Chương 22: Đêm kinh hoàng.

Ngô lão gia vào lúc này lại bắt đầu có chút rơi vào mơ hồ, vẻ mặt đầy ý cười mong đợi nhìn Thế Huân và Lộc Hàm.

Lộc Hàm không có biện pháp nào cự tuyệt đành nhìn Ngô lão gia bằng ánh mắt tràn đầy tội nghiệp nhưng cũng không ăn thua, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt trên người Thế Huân .

Vương quản gia đúng lúc này lên tiếng, vừa mở miệng liền đánh vào chiêu bài tình thân:

" Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân, căn phòng này lão gia đã bỏ cả một đêm bố trí tỉ mỉ, hai người có thể vào xem một chút, nếu như không thích, tôi sẽ chuẩn bị phòng khác, hai người thấy thế nào ? "

Ngô lão gia vừa nghe xong lời của Vương quản gia, trơ mắt nhìn hai người đứng ở cửa không có ý định đi vào bên trong, dùng sức gật đầu một cái .

Lộc Hàm nhất thời lại mềm lòng, cậu mỉm cười đẩy cửa ra, sau đó lôi kéo Thế Huân vừa đi vừa nói :

" Nếu không bận gì thì vào xem một chút đi, đỡ cho ông nội phải khó chịu . "

Thế Huân không lên tiếng, chẳng qua khi quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương quản gia, anh luôn cảm thấy chuyện này thật có gì đó mờ ám.

Quả thật Thế Huân cảm giác không sai. Hai người bọn họ mới đi vào, liền nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, khi quay đầu lại, cửa đã bị khép chặt.

Lộc Hàm tuy là kiểu người phản ứng chậm, nhưng cũng cảm thấy có cái gì không đúng, cậu bèn xoay người lại dùng sức đem tay kéo cửa.

Cánh cửa đã bị khóa trái!

" Làm...... làm sao bây giờ ? "

Lộc Hàm theo bản năng quay đầu lại nhìn Thế Huân, Thế Huân cảm thấy rất phiền não đối với việc Ngô lão gia cùng Vương quản gia làm ra loại chuyện ngây thơ này.

Anh đưa một tay ra phía sau vuốt tóc, cũng không trả lời Lộc Hàm, mà quay đầu quét một vòng bốn phía, trong đôi mắt ngày càng lạnh như băng.

Lộc Hàm đã quen với sự trầm mặc của Thế Huân nên không có lên tiếng mà chỉ đi theo học tập anh nhìn quanh bốn phía. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn tới cậu liền kinh ngạc trừng to hai mắt.

Phòng này quả thật là được Ngô lão gia tỉ mỉ chuẩn bị! Trong phòng không có gì cả ngoài một cái giường thoạt nhìn rất mềm mại.

Lộc Hàm hít sâu một hơi, đột nhiên phát hiện nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, cậu cúi đầu nhìn mặt sàn bằng đá lạnh như băng dưới chân. Rất rõ ràng, hai người tối hôm nay nếu không muốn chết rét thì phải ngủ cùng một cái giường!

" Ông nội ! Ông nội ! "

Lộc Hàm buông tay khỏi Thế Huân, chưa từ bỏ ý định đi đập thật mạnh lên cánh cửa, kết quả ngoài cửa không có một chút phản ứng .

Thế Huân ngược lại rất điềm tĩnh , nhìn Lộc Hàm sử dụng cả hai tay hai chân đập cửa, không lạnh không nóng nói một câu :

" Tòa nhà cổ này, cái gì cũng đều được phục chế, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, bởi vì ông nội sợ nhất là tiếng ồn. "

"......"

Lộc Hàm mặc dù một mực coi thường Thế Huân, nhưng cậu biết Thế Huân cho tới bây giờ đều không có nói nhảm. Cậu có chút không cam lòng đập thêm một cái, sau đó đưa lưng tựa vào trên cửa.

Cậu dùng sức trừng hai mắt nhìn Thế Huân làm ra một bộ dáng đứng tại chỗ như không có gì rồi liếc về phía giường:

" Vậy tối nay làm sao bây giờ ? "

Thế Huân còn chưa mở miệng đáp thì đột nhiên tất cả đèn trong phòng chợt tắt, chỉ duy nhất giữ lại tia sáng yếu ớt của cây đèn nhỏ ở mép giường.

Lộc Hàm tựa vào trên cửa, một khắc kia khi bị bóng tối xung quanh vây lấy, cậu chợt lùi về phía sau, hô hấp trong nháy mắt dồn dập. Cậu nuốt nước miếng một cái, sau đó dù muốn hay không vẫn phải hướng chỗ ánh sáng duy nhất kia chạy tới.

Nhưng là cậu còn chưa tới kịp, ánh sáng cuối cùng kia đột nhiên lóe lên một cái rồi cũng tắt ngúm.

" A ! "

Lộc Hàm theo bản năng hét lên một tiếng, tầm mắt hoàn toàn lâm vào bóng tối, hai chân trong nháy mắt liền trở nên mềm nhũn, sau khi thét một tiếng chói tai, cậu cảm giác thanh âm của mình cũng bị tắc nghẹn lại ở trong cổ họng .

Cái loại cảm giác lạnh như băng khắc vào cốt tủy đó thoáng chốc như cỏ dại bắt đầu lan tràn toàn thân cậu. Trong không khí lại thổi tới cái loại mùi tinh ngọt kia, Lộc Hàm bị dọa sợ đến mức gắt gao dính vào trên cửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng.

Đang ở lúc Lộc Hàm lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên một đôi bàn tay băng lạnh bắt lấy cánh tay của cậu .

Lộc Hàm sửng sốt, cậu muốn thét lên một tiếng, nhưng lại cảm giác có một lực tác động từ sâu bên trong, đem cậu vững vàng bao bọc lại, kéo cậu từ trong hoảng sợ tuyệt vọng ra mà cậu sau này vĩnh viễn không cách nào quên được. Cậu kìm nén đến mức trong mắt đã dần xuất hiện một mảnh ướt át, thân thể cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

" Đừng sợ, tôi ở đây. "

Năm chữ đơn giản nhưng lại như một ánh sáng yếu ớt phá vỡ bóng tối. Hai mắt cậu dần sáng lên khi nghe thấy tiếng nói vang lên ở bên tai.

Lộc Hàm phảng phất từ trong bóng tối lạnh lẽo quay trở lại thực tế, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Thế Huân, chưa bao giờ có cảm giác thuận mắt như vậy.

" Thế Huân ......"

Lộc Hàm rốt cục có thể phát ra âm thanh, thanh âm run rẩy nức nở, khàn khàn tới đáng thương. Sau đó một khắc, cậu chợt bổ nhào về phía trước, cánh tay run rẩy gắt gao ôm lấy Thế Huân, tựa như ôm lấy ván gỗ duy nhất trôi nổi trong dòng nước xiết.

Thế Huân bị dáng vẻ của Lộc Hàm dọa sợ hết hồn. Anh biết cậu sợ tối nhưng sợ thành như thế này quả thực có chút nghiêm trọng.

" Điện thoại di động chống đỡ không được bao lâu, đoán chừng ông nội sẽ nhốt chúng ta ở đây một đêm, cậu ngồi lên giường trước đi, tôi đi kéo rèm cửa sổ ra ......"

Thế Huân vừa định đi về hướng chiếc giường thì lại phát hiện Lộc Hàm đang ôm hắn, cũng không hề có ý buông ra, liền cúi đầu nhìn cậu.

Lộc Hàm ngẩng mặt, dùng sức kéo ra một nụ cười, gương mặt vô tội , mở miệng cũng có chút ngượng ngùng :

" Cái đó ......chân tôi mềm nhũn ......"

Lộc Hàm chỉ sợ Thế Huân đem cậu đẩy ra, nói xong liền cúi đầu gắt gao ôm lấy anh, không nghĩ tới Thế Huân không những không đẩy cậu ra, mà còn đem điện thoại di động nhét vào trong tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm vừa thấy được ánh sáng ở trên tay mình nhất thời cảm thấy không cần ôm Thế Huân nữa, theo bản năng liền buông tay ra. Tay cậu vừa buông lỏng, Thế Huân liền lùi xuống một bước rồi ngay sau đó vươn cánh tay dài trực tiếp ôm ngang người cậu lên ép vào trong ngực anh, bế theo kiểu công chúa.

Lộc Hàm đột nhiên bị ôm lấy, khi hai chân rời khỏi mặt đất liền phản ứng không kịp, cứ thế nhìn chằm chằm ánh sáng của điện thoại di động trong tay phát ra.

" Ôm chắc cổ tôi, nếu bị té xuống, tôi cũng mặc kệ. "

Thế Huân nói xong nhấc chân muốn đi, Lộc Hàm lập tức cảm thấy trọng tâm không vững, vội vàng một tay nắm chặt điện thoại di động, một tay ôm chặt cổ Thế Huân.

Thân thể hai người dán chặt lại chung một chỗ đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương. Lộc Hàm nghe được nhịp tim trầm ổn của Thế Huân, bên tai bất giác lại vang lên câu nói vừa nãy 'Đừng sợ, tôi ở đây'.

Cậu nhất thời cảm thấy đầu mình loạn thành một đống, hô hấp cũng có chút rối loạn. Chẳng qua là cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Thế Huân đã đi tới trước giường, không có chút do dự thu lại tay, Lộc Hàm liền trực tiếp lăn lộn rơi trên giường.

Thời điểm Lộc Hàm nằm thẳng đơ ở trên giường, bàn tay vẫn nắm thật chặc ánh sáng phát ra trên tay, gương mặt cũng hiện lên sự tức giận, hành động lỗ mãng của anh đã khiến cậu quên đi nỗi sợ của mình.

Hiện tại trong phòng chỉ có cậu và tiểu cầm thú, Lộc Hàm mặc dù tức muốn chết, lại chỉ dám giận mà không dám nói, chỉ có thể ở trong lòng mắng tiểu cầm thú một cái, sau đó yên lặng tự mình bò dậy.

Chỉ cần có ánh sáng, Lộc Hàm sẽ không sợ nữa. Cậu ngồi xếp chân ở trên giường, đem điện thoại di động để ở chính giữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Rèm cửa sổ bị kéo ra nhưng trong phòng vẫn tối đen như mực.

Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Sớm không tới, trễ không đến! Cư nhiên lại là hôm nay, cư nhiên lại là ngày âm! Vạn dặm đều là mây đen, đừng nói ánh trăng, ngay cả nửa điểm ánh sao cũng không có !

" Tách tách ! "

Căn phòng bị dột, cả đêm lại mưa, mà điện thoại của Thế Huân lúc này cũng báo pin yếu. Lộc Hàm lại luống cuống, ngửa đầu nhìn, chậm rãi hướng mép giường đi tới chỗ Thế Huân .

" Thế Huân ! Anh nhanh đi nói cho ông nội biết, tôi không thể ở chỗ này nữa, quá tối, không được! Cứu cứu tôi ......"

Lộc Hàm thật sự rất sợ, nỗi sợ hãi một mực đè nén trong lòng tựa hồ như đang muốn phá kén chui ra, vừa mở miệng cũng không biết mình nói cái gì .

Thế Huân đột nhiên dựa vào Lộc Hàm ngồi xuống, một tay nắm bả vai cậu, sau đó tay khác lấy điện thoại di động trên tay cậu đi.

Lộc Hàm trong nháy mắt có chút do dự, nhưng vẫn buông lỏng tay. Khi Thế Huân tắt đèn pin, thời điểm lại gần cậu muốn nói chuyện, anh rõ ràng cảm giác được thân thể Lộc Hàm bắt đầu không khống chế được mà run rẩy .

Thế Huân trực tiếp bấm số điện thoại của Ngô gia, nhưng Ngô lão gia bên ngoài không thèm nhận. Thế Huân nghe thanh âm đô đô trong điện thoại, dứt khoát cắt đứt, lại bấm số của Vương quản gia, nhưng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng, điện thoại di động của hắn đã tự động tắt nguồn. Cả phòng trong nháy mắt một chút ánh sáng đều không có .

Thế Huân còn chưa kịp xem Lộc Hàm đã cảm giác Lộc Hàm trong ngực mình đột nhiên bất động, ngay cả tiếng thở hổn hển lúc nãy cũng trở nên đứt quãng.

" Lộc Hàm ? "

Thế Huân thử dò xét kêu lên một tiếng, nhưng người trong ngực anh một chút phản ứng cũng không có .

Thế Huân nhất thời cảm thấy có chút gì đó không đúng. Anh cúi đầu nhìn Lộc Hàm, khoảng cách hai người lúc này gần vô cùng, gần đến mức Thế Huân có thể mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài để thấy rõ dáng vẻ Lộc Hàm.

Hai mắt của cậu lúc này ảm đạm không ánh sáng, cùng bóng tối chung quanh hòa làm một thể, dáng vẻ tựa như rơi vào chỗ kinh khủng nào đó mà cậu chôn sâu trong trí nhớ .

" Lộc Hàm ! "

Thế Huân gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó đặt tay lên mặt của cậu thì phát hiện chỗ đó đã ướt nhẹp một mảnh .

Lộc Hàm nghe thanh âm tựa hồ lấy lại tinh thần, hoảng hốt nhìn bóng đen trước mặt, vừa khôi phục ý thức thân thể lại bắt đầu run rẩy .

Cậu gắt gao nắm chặt vạt áo Thế Huân, sau đó lại vùi đầu vào trong ngực Thế Huân, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, tựa như làm vậy mới có thể đè nén xuống hương vị tanh ngọt ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ kia.

Thế Huân thấy Lộc Hàm lấy lại tinh thần liền thở phào nhẹ nhỏm, đem cậu ôm vào trong ngực, cằm để ở đỉnh đầu của cậu, nhẹ nhàng nói :

" Đừng sợ ......"

Thanh âm của anh chưa từng êm ái như vậy, mà ngay cả chính anh cũng không phát giác trong lời nói còn lộ ra một chút cưng chiều.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thế Huân mở hai mắt ra, thời điểm nhìn Lộc Hàm vùi ở trong ngực anh ngủ với dáng vẻ hết sức yên ổn, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng chợt ánh lên tia ấm áp.

Lộc Hàm đối với ánh sáng hiện lên trong bóng tối hết sức nhạy cảm. Cậu cho dù ở trong giấc mộng cũng cảm nhận được bốn phía sáng lên, theo bản năng mở hai mắt ra đã nhìn thấy lồng ngực vạm vỡ trước mắt.

Cậu khẽ lắc đầu, trí nhớ tối qua trong nháy mắt ùa về. Chuyện Thế Huân ôn nhu, và cả bóng đêm kinh khủng, nghĩ đến đó cậu liền bị dọa sợ đến mức vội vàng đứng dậy lui về phía sau mấy bước.

Bởi vì lùi quá nhanh, Lộc Hàm trực tiếp từ trên giường rớt xuống. Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm vừa tỉnh lại đã không ngần ngại mau chóng rời khỏi ngực của hắn, một tia ấm áp trong mắt kia thoáng chốc tan thành mây khói.

Lộc Hàm từ dưới đất bò dậy, trong đầu một mực nhớ lại sự hoảng sợ khi rơi vào bóng tối hôm qua, liền mạnh mẽ hít một ngụm khí, không cần suy nghĩ nói :

" Thế Huân! Bây giờ, đúng, chính là bây giờ anh phải cùng ông nội anh nói cho rõ ràng. Coi như anh có đem tôi đưa đến đồn cảnh sát, thì danh phận vị hôn thê này tôi cũng không đóng giả nữa! "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: