Chương 13: Giông Tố(tt)
Chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại, cậu từng bước tiến ra phía cửa, mỗi bước ngày càng nhanh hơn, ra khỏi nơi này, cậu nhất định phải ra khỏi nơi này, thật nhanh!
Trong một góc khuất, bóng dáng vị chủ tịch mỉm cười nhâm nhi tách cafe, tận hưởng cảm giác chiến thắng ...
Cũng ngay tại nơi đó, cách một chiếc bàn, Diệc Phàm ngồi đó, toàn thân đông cứng, đôi mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không trước mặt, không một ai nhận ra, sắc mặt anh ngày càng tối sầm, khuôn mặt trở nên trầm trọng, mồ hôi lạnh úa ra đầy người.
Tách!
Giọt nước cafe màu nâu sẫm thấm ướt tay anh, hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, khiến cả tay anh sưng đỏ, in hằn những gân xanh nổi đầy. Trong đầu anh lúc này chỉ là vô số những câu nói được lặp đi lặp lại của chủ tịch Oh, vốn không hề để ý đến ly cafe nóng đã bị đổ lên bàn tay của mình ...
"Hai năm trước, nếu như người mà cậu đụng phải không phải là chiếc xe của con tôi, thì có lẽ bây giờ cậu vẫn chỉ là một đứa con trai xấu xí với nửa khuôn mặt bị biến dạng ... "
Xưa kia là chàng trai xấu xí, vậy chẳng lẽ khuôn mặt bây giờ là do phẫu thuật thẫm mĩ mà ra hay sao????
Người con trai xấu xí ... nửa khuôn mặt bị biến dạng ... !!!!!
Lại mất đi trí nhớ, hơn nữa cậu cũng lại là người Việt ...
Hèn gì, anh lại cảm thấy cậu thân thuộc đến vậy. Giọng nói của người đó, nhất quyết không bao giờ anh quên được...
Ở đời, không thể lúc nào cũng trùng hợp như thế. Nhất định không phải là trùng hợp ... nhất định ...
Tim anh dường như bị ai đó bóp nghẹn, bờ ngực càng tưng tức, khó chịu ... đôi mắt trở nên vô cùng hoảng loạng, đảo liên tục xung quanh tìm kiếm ...
Rầm!
Tiếng đập bàn vô cùng lớn đến mức khiến cả quán đều kinh ngạc ngoái đầu nhìn, mắt tỏ rõ khó chịu nhìn về phía cuối vách tường ...
Diệc Phàm như sực tỉnh, dùng toàn bộ sức lực phóng như bay ra ngoài, nhưng rồi nhanh chóng bị một lực kéo thật mạnh, kèm theo là thanh âm của một cô gái nói tiếng hàn.
Thẫn thờ xoay đầu lại, anh bắt gặp khuôn mặt của cô gái phục vụ, tay bíu chặt lấy cánh tay anh tỏ ý đòi tiền, cuối cùng anh dùng bàn tay run rẩy của mình lôi từ trong túi ra số tiền, nhét vào tay cô gái rồi cuống cuồng lao thật nhanh ra cửa.
Anh không phải bị ảo giác?
Giọng nói mà anh đã nghe được từ người con trai tên Luhan kia, đích thị là Lộc Hàm của anh!!!
Ông trời thật trớ trêu, cho anh gặp lại cậu ... nhưng khi đứng ở trước mặt, cự ly gần nhau như thế, anh lại không nhận ra được người con trai anh vẫn yêu!!!
Siết chặt quai hàm, anh gồng mình dùng hết sức lực lao ra ngoài, tìm kiếm bóng hình người con trai vừa mới khuất dạng. Bất chợt, tim anh đập mạnh, cảm giác cảnh báo cho anh biết rằng ... chàng trai Luhan kia đích thị là Lộc Hàm của anh, là Lộc Hàm!!!!
" Lộc Hàm!!!"
Diệc Phàm điên cuồng gào lên, đứng giữa biển người qua lại, sống mũi cảm thấy cay cay, nhưng không tài nào nặn nổi một giọt nước mắt.
