CHƯƠNG 14
"*tung bông* Mị comeback rồi đâyyyy. Thi học kì xong rồi nhẹ cả người.😚. Hôm nay mị sẽ đang 2-3 chap bù cho thời gian qua. Mọi người tiếp tục ủng hộ mị nhé.😚😚😚"
Tại sao!
Lộc Hàm cắn môi, hạ mi mắt xuống, trong thâm tâm nghĩ đến: cậu vốn dĩ muốn trực tiếp gọi 120, sau đó buông tay mặc kệ anh.
Nhưng là cậu đột nhiên nhớ tới việc mình ném chìa khóa phòng Thế Huân biết đâu lại bị camera giám sát hành lang ghi lại, nếu Thế Huân không muốn đi bệnh viện, nhỡ đâu có chuyện không hay xảy ra, cậu nhất định sẽ bị liên lụy.
Tuy nhiên Lộc Hàm không có ý định thành thật với Thế Huân, cậu suy nghĩ một chút, ngửa đầu nhìn Thế Huân cười nhẹ nhàng, mặt không đỏ nói:
"Tôi lấy ơn báo oán thôi!"
Thế Huân nhìn Lộc Hàm, trầm lặng không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng viết rõ ràng ba chữ: tôi không tin!
Lộc Hàm cũng mặc kệ anh có tin hay không, dù sao cậu tin là được, trực tiếp mang ghế tới ngồi sang một bên, nhìn chằm chằm Thế Huân.
Thế Huân bị Lộc Hàm nhìn chăm chú có chút không thoải mái, anh nhíu mày, lại uống một hớp nước, vừa muốn mở miệng nói, Lộc Hàm lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lao ra khỏi phòng.
Thế Huân quay đầu nhìn thoáng qua cửa, thần sắc trong mắt không rõ ràng, lập tức xốc chăn lên, nằm xuống, không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không mà đầu của anh càng ngày càng đau đớn.
Chỉ là Thế Huân còn chưa ngủ, âm thanh mở cửa đột nhiên truyền đến. Thế Huân mở choàng mắt, giọng điệu vô cùng khó chịu, nhưng trong mắt lại mang theo một chút tình cảm ôn hòa ấm áp:
"Cậu lại tới làm cái gì?"
"Làm gì? Tôi đương nhiên tới cứu mạng cậu rồi!"
Thanh âm dễ nghe mang theo ý cười của người đàn ông truyền đến từ ngoài cửa. Thế Huân vừa nghe, lập tức liền cau mày.
"Tiểu Huân Huân, tôi nói mới mấy tháng không gặp, tính tình như thế nào vẫn "tốt" như vậy..."
Bạch Tiêu mặc dù muốn nhân cơ hội này làm khó dễ anh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Thế Huân, câu kế tiếp liền nghẹn trở về, trên mặt vẫn mang theo ý cười cũng gắt gao cau mày lại.
"Nhanh, cô tới xem một chút!"
Anh quay đầu nói một câu, sau đó nghiêng người tránh ra, ngay lập tức từ phía sau anh đi ra một đại mỹ nữ.
Đại mỹ nữ vung lọn tóc dài gợn sóng ra phía sau, vươn tay đẩy nhẹ cặp kính tinh xảo, trên mặt không chút biểu cảm.
Cô liếc mắt một cái nhìn Thế Huân đang nằm trên giường, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tiêu, tựa như không có việc gì mở miệng:
"Làm việc ngoài giờ, thù lao gấp đôi."
"Được! Được! Được! Đừng nói gấp đôi, gấp bốn lần cũng được, cô nhanh xem qua một chút."
Bạch Tiêu từ lúc có trí nhớ tới nay vẫn chưa bao giờ thấy Thế Huân bệnh nặng như thế, nội tâm sớm đã luống cuống.
"Như vậy gấp bốn."
Đại mỹ nữ tóc gợn sóng nói xong, mang theo hòm thuốc đi qua. Thế Huân nhìn thấy cô thì chống người dậy, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi qua .
Đại mỹ nữ nhìn lướt qua mấy cái hộp thuốc xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, lại nhìn lướt qua Thế Huân xem như đáp lễ, nhưng bất quá ánh mắt cô lại giống như đang nhìn vật thí nghiệm, không có bất cứ kì phập phồng gợn sóng nào, hoàn toàn không nhìn tới gương mặt đẹp trai xuất thần của Thế Huân.
Cô một bên đo nhiệt độ cơ thể Thế Huân, một bên giải quyết việc công hỏi:
"Đã uống thuốc gì?"
"Không biết."
"!"
Bạch Tiêu đứng ở một bên không nghe nổi nữa, trừng to hai mắt nói:
"Thế Huân, ta cũng không có tống ngươi đi bệnh viện, ngươi cũng đừng dùng cách thức chống cự như vậy!"
"..."
Thế Huân nhìn lướt qua Bạch Tiêu đang bùng nổ, rồi mặc kệ anh, anh thật sự không biết đã bị cho uống thuốc gì.
Đại mỹ nữ tóc gợn sóng cũng không giận, đứng dậy đi tới cái bàn bên cạnh, nhìn một chút mấy hộp thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thế Huân, hơi có vẻ đồng ý nói:
"Thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt, thuốc cảm mạo, ba viên này đều phù hợp."
Cô dừng một chút lại nói tiếp:
"Chờ một chút để theo dõi nhiệt độ cơ thể, nếu như ba giờ sau nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm xuống, tôi nhất định phải tiêm thuốc cho anh."
"Tiểu cầm thú, tôi cho anh..."
Lộc Hàm một cước đá văng cửa, trong tay bưng một cái bát còn đang bốc khói nóng nghi ngút, cậu nhe răng nhếch miệng, căn bản không thấy tình huống trong phòng.
Cậu chạy rất nhanh vào, thẳng tiến tới trước mặt bàn, đem cái bát nóng hổi đặt lên trên. Lúc này cậu mới cảm giác có chút không thích hợp, trong phòng như thế nào đột nhiên lại có thêm người ?
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, ngay lập tức nhìn thấy một đại mỹ nữ tóc gợn sóng, mở to hai mắt nhìn, nhất thời không kịp phản ứng, liền có chút ngượng ngùng, cắn môi, đưa mắt nhìn Thế Huân ở trên giường vẫn giữ im lặng. Chẳng lẽ đây là bạn gái thực sự của anh?
Lộc Hàm tâm tư rất nhanh chuyển sang giật mình, cậu vẫn muốn hay không quấy rối, bất quá vấn đề rối rắm này chỉ ở trong đầu Lộc Hàm 0.1 giây, sau đó ngay lập tức có đáp án!
Hận thù có thể chậm rãi báo. Nhưng là hôm nay, giờ phút này, nếu cậu lại dọa cho đại mỹ nữ này chạy mất, mặc dù chiến thắng nhất thời, nhưng trách nhiệm kế tiếp phải chăm sóc tiểu cầm thú sẽ rơi xuống trên người của cậu, mất nhiều hơn được.
Lộc Hàm ngay lập tức nháy mắt mấy cái, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn đại mỹ nữ, cung kính nói:
"Mỹ nữ xin chào, tôi là người giúp việc của Ngô thiếu gia, cô không nên hiểu lầm!"
"Phụt!"
Bạch Tiêu còn đứng ở cửa, vẫn chưa lọt vào tầm mắt Lộc Hàm, không nhịn được cười một chút, nhìn lướt qua Lộc Hàm mặc áo ngủ hoạt hình, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Thế Huân vẫn nằm ở trên giường mặt không chút thay đổi.
Anh không nhịn được trêu chọc nói:
"Tôi nói này Tiểu Huân Huân, lần này cậu ra ngoài, khẩu vị thật đúng là càng ngày càng nặng, dĩ nhiên lại thích người giúp việc?"
"Cậu giúp việc, xin chào, tôi tên là Đông Phương Nhã, tôi nghĩ cậu mới là người hiểu lầm, tôi là bác sĩ tư của người đang đứng ở cửa cười vô cùng thấp kém kia, lần này chỉ là đến để xem bệnh cho Ngô thiếu."
Đông Phương Nhã vươn tay, Lộc Hàm vừa nghe, hoàn toàn mộng mị, ngây ngốc vươn tay cùng Đông Phương Nhã bắt tay, sau đó ngây ngốc nhìn Bạch Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt càng choáng váng.
Cậu vừa mới là làm cái gì! Nói cái gì vậy!
Bạch Tiêu cười hai tiếng, vuốt vuốt khóe mắt cười ra nước mắt có chút chua xót, đi tới trước mặt Lộc Hàm, cũng vươn tay:
"Tôi là Bạch Tiêu, anh họ của Thế Huân."
"Ách... Chào anh!"
Lộc Hàm hết sức ngượng ngùng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thoáng qua cái người gọi là anh họ này.
Tuy anh họ của Thế Huân lớn lên so với Thế Huân kém hơn một chút, nhưng ngũ quan lại tuấn tú, hai mắt cũng thật to, khóe mắt luôn mang theo ý cười, vừa nhìn liền biết là người có tính tình dễ chịu, Lộc Hàm đối với anh ấn tượng đầu tiên không tồi.
"Không có việc gì, anh có thể đi rồi."
Thế Huân thấy Lộc Hàm nhìn chằm chằm Bạch Tiêu đến ngẩn người, lạnh lùng mở miệng.
Bạch Tiêu ngay lập tức buông tay Lộc Hàm, lười biếng hướng mắt nhìn Thế Huân ở phía sau đang dựa vào tường, liếc mắt một cái, trong mắt mang theo ý cười cùng chế nhạo, nhưng lại không có mở miệng cười nhạo Thế Huân, sợ tên kia giận dữ lên lại giết chết anh.
"A! A!"
Lộc Hàm đang xấu hổ không biết hướng chỗ nào trốn đi, vừa nghe Thế Huân nói, lần đầu tiên cảm giác thật hạnh phúc khi bị anh đuổi đi.
Chỉ là mới bước ra một chân, Bạch Tiêu tươi cười chặn lại đường đi của cậu, Lộc Hàm khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu trong mắt mang theo ý cười, cười nói:
"Cậu giúp việc, anh ta nói tôi, không phải cậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top