Chương 7: Gặp Gỡ

Dưới sắc trời màu tím, hoàng hôn cũng dần buông, tim Sehun chợt thắt lại, bàn tay khẽ vuốt tóc cậu chợt khựng lại, hoá đá:

" Em nói gì?"

Cậu tư lự nhìn anh, đầy quả quyết. Ánh mắt biểu lộ rõ một khát vọng cháy bùng mãnh liệt, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh, như thiêu đốt chính con người anh vậy.

" Sehun! Em đã ở đây hai năm rồi. Thật ra em là ai? Gia đình em như thế nào? Em thật sự không biết! Anh xem, ngay cả một câu hỏi em sống ở miền Nam hay miền Bắc mà cũng không trả lời được. Có phải là quá tệ rồi không?"

Anh cụp mắt, lòng bỗng thấy thương xót người con trai trước mặt. Phải! Cậu đã ở đây hai năm rồi, cũng đã đến lúc phải đưa cậu về lại cuộc sống của mình, không thể ở mãi bên cạnh anh mãi được!?

Đã từng biết sẽ có ngày này, thế nhưng không ngờ thời gian trôi qua quá nhanh. Đến mức chỉ kịp để anh tận hưởng những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi bên cậu, rồi lại khiến anh rơi vào lạc lõng, hụt hẫng chỉ bởi vì sực tỉnh khỏi giấc mộng!

" Sehun! Sehun! Anh sao vậy?"

Luhan trông thấy anh ngẩn người, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, liền đưa tay huơ huơ trước mặt, ngơ ngác nhìn anh:

" Sehun! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?"

Anh chợt giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man trong đầu, đôi mắt hơi nheo lại, anh lãnh đạm nói:

" Không gì! Anh đang suy nghĩ đến vấn đề của em"

" Hả?"

" Em muốn về Việt Nam lắm phải không?"

" Ừm!" - Cậu gật đầu, rồi lại nhăn trán - " Anh sao thế? Sắc mặt hình như không được tốt!"

" Được! Hoàn tất thủ tục làm passport xuất cảnh cũng phải mất một tuần. Anh sẽ giúp em! Tuần sau chúng ta sẽ trở về Việt Nam!"

Dưới bầu trời rực tím, đôi mắt Sehun như phủ sương mù, giọng lạnh toát, nhưng lại chứa đựng một sự thất vọng nặng nề.

" Chúng ta về!"

Trên đường về, Luhan không còn cảm giác được sự thích thú như hồi sáng mới bước chân lên tàu điện ngầm nữa, cũng chẳng hứng thú nhìn ngắm những cảnh vật đẹp đẽ xung quanh. Lòng cảm thấy kì lạ với thái độ thất thường của anh, mới ban nãy còn ân cần dịu dàng với cậu, nhưng lúc này tại sao lại lạnh lùng như vậy, ngay đến một ánh nhìn với cậu cũng không có!?

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, cho đến khi lên xe Lambor của Sehun về nhà, cả hai vẫn không ai nói câu gì. Vẻ mặt anh lúc này vẫn đăm chiêu, đôi mắt lạnh toát khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, khó thở, cho đến khi tới nhà, cậu vẫn không dám hó hé câu nào.

" Sehun! Anh đi đâu?"

Bước xuống xe, Luhan liền ngạc nhiên khi thấy anh đang chuẩn bị quay đầu xe, không có ý định vào nhà. Từ nãy đến giờ, cậu đã thấy kỳ lạ lắm rồi, Sehun lúc này trước mặt cậu, quả thật không giống với Sehun mà cậu từng quen biết!?

" Anh phải gặp một khách hàng quan trọng! Tối nay sẽ ở lại khách sạn luôn. Em cứ ăn cơm, không cần đợi anh!"

Nói rồi anh phóng xe đi thẳng, không để cậu kịp thốt nửa lời, chỉ đành trừng mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, lòng không tránh khỏi thắc mắc:

" Sehun! Rốt cuộc anh làm sao vậy?"

Nhìn bóng dáng cậu nhỏ dần trong gương chiếu hậu, tim anh quặn thắt. Tay cầm vô lăng bất giác trở nên lạnh ngắt, khóe môi cong lên tạo nên nụ cười chua chát. Trong khoảnh khắc cậu nói muốn trở về Việt Nam, anh tưởng chừng như có hàng ngàn mũi dao cắm lên ngực mình,nhói đau.

Hai năm trước, anh từng xem cậu là tảng đá chắn ngang cuộc đời anh, là gánh nặng của anh, luôn mong chờ từng ngày cậu khỏe lại để khuất xa khỏi tầm mắt anh. Thế nhưng hai năm sau, anh đã có lối suy nghĩ ích kỷ, rằng chỉ muốn giữ cậu ở cạnh bên mình, mãi mãi!

Từ khi gặp cậu, nhìn những vết thương nặng nề trên người cậu, và một nửa gương mặt đã bị hủy hoại. Anh biết rằng, quá khứ của cậu đã mang rất nhiều nỗi đau kinh khủng lắm, nặng nề lắm. Nếu như tìm lại quá khứ của mình, rồi đến khi cậu thật sự nhớ lại, thì có phải sẽ rời xa anh không, và hẳn sẽ quên đi một người con trai đã gần gũi, bên cạnh cậu suốt hai năm trời chứ???

Trong khi anh không ngừng suy nghĩ thì bánh xe đã lăn bánh đến cửa khách sạn Promise từ lúc nào. Anh ngẩn người nhìn khách sạn to lớn, tráng lệ trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Một con người xưa kia chỉ biết lạnh lùng, trái tim sắt đá luôn dành trọn trái tim và linh hồn cho công việc, mà có ngày lại trở nên u sầu não vì một người con trai khác sao?

Nhưng quan trọng hơn thế, anh thật sự cũng rất tò mò với quá khứ của người con trai anh yêu. Một người mang trong mình những vết thương lồi lõm kinh khủng như vậy, hẳn đã chịu rất nhiều đau khổ. Rốt cuộc, thân phận thật sự của cậu là ai? Và những người bên cạnh cậu như thế nào?

Trong khoảnh khắc, trong đầu Sehun như tái hiện lại hình ảnh của hai năm về trước ...

Cái đêm đầu tiên anh hốt hoảng dẫn cậu vào bệnh viện, trong cơn miên man vô thức, cậu đã nắm chặt lấy tay áo anh, mãi không buông ra. Khi đó, đôi mắt của cậu vẫn còn đọng lại vết tích của việc khóc quá nhiều ...

Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn không sao mở lời được với cậu, hỏi rằng có phải ngày hôm đó cậu nắm chặt lấy tay áo anh là vì tưởng rằng anh chính là người mà cậu không muốn rời xa hay không???

.....

Ngày hôm sau, 9h sáng, tại ngôi biệt thự màu trắng, trang hoàng của Sehun ...

Luhan đứng trước gương, vén những sợi tóc dài lòa xòa qua một bên, tay mân mê nhìn ngắm những vết phỏng lồi lõm trên cổ và bả vai trái. Khi xưa mới tỉnh dậy sau một tuần ngủ li bì trong bệnh viện, cậu đã từng rất bàng hoàng khi nhìn thấy những vết thương trên người mình, và ngay cả hình dáng gương mặt của cậu trước khi phẫu thuật. Rốt cuộc xưa kia cậu đã gặp phải chuyện gì? Và thật ra, cậu là ai?

Bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu xoay người về phía Khánh Thù đang gấp chăn mền bên chiếc giường, đôi mắt lộ ý cười:

" Khánh Thù! Em nói xem, nếu như người thân nhìn thấy được những vết thương trên người anh, thì họ sẽ nhận ra anh chứ?"

Khánh Thù dừng động tác gấp chăn, môi chúm chím gật đầu đồng tình:

" Rất có thể! Anh Luhan, nếu như anh thật sự về với người thân, vậy thì em sẽ không được ở bên cạnh anh nữa rồi!"

Nhìn thấy gương mặt thễu não của cậu bé, Luhan phụt cười, ánh mắt trở nên thật dịu dàng. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Sehun thì chỉ có một mình Khánh Thù là thân thiết với cậu nhất. Cậu bé đã làm người giúp việc của anh từ lúc cậu còn 15 tuổi. Và bây giờ, cũng đã 18 tuổi rồi.

" Anh Luhan, anh hứa với em đi. Dù cho anh có nhớ lại, hay đã tìm được người thân. Thì cũng đừng vì vậy mà không đến thăm em nhé!!! Anh không được quên em đâu nhé!"

Khánh Thù kích động nói, tay đặt lên hai vai cậu lay mạnh. Rồi không để Luhan có cơ hội lên tiếng, cậu bé lại thốt lên:

" Đúng rồi! Còn giám đốc nữa, anh dù có quên em, thì cũng không thể nào quên được một người đẹp trai tuấn tú tài tình như giám đốc đâu có phải không?"

" Thằng bé này, tại sao lại lôi cả Sehun vào đây???"

" Anh Luhan, anh ngây thơ hay là giả vờ không hiểu? Tình ý của giám đốc thể hiện rõ ràng trước mắt ra rồi còn không nhận ra sao? Em xưa kia dù chỉ bưng trà rót nước cho giám đốc ở công ty ba tháng thôi cũng có thể biết được: Một người chỉ biết đến công việc như giám đốc thì chẳng bao giờ quan tâm từng li từng tí đến một người nào khác như anh thế này đâu!!!"

" Em nói lung tung gì thế? Có tin anh may cái miệng em lại không?"

Luhan nghe nói thế thì mặt mày đỏ bừng, mắt chớp liên tục, tay giơ nấm đấm lên dọa. Thấy thế, cậu bé cũng dừng ngay việc trêu chọc, tiếp tục làm nốt việc còn dang dở của mình, nhưng vẫn cười khúc khích khiến cậu càng xấu hổ hơn.

Cậu không phải là một đứa con trai ngốc nghếch, đến nỗi không nhìn thấy rõ được thái độ ân cần quá đỗi của anh dành cho mình. Thế nhưng cậu vẫn không dám tin, một người con trai không có quá khứ như cậu lại lọt vào tầm mắt xanh của giám đốc tài ba trẻ tuổi như Sehun!

Nếu nói cậu không thích anh, vậy thì là nói dối. Nhưng nếu khẳng định cảm giác đó là yêu, thì cậu thật không dám chắc!

Huống hồ gì, anh là một người tốt. Vì làm tròn trách nhiệm của mình mà chăm sóc cậu thế này đã là quá đủ. Cậu thật không muốn phải vọng tưởng gì hơn.

Cầm điện thoại trên tay, cậu đột nhiên muốn bấm nút gọi cho anh, nhưng không hiểu sao bàn tay lại trơ ra như khúc gỗ, không thể nhúc nhích được.

.......

Tại khách sạn Promise

" Cạch!"