Trong khoảnh khắc, bốn bề xung quanh, mọi người đều đứng lại, hướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng hét đầy đau đớn kia. Diệc Phàm sững người, trợn trừng nhìn về phía trước, mái tóc uốn cong bồng bềnh trong gió, tà áo trắng khẽ đung đưa như trêu ngươi, Diệc Phàm nghẹn ngào, anh thấy rồi! Anh thấy cậu rồi ...
Từ phía xa, Lộc Hàm xoay đầu lại, hai hàng nước mắt chảy dài chưa kịp khô nay lại một phen chết đứng khi một lực mạnh từ đâu lao tới, ôm chầm lấy mình, cả người run rẩy, môi nghẹn ngào:
" Lộc Hàm, tìm được rồi! Anh tìm thấy em rồi!"
Lồng ngực anh như nổ tung, siết chặt lấy thân hình mảnh mai, cố ép chặt người con trai đó vào lòng mình, giọng nghẹn ngào, đứt quãng, tay càng ôm chặt lấy cậu hơn.
Lộc Hàm đờ cả người, vòng tay rắn chắc đầy mạnh mẽ của người con trai lạ mặt ghì siết lấy mình đến nỗi cậu cảm thấy nhói đau. Hiện thực trước mắt khiến cậu không khỏi bàng hoàng, mắt trợn trừng hoảng hốt:
" Anh ... anh làm gì vậy? Buông ... buông ra!"
Cậu vùng vẫy, dùng hết sức lực đưa hai tay đẩy bờ ngực anh ra khỏi mình, cảm thấy dường như sắp nghẹt thở đến nơi, không chịu nổi liền hét lên đầy hoảng loạn. Thế nhưng vòng tay cường bạo ấy quyết không buông cậu ra, cứ thế mà siết càng lúc càng chặt.
Mãi một lúc sau trấn tĩnh lại, Diệc Phàm mới nhận ra thân hình mảnh mai kia đang run rẩy, anh mới hoảng loạng buông cậu ra, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy sự kích động, hai tay nắm chặt lấy vai cậu như sợ rằng chỉ cần sơ suất một chút thôi, người con trai kia sẽ bỏ anh mà đi mất.
" Xin lỗi ... xin lỗi em, anh kích động quá , cho nên ..."
Chát!
Sắc mặt Diệc Phàm tái xanh, một bên má trái lặng lẽ nhận lấy cái tát như trời giáng từ Lộc Hàm. Anh ngây dại nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu mà không khỏi bàng hoàng. Cậu ... tát anh?
" Đồ xấu xa, ai cho phép anh ôm tôi. Tôi là Luhan, không phải là Lộc Hàm gì cả? Anh có bị điên không vậy??"
Cậu rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn người con trai trước mặt mà không tránh khỏi ghê tởm. Vài giây trước, tâm trạng cậu vô cùng nặng nề khi nghĩ đến chuyện của cậu và Sehun, thì bây giờ lại gặp phải một tên tâm thần, tự động ôm chầm lấy cậu như thế. Hôm nay là cái ngày gì vậy???
Cậu uất ức nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, đến lúc sau mới phát hiện, anh ta chính là người con trai hôm qua cậu gặp ở thang máy:
" Anh ... anh là ..."
" Lộc Hàm!!!"
Nhìn vào đôi mắt to tròn quen thuộc ấy, tim anh nhói lên, tận sâu trong lòng anh đang gào thét, cảm giác đang mách bảo người con trai trước mặt chính là Lộc Hàm của anh, là người con trai bấy lâu anh tìm kiếm!!!
Thế nhưng, sao cậu vẫn không nhận ra anh..?
Chúng ta, đã từng yêu nhau như thế!!!
Cố kiềm chế cơn phẫn nộ sắp trào ra, Diệc Phàm chầm chậm ... chầm chậm tiến đến gần, khẽ đưa tay, sờ vào những sợi tóc lòa xòa trước mặt của cậu, vén qua một bên ... tim phút chốc cũng nhảy dựng, đợi chờ một cơ hội duy nhất chứng minh được cậu chính là Lộc Hàm ...
Vết thương do phỏng nặng, từ bên má trái xuống phía cổ dưới, và một bên vai trái cũng bị phỏng nặng. Đó chính là vết tích để lại sau vụ tạt axit mà Tử Vy đã gây ra hai năm về trước. Những ký ức đó, những mảnh vỡ vụn vặt, những vết tích còn sót lại, tất cả đều như tái hiện lại trước mắt.
Tách!
Một giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt Diệc Phàm, anh run rẩy, nhìn chằm chằm vào vành cổ phía dưới của Lộc Hàm. Vết sẹo lồi lõm in hằn trên cổ, chính là chứng minh duy nhất cậu chính là Lộc Hàm!!!!
" Lộc Hàm, em đúng là Lộc Hàm rồi!"
Đôi mắt Diệc Phàm đỏ ngầu, long lanh tia nhìn đầy vui sướng, mừng rỡ. Cuối cùng qua bao nhiêu thời gian, dù phẫu thuật gương mặt, cậu vẫn còn lưu lại những vết tích bị phỏng năm đó trên người không xóa bỏ. Cũng chính vì vậy mà anh càng chắc chắn rằng cậu chính là Lộc Hàm. Nhìn vết sẹo bị che đi bởi chiếc áo kín cổ, lồng ngực anh như nổ tung, nghẹt thở.
Đứng dưới biển người rộng lớn, Lộc Hàm kinh hãi hất tay người con trai trước mặt ra, cố vùng vẫy mãi mà vẫn không thoát khỏi, liền bực bội trừng mắt nhìn anh:
" Anh làm cái gì vậy? Tôi không ngờ anh lại là ..."
Câu cuối cùng cậu chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị anh nuốt mất trong nụ hôn cường bạo, anh siết chặt lấy cậu, áp sát cả người cậu ghì vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, tham lam quấn lưỡi lấy môi cậu, cố tách bờ môi ngọt lịm kia để tiến sâu vào bên trong. Nhưng chưa kịp đưa lưỡi vào thì anh chợt nhói lên ở vành môi, thoắt chốc mùi tanh của máu đã thoang thoảng nơi khóe miệng.
Tim anh nhói đau, nhưng vẫn cố gắng hôn lấy cậu điên cuồng, kìm chặt cậu đến không còn kẽ hở, mặc cho móng tay thon dài kia ghim chặt vào da thịt anh, bấu chặt đến hiện lên những vết hằn, vết sẹo... mà cứ cố chấp không chịu rời.
Cậu đấm thùm thụp lên người anh, lại cắn thêm một phát lên môi anh, khiến máu rỉ ra, tràn vào trong khoang miệng. Đến lúc này cậu mới bần thần nhận ra, bản thân mình không đủ sức để chống cự nữa, nhịn không nổi liền bật khóc.
Giọt nước mắt của cậu, trong tích tắc khiến mọi hoạt động ban nãy của anh đều dừng lại. Ngỡ ngàng, đau đớn, anh chợt nhận ra mình đã làm cậu sợ hãi, nhất thời liền buông tay ra, ríu rít xin lỗi:
" Lộc Hàm, đừng khóc! Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không cố tình làm em sợ đâu, đừng khóc!"
Anh vừa nói vừa đưa tay lên lau giọt nước mắt trên má cậu, nhưng không nghĩ là càng làm cậu thêm hoảng sợ, hất tay ra khỏi anh như hất thứ gì đó đáng ghê tởm, sắc mặt cậu chuyển sang xanh mét khiến tim Diệc Phàm không khỏi nhói lên.
Cậu dùng hết sức lực vùng chạy thật nhanh, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng kìm hãm của Diệc Phàm, tay anh cứ nắm chặt lấy cổ tay cậu không buông, siết chặt đến mức cậu có thể cảm nhận được xương sắp gãy, nhất thời la lên:
" Đau quá, buông tôi ra. Anh bị điên rồi, tôi đâu có quen biết anh, huhu!! Đau quá, thả tôi ra, thả tôi ra đi! Sehun!!!!!!!"
Nghe thấy cậu kêu tên người con trai khác, hơi thở anh như bị nghẹn lại, tức ngực đến khó chịu. Hai năm rồi, không ngờ bóng hình của cậu không còn chỗ cho anh nữa. Trong mắt cậu giờ chỉ có Sehun - người con trai đã ở bên cạnh cậu suốt hai năm qua. Tại sao lại như thế???
Đến khi trấn tĩnh lại, anh mới nhận ra cổ tay cậu đã bị anh siết đến in hằn những dấu tay trên đó, liền giật mình buông tay ra, đau đớn nhìn cậu, người con trai trước mặt anh, từ khi nào đã trở nên như vậy. Cậu sợ anh đến thế sao???
Anh xoáy đôi mắt bi thương của mình mà nhìn cậu, thật lâu. Dường như cậu cũng bị đôi mắt buồn kia thu hút, nên đôi chân vừa muốn chạy liền bắt gặp ngay đôi mắt của anh, ngỡ ngàng đứng đó, lặng im như tượng. Bất giác, cảm xúc lạ lùng kia lại trỗi dậy, khiến cậu trở nên hoang mang, lo lắng. Người con trai trước mặt rõ ràng là người lạ, thế mà cậu lại có cảm giác như đã quen lâu lắm rồi...
" Làm ơn để tôi đi, chúng ta không quen biết nhau, tôi không phải là Lộc Hàm gì cả. Tôi muốn về bệnh viện!" - Cố kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, cậu gằng từng chữ với anh.
" Sao có thể không biết được?" - Anh rít lên đầy kích động, nhưng thoáng bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cậu, anh liền hạ giọng xuống, hít luồng khí lạnh vào phổi, căng thẳng nói - " Lộc Hàm, em là Lộc Hàm, là người yêu của anh. Chúng ta đã từng rất yêu nhau nhưng chỉ vì một số chuyện hiểu lầm mà em xa anh. Hai năm qua anh cật lực tìm kiếm em, đi đâu anh cũng nhìn thấy hình bóng em, anh nhớ em đến phát điên được. Thế mà bây giờ gặp lại, em lại nói không nhận ra anh???"
Cậu ngỡ ngàng, nhìn sâu vào đôi mắt đó cậu biết anh không nói dối, thế nhưng mọi chuyện quá bất ngờ, cậu không phản ứng kịp.
" Anh lầm người rồi, tôi ..."
" Không phải, anh không lầm.Giọng nói của em, cảm giác khi anh gặp em, tất cả đều nguyên vẹn như thuở ban đầu. Hơn nữa, em nhìn vết sẹo trên cổ em đi, cả vai trái em nữa, dù cho qua bao nhiêu thời gian anh cũng không thể nào quên. Tất cả gì liên quan đến em, những vết tích của vụ axit ngày hôm đó, em nghĩ rằng trên đời còn có người mang vết thương đúng nơi đúng vị trí như em hay sao? Em đã không còn là chàng trai xấu xí bị hủy hoại phân nửa khuôn mặt của hai năm về trước nữa, nhưng em không thể không chấp nhận quá khứ của chính mình được!!!"
Nhìn thấy thái độ như chết sững của cậu, anh càng bức xúc hơn, những đè nén bao lâu nay một lần tuôn trào ra hết:
" Hai năm qua đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng anh không thể nào quên được em, không lúc nào là không ngừng tìm kiếm em nhưng ... em có biết em như biến mất khỏi cõi đời này không, anh sẽ không chịu đựng nổi mất nếu như em thật sự không quay về bên anh" - Nói đến đây, giọng nói anh nghẹn ngào, đôi mắt nhìn cậu âm trầm, quyến luyến mãi không thôi - " Lộc Hàm, từ ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau ở thang máy, anh đã nhận ra giọng nói của người con trai mà anh yêu nhất. Nhưng em biết không, anh cứ không ngừng tố giác bản thân, rằng chỉ là anh bị ảo giác, người trước mặt anh hoàn toàn không phải là Lộc Hàm của anh, hoàn toàn không phải. Rồi cho đến hôm nay, anh sắp sửa lên máy bay về nước, trong đầu anh lúc đó chỉ có một ý nghĩ là gặp Sehun lần cuối cùng, chỉ đơn giản là đi thăm bệnh thôi. Nhưng không ngờ rằng ông trời lại sắp đặt để anh nghe được cuộc nói chuyện của em và ông chủ tịch kia, để anh theo em đến tận quán cafe và hiểu rõ toàn bộ sự thật. Thì ra em chính là cậu ấy, em chính là Lộc Hàm!!!"
Rào! Rào!
Cơn mưa từ đâu đột nhiên trút xuống như thác lũ, tát những giọt nước mưa lạnh ngắt vào mặt cả hai người. Xung quanh, ai nấy đều hoảng loạng tìm kiếm chỗ trú, chỉ riêng bóng dáng hai người đổ dài trên mặt đất, đứng yên như tượng. Chỉ trong phút chốc, Lộc Hàm ngỡ như con tim ngừng đập, mọi thứ xung quanh như mờ hẳn, giọng nói của anh xa dần, xa dần ... rồi cậu chẳng nghe thấy gì nữa ...
Bàn tay cậu vô thức sờ lên cổ, cậu bàng hoàng nhận ra những gì anh nói về vết sẹo trên người mình cũng là những khuất mắc mà hai năm qua cậu không ngừng lo lắng, sợ hãi...
Bầu trời trở nên tối sầm, sấm chớp đùng đùng kéo đến, lỗ tai cậu ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu lại hiện lên, quanh quẫn mãi câu nói mà bấy lâu cậu nghe được, giọng nói đó, mơ hồ, huyền ảo đến mức cậu nghĩ là ảo giác ...
" Lộc Hàm, hãy về với anh. Nơi này không thuộc về chúng ta, hãy trở lại như lúc xưa có được không? Cho dù em có hận anh, chán ghét anh, thì cũng đừng bao giờ rời xa anh nữa. Anh đã tìm được em rồi, nhất định sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu!!!"
Diệc Phàm gào lên, chống chọi với âm thanh mưa gió đang gào thét, anh chộp lấy tay cậu, ôm chặt vào lòng mình, nói trong thổn thức. Lộc Hàm cũng đứng đó, đầu óc trống rỗng ...
" Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không buông tay!"
Những giọt mưa nặng hạt cứ tát xối xả lên mặt Lộc Hàm, cậu bàng hoàng, vỡ lẽ ra... giọng nói mà cậu từng nghe trong giấc mơ, nghe trong tiềm thức bao lâu nay, chẳng phải cũng chính là giọng của người con trai đang đứng trước mặt cậu hay sao???
Nước mắt cậu chảy dài, bao cảm xúc lạ lẫm liên tục tràn về, khi giọng nói ấy cứ mãi văng vẳng bên tai, cậu cảm nhận được con tim bị ai đó bóp nghẹn, đau nhói.
Anh chính là người con trai cậu thường mơ thấy trong giấc mơ, nhưng mãi không thấy mặt hay sao?
Anh là người yêu cũ của cậu, hai người khi xưa đã từng yêu nhau thắm thiết thật sao?
Bất giác, cậu phát hiện ra rằng bản thân hai năm qua đã sống trong bóng tối, nhất thời nhìn thấy ánh sáng, liền không thể nào tiếp nhận được hiện thực trước mắt, cứ muốn vùi mình trong bóng tối, mãi không muốn thoát khỏi ...
Người đứng gần cậu, vừa gần lại vừa xa, có thật sự là bạn trai của cậu không? Hai năm qua, anh luôn tìm kiếm cậu thật sao?
Cậu phải trở về Việt Nam, cậu phải trở về bên anh sao? Vậy còn ...
Ào! Ào!
Mưa càng lúc càng dữ dội, phía trước mặt cậu giờ chỉ là một màn trắng xóa, bất chợt ... cậu nhớ đến Sehun!
Sehun! Cậu không thể để anh ở lại một mình!
Nghĩ thế, cậu liền vùng tay ra khỏi Diệc Phàm, thật mạnh, anh nhất thời trở tay không kịp, loạng choạng lùi về phía sau và ... cậu bỏ chạy, hai tay ôm đầu đau khổ, cứ thế không ngừng hét lên:
" Không phải, tôi không phải là Lộc Hàm gì cả, tôi là Luhan! Là Luhan!!!!"
" Lộc Hàm!!!!"
Anh gào tên cậu, đuổi theo trong cơn mưa, thế nhưng cậu vẫn chạy, dùng hết sức lực của mình để trốn khỏi anh. Cậu đang trốn chạy hiện thực, trốn chạy quá khứ của chính mình ... chẳng lẽ quá khứ của cậu bây giờ không còn quan trọng? Chỉ có ở bên Sehun, mới là điều duy nhất cậu mong muốn hay sao?
Mặt anh trắng bệch, sắc mặt trở nên u uất, tối sầm, bàn tay anh run rẩy nắm chặt lấy tay cậu, lòng chỉ mong cậu đừng bao giờ trốn chạy nữa, đừng để anh phải đau khổ thêm nữa. Thời gian hai năm, là quá đủ rồi!!!
" Lộc Hàm, anh xin em. Hãy nhớ lại đi, xin em hãy nhớ lại. Thà rằng em cứ chán ghét anh, cứ hận anh như ngày xưa, chí ít rằng trái tim em còn có anh... chứ không phải như bây giờ ... Lộc Hàm!!!"
Sâu trong đáy lòng, anh như muốn gào thét thật to để trút hết gánh nặng này trong lòng, thế nhưng sao lời nói thốt ra ... chỉ có thể yếu ớt như thế, uất nghẹn như thế ... Lộc Hàm, anh vốn không dám nghĩ, cậu đã không còn yêu anh nữa ...
" Anh im đi, tôi không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe!!!!!!"
Cậu đau khổ, lắc đầu nguầy nguậy, cả người như khụy xuống đất, hai tay ôm lấy đầu hét lên. Anh nhìn cậu đau đớn, tim cũng như bị rạch vài nhát dao, lồng ngực tức khí khó chịu, anh không chịu nổi khi thấy Lộc Hàm của anh không muốn chấp nhận quá khứ...
Tay anh vô thức sờ lên bờ cổ trắng ngần, miết nhẹ lên vết sẹo được cổ áo che khít lại. Nhưng khi vừa chạm vào, cậu liền hất tay anh ra, đôi mắt giận dữ gào lên, căm phẫn nhìn anh như thể thấy một sinh vật lạ trước mặt mình:
" Đừng chạm vào tôi"
Cậu run rẩy lùi ra xa, chân trượt dốc vì đường trơn, cứ thế theo đà nghiêng người về sau, loạng choạng ngã nhào xuống mặt đường thấm đẫm nước mưa. Rồi bất chợt ... một chiếc xe hơi từ xa lao đến ...
" Lộc Hàm!!!!"
Giọng Diệc Phàm như vỡ ra, kinh hãi thét lên.Trong tích tắc, trước mắt cậu chỉ là một màn sương mù dày đặc, tối mịt ... cả người cứng đờ, nhìn thấy chiếc xe từ xa lao về phía mình, sợ hãi đến mức không thể cử động nổi, cổ họng cũng trở nên đông cứng, không cất nổi lời nào ...
Tiếng còi xe càng lúc một gần, đâm thủng màng nhĩ, như rạch một đường dài trước mặt đường. Cậu nghe thấy toàn bộ âm thanh hỗn tạp, tiếng phanh còi xe và tiếng thét của Diệc Phàm, hai chân cậu mềm nhũn, ngay cả cử động cũng không thể ...
Két!!!!!!!!
Tiếng va chạm lớn như chấn động cả bầu trời, xé toạc cả không gian. Lộc Hàm dường như cảm nhận được bản thân được ai đó ôm chặt, lăn ra khỏi chiếc xe to lớn kinh khủng kia, và hòa cùng những nước mưa ... là thoang thoảng một chút mùi tanh ... của máu.
Chiếc xe hơi đằng trước đâm sầm lên lề đường, người tài xế bên trong bất tỉnh gục lên vô lăng. Tiếng còi xe kêu một tràng dài, inh ỏi giữa bầu trời u ám nặng hạt. Lộc Hàm cố gắng nhoái đầu về sau, liếc nhìn xem ai đã đè lên người mình ... nhưng, trước mặt chỉ còn là màn đêm u uất, đen nghịt ...
-----------------
" Lộc Hàm, em đừng như vậy, anh không hề phản bội em ... hãy nghe anh nói, nghe anh giải thích. Tất cả chỉ là ..."
" Cút đi! Tránh xa tôi ra, tôi ghét phải nhìn thấy anh! Hãy về với Tử Vy của anh đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Tôi căm ghét anh, tôi hận anh!!!!"
" Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?"
" Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Tử Vy, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư cách gì mà bảo tôi đừng trả thù!"
" Mày nghĩ với bộ mặt lúc này của mày còn có thể quyến rũ được anh ấy sao? Thật ngây thơ, Diệc Phàm yêu mày chỉ vì mày đẹp thôi! Nhưng bây giờ thì sao? Chậc chậc, xấu đến mức này rồi. Sau này sẽ không còn quyến rũ cướp bạn trai người khác được nữa!"
" Tử Vy, tại sao ... chúng ta là bạn cơ mà???"
" Nếu không phải vì Diệc Phàm, tao có chết cũng không làm bạn với mày!"
" Khóc cái gì? Tất cả những đứa con trai trên đời đều đê tiện, tùy tiện lên giường với mọi đàn ông. Đừng ra vẻ thanh cao, là cậu tự nguyện. Tôi không hề ép buộc!!!!"
" Lộc Hàm, con hãy tự lo cho bản thân. Ba mẹ xin lỗi, từ giờ ba mẹ không thể ở bên con được nữa. Xin lỗi con!"
" Cậu có phải là Lộc Hàm?"
" Rất tiếc báo với cậu rằng, ba và mẹ cậu đã bị bắt. Mời cậu đến đồn cảnh sát để ..."
Những ký ức vụn vặt ngày càng hiện rõ, những cuộc đối thoại, những hình ảnh đau đớn xé nát tim gan cậu lần lượt tái hiện lại trong đầu, cảm giác đau đớn đó... hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua...
Đầu Lộc Hàm đau như búa bổ, những đoạn ký ức lần lượt hiện ra trong đầu, thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen giữa thực tại và quá khứ...
Tất cả, như tràn về trước mắt. Trong tiềm thức, cậu nhận ra bản thân đã bị chìm trong bóng tối, bất chợt nhìn thấy lối ra, nhưng không cách nào đi tới phía trước khi đôi chân cứ mãi dính chặt, cứng đờ lại...
Quá khứ, hiện tại... đoạn ký ức trôi qua như đoạn băng quay chậm, hình ảnh người con trai cậu đã từng yêu, và người con gái cậu từng xem là bạn thân thiết nhất...
Cảm giác đau đớn giằng xé khi bản thân bị làm nhục. Nỗi đau đến cào nát tim gan khi chính cậu bị người bạn thân nhất của mình tạt axit lên mặt. Tất cả... đều lần lượt hiện rõ...
" Luhan! Con có sao không?"
Các khớp tay dần cử động, Lộc Hàm mơ hồ nghe được có ai đó đang gọi mình, mi mắt nặng trĩu khó khăn lắm mới có thể mở ra, nhưng trong khoảnh khắc liền bị ánh sáng nhức nhối của ánh đèn phòng làm nhức nhối, mắt nhắm chặt lại, tay còn ôm lấy đầu nhăn nhó, cố nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt mình.
" Luhan, con vừa mới tỉnh dậy, cứ nằm nghỉ đi. Sehun sẽ đến mau thôi!"
Lộc Hàm đầu óc mơ màng, nhận ra người trước mặt là bác sĩ Dong Won, liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, mọi thứ đều quay cuồng chóng mặt, chưa kịp tiêu hóa hết những gì Dong Won nói thì liền giật mình bởi tiếng cửa va đập vào tường rất mạnh, kèm sau đó là giọng nói đầy quen thuộc, hốt hoảng la lên:
" Luhan!"
Cậu mơ màng hướng ánh nhìn về phía giọng nói ấy. Là Sehun!
" Đến nhanh thật!" - Bác sĩ Dong Won không che giấu nổi nụ cười.
" Luhan, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Sehun sắc mặt tái mét nhìn cậu, ánh mắt trở nên sốt ruột, nhìn một lượt cả người cậu dò tìm xem có vết tích nào không, sau đó lại hằn học gằng từng chữ - " Sao em lại đột ngột mất tích, còn xém bị xe đụng nữa, có biết anh lo lắm không hả?"
Cậu ngẩn người, đáy mắt trở nên vô hồn nhìn người con trai trước mặt, không nói gì, chỉ khẽ sờ tay lên má anh, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống.
" Luhan, sao lại khóc. Anh xin lỗi, anh không cố tình la em. Đừng khóc, anh xin lỗi!"
Nhìn thấy cậu rơi nước mắt, anh liền cuống quít sợ hãi, ngỡ rằng vì mình la mắng nên mới khiến cậu khóc, không cầm lòng được bèn ôm cậu thật chặt, hít lấy mùi hương trên tóc cậu, lồng ngực cảm thấy như nổ tung vì sợ hãi. Nếu như cậu xảy ra chuyện gì thật, chắc anh sẽ điên lên mất...
Cậu đờ đẫn nhìn về khoảng không trước mặt, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cậu không kịp thời phản ứng kịp...
Những hình ảnh đó, những giọng nói đó... tất cả đều là sự thật...
Vài giây sau, cậu như bừng tỉnh, mắt hoảng loạng nhìn xung quanh, lồng ngực chợt đau đến khó thở. Cậu vội vã đẩy anh ra, mấp máy những câu chữ yếu ớt với bác sĩ Dong Won:
" Sao... sao con lại... ở đây? Không phải chiếc xe hơi đó..."
" Anh chàng kia đã kịp thời kéo con tránh khỏi chiếc xe đó, nên con mới toàn mạng như bây giờ. May là vụ tai nạn không gây nguy hiểm cho ai cả, Sehun cũng đã kịp thời chi trả viện phí cho người lái xe hơi đó rồi. Anh ta cũng chỉ bị thương nhẹ ở đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì!"
Cậu giật thót mình, ngỡ ngàng hỏi lại, sắc mặt đã trở nên tái mét:
" Còn... còn anh ta... không sao chứ?"
" Con đừng lo quá, cậu ta bị thương một phần nhỏ trên trán do xây xát mặt đường, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng lắm!"
" Phòng nào?"
Không kiềm chế được cảm xúc, cậu kích động thốt lên, tay vô thức vùng khỏi lòng bàn tay của Sehun, khiến anh ngỡ ngàng nhìn cậu đầy thảng thốt.
" Phòng bên cạnh"
Cả thân người Lộc Hàm run lên, cậu loạng choạng đứng dậy, đôi mắt dần trở nên xám xịt, từng bước thật chậm, thật chậm ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng giọng nói đầy hoang mang của Sehun:
" Luhan, em đi đâu?"
Lộc Hàm dùng hết sức lực, xông thẳng vào phòng của Diệc Phàm. Tim phút chốc như bị ai bóp chặt, đau đến khó thở...
Trước mặt cậu nhòe đi, không còn thấy rõ hình dáng gương mặt người con trai đó nữa...
Đầu óc quay cuồng, cậu dường như cảm giác được toàn bộ sức lực đã bị trút đi mất, không còn sức sống.
Cậu đã nhớ rồi, nhớ tất cả, nhớ anh - người con trai cậu đã từng yêu sâu đậm!!!!
Tay vô thức đưa lên miệng, ngăn chặn những con nấc, quá khứ đang ngày càng hiện rõ, trước mắt cậu lúc này chỉ toàn là một màn sương trắng xóa, mãi không tìm được lối thoát.
" Diệc Phàm, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa? Tại sao lại cứu tôi???"
Cậu tự lảm nhảm một mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người con trai trước mặt, cảm nhận từng vết thương trong tim được lành lặn hai năm qua, bỗng chốc bị rạch thêm một đường dài, đau đớn. Hai bàn tay bất giác nắm chặt, cậu mím môi, nước mắt lại lã chã rơi...
Ngoài trời, cơn mưa vẫn còn dai dẳng... những âm thanh hòa quyện với gió, như gõ nhịp vào tim cậu, làm lòng cậu chua xót. Hóa ra, tỉnh giấc sau hai năm ngủ yên trong giấc mộng lại đau đớn như thế...
Sehun! Cái tên đã gắn bó với cậu suốt hai năm qua... sẽ ra sao khi biết sự thật, mọi quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ của người con trai anh yêu...
Người con trai chỉ biết đến lòng hận thù, sẵn sàng dùng cả lòng tự trọng của mình để đánh đổi... liệu anh sẽ nghĩ như thế nào???
Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến...
(Cmt and Vote cho mình nha!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top