Chap 73
LÃO JOHN MUỐN BÙNG CHÁY QUÁ -.- KIỂU NHÂY KHÔNG CÒN CHỖ NÀO ĐỠ ĐƯỢC Ý =))))* MÀ RA ĐƯỢC CÁI CHAP MẤY READER ÁM HOÀI :333
"Một cơ hội hiếm có! Cậu có muốn sang chào hỏi chút không?" Người này vừa nói xong, đã lấy ra danh thiếp bước nhanh về phía Vương Gia Nhĩ .
Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, nếu không nhanh tranh thủ thì sau này không thể gặp được nữa. Bình thường muốn gặp Vương Gia Nhĩ đúng là khó hơn lên trời, chứ đừng nói đến cùng hắn ta nói chuyện. Hôm nay nếu có thể thiết lập quan hệ với hắn ta, sau này có thể không cần lo không có chỗ đứng trong xã hội rồi.
"Chủ..chủ tịch Vương , xin..xin chào!" Người nọ kích động, bàn tay đưa ra run run.
Vương Gia Nhĩ quay đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn người trước mặt, không nói lời nào.
Quả nhiên hắn lạnh khốc vô tình như lời đồn, ánh mắt hắn cho kẻ đứng đối diện đổ mồ hôi hoàn thân. Nhưng nhìn tấm danh thiếp trên tay, mọi người phía sau đang chằm chằm nhìn, không còn cách nào khác, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi nói. "Tôi là quản lý bán hàng của công ty gốm sứ Hoa Tiên, họ Âu Dương, mong Chủ tịch Vương chiếu cố nhiều hơn!" Nói xong, hắn ta cung kính dâng tấm danh thiếp đến trước mặt Vương Gia Nhĩ .
Âu Dương cúi đầu, danh thiếp vẫn còn trên tay, trong lòng bứt rứt không yên, thật không biết tiếp theo phải thế nào. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống. Ngay tại lúc hắn ta cho rằng Vương Gia Nhĩ sẽ không thèm đoái hoài gì đến, danh thiếp trong tay đột nhiên bị lấy đi, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người đứng đằng sau há hốc mồm, tin đồn về Vương Gia Nhĩ từ trước đến nay chỉ là nghe nói, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền. Nhưng bọn họ càng không ngờ đến, Âu Dương vậy mà lại thành công . Vốn muốn xem một vở kịch hay để chế nhạo hắn ta, ai ngờ Vương Gia Nhĩ lại nhận lấy tấm danh thiếp đó.
Ngay lập tức, mọi người tranh nhau đi lên trước mặt Vương Gia Nhĩ , tranh nhau trình danh thiếp, lại tranh nhau giới thiệu trước mặt anh.
Nghi Ân cùng San San và những người khác đi xuống lầu, thấy Vương Gia Nhĩ bị một đám người vây quanh, cậu nhất thời khẩn trương chạy đến, chẳng lẽ Gia Nhĩ xảy ra chuyện gì sao?
Nghi Ân dùng hết sức đẩy mạnh những người đó, cố len vào bên cạnh Vương Gia Nhĩ , lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi "Gia Nhĩ, anh làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vẻ mặt Vương Gia Nhĩ đen thui, cơn tức giận bừng bừng trên mặt. Lúc người họ Âu Dương gì đó đến, hắn đã muốn phát hỏa nhưng nghĩ đến lời dặn của Ân Ân đêm qua, hắn cố nhịn xuống, lấy bừa tấm danh thiếp đó. Nhưng đám người kia lại vô liêm sỉ quá thể, xông hết về phía hắn mà đưa. Đúng là được voi đòi tiên đây mà!
Nếu Ân Ân không xuất hiện kịp thời, không biết hắn sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
"Ân Ân, sao bây giờ mới xuống hả?" Vương Gia Nhĩ nghiêm mặt hỏi.
"Không trách em được!" Nghi Ân nói xong, xoay người cười cười với mọi người. "Mọi người đưa danh thiếp cho tôi, tôi là thư ký của hắn ấy!" Đám người nghe thấy Nghi Ân nói xong, nhao nhao tranh nhau dúi tấm danh thiếp vào tay cậu.
Sau khi sắp xếp xong đám danh thiếp đó vào túi, Nghi Ân nhỏ giọng nói. "Biết hắn đến sẽ xảy ra tình trạng này mà!" Tuy giọng nói nhỏ nhưng một chữ cũng không lọt khỏi tai Vương Gia Nhĩ .
Vương Gia Nhĩ cũng nhỏ giọng đáp lại, " anh cũng không có biện pháp, tự họ cứ quấn lấy anh đấy chứ, anh còn chưa phát điên lên đấy!"
Lúc này trong đám đông có người kinh ngạc nói, "A, cậu ấy chính là cháu trai mới nhận lại của Vương Phong , hôm trước tôi có gặp ở bữa tiệc! Nghi Ân!"
Một câu nói lại làm cho không khí sôi trào.
Nhìn biểu cảm của những người này, Vương Gia Nhĩ lôi Nghi Ân chạy về phía xe.
"Ân Ân mau đến đây, chúng ta đến giáo đường!" San San đứng cách đó không xa thúc giục.
"Đến đây!" Nghi Ân đáp lại, nhìn Vương Gia Nhĩ nói, "Gia Nhĩ, anh lái xe đi đi, em đi cùng xe San San."
Thấy Vương Gia Nhĩ định phản đối, Nghi Ân vội vàng nói thêm. "Hôm nay em là phù rể, phải ở cùng San San chứ. Không đi với anh được, đây là lệ mà!" Nói xong, cậu nhanh chóng bước về xe hoa của San San.
Tại giáo đường.
Khi vị linh mục tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng, mọi người vỗ tay chúc mừng, Nghi Ân cũng vì hai người mà cảm thấy thật hạnh phúc. Hai người họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, không khỏi nhớ đến ngày trước, hai người cùng nhau đi dạo phố, có chút sợ sệt.
Vương Gia Nhĩ ngồi bên chắn Nghi Ân, thấy vẻ phấn chấn dị thường của cậu bèn hỏi, "Ân Ân, sao vậy?"
"À, không có gì, em nghĩ lại những chuyện trước đây thôi!" Nghi Ân lắc lắc đầu nói.
Đang nói chuyện, đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống người cậu,nhìn kỹ thì ra là bó hoa cưới. Ngẩng đầu nhìn thấy San San đang cười cười nhìn mình, "Ân Ân, hoa cưới tặng cho cậu, đừng phụ tâm ý của mình đấy!"
Đứng dậy đi về phía San San, Nghi Ân xúc động, "Mân Mân, chúc mừng cậu, được gả rồi!"
"Ừ, mình cuối cùng cũng gả đi rồi. Còn cậu thì sao? Ân Ân, hoa cưới đã tặng cho cậu rồi, chừng nào thì gả đi đây?" San San bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, không nói dông dài mà nhìn trực tiếp vào mắt Nghi Ân hỏi.
"Mình ư?" Nghi Ân nhìn Vương Gia Nhĩ đang đứng cách đó không xa nói chuyện với Kim Hệ Phạm, đỏ mặt hỏi lại.
San San nhìn Vương Gia Nhĩ , lại nhìn lại Nghi Ân nói, "Ân Ân, Vương Gia Nhĩ là một người đáng để cậu yêu, hắn ta rất yêu cậu, cũng rất quan tâm cậu. mình là người ngoài cuộc mình rất rõ, cậu phải giữ chặt lấy hắn ta, biết không?"
"Mình biết, mình sẽ nắm chăc hạnh phúc của chính mình!" Tuy đỏ mặt nhưng cậu vẫn kiên định nói.
"Nếu vậy, mình có thể chờ tin vui của cậu rồi Ân Ân!" Nói xong việc quan trọng, San San lại cười hi hi ha ha bên cạnh. "À, đúng rồi, bọn mình sẽ đi Pháp hưởng tuần trăng mật, giữa trưa nay sẽ đáp máy bay đi luôn. Hi vọng lúc mình về sẽ nhận được tin tức tốt đẹp của cậu nha!" San San chớp chớp mắt nói.
"Mân Mân..." Lời vừa nói đến miệng, không hiểu sao mũi cậu thấy chua xót, hai mắt liền đỏ lên. Cậu mừng cho hạnh phúc của San San, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn có một cảm giác mất mát kì lạ.
Nhìn Nghi Ân như vậy, San San cũng không kiềm chế được tâm tình, gắt gao ôm chặt Nghi Ân, "Ân Ân, mình đã chạm tay tới hạnh phúc rồi, cậu cũng nhất định phải hạnh phúc đấy!"
Sau một lúc lâu, hai người mới lưu luyến buông nhau ra. "Được rồi Mân Mân, không nói những lời buồn buồn như vậy nữa. Hôm nay cậu là tâm điểm, không nên rơi nước mắt nha. Không học trưởng lại nghĩ mình bắt nạt cậu." Nghi Ân lau lau nước mắt, cười nói.
Không nói mà hắn mắt hai người đều hướng về chỗ Vương Gia Nhĩ và Kim Hệ Phạm.
"Hệ Phạm, chúc mừng anh!" Vương Gia Nhĩ đứng bên người Kim Hệ Phạm nói.
"Chủ tịch, cảm ơn cậu!" Kim Hệ Phạm chân thành nhìn Vương Gia Nhĩ nói lời cảm ơn. Kỳ thực, anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Vương Gia Nhĩ đích thân đến dự đám cưới của mình.
Nhìn hai người con gái đang nói chuyện bên kia, trên khuôn mặt không giấu nổi nét vui cười cùng hạnh phúc. Hai ngừơi đó cũng chính là niềm hạnh phúc của bọn họ.
"Chủ tịch, cậu cùng Ân Ân cũng nên có kết quả đi thôi!"
Vương Gia Nhĩ gật đầu "Tôi biết, cũng bắt tay vào chuẩn bị rồi."
Đại sảnh sân bay, rất nhiều người đi qua đi lại.
San San hạnh phúc kéo tay Kim Hệ Phạm tiến vào phòng đăng ký, trước khi đi còn không quên ghé vào tai Nghi Ân nói nhỏ, "Ân Ân, đừng quên lúc mình về, cho mình tin vui của cậu!"
"Được rồi được rồi, mình biết rồi, San San sao cậu nói nhiều thế nhỉ?" Nghi Ân nói xong liền đẩy San San vào lòng Kim Hệ Phạm.
Nhìn thấy hai người biến mất ở khúc quặt, Nghi Ân quay đầu tìm Vương Gia Nhĩ . Vừa nãy hắn nói phải tìm chỗ yên tĩnh tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, bay giờ còn chưa trở về.
Nghi Ân còn đang chìm đắm trong cảm xúc tiễn chân San San, bên tai lại truyền đến một giọng nam. "Sao vậy? Bạn thân kết hôn nên buồn à?"
Nghi Ân ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt tươi cười hiền lành, hắn nắng chiếu một bên khuôn mặt khiến cho người ấy càng thêm sáng lạn.
"Mr John tiên sinh, sao anh lại ở đây?" Nghi Ân từ tốn hỏi.
"Nếu tôi nói tôi tìm em thì sao?" Mr John cười cười.
"Tìm tôi ư? Sao anh biết tôi ở trong này?"
"À, chắc chúng ta tâm ý tương thông!" Mr John cười hì hì khoe khoang câu thành ngữ mình mới học được.
"Ha ha..." Nghi Ân cười gượng hai tiếng, "Mr John tiên sinh, anh đừng nói giỡn như thế, sao vậy được!"
"Sao? Em không tin à? Nói thật tôi cũng không tin!" Nói xong, Mr John còn tự cười giễu chính mình.
Trời đất ạ, cái người này! Nghi Ân đảo đảo đôi mắt, "Mr John, đùa thế chẳng thú vị chút nào!"
Đoán được Mr John sẽ phản bác lại lời nói của mình, nhưng không ngờ hắn ta còn vô sỉ đến nỗi vuốt cằm cười hề hề, gật đầu Ân thiếu gia sao lại biết tôi không thú vị vậy?"
Thần linh ơi! Phản ứng của Mr John khiến Nghi Ân há hốc mồm, điên rồi! hắn ta lại còn thừa nhận nữa chứ!
Đột nhiên Mr John vươn tay về phía Nghi Ân, trong lúc cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đã kéo cậu vào trong lòng ôm chặt. Nghi Ân bị hành động đột ngột này dọa cho đứng hình, ở trong lòng Mr John nửa ngày mới nghĩ đến phản kháng. Mr John hắn ta có ý gì đây???
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng giải thích, "Rất xin lỗi, xin lỗi!" Nghi Ân quay đầu, thì ra có một người kéo hành lý nhưng không chú ý đường nên suýt đâm phải cậu.
Mr John kịp thời kéo cậu, che cho cậu nên mới không bị xe đụng vào.
"Nghi Ân, em không sao chứ?" Mr John quan sát Nghi Ân từ trên xuống dưới, ân cần hỏi han.
Nghi Ân xấu hổ thoát ra khỏi vòng tay của hắn ta, cuống quít đáp "Tôi không sao, không..."
Phía sau lưng có một lực khác mạnh mẽ bá đạo hơn, Nghi Ân ngay lập tức ngã vào vòng ôm ấm áp quen thuộc ấy. Nghi Ân vui mừng quay đầu nhìn Vương Gia Nhĩ .
Sắc mặt Vương Gia Nhĩ không được tốt lắm, "Mr John tiên sinh, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu Nghi Ân!"
Lúc nãy hắn rõ ràng nhìn thấy một chiếc xe chất đầy hành lý cứ thế hướng về phía Nghi Ân. hắn cả kinh, chạy vội tới nhưng đúng là nước xa không cứu được lửa gần, hắn có nanh đến mấy động tác cũng không nhanh bằng Mr John, nháy mắt hắn ta đã ôm chặt lấy Ân Ân của hắn trong lòng.
Tuy rằng hắnbiết ơn Mr John, nhưng vẫn rất khó chịu. Mr John ôm lấy Nghi Ân khiến hắn cảm thấy không vừa mắt chút nào. Ân Ân là của anh, hắn không cho phép ai động vào hay cướp đi, kể cả Mr John.
Mr John nhìn Vương Gia Nhĩ , "Lý tiên sinh, không cần nói cảm ơn. hắn cũng không phải là Nghi Ân, cũng không phải là người thân của cậu ấy!"
Vương Gia Nhĩ nhìn Mr John: "Mr John tiên sinh nói sai rồi, Ân Ân là người của tôi, tôi hoàn toàn có thể thay cậu ấy nói lời cảm ơn anh!"
"Thật không?" Mr John nhìn Nghi Ân, lại thấy cậu gật gật đầu.
"Không thể tưởng tượng được, chủ tịch Vương Phong hành động lại nhanh như vậy! Nhưng mà..." Mr John nhíu nhíu mày nhìn Vương Gia Nhĩ "Chỉ cần hai người chưa kết hôn, tôi vẫn còn hi vọng! Không phải sao?"
Ngừng lại một chút, Mr John lại nói thêm, "Nhưng tôi là người ngoại quốc, văn hóa có chút khác biệt với người Trung Quốc các anh. Cho dù đã kết hôn thì sao chứ? Chỉ cần tôi thích, tôi vẫn sẽ giành lại!" Nói xong, ánh mắt hắn ta kiên định nhìn về Nghi Ân.
"Anh...!" Vương Gia Nhĩ nhìn Mr John vô cùng bất mãn, người đàn ông này sao lại khó chịu như vậy chứ?
Sau một lúc lâu, Vương Gia Nhĩ cười nhạt, "Mr John, anh nói là anh có cơ hội, nhưng anh nghĩ tôi sẽ cho anh sao? hắn hãy nhớ, Vương Gia Nhĩ tôi không bao giờ cho phép anh có cơ hội động vào cậu ấy!"
"Phải không? Vậy chúng ta cứ chống mắt lên xem!" Mr John cũng cười cười nói.
Hai người cứ vậy mà đối diện, không ai chịu thỏa hiệp. Tầm mắt giao nhau, tựa như có thể gây ra hỏa hoạn vậy.
"Được, chúng ta chờ xem!" Vương Gia Nhĩ ôm chặt Nghi Ân, "Bảo bối, chúng ta về thôi. Mr John tiên sinh, hẹn ngày gặp lại!" Nói xong, hắn dứt khoát đưa Nghi Ân ra khỏi sân bay.
Bây giờ đã hai giờ chiều, ngoài đường nắng gay gắt.
Rời khỏi sân bay, Vương Gia Nhĩ không đưa Nghi Ân về nhà mà cho xe chạy thẳng đến một nhà thờ ở ngoại thành.
"Gia Nhĩ?" Nghi Ân nghi hoặc nhìn anh, "Anh đưa em đến đây làm gì?"
"Suỵt!" Vương Gia Nhĩ đặt một ngón tay lên môi Nghi Ân "Đừng hỏi gì cả, theo anh!"
Khoảng sân trước giáo đường trước mặt dường như trở thành một biển hoa tươi, một màu bách hợp trắng cùng những đóa tulip hồng nhạt, hoa hồng đỏ rực tạo nên một không gian như thiên đường.
"Oa, nơi này thật là đẹp nha! Là anh chuẩn bị sao Gia Nhĩ?" thấy cảnh đẹp trước mặt, Nghi Ân quay đầu hỏi người đang đi bên cạnh mình.
"Ừ, em thích không?" Vương Gia Nhĩ nghiêng đầu thâm tình nhìn Nghi Ân.
"Thích chứ, em rất thích!" Nghi Ân lớn tiếng nói xong liền chạy đến những giỏ hoa trước mặt.
Xung quanh đều là mùi thơm của hoa tươi, Nghi Ân chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ, sau đó quay đầu tươi cười hỏi Vương Gia Nhĩ "Gia Nhĩ, sao lại đưa em đến đây?"
"Đến thời hạn một năm rồi!" Không đầu không cuối, Vương Gia Nhĩ nói ra một câu như vậy.
"Cái gì?" Nghi Ân nghe không rõ, "Gia Nhĩ, anh nói gì vậy?"
"Anh nói là hợp đồng của chúng ta đã đến thời hạn một năm rồi." Nhìn Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ nói lại lần nữa.
Một câu bình thường nhưng khi lọt vào tai Nghi Ân lại tựa như tiếng sét đáng sợ, đã hết một năm, quan hệ của bọn họ đã xong. Sau đó thì sao? Bọn họ không ở bên nhau nữa phải không?
"Sau đó thế nào? Anh muốn thế nào? Hợp đồng đã hết hạn, chúng ta từ giờ phải làm sao?" Nghi Ân ngơ ngác nhìn Vương Gia Nhĩ , đau lòng tột đỉnh, chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể với đến hạnh phúc sao? Chẳng lẽ quãng thời gian qua ở bên cạnh chỉ vì bản hợp đồng kia sao? Không còn hợp đồng, bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ.
"Anh muốn kết thúc, anh nghĩ chúng ta không nên duy trì mối quan hệ này thêm nữa, anh muốn thay đổi mối quan hệ này."
Nghe xong Vương Gia Nhĩ nói tiếp như vậy, mặt Nghi Ân trở nên trắng bệch. Cậu đoán đúng rồi, Vương Gia Nhĩ thật sự không muốn duy trì mối quan hệ này nữa, hắn muốn kết thúc.
"Vâng, bất kể anhlàm như thế nào, đều là quyền quyết định ở anh." Nghi Ân vô thức hạ giọng nói.
Không chú ý đến vẻ mặt mất mát của Nghi Ân, Vương Gia Nhĩ vui vẻ nói. "Ân Ân, em cũng cho rằng chúng ta nên kết thúc mối quan hệ này, chuyển sang loại quan hệ khác sao?"
Nghi Ân không hề nghe ra ý tứ trong lời Vương Gia Nhĩ , lúc này cậu chỉ có suy nghĩ duy nhất, đó là Vương Gia Nhĩ không muốn ở bên cậu nữa, muốn kết thúc mối quan hệ của bọn họ.
"Sẽ như anh muốn, chúng ta không có quan hệ gì nữa. Từ nay về sau, em sẽ cách anh xa nhất có thể!" Nghi Ân nhẹ nhàng trả lời, khiến Vương Gia Nhĩ không hiểu rốt cuộc cậu đang lảm nhảm điều gì.
Ánh mắt đau thương cùng tức giận nhìn về phía Vương Gia Nhĩ , chẳng lẽ những ngày gần đây đều là hắn đùa giỡn tình cảm của cậu sao? Nhìn Vương Gia Nhĩ trên mặt không hề có ý nghĩ giữ cậu lại, Nghi Ân càng thấy mình thật ngu xuẩn, trả giá cho tình cảm lại không ngờ được bị người ta đùa bỡn, coi thường.
Nghi Ân không đợi Vương Gia Nhĩ trả lời, cũng không đợi hắn giữ lại, nghĩ đến những điều mình vừa suy nghĩ, tim chết lặng quay người bước đi. Càng đi càng nhanh, không hề dừng lại, đến khi không còn sức chạy nữa mới thôi, cảm giác như toàn bộ không khí trong phổi bị hút hết, tim đập một cách khó khăn, đau đớn.
Trên mặt có cảm giác lành lạnh, Nghi Ân không biết mình đã khóc từ bao giờ...
VOTE + CMT = PLS ^^
Cho tí cảm nhận về đoạn cuối điiii >< Ân Ân nó khóc luôn rồi kìa , đúng là yêu trong mù quáng :333 hahahahaaaaaaaaaa <33
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top