Chap 68
BÂY GIỜ NGÀY NÀO TA CŨNG UP CHAP CHO HOÀN FIC NHÉ ^^ =)))
"Năm đó ư? Làm sao ta có thể không đi tìm? Tìm suốt một năm , bên Mỹ không có tin tức gì, ta lại trở về Trung Quốc lật từng ngõ ngách lên. Những năm đó hầu như ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một lòng một dạ đi tìm Yên nhi." Nghe được câu hỏi của San San, Sở Thành Minh kích động trả lời.
"Thậm chí ta còn vận dụng quan hệ với cả cục công an, thuê thám tử tư đi tìm tung tích cô ấy, nhưng vẫn không thể tìm ra." Đấy là ông còn chưa kể, ông đã huy động hết cả huynh đệ của mình để tìm cô, nhưng Yên nhi giống như cơn gió thoảng, không thể nhìn thấy bóng dáng nữa.
"Sau một năm, ta vẫn không tìm được Yên nhi, nhưng ta cũng không hề nổi giận. Cái ngự trị trong ta lúc bấy giờ chỉ có sự thất vọng, tan rã. Nhưng ta nhhắn chóng tự xốc dậy tinh thần không ngừng nghỉ đi tìm cô ấy,nhưng vẫn không có kết quả. Cho đến khi..."
Nói đến đây, mi mắt ông cụp xuống, nụ cười chua xót bất giác hiện lên, vẻ mặt vừa bất lực vừa không cam tâm.
"Gia tộc phái người đi tìm ta, bọn họ nói cho ta biết, hãy nhớ thân phận cuả chính bản thân mình. Có lẽ cô ấy căn bản chưa từng chấp nhận thân thế của ta, có lẽ cô ấy ghét bỏ ta, rời ta đi mà không cho ta cơ hội giải thích, cho nên ta...."
Đột nhiên, ánh mắt ông trở nên sắc bén, " Nhưng nếu ta biết cô ấy đã mang trong mình giọt máu của ta, nhất định ta sẽ liều chết tìm cô ấy, hỏi tội cô ấy, vì sao có con của ta rồi còn bỏ đi như thế. Dù chết, ta vẫn bắt cóc cô ấy đến lễ đường, mặc cho cô ấy bộ váy cưới lộng lẫy nhất, khiến cô ấy trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới...!"
"Thân phận của ông? Thân phận của ông là gì?" Nghe đến đây, Vương Gia Nhĩ nhận ra vấn đề liền hỏi.
"Thật là xin lỗi, bây giờ ta không nói được. Chờ tiểu tử này tỉnh lại, nếu nó muốn biết ta sẽ nói rõ ràng." Vẻ mặt Sở Thành Minh có chút phức tạp.
"Khi ta về Mỹ, ta vẫn tiếp tục tìm Yên nhi. Nhưng cho đến năm năm sau, vẫn chưa tìm thấy cô ấy, thất vọng cùng cực, ta mới lấy mẹ của Sở Thiên Võ, sinh ra nó." Trả lời Vương Gia Nhĩ xong, Sở Thành Minh lại tiếp tục đắm chìm vào câu chuyện trong hồi ức của mình.
Có thể thấy Sở Thành Minh là một người đàn ông vô cùng si tình. Nghe xong chuyện cũ, mọi người ai đấy đều thầm thở dài, nghĩ đến bà nội của Nghi Ân kiên cường sống qua nhiều năm như vậy, thật sự là một người con gái có lòng tự tôn cao. Một thân một mình nuôi con khôn lớn, ngay cả đứa con cũng không được gặp cha một lần.
"Yên nhi quả thật là một người ngốc nghếch. Ý muốn của người nhà ta là cái gì chứ, ta không quan tâm. Thân phận cô ấy không tốt thì sao? Chỉ cần Yên nhi thật tâm yêu ta, ta thật lòng yêu thương che chở cho cô ấy, thì ta sẽ bất chấp tất cả cưới cô ấy. Cho dù gia tộc hủy bỏ quyền thừa kế của ta thì sao? Chỉ cần được cùng Yên nhi ở chung một chỗ, ta cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng mọi vất vả." Lời nói kiên định cùng cảm xúc bi ai trên khuôn mặt càng khiến mọi người cảm động tấm chân tình của ông.
Trong lúc phòng bệnh còn đang chìm đắm trong câu chuyện của ông mà im lặng, điện thoại của Sở Thành Minh bất chợt đổ chuông.
Nghe điện thoại, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc, giọng điệu kiên quyết sắc bén hẳn lên. Hình ảnh một người lãnh đạo quyền uy, phong thái quyết đoán không lệch đi đâu được.
"Con điều tra ra chưa? Người đàn bà đó...Được. Cứ huy động tất cả người đi tìm đi, nhất định phải tìm ra ả. Dám động đến cháu trai của Sở Thành Minh này, ả nhất định phải trả giá đắt. Thiên Võ, Nghi Ân là cháu trai đã thất lạc nhiều năm của cha, hắn trai con đã mất, nếu như Nghi Ân xảy ra chuyện gì thì khi xuống âm tuyền,cha không còn mặt mũi nào nhìn bọn họ!"
Nghe thấy Sở Thành Minh nói chuyện, Vương Gia Nhĩ và San San đã đoán được ai là người đang ở đầu dây bên kia. Vì vậy khi Sở Thành Minh vừa buông điện thoại, hai người lập tức hỏ, "Lão gia gia, ông tìm được Tô Anh rồi sao?"
"Vẫn chưa. Ông nghe cháu nói như vậy, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản. Cháu thử nghĩ xem, Nghi Ân từ trước không quen Tô Anh, không có thù oán gì, Tô Anh không có động cơ đi hại nó. Ông đang nghĩ liệu có ai đứng đằng sau vụ này không?" Sở Thành Minh giải thích. "Ông bảo Thiên Võ đi điều tra, xem sau lưng ả là ai sai khiến!"
"Cháu cũng đang điều tra, nếu tìm ra kẻ chủ mưu cùng Tô Anh, cháu sẽ không để họ sống yên hết quãng đời này!" Vương Gia Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhưng là ai mà có thâm thù đại hận với Nghi Ân như vậy? Không dồn cô ấy vào chỗ chết thì không dừng tay?" San San ở một bên ra chiều ngẫm nghĩ. " Từ ngày quen Nghi Ân, tôi chưa gặp qua cô ấy gây thù chuốc oán với ai cả."
"Đúng vậy! Có người nhằm vào Nghi Ân, nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn không hiểu được."
Vương Gia Nhĩ vừa dứt lời, San San quay sang nhìn chằm chằm vào hắn "Chẳng lẽ là cô ta?"
Vương Gia Nhĩ ngay lập tức hiểu được ý nghĩ vừa xuất hiện trong ánh mắt nghi ngờ của San San "Cô ta? Có lẽ là không đâu. Cô ta làm gì có cái gan lớn như thế chứ?"
"Không có gan sao? hắn không nhớ trước đây cô ta đã gây ra chuyện gì à?" San San tức giận nói.
Nhìn Vương Gia Nhĩ và San San mỗi người một câu không ai nhường ai, Sở Thành Minh sốt ruột lên tiếng. "Cô ta là ai? Hai người đang nói đến ai? Dám đụng vào cháu của Sở Thành Minh, cô ta chán sống rồi sao?" Vừa nói chuyện, trên mặt ông vừa hiện lên vẻn cương quyết không thể nghi ngờ, hai mắt sắc bén nhìn về Vương Gia Nhĩ và San San đợi câu trả lời của bọn họ. "Là...Triệu Phi Phi" Trước ánh mắt kiên định của Sở Thành Minh, do dự một lúc, Vương Gia Nhĩ mới nói ra.
"Triệu Phi Phi là loại người như thế nào? Chuyện ra làm sao kể cho ta nghe đi."
Nhìn Sở Thành Minh chăm chú đợi câu trả lời của mình, Vương Gia Nhĩ đành phải tường tận mang những chuyện liên quan giữa hắn và Triệu Phi Phi, mối quan hệ của Nghi Ân và cô ta, đã từng phát sinh những chuyện gì, hắn không giấu nửa chữ mà kể ra hết.
Nghe xong lời giải thích của Vương Gia Nhĩ, Sở Thành Minh lập tức mở điện thoại, gọi tài xế qua đón, nói rằng muốn đích thân đi điều tra thực hư về Triệu Phi Phi, xem cô ta là loại người gì mà trước đây to gan lớn mật như thế. Động đến cháu ông, cô ta đừng mong có trái cây mà ăn nữa!
Nhìn Sở Thành Minh tức giận thở phì phì lao ra khỏi phòng bệnh, Vương Gia Nhĩ và San San đưa mắt nhìn nhau. "Ông ấy chắc sẽ không gây ra chuyện gì đấy chứ?" San San nhỏ giọng hỏi Vương Gia Nhĩ.
"Tôi làm sao biết được..." Vương Gia Nhĩ cười khổ lắc đầu.
"Nhưng Sở lão gia gia chắc sẽ không làm ra chuyện gì ? Phải điều tra rõ ràng đã, không lại trách nhầm người." San San vẫn còn lo lắng, cô chỉ buột miệng nhắc đến Triệu Phi Phi, nếu mà không phải thì cô nhảy xuống sông Hoàng Hà vẫn không rửa hết tội.
"Tôi nghĩ là ông ấy đi tìm hiểu về những chuyện trước kia thôi." Vương Gia Nhĩ nói "Dù sao, sau lưng Sở gia cũng là một thế lực thần bí mà chúng ta không thể biết được." Nói xong, Vương Gia Nhĩ lâm vào trầm mặc.
Đã qua một ngày mà Nghi Ân vẫn nằm im trên giường, không hề có bất kì phản ứng gì, gương mặt vẫn nhợt nhạt không có sức sống. hắn vô cùng sốt ruột ngồi bên cạnh cậu, lời bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai. Chỉ cần cậu tỉnh lại thì sẽ không có bất kì chuyện gì cả. Nhưng đợi mãi, cậu vẫn chưa tỉnh, khả năng sẽ phải nằm trên giường một tháng, một năm,cũng có thể là cả phần đời còn lại....
Tại sao? Tại sao ông trời lại tra tấn cậu và hắn như vậy? Bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn mới được ở bên nhau thì hắn lại gặp nạn. Đến khi hắn tưởng như đã nắm được hạnh phúc trong tay, cùng Nghi Ân vui vẻ chung sống, ông trời lại cho hắn một đả kích trầm trọng như thế này? Vì sao hắn không thể thản nhiên không lo nghĩ mà dùng cả đời để yêu cậu?
Hắn yêu Ân Ân, yêu đến tê tâm liệt phế, yêu liều yêu lĩnh, nhưng tại sao, tình yêu của bọn họ cứ phải trải qua hết giông bão này đến kiếp nạn khác?
Nhìn Nghi Ngọc vẫn đang im lặng ngồi bên cạnh Nghi Ân, hắn tiến đến vỗ nhẹ lên vai "Tiểu Ngọc, đừng lo lắng quá, anh hai em nhất định sẽ tỉnh. Em đừng như vậy, cứ ngồi mãi ở đây cũng không phải là cách. Em về nhà nghỉ ngơi đi, được không?"
"Em không muốn." Nghi Ngọc kiên định "Em muốn chờ anh hai tỉnh lại, nhất định phải chờ tỉnh lại!"
"Nếu em cứ tiếp tục thế này, Nghi Ân tỉnh dậy sẽ rất đau lòng. Em xem bây giờ em tiều tụy như vậy, chẳng lẽ em nghĩ rằng anh hai em không xót xa sao? Nghe lời anh rể , về đi!" Vương Gia Nhĩ vẫn kiên trì ở một bên vỗ về.
Nghe Vương Gia Nhĩ nói, Nghi Ngọc có chút do dự. "Nếu em đi khỏi, anh hai em tỉnh dậy không thấy em thì làm sao bây giờ? Em muốn anh hai tỉnh dậy nhìn thấy người đầu tiên là em...."
"Tiểu Ngọc, chờ Ân Ân tỉnh dậy, anh sẽ báo cho em ngay. Bây giờ em về đi. Ông ngoại hắn tuổi cũng lớn, không thể cứ ở mãi trong này được. Hai người cùng trở về nghỉ ngơi cho tốt, anh ở trong này trông nom cô ấy. Có chuyện gì anh sẽ báo cho hai người biết ngay."
Vừa nói dứt lời, Vương Gia Nhĩ không để cho Nghi Ngọc suy nghĩ liền quay sang dặn dò Hệ Phạm: "Hệ Phạm, phiền anh đưa Tiểu Ngọc cùng ông ngoại tôi về nhà nghỉ ngơi."
"Anh rể, an không được quên đâu đấy! Chỉ cần anh hai em vừa tỉnh là anh phải cho em biết ngay." Khi thấy Hệ Phạm đáp ứng đưa hai người về biệt thự, Nghi Ngọc ngoái đầu lại dặn Vương Gia Nhĩ.
"Được rồi. Nhất định không quên!" Vương Gia Nhĩ sốt ruột, cam đoan với Nghi Ngọc để hai người họ nhắn chóng về nhà.
Nhìn Hệ Phạm cùng Nghi Ngọc và ông ngoại đi xa, San San mới mở miệng. "Tôi cũng về nhà trước đây, về xem ông nội Ân Ân có cần giúp đỡ gì không. Còn người đàn bà họ Tô kia, tôi xem chị ta đang chui lủi chốn nào."San San vừa nói vừa bày ra bộ dạng hung hăng, đôi mắt sầu muộn cũng dâng lên tia băng giá. "Cả Triệu Phi Phi nữa, tôi xem ả ta có phải kẻ chủ mưu không. Nếu đúng là ả, tôi thề sẽ không tha cho ả dù là một sợi tóc!"
Thấy Vương Gia Nhĩ đang định mở miệng, San San lại chặn ngang. "Anh ấy, việc quan trọng nhất của anh bây giờ là ở bên Nghi Ân, những chuyện khác đừng có xen vào làm gì, cứ giao cho tôi và Sở gia đi. Anh ở bên Nghi Ân chăm sóc, nói chuyện với cậu ấy để cho cậu ấy nhắn chóng tỉnh lại." Nói xong, quay nhìn Nghi Ân nằm trên giường, San San lại không nén nổi thở dài.
"Tôi biết. Tôi sẽ không đi đâu cả, ở lại chăm sóc Ân Ân thôi!" Vương Gia Nhĩ nhìn San San, kiên định thốt ra lời hứa. phòng chỉ còn lại duy nhất Vương Gia Nhĩ, hắn lặng lẽ nhìn người nằm trên giường, vươn tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt tái nhợt của cậu, sao cậu còn chưa tỉnh lại? Nghi Ân , chẳng lẽ em không thấy có bao nhiêu người lo lắng cho em sao? Anh xin em, mở mắt ra đi! Đừng bắt anh chờ thêm nữa, anh không chịu đựng nổi nữa đâu!
Trời về khuya,trăng vô cùng sáng, vầng trăng tựa như một tuyệt sắc giai nhân, dịu dàng rong chơi trên chốn nhân gian. Ánh trăng trùm lên hàng cây một màu bàng bạc, lách qua tán cây chiếu xuống mặt đất hàng loạt đốm sáng nhỏ như tinh linh ngoài vũ trụ. Ánh trăng lạnh lẽo mà lại yêu kiều quyến rũ, bóng cây cùng bóng người hòa lẫn vào nhau, nhìn qua vừa chân thật, lại vừa huyền ảo.
( Cháu trai của Sở Thành Minh cũng tên Sở Nặc Hàm nhé , mấy bạn đừng nhầm )
Sở Nặc Hàm lẳng lặng đứng dưới tán cây, trầm tư không lên tiếng. Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này? Nghi Ân sao lại là em trai của hắn đây? Nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày này, Sở Nặc Hàm như vừa tỉnh dậy sau một thế kỷ.
Hai ngày trước, cũng nửa đêm như vậy, khắp nơi trong khuôn viên biệt thự tràn đầy thuộc hạ mặc trang phục màu đen, không khí trong biệt thự cũng trở nên đặc quánh, bất thường. Sở Nặc Hàm cùng Sở Thiên Võ giằng co, trên mặt người nào cũng biểu lộ sự dứt khoát.
"Nặc Hàm, rốt cuộc gần đây con xảy ra chuyện gì? Vì sao cả ngày con cứ như kẻ mất hồn? Làm sao vậy?" Sở Thiên Võ mở miệng chỉ trích. "Con nhìn con xem. Như thế này liệu có xứng với vị trí thừa kế của gia tộc không?"
"Cha, con cam tâm từ bỏ quyền thừa kế!" Sở Nặc Hàm kiên định.
"Cái gì? Con vừa nói cái gì? Sao có thể phát ngôn những thứ điên cuồng như vậy? Con có phải là con của ta không? Nói như vậy cũng nói được sao?" Sở Thiên Võ vô cùng tức giận, thái dương nổi đầy gân xhắn, khuôn mặt vì bực tức cũng trở nên trắng bệch.
Sở Nặc Hàm không đáp, hắn nhìn thẳng vào mắt cha mình, một tia kiên quyết quét qua mắt.
"Vì sao? Sở Nặc Hàm? Mày...sao mày lại trở nên như vậy? Vì đứa con trai kia sao? Vì thằng bé tên Nghi Ân sao?"
Sở Nặc Hàm kinh ngạc nhìn cha mình, làm sao có thể, làm sao ông ta biết Nghi Ân?
"Mày còn chối cái gì? Kinh ngạc cái gì? Còn không phải sao? Không phải nó sao?" Sở Thiên Võ nói xong, lấy ra một tờ tạp chí, đập mạnh xuống bàn, sau đó chỉ vào khuôn mặt người con trai hét lên.
Sở Nặc Hàm ảm đạm nhìn Nghi Ân đang hạnh phúc khoác tay Vương Gia Nhĩ, vẻ bi thương hiện rõ trên khóe mắt.
"Đêm hôm khuya khoắt,các ngươi đang ầm ĩ cái gì vậy?" Sở lão gia gia đi từ trên lầu xuống, nhìn con trai và cháu nội của mình mặt đầy giá lạnh. "Nhìn xem nhìn xem, các ngươi có giống cha con không? Thiên Võ, làm cha phải ra dáng cha, không nên hơi một tí là quát tháo Nặc Hàm. Nó lớn rồi, không còn bé tấm gì nữa, biết việc gì nên làm, việc gì không."
"Ba, ba luôn che chở cho nó, dung túng nó. Ba xem xem bộ dạng nó bây giờ còn ra thể thống gì nữa? Cả ngày như thằng mất hồn, tinh thần hoảng hốt. Cứ tiếp tục như thế, con sẽ cho cậu ta biến mất khỏi cõi đời này luôn!" Sở Thiên Võ nhìnNặc Hàm, uy hiếp không tha.
"Không được!"
"Con dám?"
Hai giọng nói âm lượng cao hơn bình thường đồng thời vang lên. Sở Thành Minh lên tiếng, "Ba nói bao lần rồi, tiểu tử kia ba đã nhận làm cháu nuôi. Ba không cho phép con đụng đến thằng bé dù chỉ một sợi tóc!"
"Ba, người không thể làm tổn thương Nghi Ân, cậu ấy đã cứu mạng con, con mang ơn cậu ấy. Làm người sao có thể lấy oán báo ơn?" Sở Nặc Hàm tiếp lời.
"Nhưng ba à...." Sở Thiên Võ chưa nói xong, đã bị Sở Thành Minh chặn ngang. "Con đang cầm cái gì trên tay đó?"
Ông lấy tờ tạp chí từ trên tay con trai mình. Trang bìa là ảnh Vương Gia Nhĩ, Tiểu Ân nhu thuận đứng bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc. Quang cảnh này ở khách sạn Duyệt Khải, hôm Bạc Tuấn Long có tổ chức tiệc rượu, có lẽ phóng viên chụp được đưa lên.
Thấy ba mình tay run run cầm tạp chí, ánh mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt trên ảnh bìa, Sở Thiên Võ nghi hoặc hỏi: "Ba, người làm sao vậy?"
Sở Thành Minh không trả lời, không chớp mắt nhìn bức ảnh trên tay. Ông không hề lật trang khác, cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm vào cổ Nghi Ân. Một bộ trang sức! Tiểu tử này, nó lấy đâu ra bộ trang sức này đây?
"Ta phải đi tìm tiểu tử kia, hỏi cho rõ ràng, tại sao nó lại có bộ trang sức này?" Lời chưa dứt, Sở Thành Minh đã đứng dậy tiến về phía cửa lớn.
Hai cha con Sở Thiên Võ kinh ngạc nhìn theo dáng ông, Sở Thiên Võ vội vàng hỏi, "Ba, trễ thế này ba còn muốn đi đâu? Nếu ba muốn đi tìm người cũng phải đợi ngày mai chứ?"
"Ông ơi, muộn lắm rồi, ông chờ đến sáng đi!" Sở Nặc Hàm tiêu sái đi đến giữ chặt Sở Thành Minh.
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đúng vậy! Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai đi, ngày mai ông sẽ đi tìm Nghi Ân hỏi cho rõ sự tình.
Nhìn ông mình vừa hoảng hốt lại vừa thất vọng, Sở Nặc Hàm không khỏi tò mò. "Ông ơi, rốt cuộc là làm sao vậy? Sao ông lại biến thành bộ dạng này? Ông không phải biết Nghi Ân sao? Nhìn thấy ảnh chụp của cậu ấy lại kích động như vậy?" Thật là, hắn biết ông nội có quen Nghi Ân, lại còn nhận làm cháu gái nuôi nữa. Bây giờ trông ông hoảng hốt như vậy, hắn cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
"Không phải! Không phải ảnh chụp, mà là bộ trang sức trên cổ nó kia kìa!" Sở Thành Minh thất thần trả lời.
"Không, không phải ảnh chụp. Là bộ trang sức trên cổ tiểu tử đó kìa." "Không, không phải ảnh chụp. Là bộ trang sức trên cổ tiểu tử đó kìa." Sở Thành Minh thất thần trả lời.
"Trang sức? Trang sức thì có vấn đề gì hả ba?" Sở Thiên Võ ngạc nhiên hỏi,ánh mắt nhìn chằm chằm bìa tạp chí. Trên cổ Nghi Ân đeo một bộ trang sức, đồng hồ gim cài áo hay gim cài cổ kiểu dáng tương tự nhau,cái gì cần có đều có đủ một bộ. Không hiểu là có vấn đề gì.
"Bộ trang sức đó là độc nhất vô nhị. Năm xưa, ta vì người trong lòng mà dốc sức tạo ra bộ trang sức này, không thể có bộ thứ hai được!"
"Cái gì?" nghe được lời nói chính thức phát ra từ Sở Thành Minh, hai người còn lại như vừa nghe thấy một tiếng nổ oành oành trong đầu, nhất thời ngây ngốc. "Người trong lòng? Ai vậy cha ông?"
Qua một khoảng thời gian khá lâu, khi nghe xong câu chuyện của cha mình, Sở Thiên Võ lên tiếng. "Thì ra là vì người phụ nữ đó. Mẹ con từng nói, ba vì bà ta mà không thích mẹ, không quan tâm mẹ, khiến mẹ suốt ngày buồn bực không vui."
"Ta xin lỗi!" Sở Thành Minh yên lặng nói.
"Câu đấy ba nên nói với mẹ, chứ nói với con có tác dụng gì?" Sở Thiên Võ trách móc.
"Năm đó, ta đã yêu người con gái ấy, yêu sâu yêu đậm, nhưng hôn sự ta không được quyết. Là trưởng bối trong nhà sắp xếp cuộc hôn nhân này, ta không hề có tình cảm với mẹ con!"
"Vậy tại sao ba còn cùng mẹ? Sao ba không cưới người đàn bà đó đi?" Sở Thiên Võ bức xúc, giọng điệu đã cao hơn bình thường.
"Con tưởng ta không muốn sao? Năm đó, Sở gia liều mạng phản đối, ta cũng liều mạng chống cự, ta tin tưởng vững chắc sẽ cùng cô ấy kết hôn. Nhưng không ngờ, cô ấy lại bỏ đi mất, chính ta cũng không hiểu nổi. Không để lại một lời nhắn hay một tín vật gì, cứ vậy mà lặng lẽ bỏ đi." Sở Thành Minh run run, không khống chế được tâm tình của mình.
"Nhưng mẹ con rất yêu ba, vẫn cảm thấy áy náy với ba. Mẹ luôn dặn con phải hiếu thuận với người cho tốt. Rõ ràng ba đối xử với mẹ chẳng ra sao, nhưng mẹ không giận mà còn nói tại mẹ. Nếu năm đó mẹ không kiên quyết đòi gia đình cho lấy ba bằng được, thì ba đã được ở bên cạnh người mình thương mà sống vui vẻ hạnh phúc. Mẹ luôn nói, mẹ mới là người sai." Sở Thiên Võ dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói. "Nhưng rõ ràng mẹ không sai, đúng không ba? Ba không thương mẹ, đó không phải lỗi của mẹ!"
"Không, mẹ con không sai, người sai là cha mẹ hai bên gia đình, tại sao lại cưỡng ép hai con người không có chút tình cảm ở bên nhau như thế chứ? Một việc quá ích kỷ, quá tàn nhẫn!" Sở Thành Minh khẳng khái, "Mẹ con không sai, cùng lắm là đem lòng yêu một người không yêu mình."
Trầm mặc một lúc, Sở Thành Minh ngẩng đầu nhìn con trai của mình. "Bộ trang sức đó, ta vì Yên nhi mà chế tác ra, sau đó cô ấy bỏ ta đi chỉ mang theo duy nhất món đồ này, thêm vài tấm ảnh chụp. Không thêm một thứ gì khác!"
"Nói như vậy là ba rất yêu bà ấy. Vậy tại sao ba không đi tìm? Lại cam chịu cùng mẹ kết hôn?" Sở Thiên Võ kích động hỏi.
"Không ư? Ta lại không đi tìm sao? Năm năm, ta tìm cô ấy suốt năm năm, không một chút tin tức, không một lần thấy bóng dáng. Sau đó, người trong gia đình ép ta tuân theo quy củ, kết hôn với mẹ con!"
"Đã cưới mẹ con, sao ba không đối xử tốt với bà một chút? Còn làm cho bà buồn bực sinh bệnh mà chết." Sở Thiên Võ nhếch miệng chua xót.
"Ta vô cùng xin lỗi mẹ con, nhưng một trái tim sao có thể chứa được hai người? Tâm trí ta, đã tràn đầy hình bóng Yên nhi, không còn chỗ cho người khác, không thể cho mẹ con tình yêu. Nhưng từng ấy năm chung sống, ta đâu có bạc đãi mẹ con quá, đúng không?"
"Ba thừa biết, mẹ con không cần điều này. Cái bà ấy cần là tình yêu, tình yêu của ba ba có hiểu không? Bà ấy không muốn, từng ấy năm sống mà tương kính như tân ( ý nói vợ chồng đối xử với nhau kính trọng như bạn bè mà không có tình cảm)! Hơn nữa, mấy năm gần đây, vì hối hận chuyện năm đó,chẳng phải mẹ cũng sống khổ sống Sở đó sao? Cũng trải qua một ngày như một năm đó sao?"
Hai cha con Sở Thiên Võ nói xong, liền rơi vào trầm mặc, khó xử. Rốt cuộc là lỗi của ai? Có thể trách ai đây?
"Vậy, tại sao bộ trang sức đó lại ở trên người Nghi Ân?" Sở Nặc Hàm cảm thấy khó hiểu, lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo.
"Ta cũng giật mình." Sở Thành Minh điều chỉnh lại tâm tình, lên tiếng, "Cho nên ta mới muốn tìm tiểu tử đó hỏi cho rõ ràng. Tại sao bộ trang sức lại ở trong tay nó?"
Sáng sớm hôm sau, thấy ông nội vội vội vàng vàng đi tìm Nghi Ân, Sở Nặc Hàm rất muốn đi theo. Mấy ngày nay không gặp cậu, hắn vô cùng nhớ nhung, quyến luyến. Vẫn biết cậu đã có người trong lòng, cùng người đó vui vẻ hạnh phúc, nhưng hắn vẫn muốn gặp cậu,chỉ có ở bên cậu hắn mới cảm thấy có chút tình cảm ấm áp, thân thuộc.
Nhưng trong lòng lại luôn luôn có một cảm giác vô cùng kì quái, tựa như bọn họ có mối quan hệ nào đó sắp phát sinh, long trời nở đất. Điều này khiến hắn vô cùng bất an.
Tại sao lại như vậy? Nghi Ân cùng ông nội thời trẻ có quan hệ gì đó, sự tình có vẻ như càng ngày càng phức tạp.
Chờ đợi đến khi tâm tình trở nên vô cùng hỗn loạn, Sở Nặc Hàm không biết nên cùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng, điệu bộ của mình lúc này. hắn và cậu có quan hệ sao? Hay là cậu và ông nội có quan hệ?
Điện thoại vang lên. Nhìn cha mình nghe điện thoại, lại nghe thấy lời ông bên kia đầu dây, cha hắn lung túng không biết phải làm thế nào, Sở Nặc Hàm bỗng cảm thấy rất muốn cười thật to. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Chương trình truyền hình với thần tượng lúc tám giờ sao? Ai, là ai biên kịch cái kịch bản cẩu huyết như thế này? hắn thật muốn lôi người đó ra đánh nhừ tử một trận.
#Au : Ta phải hoàn fic nên tối nay cho ra fic nữa nhé ^^
VOTE + CMT = PLS
- HAPPY NEW YEAR
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top