Quẳng điện thoại lên giường, Sehun ngả đầu lên ghế sofa đầy mệt mỏi. Vừa mới nói chuyện xong với hãng hàng không đặt vé máy bay trở về Việt Nam, thì ngay lập tức anh lại nhớ đến cậu. Chắc giờ này cậu cũng dậy rồi, và đang háo hức chờ đến ngày trở về đây mà!

Mắt liếc nhìn điện thoại, không biết rằng động tác này anh đã làm bao nhiêu lần. Cú điện thoại anh chờ thì đâu không thấy, chỉ toàn số những khách hàng gọi đến vì công việc. Có lẽ, cậu thật sự không để tâm đến anh, dù một chút cũng không có!

Lặng người một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, hít một luồng khí lạnh vào phổi, anh điềm đạm thắt lại cà vạt rồi bước ra cửa, đem bản thân trở lại là một người của công việc!

Vừa bước chân ra khỏi thang máy, anh đã nghe tiếng ồn ào đầy trách móc của một vị khách nam, chân mày khẽ nhíu lại, mắt chăm chú nhìn cho rõ người con trai đứng trước cửa quầy.

" Tôi đã nói rồi, cấp trên của tôi rõ ràng đã đặt trước phòng tại đây. Tại sao bây giờ lại nói với tôi là không có???"

" Xin lỗi anh, thật sự chúng tôi không tìm thấy tên người mà anh nói. Có khi nào anh đã nhầm khách sạn rồi không???" - Một nhân viên nam đang hì hục đánh máy lên tiếng, mặt vẫn không ngẩng đầu lên.

" Khách sạn Promise có tiếng như thế này mà tôi có thể nhầm lẫn được sao? Tôi muốn gặp quản lý hay giám đốc của các anh!" - Giọng nói của chàng trai lúc này đã có phần gay gắt, nhưng vẫn cố giữ cho nhịp âm được bình thường.

" Tôi là giám đốc ở đây!"

Sehun đi thẳng tới quầy, khuôn mặt uy nghiêm nhưng vẫn giữ một nụ cười tươi, đưa tay ra bắt lấy tay chàng trai, cất giọng nhẹ nhàng.

" Ơ, giám ... giám đốc!!!!" - Nhân viên phục vụ quầy ban nãy còn lơ đãng đánh máy, nay trông thấy anh đột nhiên đứng trước mặt liền không khỏi hoảng hồn, miệng bắt đầu ấp úng.

Về phía Sehun, anh ra chiều thản nhiên, không để tâm đến nhân viên tấc trách của mình, đôi mắt cung kính hướng đến chàng trai trước mặt, giọng êm ru:

" Chào anh! Tôi được phép mượn passport của anh một lát chứ?"

Sehun mắt chăm chú nhìn chàng trai trước mặt đang lôi từ trong ví ra cái passport, nhưng bên cạnh lại có một bức ảnh anh chụp chung với một người con trai. Tấm ảnh trông rất rõ nét và vẻ như vẫn còn mới vì được cất giữ cẩn thận. Nhưng trong một vài giây ngắn ngủi, anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người con trai trong tấm hình đó.

"Làm phiền anh!"

Vị khách điềm đạm nói, chìa thẻ ra trước mặt. Sehun gật đầu, tay đón lấy passport, nhìn vào tấm thẻ và đi đến bên cửa quầy, đôi chân mày khẽ nhíu lại khi nhìn vào màn hình vi tính.

Anh khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn chằm chằm vào anh chàng nhân viên đứng bên cạnh, rít qua kẽ răng:

" Anh là người mới vào có phải không? Những nhân viên khác đâu hết rồi? Họ không dạy anh cách nhập dữ liệu khách hàng hay sao hả?"

" Tôi, tôi xin lỗi giám đốc! Tôi ... tôi ..."

Anh chàng nhân viên kia lúc này đã trở nên hốt hoảng, sắc mặt tái xanh nhìn vào màn hình, lúc này đã lờ mờ đoán ra được cái sai của mình, bèn cúi đầu xin lỗi ríu rít. Nhưng đáp lại sự sợ hãi của anh là một cái nhìn đầy sắc bén của Sehun:

" Anh đi làm được mấy ngày?"

" Ơ , dạ .. dạ một tuần!" - Anh chàng ban đầu còn ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Sehun khẽ hừ một tiếng, liền tái mét mặt mày, ấp úng nói.

" Ra là thế! Tôi sẽ xử lý sau!" - Nói rồi anh liền quay sang trao thẻ tận tay vị khách, mỉm cười đầy thân thiện - " Xin lỗi anh! Lỗi là ở nhân viên chúng tôi! Anh có phiền không nếu tôi mời anh một bữa ăn trưa?"

Thoáng thấy vẻ mặt của vị khách dường như định chối từ, thì anh lại nói ngay, tay chỉ thẳng về phía thang máy:

" Vì sơ suất của chúng tôi mà gây phiền hà cho anh thật không đáng. Bây giờ đã trưa, anh có thể để lại hành lý cho nhân viên khách sạn đem đến phòng anh, sau đó vào phòng ăn trưa của chúng tôi, không tính phí, xem như là lời xin lỗi của khách sạn Promise được chứ?"

Anh chàng cười khẽ, rồi gật đầu với Sehun. Môi cũng nở một nụ cười vừa lòng:

" Vậy thì tôi đồng ý!"

" Tôi là Sehun! Hân hạnh được gặp anh!" - Anh vừa nói vừa chìa tay trước mặt vị khách.

" Tôi là Diệc Phàm! Rất vui khi biết anh!"- Nói đoạn, anh chìa tay ra bắt lấy tay của Sehun, khẽ mỉm cười.

Thoắt chốc, hai đôi mắt họ gặp nhau, trao cho nhau một cái bắt tay đầy lịch sự. Không ai nhận ra rằng, sau một lần giao lưu gặp mặt, định mệnh của họ lại một lần nữa xoay vòng.

Trời đã xế chiều, dưới làn khói mờ ảo qua hơi thở, Lộc Hàm co rúm người lại, trùm chăn kín mít, phà những hơi thở nóng hổi lên tay mình, xoa xoa. Rồi chưa đầy ba giây sau, cậu liền bật người ngồi dậy, mắt đảo liên tục quanh phòng:

" Hình như tối hôm qua Sehun không mặc áo phông mà đến thẳng khách sạn luôn thì phải! Hôm nay trời lạnh như thế, anh ấy sẽ cảm lạnh mất!"

Nghĩ đoạn, cậu chạy vội vào phòng làm việc của anh, với tay lấy chiếc áo khoác màu nâu sậm to bè trên móc treo quần áo, phủi phủi lên thân áo rồi tư lự mỉm cười.
Bước xuống cửa lầu, cậu ngó nghiêng một hồi rồi vọng vào trong nhà nói với Khánh Thù:

" Khánh Thù! Anh ra ngoài hóng mát một chút, một lát anh về nhé!"
Lộc Hàm vừa nói xong liền chạy một mạch ra ngoài, đứng trên giao lộ của ngã ba, cậu bắt đầu đưa tay ra ngoắt xe, vẻ mặt hồ hởi hiếm thấy:

" Taxi!"

Trong khi đó ...

" Anh Luhan! Không được, giám đốc sắp về ..."

Khánh Thù trên người còn đeo tạp dề, tức tốc chạy ra ngoài ngăn cản Lộc Hàm, nhưng đến khi định thần lại thì trước mặt chỉ còn là khoảng không vắng lặng, bóng dáng cậu đã biến mất nhanh chóng.

............

" Cộp!"

Sehun đóng sập bản hồ sơ lại, đôi chân mày cau lại tưởng chừng như sắp dính chặt lại vào nhau, mắt vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh ngã đầu dựa vào thành ghế.

Đã 5h chiều, thường thì giờ này anh sẽ về nhà cùng ăn cơm với Lộc Hàm. Nhưng hôm nay tâm tình anh không được tốt, lại thêm phần công việc quá bận rộn, khiến anh quên mất cả thời gian. Suy nghĩ một hồi, không hiểu sao anh lại bấm số gọi điện về nhà:

" Alô!"

Tiếng chuông vừa reo được một tiếng, thì đầu dây bên kia đã nghe giọng Khánh Thù bắt máy. Hàng lông mi khẽ động đậy, anh siết chặt điện thoại, áp thật sát vào tai mình:

" Luhan đang làm gì?"

" Ơ, giám ... giám đốc!!! Ơ ... anh ... anh ... Luhan vừa mới ra ngoài. Anh ấy bảo muốn ra ngoài hóng gió!"

Khánh Thù giật thót mình bởi giọng nói đầy lãnh đạm của anh, mồ hôi túa ra trên trán. Đúng thật cậu không nghĩ đến tình huống anh gọi điện về nhà nhanh như vậy, lại ngay sau lúc Lộc Hàm rời khỏi nhà.

" Giám ... giám đốc! Em đã dặn anh ấy là giám đốc sắp về rồi, mà ... mà ..."

Cậu bé sợ rằng sẽ bị la mắng, nên hấp tấp giải thích, giọng có phần rụt rè hơn. Sau một hồi lặng thinh, đến khi cậu bé tưởng rằng đầu dây bên kia đã cúp máy, thì lúc đó anh mới cất tiếng:

" Được rồi! Giờ tôi chưa về đâu! Cậu ấy cũng chỉ đi loanh quanh một tí rồi về, không có gì phải lo!"

Không đợi Khánh Thù mở miệng, anh nhanh chóng cúp máy, cảm nhận được rằng trong lòng khó chịu, chân mày không khỏi chau lại:

" Ngay cả cuộc gọi cho mình cũng không có, còn vui vẻ đi hóng gió?"
Đôi mắt anh vụt tối sầm, khẽ cười gằng một tiếng, đầu óc không còn muốn nghĩ gì tiếp nữa, khoác áo lên người rồi đi thật nhanh ra khỏi khách sạn, leo lên xe phóng chạy đi, khuất nhanh sau con đường vắng bóng.

Trong khi đó, tại phòng 507 ...

Diệc Phàm đang ngồi nghiền ngẫm bản kế hoạch bên đối tác, một tay chống cằm, một tay nhìn vào màn hình laptop thăm dò những thông tin trong việc kinh doanh, lòng trở nên vô cùng rối rắm.

" Lộc Hàm!"

Tiếng gọi the thé của một người đàn bà thốt lên từ xa khiến tim Diệc Phàm như ngừng đập, toàn thân căng cứng, mọi cảm xúc dồn nén bao lâu sắp trào ra thì bị anh cố dằn lòng lại, kìm nén trong hơi thở phập phồng, môi bật cười chua chát:

" Chỉ là trùng tên. Cậu ấy không thể nào đến được đây ..."

Miệng thì nói nhưng trong lòng anh không tránh nổi hoang mang, hai tay run rẩy, đôi chân dường như không còn muốn nghe lời anh nữa, liền lao như bay xông ra ngoài, miệng không khỏi thốt lên đầy kích động:

" Lộc Hàm!"

Vừa lao ra khỏi cửa, anh chợt đứng sững lại, mắt đờ đẫn nhìn vào hình ảnh trước mắt. Một người đàn bà trông khoảng ba mươi, tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt của người châu Á, trên tay còn cầm tô cháo, khụy người xuống nói với cậu bé tóc xoăn, ra giọng yêu chiều xen lẫn trách móc:

" Lộc Hàm! Không được chạy lung tung! Ngoan, vào phòng ăn hết tô cháo rồi ba sẽ về!"

Diệc Phàm ngẩn người nhìn bóng dáng hai mẹ con người Châu Á khuất dần, một hồi sau mới có thể lấy lại được tinh thần, lòng cảm thấy thất vọng nặng nề. Đúng là cái tên mà anh mong chờ từng ngày, nhưng rất tiếc người mà anh thật sự cần thì lại không xuất hiện, chỉ là tên trùng tên mà thôi!

Anh lắc đầu, thầm trách mình sao quá ngu ngốc, một hồi lâu sau trở về phòng, anh nhận ra rằng tâm trí mình không còn hơi sức đâu mà để ý đến bản kế hoạch trước mắt nữa, bèn lôi ra từ trong vali một chiếc áo, khoác đại lên người rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Thư giãn! Điều duy nhất anh cần, là phải tìm một nơi nào đó, thư giãn đầu óc cho tỉnh táo, tránh việc ngày đêm thương nhớ đến một người con trai mãi không xuất hiện ...

Đi được một hồi, chân anh khẽ dừng bước tại quán Bar Wolf, ngẩn người một lúc lâu ... anh cất bước tiến thẳng vào bên trong, hai tay thong thả đút vào túi quần.

Dưới tiếng nhạc xập xình, những người xung quanh ai nấy đều như lắc lư theo điệu nhạc, uốn éo từng nhịp không ngừng nghỉ, trong ánh đèn mập mờ xoay mòng, Diệc Phàm cảm thấy như đầu óc mụ mẫm đi, chân từng bước đi vào, tiến đến quầy nước uống, dõng dạc nói với tiếp viên quầy Bar:

" Cho tôi một chai Whisky!"

Trong tích tắc, chai rượu được đưa ra trước mặt, anh rót một ít vào ly đá miệng rộng, rồi uống ực một hơi, như muốn giải tỏa đi những buồn phiền trong lòng.

" Anh cũng ở đây nữa sao?"

Bất ngờ một giọng nói đặc quánh vang lên bên tai khiến Diệc Phàm xoay đầu lại, anh mở to mắt, không ngờ chàng trai giám đốc tuấn tú của khách sạn Promise lại xuất hiện tại nơi này, ngồi kế cạnh anh với bộ dạng say khướt...

Chưa kịp suy nghĩ, anh đã thấy Sehun nhìn anh cười khổ, rồi lại nốc nguyên chai rượu cho đến hết, rồi lại kêu tiếp chai nữa. Đến lúc này, anh mới để ý rằng khuôn mặt anh chàng giám đốc kia đã đỏ ngầu, cả người say khướt cực độ, dường như đã có chuyện buồn nào đó ...

Không kiềm chế được tò mò, anh lại cất giọng hỏi bằng tiếng anh:

" Anh không sao chứ? Dường như anh có tâm sự?"

Sehun lúc này hơi nghiêng đầu không đáp, chỉ khẽ đưa ly mình chạm nhẹ vào ly rượu của Diệc Phàm, cười nói:

" Cụng ly chứ? Tôi và anh đều là người Việt, không cần phải nói tiếng anh!"

Chân mày anh khẽ giãn ra, đôi mắt sáng lên đầy vui mừng. Thì ra anh chàng giám đốc mình vừa gặp buổi sáng cũng là người Việt Nam, không nghĩ ngợi gì nữa cũng đưa ly chìa trước mặt, cụng ly vào nhau mỉm cười:

" Thì ra anh cũng là người Việt!"

Anh nhấp một ngụm rượu, lòng cảm thấy bớt nặng nề đi chút. Dường như gặp được một đồng hương nơi đất khách xa lạ, cũng có thể khiến tâm tình thoải mái vui vẻ được mấy phần. Vào đúng lúc anh định cất lời thì Sehun đã lên tiếng trước, giọng trở nên điềm đạm hơn, nhưng có vẻ không được mấy tỉnh táo:

" Nhìn anh, tôi có cảm giác chúng ta đang đồng tâm sự!"

Diệc Phàm ngẩn người, không kịp phản ứng lại thì Sehun lúc đó lại nói:

" Có phải là người con trai trong tấm ảnh đó không?"

Lộc Hàm bước xuống taxi, chân rảo bước thật nhanh vào khách sạn Promise, hồ hởi cất giọng với anh chàng nhân viên cửa quầy:

" Anh ơi! Cho tôi hỏi, có giám đốc ở đây không?"

Anh nhân viên ngẩn người, nhăn trán nhìn cậu hỏi lại:

" Cậu nói cái gì?"

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của chàng trai, cậu mới sực nhớ ra là ban nãy mình hỏi bằng tiếng việt, bèn chuyển giọng sang tiếng anh:

" Anh cho tôi hỏi có giám đốc ở đây không?"

" Dạ thưa cậu, cậu có hẹn trước với giám đốc không? Tên cậu là gì?"

Cậu ngây người một lát, quên mất là chưa bao giờ đặt chân vào khách sạn này, nên không ai biết cậu là ai cả. Định bụng sẽ muốn lên tìm anh trao tận tay chiếc áo khoác, nhưng thân phận của anh là gì, đâu phải ai muốn gặp là có thể gặp!

" Thôi vậy! Nhờ anh trao giùm giám đốc cái áo khoác giùm tôi! Tôi về đây!"

Vừa bước chân ra khỏi cửa khách sạn, đầu óc cậu như tỉnh táo hẳn, lòng hoài nghi hành động kỳ cục của mình từ nãy đến giờ, việc đem áo khoác cho anh đâu cần cậu phải cất công đem tới, chỉ việc nhờ người làm là được thôi mà!???
Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thái độ của cậu có vẻ rất sốt sắng, cậu lo lắng cho anh thế này có phải là hơi quá không? Hơn thế nữa, giờ cũng đã tối, có lẽ anh cũng sắp về rồi ...
Nghĩ đoạn, cậu liền lấy máy ra gọi điện, nhưng tiếng chuông chỉ vừa kêu một tiếng thì lại cúp máy thật nhanh. Mắt lại nhìn chăm chăm vào trong khách sạn, lòng không khỏi thở dài:

" Sáng giờ anh ấy không gọi cho mình, có lẽ là bận lắm. Mình không nên làm phiền thì hơn!"

Gió khẽ sượt qua người, vài sợi tóc của Lộc Hàm khẽ tung bay trong gió. Cậu thở ra làn khói, hai tay đút vào túi áo để giữ ấm, xoay người cất bước đi .

Nhưng rồi chân chợt khựng lại, đôi tay lỳ lợm lại lấy ra chiếc điện thoại màu xanh nhỏ xinh, tay chần chừ bấm số ...

........

Dưới tiếng nhạc xập xình, đôi mắt Sehun đen tuyền nhìn sâu vào mắt Diệc Phàm, mặt không biểu lộ cảm xúc.

" Anh nói gì?" - Tay Diệc Phàm hơi co lại, khóe môi giật giật.

" Người con trai trong ví của anh, tôi không cố tình nhìn thấy đâu! Xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá!"

Sehun bắt đầu nói lung tung, tay xua xua phân bua, rồi lại gục đầu xuống cạnh bàn, cả người như bị trút hết sức lực, miệng nói ra những câu không rõ nghĩa, lí nhí, đến mức Diệc Phàm không thể nghe rõ anh nói gì:

" Anh sao vậy? Đừng uống nữa, say quá rồi!"

" Không hiểu sao, tôi cảm giác được chúng ta có điểm nào đó chung thì phải. Dù có thể tâm trạng anh giờ không giống tôi..."

Mặt Sehun càng đỏ hơn, cười ngây ngất, tay quàng qua vai Diệc Phàm ra vẻ thân thiết,đầu gật gù:

" Đã tới đây rồi, uống cho đã đi! Mặc kệ mọi thứ bên ngoài, mặc kệ tất cả! Uống đi!"

Anh kề sát ly rượu lên môi mình, môi nở một nụ cười chua chát. Diệc Phàm cản mãi không được, cuối cùng chỉ đành ngồi uống với anh, mắt nhìn chăm chăm vào chàng trai trước mặt, lòng không tránh khỏi hoài nghi.

Người con trai này nhìn ra được tâm trạng của anh, còn đoán được nguyên nhân vì người con trai trong bức ảnh. Tuy rằng đang say rượu, nhưng cứ hễ một lời nói thốt ra đều nhắm trúng tim đen của anh, rốt cuộc là thế nào?

Đúng thật anh đã có cảm tình với thái độ hòa nhã và thân thiện của Sehun, nhưng khi bị một người xa lạ không quen biết nhìn ra được tâm can của mình, anh quả thật cảm thấy có đôi chút khó chịu. Người con trai này lại còn nói rằng cả hai đều đồng tâm sự, vậy chẳng lẽ bộ dạng say khướt lúc này là vì một chàng trai nào đó?

Bất giác, trong lòng anh dấy lên một cảm giác tò mò, nhưng lối suy nghĩ ấy liền bị dập tắt bởi tiếng chuông điện thoại. Liếc nhìn điện thoại trên bàn rung lên bần bật, anh đoán ngay là của Sehun, liền cất giọng, tay đẩy đẩy vai anh chàng khi đang ở trong tình trạng say bí tỉ:

" Sehun! Anh có điện thoại!"

Cứ nhìn điện thoại rung lên liên hồi, tiếng nhạc trong quán át hẳn tiếng chuông điện thoại, anh lắc đầu nhìn Sehun đã gục mặt xuống bàn, tay rờ rẫm mò lấy điện thoại bắt máy:

" Alô!" - Sehun bắt máy trong khi hai đôi mắt vẫn nhắm nghiền, một tay xoa thái dương vì cơn đau bổ ở đầu.

Đầu dây bên kia chợt nín bặt, rồi lại bất ngờ thốt lên đầy ngạc nhiên:

" Sehun! Sao giọng anh lạ thế? Anh uống rượu à?"

Nghe giọng nói khó chịu kia cất lên, Sehun như sực tỉnh, vội ngóc đầu dậy, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại: " Luhan?"

" Anh đang uống cùng khách hàng à?" - Bên kia Lộc Hàm khẽ cau mày, giọng xen lẫn hụt hẫng.

Tay cầm điện thoại bỗng cứng ngắt, anh chưa kịp mở miệng nói gì thì ngón tay cái vô tình đụng phải nút tắt, thành ra kết thúc luôn cuộc gọi. Đến khi tiếng tút tút vang lên thì khuôn mặt anh đã tối sầm lại, đầu óc mụ mị quẳng luôn điện thoại lên bàn, không thèm đếm xỉa tới nữa.

Anh không nghĩ rằng bản thân đã vô tình ngắt cuộc gọi, mà cứ đinh ninh rằng chính cậu là người cúp máy trước. Không dằn lòng được, anh trút nốt ly rượu còn đang uống dở trên bàn cho thỏa cơn tức.

Diệc Phàm ngẩn người nhìn Sehun giận dữ trước mặt mà không tránh khỏi tò mò. Luhan! Cái tên là của một chàng trai. Dường như là một người rất quan trọng trong lòng vị giám đốc trẻ tuổi này!

Điện thoại Sehun lại rung lên bần bật, trên màn hình nhấp nháy tên của Luhan, đến lúc này Diệc Phàm mới nhìn thấy được bức ảnh của một chàng trai, mái tóc hơi xoăn, cười rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai.

Anh thấy Sehun khẽ hừ một tiếng, mắt cố tình lơ đi cuộc gọi của người con trai tên Luhan đó, tiếp tục kêu thêm một chai rượu nữa. Cảm thấy bắt đầu không ổn, anh liền với tay ngăn cản chàng trai say bí tỉ trước mặt:

" Được rồi! Uống đủ rồi!"

Sehun khẽ cau mày, nhìn vào điện thoại cứ rung lên bần bật trên bàn, lì lợm không bắt máy, cố thản nhiên xem như không thấy gì. Nhưng có vẻ như người gọi không có ý định bỏ cuộc, vẫn kiên trì gọi liên tục, không ngừng nghỉ.

Vài ba phút sau, Diệc Phàm không còn nhẫn nại được nữa, bèn nói:

" Không bắt máy thật à?"

Sehun lãnh đạm nhìn chăm chăm vào màn hình, ánh mắt dường như đã bị lung lay, vừa muốn bắt máy lại vừa không muốn. Bất giác, Diệc Phàm cảm thấy anh thật giống trẻ con, thái độ này chẳng khác gì một đứa trẻ.

Nhìn thấy bàn tay vị giám đốc trẻ vẫn cứng đờ như khúc gỗ, không hiểu sao Diệc Phàm lại với tay lấy điện thoại, tự động bắt máy, để Sehun trơ mắt ra nhìn anh đầy ngạc nhiên:

" Chào cậu, hiện giờ bạn cậu đang rất say rồi. Cậu mau đến Bar Wolf nhanh nhé!"

Vừa chuẩn bị trút xả cơn bực tức vì ban nãy bị cúp máy đột ngột, thì Lộc Hàm liền đơ lưỡi khi nghe giọng lạ của một người con trai khác:

" Ơ ... anh là ..."

Giọng nói the thé cất lên khiến Diệc Phàm khẽ giật mình, các cơ trên mặt dường như đông cứng lại, vài giây sau anh mới chậm chạp lên tiếng, tự cười mình sao dạo này nảy sinh ra ảo giác quá nhiều:

" Nếu cậu không đến đây ngay. E rằng bạn cậu sẽ uống đến say khướt rồi không biết luôn đường về nhà mất!"

" Ơ , được! Tôi đến ngay!" - Nghe giọng nói vừa lạ vừa quen ấy thốt lên, tim cậu khẽ ngưng một nhịp. Nhưng miệng vẫn cứ trả lời, suy cho cùng cậu vẫn quan tâm đến lời nói của anh ta hơn. Sehun uống rượu với một người nào đó? Nhưng bình thường ngoại trừ tiếp đãi khách hàng, anh đâu có uống rượu nhiều đến mức nghiêm trọng như lời người con trai kia nói???

Lộc Hàm gập nhanh chiếc điện thoại bỏ vào trong túi, tức tốc chạy đi ...

Cũng trong lúc đó, tại quán Bar Wolf, nơi chỉ cách khách sạn Promise mấy con đường ...

" Xin lỗi! Tôi thấy tình trạng anh lúc này không được tốt! Không khéo anh say thật không biết đường về, tôi phải cõng anh về khách sạn thì mệt lắm!"

Diệc Phàm trao điện thoại tận tay Sehun, nháy mắt với anh, giọng vô tư cười đùa. Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của người con trai trước mặt, Sehun trở nên lúng túng xấu hổ, mắt liếc nhìn sang nơi khác, khẽ ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng trong lòng thì thật mong người con trai đó xuất hiện tại nơi này.

Bất giác, Diệc Phàm khẽ nghiêng đầu, mi mắt hơi cụp xuống, anh sẵn giọng hỏi:

" Cậu ấy là người yêu à?"

Sehun hơi ngỡ ngàng với câu hỏi đó, không biết trả lời thế nào thì lần này điện thoại Diệc Phàm reo lên.

Khẽ cau mày, Diệc Phàm nhận ra cuộc gọi đến là của cấp trên, biết rằng không khí xung quanh không thích hợp để bắt máy. Anh liền cười gượng gạo với Sehun, chỉ tay vào điện thoại nói:

" Tôi phải ra ngoài nói chuyện với sếp! Xin lỗi nhé!"

Không kịp để vị giám đốc trẻ tuổi phản ứng, anh đã sải bước thật nhanh ra ngoài. Và cũng trong lúc đó, Lộc Hàm bước vào trong. Không hẹn mà gặp, họ vô tình lướt qua nhau, như một biến chuyển éo le của cuộc đời họ.

Khoảnh khắc như dừng lại, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, một hơi ấm quen thuộc níu giữ đôi chân họ. Bất chợt, cả hai cùng xoay người lại, nhưng khi đó trước mặt chỉ là cánh cửa to lớn của quán Bar khép hờ lại ...
Một người đứng bên ngoài, một người ở bên trong. Chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng cả hai vẫn nhìn về phía nhau, dù rằng không hiểu rõ cảm xúc vừa mới thoáng qua phải chăng là ảo giác???

Rồi chuyện gì cũng nhanh chóng trở về quỹ đạo của nó. Lộc Hàm lập tức gạt bỏ cảm giác khi nãy, tiến tới thật sâu vào trong quán, mắt đảo xung quanh tìm kiếm Sehun.

Đứng lặng một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng dần quen với ánh đèn mập mờ trong Bar, và định vị được nơi anh ngồi. Khẽ hít thật sâu, cậu từ tốn tiến tới bên anh, ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh, cất giọng hằn học:

" Sehun! Tại sao anh lại uống nhiều rượu như thế?"

Nhìn thấy một đống chai rượu ngổn ngang trên bàn, Lộc Hàm cảm thấy lòng khó chịu, tay nắm lấy hai vai anh vực dậy, nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngầu thì lại không tránh khỏi sốt sắng:

" Sehun! Anh say quá rồi! Ta về thôi!"
Vừa nói cậu vừa dìu anh đứng dậy, tay móc ví tiền ra thanh toán những chai rượu trên bàn, lắc đầu ngao ngán. Rồi đột ngột hơi thở của anh phả vào cổ cậu, gây nhồn nhột, giật mình quay lại thì bắt gặp ngay bờ môi của anh gần ngay trước mặt mình.

" Luhan! Em đến rồi à?"

Anh dường như lúc này mới nhận ra được sự hiện diện của cậu, bèn nở một nụ cười thật tươi. Đầu óc anh đã trở nên mụ mị, hoàn toàn mất tỉnh táo, nhưng vẫn cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập dữ dội, khi đang cùng cậu ở một cự ly quá gần.

" Sehun! Đừng giãy! Anh nặng quá, em sắp té rồi!"

Lộc Hàm nhăn nhó mặt mày, hơi thở trở nên đứt quãng vì cả thân người nặng chịch của anh ghì xuống. Nhưng rồi chỉ trong giây phút cậu sắp khụy người xuống, thì đột ngột bàn tay mạnh mẽ của anh lại ôm lấy eo cậu, ghì sát vào ngực mình.

" Coi chừng ngã!"

Trống ngực đập thình thịch, hai má nóng ran. Cậu không còn phân biệt được tiếng tim đập dữ dội đó là của cậu hay của anh, chỉ phát hiện được đầu óc bản thân như quay cuồng,cảm nhận được một luồng ấm áp, yên lành trong lòng anh.

Vài phút sau đó, cậu nhanh chóng đẩy anh ra, một tay giữ lấy bên ngực, ngăn cho tim không đập mạnh nữa. Trừng mắt nhìn anh, miệng bỗng cứng họng không nói được gì, bèn gọi chiếc taxi từ xa đang tiến tới, lôi Sehun ngồi vào trong xe.

Về đến biệt thự, những người làm trong nhà Sehun đồng loạt bước tới khiêng anh lên phòng, khi đó anh đã ở trong tình trạng say khướt, không còn biết gì xung quanh nữa ...

Nhìn thấy anh mệt mỏi nhắm nghiền mắt, khuôn mặt vùi trong cánh tay, Lộc Hàm chợt thấy tức mình, cậu bèn cúi xuống đắp chăn cho anh, chỉnh lại tư thế nằm đàng hoàng, rồi nhìn anh đầy trách cứ:

" Tại sao lại uống nhiều như thế? Uổng công em lo cho anh, thì ra là đi vào quán bar uống rượu cơ đấy?"

Im lặng một hồi lâu, cậu bỗng nhớ lại cảm giác ban nãy, khi cậu nép vào lòng anh như một con mèo nhỏ, cảm nhận từng thớ thịt trên người anh căng ra, và nhịp tim đập mạnh, quả thật lúc đó cảm giác người con trai đứng trước mặt không còn là Sehun bình thường cậu quen biết nữa, mà là một người cậu có thể trao cảm giác an toàn, bình yên, ấm áp khi bên anh!
Bất chợt, Sehun khẽ cựa quậy người, miệng nói mớ:

" Luhan!"

Chiếc chăn dày cộm khẽ tung ra khỏi người Sehun, cậu đành phải cúi xuống đắp lại, nhưng rồi ít phút sau, anh lại tung chăn ra tiếp. Cứ mấy lần như vậy, cậu không tránh khỏi bực mình, lần này tay giữ khư khư lấy chiếc chăn, miệng quát:

" Anh có ngủ yên được không hả?"

Như nghe được tiếng quát tháo của cậu, mi mắt anh khẽ động đậy, mở hở, đôi mắt mơ màng nhìn bóng dáng người con trai trước mặt, cất bằng giọng không to, không nhỏ, chỉ đủ mình cậu nghe:

" Anh yêu em, Luhan!"

(Cmt and Vote cho mình nha!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: