra, làm bộ vô cùng thân mật hỏi thăm cậu.

“Em họ, sao em lại ở chỗ này? Nếu như em là em họ của Thế Huân, ngày đó sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?”

“A, em đến phòng của anh họ ở nhờ vài hôm, hiện tại đang giúp anh ấy dọn dẹp nhà cửa.”

Lộc Hàm cố ý làm ra vẻ khó xử, cắn cắn môi, cuối cùng thật vất vả mới có thể đem hết chân tướng ra nói tiếp

“Việc hôm đó, quả thật em cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, còn tưởng rằng chị với những cô gái quấn quýt lấy anh họ đều cùng một giuộc, cho nên đã nói dối …”

“Sau khi trở về, anh họ mới nói, chị đối với anh họ không giống những cô gái kia, cho nên em vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn muốn tìm chị để giải thích.”

Kỳ thật từ trước đến giờ, Lộc Hàm không bao giờ dám nhận mình là người có thể nói dối không chớp mắt, não tàn thì mới đi ăn cắp truyện không xin phép lúc nói những lời này, ánh mắt không chịu được mà vòng vo, chỉ là Thẩm Ôn Uyển lại chỉ chú ý vào câu nói kia “Chị đối với anh họ không giống những cô gái khác”, làm sao còn để ý đến sự vụng về nói dối của Lộc Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: