CHƯƠNG 18

Thế Huân không đi, đứng ở ngoài cửa đưa mắt quét qua căn phòng nhỏ của Lộc Hàm một cái. Căn phòng tràn ngập khá ngăn nắp, màu sắc chủ đạo là màu hồng.

Chẳng qua khi tầm mắt quét tới một bộ manhua hết sức quen thuộc trên bàn sách kia thì dừng lại. Những quyển manhua đó tất cả đều là của tác giả Huân, mỗi một quyển đều được cẩn thận giữ gìn bảo quản, có thể thấy được Lộc Hàm rất yêu thích chúng.

" Cậu thích manhua của Huân ? " Thế Huân được lúc hỏi một cái vấn đề tới hai lần.

Lộc Hàm vốn là không muốn để ý tới Thế Huân, nhưng vừa nghe lời anh nói có liên quan đến thần tượng của mình, cậu liền không khống chế được ngước đầu, mặt tràn đầy kích động nói:

" Huân đại thần là thần tượng của tôi! Thế nào, anh cũng biết sao ? "

" Ừ. "

Thế Huân khẽ ừ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia tình cảm khó hiểu nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng không để ý, vừa dọn dẹp vừa khen Huân đại thần tuyệt vời như thế nào.

" Vậy anh cũng nhìn cách vẽ manhua của anh ấy đi, thục tiên truyện cũng vẽ thật sinh động, rất khí phách và tinh xảo, anh ấy đúng là thần tượng của tôi!"

Lộc Hàm nói xong rất mong đợi nhìn Thế Huân, hy vọng anh cũng tán dương thần tượng của mình.

Đáng tiếc Thế Huân như cũ vẫn biểu lộ vẻ mặt tê liệt, lạnh lùng nói "Chẳng qua là một ít hình vẽ không có tình cảm thôi, cũng đáng giá để cậu thích như vậy ..."

" Anh! Thế Huân, tiểu cầm thú kia! Không cho anh nói xấu thần tượng của tôi !" Lộc Hàm lập tức xù lông lên.

Cậu quyết tâm theo nghiệp manhua cũng là bởi vì đọc được truyện của Huân đại thần, đó cũng chính là chỗ dựa tinh thần cho cậu, làm sao có thể cho phép người khác nói xấu.

" Bởi vì anh ta là boss của các cậu? " Thế Huân đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, thanh âm so với vừa rồi càng lạnh hơn một phần .

Lộc Hàm vừa nghe lời này, nhất thời nhíu mày, bất quá tâm tình không còn kích động như lúc nãy. Cậu nhận ra Thế Huân đã hiểu lầm cậu là người thích nịnh bợ boss.

Cậu cũng không quan tâm Thế Huân cảm nhận thế nào về mình, nhưng chuyện này liên quan đến thần tượng trong lòng thì không thể để yên như vậy được.

Cậu nghiêm túc nhìn Thế Huân, gằn ra từng chữ :

" Tôi thích là manhua của anh ấy, là nét vẽ có hồn đó, cùng với việc anh ấy có phải là Boss của tôi hay không, là nam hay nữ, có tiền hay không không có bất cứ quan hệ gì . "

Thời điểm nghe xong những lời này, đôi mắt vốn lạnh như băng của Thế Huân lộ ra một chút vui vẻ quỷ dị khiến Lộc Hàm bị dọa sợ lui về sau một bước, trong lòng cảm thấy Thế Huân như vừa bị trúng tà.

" Cái đó ...... Thế...... Thế Huân, anh nếu không còn chuyện gì khác nữa, thù oán của chúng ta để hai ngày nữa tính nhé, mấy ngày này tôi khá bận rộn ! "

Lộc Hàm chỉ sợ Thế Huân đột nhiên trở mặt, cậu liền cười cười đi tới muốn đóng cửa lại.

Hiện tại cả hai người bọn họ đều đứng ngay cửa. Thế Huân đứng chắn ở cửa, Lộc Hàm thì muốn đóng cửa , đáng lý Thế Huân phải lui về phía sau, nhưng lại không có ý tứ muốn di chuyển , hai người cứ như vậy giằng co ở cửa .

Lộc Hàm hiện giờ luôn tâm niệm nghĩ tới Huân đại thần, hết sức gấp gáp muốn mở máy vi tính. Cho nên sau một khắc cùng Thế Huân giằng co, thấp thỏm sợ hãi trong lòng cậu trong nháy mắt bị phiền não thay thế.

Cậu cau mày ngước đầu nhìn Thế Huân, không nhịn được hỏi một câu :

" Anh rốt cuộc muốn làm gì ? "

" Người giúp việc, vị hôn thê, chọn một trong hai!"

Thế Huân cũng cúi đầu nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm, thái độ hết sức chân thành, nhưng lời này nghe vào trong tai Lộc Hàm, thế nào cậu lại chỉ cảm thấy quỷ dị.

" Gì cơ ? "

Lộc Hàm dùng sức trừng mắt, còn đưa tay móc móc lỗ tai của mình. Cậu có nghe rõ, chẳng qua là tại sao những chữ này tách ra cậu đều hiểu, nhưng hợp ở cùng một chỗ, cậu lại không hiểu được ý tứ.

" Bảo vệ vừa mới đem video giám sát hành lang ngày hôm qua giao cho tôi, hiện tại nên báo cảnh sát hay không báo cảnh sát, tôi vẫn đang cân nhắc quyết định . "

Thế Huân nói xong thì liền nhìn Lộc Hàm, lời lẽ ngoài mặt đơn giản rõ ràng, nhưng thực chất bên trong chính là sặc mùi uy hiếp nồng nặc!

Lộc Hàm nghe hiểu những lời này, vẻ mặt vốn là không nhịn được nhất thời biến đổi thành dáng vẻ nịnh hót, cậu kéo ra vẻ tươi cười, đứng lùi sang một bên:

" Ngô tiên sinh đứng ở ngoài cửa cũng rất mệt mỏi đi, có muốn hay không đi vào uống ly trà ? "

Thế Huân lắc đầu một cái, không có ý định bước lên phía trước, cứ như vậy nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm bị nhìn cuối cùng cũng không cười được nữa.

" Cái đó ...... người giúp việc và vị hôn thê khác nhau thế nào ? "

Lộc Hàm thỏa hiệp , dù là so ý chí nội tâm hay sức mạnh với tiểu cầm thú, cậu vẫn không chiếm ưu thế.

Hôm nay lại bị người ta nắm được điểm yếu, cậu bây giờ cũng không thể rời khỏi máy vi tính, chỉ có thể mặc cho tiểu cầm thú bóc lột mình.

" Là người giúp việc , mỗi ngày giúp tôi quét dọn phòng, nấu cơm, cho đến khi tôi rời khỏi nơi này. Còn vị hôn thê thì theo tôi đi gặp ông nội, cho đến khi ông ấy đi nước ngoài . "

Lộc Hàm cân nhắc một lúc, chớp chớp con mắt, mặt nhăn nhó hỏi :

" Anh chừng nào thì đi ? Ông nội nhà anh lúc nào đi nước ngoài ? "

" Tôi chừng nào đi vẫn còn chưa biết, ông nội thì nửa tháng sau đi nước ngoài . "

" Tôi giả làm vị hôn thê của anh!"

Hai lựa chọn đều có hại nên chọn cái nhẹ hơn, Lộc Hàm lại không ngốc. Nếu làm nô dịch cho tiểu cầm thú mà thời gian còn chưa xác định cụ thể, đoán cũng biết không có lợi cho cậu.

Anh ta ở chỗ này cả đời, chẳng lẽ cậu là người giúp việc của anh cả đời, nếu vậy cậu thà tình nguyện đi tới đồn cảnh sát uống trà mấy ngày còn hơn!

Thực ra đi dụ dỗ ông nội vui vẻ, thoạt nhìn không khó, cũng coi như làm một việc thiện thôi, có điều đối tượng vị hôn phu là Thế Huân khiến trong lòng cậu ít nhiều gì cũng có nhiều chán ghét .

Nhưng là ai bảo cậu lần này chiến đấu suy tính không đủ tỉ mỉ, bị người ta nắm đằng chuôi, chỉ có thể nhận xui xẻo mà im lặng chịu thiệt thòi.

" Ừ ! Trưa mai cùng tôi đi gặp ông nội . "

Thế Huân nói xong xoay người rời đi, hết sức tiêu sái, người ngoài nhìn vào cũng không thấy nửa phần uy hiếp.

Lộc Hàm nhìn bóng lưng Thế Huân, tức giận giơ giơ quả đấm nhỏ của mình để phát tiết, nào ngờ Thế Huân đột nhiên xoay đầu lại, quả đấm của Lộc Hàm cứ như vậy lúng túng dừng giữa không trung, thu hồi lại cũng không phải, tiếp tục huơ cũng không đúng.

Hai người nhìn nhau một hồi, Lộc Hàm cười khẽ một tiếng, ra vẻ làm động tác vươn vai, sau đó buông lỏng nói :

" Vận động một chút ấy mà, Ngô tiên sinh ngài còn có chuyện gì mà sao ? "

" Cơm cậu nấu tạm được, buổi tối tôi tới đây ăn . "

"!"

Lộc Hàm không hiểu, không phải cậu chỉ giả làm vị hôn thê thôi sao? Tại sao cậu còn phải chuẩn bị cơm tối cho anh? Đây là cái lí lẽ gì?

" Vị hôn thê vì vị hôn phu làm cơm tối, tôi cảm thấy không có gì không ổn . "

Thế Huân lúc nói lời này biểu lộ thật sự là quá nghiêm túc, đứng đắn đến mức khiến Lộc Hàm thiếu chút nữa cũng cảm thấy đó là lẽ hiển nhiên.

Nhưng đợi đến lúc Thế Huân xoay người, cậu mới lấy lại tinh thần, tức giận gào thét:

" Ổn cái gì mà ổn! Chẳng qua chỉ giả bộ làm vị hôn thê của anh, cũng không phải là thật, anh ......"

" Camera giám sát. "

Thế Huân đơn giản khạc ra ba chữ lại khiến cho Lộc Hàm nhất thời ngậm miệng. Cậu cắn cắn môi, hai tròng mắt cơ hồ muốn phun ra lửa .

Nếu không phải là cậu sợ bị nhốt trong cục cảnh sát mấy ngày sẽ không thể vẽ bản thảo, không thể cùng đại thần của cậi trao đổi, cậu tình nguyện đi vào đó uống trà mấy ngày cũng không ở chỗ này để bị anh làm cho uất ức.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: