Chap 74
Trên mặt có cảm giác lành lạnh, Nghi Ân không biết mình đã khóc từ bao giờ...
San San , e rằng lúc cậu trở về mình không thể cho cậu tin vui được, bởi vì chuyện xảy ra bây giờ sẽ không bao giờ có thể có chuyện tốt nữa. Ha ha, Nghi Ân cười trong nước mắt, thương tâm nghĩ đến.
Đến khi bình tĩnh lại, Nghi Ân mới phát hiện cậu đã vô thức chạy lạc vào một lối đi nhỏ, hai bên đều là những hàng cây xanh ngắt. Đang lung túng không tìm được lối ra, Nghi Ân nghe thấy một giọng nói trầm ấm sau lưng.
"Là Gia Nhĩ sợ mất đi em, gấp gáp muốn giữ chặt em bên người mà không phải dùng đến bất kì bản hợp đồng nào cả. Anh muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ hợp đồng này, hy vọng em có thể gả cho anh. Ân Ân, đồng ý gả cho anh, được không?"
Những lời sau đó, Nghi Ân không còn nghe rõ nữa. Lúc Vương Gia Nhĩ nói muốn cậu gả cho anh, cậu đã rơi lệ đầy mặt. Thì ra, thay đổi mối quan hệ theo ý của Vương Gia Nhĩ là ý tứ này, chứ không phải tách hai người họ ra.
Quay đầu lại, qua Gia Nhĩ mắt mông lung đẫm lệ, Nghi Ân nhìn thây Vương Gia Nhĩ đang bày ra một bộ dáng thanh lịch và đẹp đẽ nhất từ trước tới giờ. Anh quỳ một chân, trong tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực, tựa như tình yêu của Gia Nhĩ cũng nóng bỏng y như vậy.
Rõ ràng,Gia Nhĩ đã có sự chuẩn bị trước. Hốc mắt Nghi Ân càng thêm hồng...
"Ân Ân, đồng ý gả cho anh, được không?" Lại một lần nữa, Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng mở miệng , vô cùng cẩn thận cùng dè dặt, sợ quấy nhiễu đến niềm hạnh phúc tốt đẹp ở trước mắt.
Vì ngày này, Vương Gia Nhĩ đã dùng rất nhiều tâm tư để chuẩn bị, cũng lấy hết can đảm để ngỏ lời cầu hôn với cậu.
Nước mắt Nghi Ân rơi càng nhiều, nhìn Vương Gia Nhĩ mà cậu yêu thương vô cùng đang quỳ một gối, khuôn mặ tGia Nhĩ thoạt nhìn rất khẩn trương, khuôn mặt điển trai căng thẳng, những đường cong kiên nghị gắt gao nhíu chặt, trong mắt tỏa ra một niềm hy vọng. Chính người đàn ông này đã khiến cho cậu yêu say đắm.
"Cả đời này, em chỉ có thể đáp ứng lời cầu hôn của anh, đừng mơ đến chuyện khác!" Thấy Nghi Ân chậm chạp trả lời, Vương Gia Nhĩ nhịn không được lên tiếng cảnh cáo.
Nếu cậu dám cự tuyệt lời cầu hôn của anh...Hừ,Gia Nhĩ không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì.
Nghe lời cảnh cáo của Vương Gia Nhĩ, không biết vì sao đang muốn tức giận, Nghi Ân lại buồn cười. Con người này cũng thật bá đạo đi. Ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho!
"Nếu em cự tuyệt thì sao?" Nghi Ân mở miệng, trong mắt có chút trêu chọc.
Không chú ý đến biểu tình của Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ chỉ nghe thấy hai chữ cự tuyệt, liền đáp, "Cho dù bắt cóc, anh cũng sẽ bắt em đến giáo đường kết hôn!"
"Em đồng ý!" Nghi Ân dịu dàng nói.
"Em mà còn dám cự tuyệt, anh sẽ....Cái gì? Em vừa nói cái gì?" Vương Gia Nhĩ vô tri vô giác hỏi, tim đập thình thịch,Gia Nhĩ không nghe sai đấy chứ? Ân Ân vừa nói đồng ý sao?
"Em nói là em đồng ý!" Nghi Ân cười cười, nói to hơn.
Sau khi đã các định nghe được đáp án, Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cầu hôn có một đoạn thời gian thôi, mà còn mệt và căng thẳng hơn cả đấu trí trên thương trường nữa, mệt đứt hơi luôn.
Đứng lên, Vương Gia Nhĩ gắt gao ôm chặt người trước mặt.
"Vì sao? Vì sao lúc anh cầu hôn, lại còn muốn làm anh lo lắng? Em có biết lúc nãy nghe thấy em từ chối, trái tim anh như muốn ngừng đập vậy!" Vương Gia Nhĩ thầm oán thán người mình đang ôm trong ngực.
"Anh còn nói em, không phải lúc trước cũng là anh làm em sợ sao? Đây là gậy ông đập lưng ông,anh đáng bị thế!"
"Ai nói anh dọa em? Anh chỉ nói kết thúc hợp đồng,anh muốn thay đổi mối quan hệ một chút chứ đâu có phải kết thúc đâu? Em nghĩ đi đâu vậy?"
"Anh lại còn nói nữa!" Nghi Ân tựa vào lòng anh, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng đấm trước ngực Vương Gia Nhĩ.
"Được không nói nữa. Vừa nhìn em khóc anh rất đau lòng, nhất định anh sẽ làm cho em hạnh phúc. Hứa với anh, sau này đừng khóc thêm một lần nào nữa !" Nói xong, Vương Gia Nhĩ nâng đầu Nghi Ân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cậu, vô cùng ôn nhu mà thương tiếc.
Vương Gia Nhĩ cứ thế lẳng lặng đứng dưới gốc cây, ôm chặt Nghi Ân vào lòng.
Hiện tại đối với hắn như một bức tranh ban ngày xinh đẹp, cây đẹp, con đường dưới chân cũng đẹp. Hết thảy bốn xung quanh đều lan tràn dư vị hạnh phúc, khiến lòng hắn dâng lên một niềm xúc động mạnh mẽ.
Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của Nghi Ân, mấy ngón tay còn không yên phận mà trêu.
"Ân Ân?" Vương Gia Nhĩ nhẹ giọng gọi, thanh âm ôn nhu ngọt ngào, dường như e sợ gọi lớn tiếng sẽ phá vỡ mất khoảnh khắc hạnh phúc này.
"Vâng?" Nghi Ân khẽ mấp máy môi, khuôn mặt càng tiến sát đến cằm Vương Gia Nhĩ.
"Anh có thứ này cho em."Vương Gia Nhĩ gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lòng bàn tay trở nên nóng rẫy. Đôi nhẫn này khi ghép lại có thể hợp nhất thành một, tựa như tình yêu vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy,hắn rất ưng ý liền mua về luôn, từ đó luôn mang bên mình chờ ngày trao cho cậu.
"Cái gì vậy?" Nghe Vương Gia Nhĩ nói , Nghi Ân ngay lập tức ngẩng đầu lên. Vì quá gấp gáp,trán cậu đập mạnh vào cái cằm kiên nghị của hắn, nhất thời hai người cùng đau đến thở dốc.
"Nhìn em kìa, đoảng thật đấy. Có đau không?" Vương Gia Nhĩ ngoài miệng trách cứ nhưng ngón tay lại diu dàng xoa nhẹ lên trán cậu.
"Đau, đau lắm..." Nghi Ân nhân cơ hội làm nũng.
Vương Gia Nhĩ khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán cậu "Thế này, hết đau chưa?"
Nghi Ân tủm tỉm không nói, xấu hổ úp mặt vào ngực Vương Gia Nhĩ. Anh lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út xinh đẹp của cậu.
Trong phút chốc, Nghi Ân giật mình, quên luôn cái trán bị đau trước đấy, cười híp cả mắt. "Sao lại tặng em nhẫn thế?"
"Ngốc tử, biết rõ còn cố tình hỏi." Vương Gia Nhĩ cốc nhẹ đầu Nghi Ân "Là nhẫn cầu hôn!"
Nghi Ân giơ bàn tay lên ngắm nghía "Đẹp quá!"
Trên ngón áp út trắng trẻo, chiếc nhẫn khắc hoa văn hình trái tim vô cùng đẹp mắt, xung quanh chiếc nhẫn đính những hạt kim cương tinh tế. Kể cả trong trời tối vẫn có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt mang theo ý cười.
Vương Gia Nhĩ hôn nhẹ lên môi Nghi Ân, khóe miệng cong cong ý cười ngày càng đậm.
"Đúng vậy,thật đẹp!"
Cậu nói chiếc nhẫn trên tay rất đẹp!
Mà trong mắt hắn , đôi mắt bên dưới hàng mi cụp đang đong đầy niềm vui kia của cậu còn đẹp hơn.
Đột nhiên Nghi Ân nhìn thẳng vào mắt Vương Gia Nhĩ "Gia Nhĩ, anh có hối hận không? Nếu sau này em già đi, em xấu xí,anh có hối hận không?" Tưởng tượng đến cảnh Vương Gia Nhĩ sau này sẽ hối hận vì vẻ già nua xấu xí của mình, mặt Nghi Ân nhăn lại như quả mướp đắng.
Hắn đẹp trai tuấn tú như vậy, gia thế lại tốt, nhiều tiền, dịu dàng, có khí chất, trên mặt luôn thường trực nụ cười, rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn , cũng không ít tiểu thư nhà danh giá muốn tiếp cận làm quen với hắn. Nếu sau này,hắn gặp một người tốt hơn cậu, mọi thứ đều tốt hơn cậu, có khi nào hắn sẽ không muốn cậu nữa không?
"Không đâu! Dù sau này em có già đi, xấu đi, trong lòng anh, Ân Ân chính là Ân Ân, không có bất kỳ người nào khác. Anh yêu em vì em là em chứ không phải dung mạo hay gia thế. Những thứ đóa không thiếu!"Hắn khẳng định,hắn vì tính cách và trái tim của cậu chứ không phải vẻ bề ngoài của cậu.
"Trừ phi...."
Vương Gia Nhĩ cố ý dừng lại một chút, chăm chú nhìn Nghi Ân.
"Trừ phi, trừ phi cái gì???" Nghi Ân lo lắng hỏi.
"Trừ phi,có một ngày nào đó em hối hận!"
Hai người họ ở bên nhau, Ân Ân luôn lo sợ một ngày Vương Gia Nhĩ sẽ rời khỏi mình. Xét về khía cạnh nào,Gia Nhĩ cũng ưu tú hơn cậu. Nhưng thật ra,hắn đã sớm coi cậu như một phần cơ thể của mình, tình yêu của cậu đã ngấm sâu vào máu thịt của hắn . Người lo lắng hơn phải là hắn , luyến tiếc không lỡ rời xa phải là hắn .
"Không, em không hối hận,anh cũng không được hối hận." Nghi Ân vội vàng đáp lại.
"Nhẫn anh đã trao cho em rồi,anh hối hận còn có ích gì chứ?" Vương Gia Nhĩ cười.
"Tất nhiên là không làm gì được rồi. Cả đời này anh chỉ được cưới em, không, không chỉ là đời này, mà kiếp sau, sau nữa, đời đời kiếp kiếp chỉ cho phép anh cưới một mình em." Những bất an trong lòng biến mất, giờ phút này trông cậu thật bá đạo đáng yêu.
"Ôi, bảo bối cũng bá đạo quá nhỉ?"
"Sao vậy? Anh không thích sao?" Nghi Ân nhăn mặt nhìn Vương Gia Nhĩ.
"Không, thích chứ, sao anh lại không thích được?" Vương Gia Nhĩ đưa tay vuốt ve hai má Nghi Ân, trên mặt thản nhiên mang theo ý cười. Lời cậu nói tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lại vô cùng đáng yêu ngọt ngào, khiến hắn xúc động.
"Anh không đổi ý chứ?"
"Không bao giờ, cho dù em có muốn cả thế giới này,anh cũng sẽ tặng cho em. Chỉ cần em đồng ý gả cho anh!" Đổi ý ư? Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện này, bởi vì hiện tại trong cả con tim khối óc anh đều là hình ảnh của cậu.
Nghi Ân thỏa mãn nở nụ cười.
"Nhẫn của anh đâu? Đưa cho em." Nghi Ân xòe tay ra trước tay cầm chiếc nhẫn còn lại của Vương Gia Nhĩ.
Vương Gia Nhĩ không hiểu, "Ân Ân, em muốn lấy nhẫn của anh làm gì?"
"Sau này anh sẽ biết!" Cậu nói đầy vẻ bí ẩn.
"Em, thật là..." Vương Gia Nhĩ âu yếm cốc nhẹ trán cậu, cánh tay đặt ở thắt lưng cậu siết chặt thêm.
Trong hoa viên, chỉ có mùi thơm của cây cỏ, xa xa từ giáo đường truyền đến từng hồi chuông ngân vang...
Cùng nhau ăn xong bữa cơm chiều, Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ đang trên đường về nhà. Lúc ăn cơm, hai người có uống chút rượu nên không lái xe, chỗ ăn cơm cũng không cách xa nhà lắm nên hai người cùng nhau đi bộ về.
Hơi men trên người Vương Gia Nhĩ tản ra quanh quẩn bên người, khiến Nghi Ân càng thêm mê mẩn.
Vương Gia Nhĩ đang đi, đột nhiên cả người mềm nhũn, phải dựa vào người Nghi Ân.
"Sao vậy? Gia Nhĩ?" Nghi Ân cuống quít giữ chặt lấy thắt lưng Vương Gia Nhĩ, để hắn dựa hẳn vào người mình.
Vương Gia Nhĩ không nói gì, chỉ nhìn cậu cười, nét cười in đậm trên khuôn mặt. Hai mắt như hai ngọn lửa nhìn Nghi Ân chằm chằm.
"Đúng là anh say thật rồi. Đã cản anh như vậy mà vẫn cố uống. Anh xem, giờ thành cái bộ dạng này!" Nghi Ân trong miệng nói thầm, ngón tay lại không ngừng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đã sớm đỏ bừng vì rượu của Vương Gia Nhĩ, cũng không bỏ qua đôi môi mỏng bạc tình của anh .
Vương Gia Nhĩ khẽ hé miệng, đưa lưỡi trêu đùa ngón tay của Nghi Ân đang đặt bên môi mình, hai mắt mở to, sáng rực, tựa như hai hòn đá đen phát sáng, vừa mang theo chút ngây thơ lại ngốc nghếch. Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Vương Gia Nhĩ như vậy, Nghi Ân bật cười.
Lấy hết sức giúp Vương Gia Nhĩ đứng vững lại, Nghi Ân nhẹ nhàng hỏi, "Gia Nhĩ,Gia anh có thể tự đi không?"
Vương Gia Nhĩ tủm tỉm cười gật đầu, hai tay nắm chặt bả vai của Nghi Ân, sau đó từng bước vững vàng đi về phía trước, đoạn lại quay đầu nhìn Nghi Ân cười ngây ngốc.
Khoảnh khắc đó trái tim Nghi Ân như tan chảy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Vương Gia Nhĩ, dìu hắn đi về phía trước.
Vương Gia Nhĩ cúi đầu đi theo Nghi Ân, từng bước từng bước ngay ngắn, không hề loạn.
Ở phía sau, thỉnh thoảng Vương Gia Nhĩ lại bật cười, tiếng cười rất khẽ như gió thoảng bên má, Nghi Ân đột nhiên đứng lại. Vương Gia Nhĩ đi ngay sau, không kịp phản ứng bèn đâm sầm vào cậu.
Nghi Ân loạng choạng suýt ngã, may Vương Gia Nhĩ đưa tay ra đỡ kịp thời.
"Anh sao vậy? Sao cười ngốc nghếch vậy?" Nghi Ân kéo dài giọng bất đắc dĩ hỏi, điệu bộ của hắn dọa cậu sợ chết khiếp.
Nụ cười sáng lạn của Vương Gia Nhĩ tạm dừng, chỉ có hai mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Anh cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn Nghi Ân, tựa như suy nghĩ nung lắm. Sau một hồi Vương Gia Nhĩ mới chậm rãi mở miệng. "Em, em đồng ý gả cho anh sao?"
Câu nói đứt quãng nhưng Nghi Ân vẫn hiểu được ý tứ, khóe miệng lại cong lên: "Em đồng ý gả cho anh mà anh vui vậy sao?"
Vương Gia Nhĩ cật lực gật đầu.
"Từ lúc nào anh trở nên hồ đồ như vậy chứ?" Nghi Ân cười tươi rói, nhéo hai má Vương Gia Nhĩ. Nếu để đối thủ trên thương trường của hắn nhìn thấy bộ dạng này,chắc họ sẽ được mở rộng tầm mắt, há hốc miệng kinh ngạc mất.
"Chuyện này thật thần kỳ....Em nói xem, lúc đầu anh tiếp cận em đều có mục đích, lúc đó anh chán ghét em vô cùng. Vậy mà bây giờ anh lại sắp lấy em, chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chuyện này không phải thần kì sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh,thật là rất vui!"
"Em cũng rất vui, Gia Nhĩ!" Nghi Ân thấy tim mình cũng đập rộn ràng, cao hứng đáp lại Vương Gia Nhĩ.
"Vậy Ân Ân, anh....hôn em nhé?" Vương Gia Nhĩ cười lấy lòng, khuôn mặt không biết hồng vì men rượu hay vì ngượng ngùng.
Bị ánh mắt Vương Gia Nhĩ cuốn hút, Nghi Ân không do dự liền gật đầu.
Vương Gia Nhĩ cười vui vẻ, cúi đầu đặt môi mình lên môi cậu. Không hề trằn trọc dây dưa, chỉ đơn giản là đặt nhẹ nhàng lên đó, lưu lại hơi thở còn nồng đậm men say.
Sau một lúc hắn rời khỏi môi cậu, hai người cười vui vẻ nắm tay nhau về nhà, tưởng tượng đến ngày vui không còn xa, niềm hạnh phúc cũng lan tỏa khắp nơi.
Sáng sớm mùa hè, ngay cả không khí vẫn còn vô cùng trong lành, từng chiếc lá nho khẽ đung đưa trong gió. Từng chiếc lá như một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, tươi cười, cùng tấu nên khúc nhạc vui tươi hạnh phúc.
Trong phòng Vương Gia Nhĩ.
Trên giường, Nghi Ân lẳng lặng nằm trong lòng Vương Gia Nhĩ, hai người gắt gao ôm nhau giống như hai đứa trẻ sinh đôi không muốn tách rời.
Một lát sau, hàng mi dài trên khuôn mặt Nghi Ân khẽ động, cậu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Gia Nhĩ đang ngủ say, trông hắn vẫn tuấn tú như một thiên thần đang say ngủ.
Nghi Ân cẩn thận cầm lấy ngón tay của Vương Gia Nhĩ, đem chiếc nhẫn của hắn khẽ khàng đeo vào. Cậu không phát hiện , trên đỉnh đầu Vương Gia Nhĩ đang mỉm cười nhìn cậu.
Kỳ thực, Vương Gia Nhĩ đã sớm tỉnh, thấy Nghi Ân cứ nhìn mình chằm chằm, hắn không mở mắt ngay mà muốn xem cậu định làm gì.
Nhẫn vừa xuyên qua đầu ngón tay, Vương Gia Nhĩ liền rút tay lại nắm chặt lấy bàn tay cậu, cánh tay kia luồn vào bên hông, xoay người đặt cậu nằm bên dưới mình.
"Ân Ân, lại nghịch ngợm?" Ánh mắt đầy yêu thương của hắn nhìn cậu.
Hắn rất thích cứ yên lặng như vậy mà ôm cậu trong lòng, nhìn cậu cười đến rung cả người, thích mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu, cảm giác trong trẻo sạch sẽ khiến người ta mê say. Vương Gia Nhĩ cúi đầu hôn lên cần cổ cậu, da thịt cậu rất mát, như da trẻ con khiến hắn không nhịn được mà cắn nhẹ một miếng.
"Ha ha ha..." Nghi Ân vặn vẹo cơ thể tránh né, "Gia Nhĩ, ngứa..."
"Phạt em tội nghịch ngợm." Vương Gia Nhĩ cười đáp. Hôm qua cậu lấy nhẫn của hắn không biết giấu đi đâu, hôm nay mới lại đem ra.
Nói xong, hắn lại cúi xuống cắn gáy cậu, lưu lại một dấu răng trên da thịt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top