Chap 59
Ta thực xin lỗi a ~ Cứ đọc đi rồi biết ta xin lỗi cái gì π_π
Ngồi trước bàn làm việc, Vương Gia Nhĩ cầm trong tay một tập văn kiện, mắt cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng nửa ngày đều không có lật một tờ nào. Nhưng mà khóe miệng hắn lại lộ ra nét cười, nhìn như vậy, tâm tư của hắn đã sớm mất, không biết hồn đã xuất ra ngoài đi đâu?
Bất chợt tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Vương Gia Nhĩ hơi hồi thần lại, vui vẻ nghe điện thoại "Thế nào? Ân Ân , em đang nhớ anh sao? Chúng ta thật sự là tâm linh tương thông nha! Anh cũng nhớ em, vừa định gọi điện thoại cho em thì em đã điện thoại cho anh ......"
Vương Gia Nhĩ đang nói bỗng cảm thấy thật lạ, hắn nói nhiều như vậy, nhưng bên kia điện thoại một chút dấu hiệu đều không có, thật im lặng ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Hắn nhíu mày " Ân Ân?" Cúi đầu nhìn số điện thoại gọi đến, quả nhiên là một số điện thoại xa lạ, không phải Nghi Ân .
"Xin hỏi là ai gọi? Tìm tôi có chuyện gì không?" Lập tức giọng nói hắn lúc nãy còn ôn nhu liền biến thành lạnh lùng.
Bên kia điện thoại dần dần truyền đến một ít tiếng động, là tiếng hít thở, dần dần tiếng hít thở càng lớn " Em là ai? Vương tổng tài, thời gian chưa bao lâu mà anh đã quên em rồi sao?"
"Là cô, Phi Phi cô rốt cuộc muốn gì??" Vương Gia Nhĩ nói trong cơn giận dữ. "Chuyện lúc trước tôi còn chưa có tìm cô để tính sổ!! Bây giờ, cô đã tìm tới cửa!!!"
"Chuyện lúc trước? Hừ..... chuyện lúc trước em có làm cái gì sao? Em chẳng qua chỉ là gọi điện thoại an ủi một chút mà thôi, vấn đề là ở các người không phải sao? ...... Đó là hai người không tin tưởng lẫn nhau, sao lại trách em ??? "
Dừng một chút thì bên kia điện thoại lại nói "Có điều, em thật thất vọng, thật không ngờ hai người đã làm lành nhanh như vậy, thật uổng phí khổ tâm của em !!"
" Phi Phi ! Cô...... cô rốt cuộc muốn làm gì?" Đôi mắt Vương Gia Nhiz càng thêm lạnh.
"Bất quá lúc này đây, anh đoán xem tôi có thể làm chuyện gì?" Giọng nói bén nhọn đầy châm chọc của Triệu Phi Phi bên kia điện thoại truyền đến, "Em rất muốn gặp một lần Đoàn thư ký đã làm cho anh say mê!!"
"Chết tiệt!! Phi Phi , tôi nói cho cô biết nếu đụng đến một sợi tóc của Ân Ân , tôi sẽ không bỏ qua cho cô!! Tôi sẽ cho cô muốn sống cũng không được !!"
"Phải không? Em rất sợ hãi !! ...... Gia Nhĩ , anh cho rằng bây giờ còn có thể uy hiếp em sao? Em nói rồi, em sẽ không cho anh có ngày nào yên ổn !!" Giọng nói Triệu Phi Phi trở nên thật đáng sợ và độc ác.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào??" Vương Gia Nhĩ còn chưa nói hết lời đã nghe bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc lớn, là tiếng khóc của Nghi Ân , trong đó còn có tiếng của đàn ông, mặc dù mơ hồ nhưng cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
"Thế nào?? Gia Nhĩ anh nghe được không? Âm thanh này em nghĩ, anh hẳn là sẽ không xa lạ? Đoàn thư ký của anh hiện đang ở trong tay của em ...... Cậu ấy có bộ dạng thật xinh đẹp!! Em thấy mà thương, tin là ai ai cũng đều ngăn cản không được sức quyến rũ của cậu ấy!! Anh xem em đã đối xử thật tốt với cậu ấy, sợ cậu ấy cô đơn còn tìm người đến chăm sóc."
" Phi Phi, cô dừng tay, cô nếu thương tổn đến Ân Ân ấy tôi sẽ không để cô yên!!" Vương Gia Nhĩ phẫn nộ nói.
"Tốt!! ...... Gia Nhĩ , em chờ anh!! Em thật mong chờ ngày đó sẽ đến, nhưng trước khi đến ngày đó em sẽ cho anh nếm thử mùi vị thật thống khổ!!"
Nghe xong những lời của Triệu Phi Phi , Vương Gia Nhĩ cố gắng nhẫn nhịn lửa giận của mình, cẩn thận suy nghĩ lời nói không thể tin nổi của cô ta , nhất là hắn đã căn dặn Nghi Ân phải cẩn thận , cho nên cậu không thể sơ xuất để rơi vào tay cô ta. Suy nghĩ nửa ngày, hắn cầm điện thoại di động, muốn gọi đến cho Nghi Ân , mau nghe điện thoại đi!! Em mau nhận điện thoại đừng xảy ra chuyện gì!!!
Nhưng mà điện thoại reo nửa ngày vẫn không ai bắt máy, Nghi Ân tuyệt đối sẽ không thể không nghe điện thoại của hắn, chẳng lẽ thật sự...... Chuyện sau đó Vương Gia Nhĩ thật không dám suy nghĩ đến.
"Thế nào!? Gia Nhĩ , anh có tin không? Anh có thể không tin, thời gian còn dài, em nghĩ anh hẳn là đã muốn chứng thật, Đoàn thư ký có bị em mời đến hay không!!?" Giọng nói của Triệu Phi Phi từ trong điện thoại truyền ra làm cho người ta thật chán ghét.
Vương Gia Nhĩ giờ phút này trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, thật lo lắng, một bên khẩn cầu Nghi Ân nghe điện thoại, nhưng mà bên kia điện thoại mãi vẫn không ai nhấc máy.
Hắn giống như bị người ta bóp cổ, không thể bình tĩnh hô hấp "Chết tiệt, Phi Phi , thật là cô? Cô thật sự bắt Ân  ???" "Đúng là em , phải làm thế nào bây giờ!? Gia Nhĩ , anh có thể làm được gì em ??!!" Triệu Phi Phi kiêu ngạo nói.
" Phi Phi , cô rốt cuộc muốn như thế nào?? Muốn tiền? Cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô, nhưng cô không được làm hại Ân Ân , tôi không cho phép cô chạm vào một sợi tóc của cậu ấy biết không? Nếu cô dám thương tổn Ân Ân, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!" Vương Gia Nhĩ giờ phút này đã muốn điên rồi, anh mất đi khả năng phán đoán, cũng mất đi lý trí, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh Nghi Ân bị lăng nhục.
"...... Em muốn gì ? Cái em muốn anh thật không biết sao? Em muốn tiền sao? Không, Gia Nhĩ , anh nói sai rồi, em không cần tiền, cái gì cũng không cần, em chỉ muốn mạng của anh , anh dám cho em không?? Vì cậu ta, anh có thể không cần mạng của mình sao??" Triệu Phi Phi lời nói tàn nhẫn vang lên.
Cô căm hận !! Vì sao Vương Gia Nhĩ không còn thích mình, nếu em không chiếm được, thì cậu ta cũng đừng mơ tưởng có được, anh chờ xem, anh cũng có ngày này em sẽ không để anh yên.
"Được, mặc kệ cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng cô, nhưng mà nên thả Ân Ân trước." Vương Gia Nhĩ trầm thấp giọng đáp.
"Tốt, nếu anh nói vậy, trước hết anh phải ra khỏi công ty, sau đó em sẽ nói cho anh biết người mà anh mong nhớ ở đâu?"
"Được." Hắn nghe xong lời nói của Triệu Phi Phi , lập tức cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe rời khỏi văn phòng, Ân Ân không cần lo lắng, không phải sợ, anh lập tức sẽ ở bên cạnh em!!
Chiếc xe thể thao màu bạc lao nhanh như tia chớp trong bãi đỗ xe đi ra đường lớn, giống như một luồng ánh sáng dài, chạy cấp tốc.
Vương Gia Nhĩ khẩn trương nhìn xe, một bên cầm lấy điện thoại trong tay quát " Phi Phi, các người rốt cuộc ở nơi nào?!!" Lúc nói chuyện, tay cầm lái đã sớm nổi gân xanh. Đột nhiên, bên góc đường kia có một chiếc xe tải, anh nhìn về phía kính chiếu hậu bên trong xe thể thao, chiếc xe chẳng những không giảm tốc độ, đã vậy còn tăng tốc chạy băng băng về phía trước.
"Oành" một tiếng nổ, sau đó liền thấy khói mịt mù, tiếp theo Vương Gia Nhĩ mặt đầy máu tươi nằm ở trong xe, ánh mắt mở ra rồi nhắm lại, môi cũng còn động đậy muốn nói cái gì đó, nhưng thật yếu làm người ta nghe không được rõ ràng.
Hắn ngã trong vũng máu, tay phải vẫn còn cầm di động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, di động reo, muốn cầm để lên tai mình để nghe, nhưng lại lực bất tòng tâm .
Lúc này, Triệu Phi Phi ở bên kia điện thoại cũng nghe được một tiếng nổ, cô ta cười điên cuồng " ...... Gia Nhĩ, không thể tin được ngươi một người khôn khéo, kết quả vẫn bị mắc mưu, bị ta lừa, thật sự là quan tâm quá sẽ mất lí trí!! Gia Nhĩ , em muốn anh cùng người ngươi yêu vĩnh viễn của anh đều không có cơ hội gặp lại!!!!"
"Không thể tin được anh cũng có hôm nay, thế nào, cảm giác cái chết khổ sở thế nào?!!" Điên cuồng nói xong, Triệu Phi Phi quay đầu nhìn một cặp diễn viên do mình tìm được, nếu không có họ, Vương Gia Nhĩ cũng không có khả năng tin tưởng mình.
Lúc này Nghi Ân đang ngồi ở quán cà phê, vừa rồi Bạc Tuấn Long gọi điện thoại cho mình, nói là có việc muốn gặp mình, cho nên cậu liền hẹn gặp, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn có cảm giác không yên. Đột nhiên, trong lòng Nghi Ân bỗng nhói đau, giống như có kim đâm vào thật đau đớn.
Ngực bỗng nhiên đau nhói, đau đến mức như muốn xé rách thân thể,Vương Gia Nhĩ muốn hét to, muốn phát tiết, lại phát hiện chính mình cái gì cũng làm không được, không động đậy, cũng nói không được.
Ý thức trong đầu thật hỗn loạn, thường xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ, hắn nghe được có người đang gọi, trong lúc ấy xung quanh thực ồn ào, hắn nghe không rõ những người đó đang nói cái gì, ánh mắt nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, thấy mọi người đang vội vã, có vài người đứng chụm lại với nhau bàn tán này nọ.
Nhưng mà rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì? Bản thân một chút cũng nghe không rõ ràng được. Ý thức dần dần trầm trọng, mệt mỏi quá thật mệt mỏi, cuối cùng Vương Gia Nhĩ trong đầu hiện ra gương mặt Nghi Ân thật rõ ràng, cơ thể muốn đi, vẫn không ngăn được bóng tối kéo đến, nhưng ý thức vẫn dần dần rời xa.
Bên cạnh giường bệnh bày đầy những dụng cụ lạnh băng, mùi thuốc khử trùng khó ngửi, còn có vú Lee cùng Hệ Phạm sắc mặt trầm trọng, Nghi Ân vừa mới chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Vương Gia Nhĩ nằm im trên giường bệnh, giống như đang ngủ, sắc mặt tái nhợt cùng màu trắng trong phòng giống nhau, bị màu trắng căn phòng bao phủ nhìn lúc này hắn thật yếu ớt, dường như có thể ra đi bất cứ lúc nào. Chuyện gì đã xảy ra? Buổi sáng không phải còn tốt sao? Buổi sáng anh ấy còn cùng mình nói buổi tối trở về cùng nhau ăn cơm, sao bây giờ lại như thế này? Có ai có thể nói cho cậu???
"Sao lại thế này?" Nghi Ân lo lắng nhìn vú lee cùng Hệ Phạm, muốn nghe đáp án của bon họ! " Vú lee , học trưởng, hai người nói cho tôi biết, rốt cuộc sao lại thế này, tại sao Nhĩ xảy ra tai nạn xe ? Anh ấy có gì nghiêm trọng không, bác sĩ nói như thế nào ??"
"Tiểu Ân , em phải thật bình tĩnh nghe anh nói." Hệ Phạm ở một bên an ủi nói.
"Tình huống của tổng tài cũng chưa biết cụ thể, vừa rồi phòng cấp cứu mới đẩy ra, chờ một lát bác sĩ đến đây, chúng ta sẽ hỏi bác sĩ cụ thể!!"
Dừng một chút, Hệ Phạm còn nói thêm "Về phần xảy ra tai nạn xe, phía cảnh sát đang điều tra, có nhân chứng nói là chiếc xe tải kia cố ý nhắm hướng xe Gia Nhĩ , về phần tài xế xe tải hiện giờ đang ở bên phía cảnh sát để thẩm vấn." Dừng một chút, Hệ Phạm còn nói thêm "Về tai nạn xe cộ, cảnh sát cục đang điều tra. Có nhân chứng cho biết họ đã chứng kiến tận mắt chiếc xe tải kia đúng là cố ý đâm vào người giám đốc , tài xế hiện đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát để lấy lời khai"
"Sao cơ" Tại sao gã tài xế kia lại cố tình làm vậy? Vì sao anh ta phải đâm Nhĩ ?? Học trưởng, anh nói cho em biết đi, vì sao?". Nghi Ân sau khi nghe Hệ Phạm nói xong thì kinh ngạc, luống cuống nói.
"Hiện tại còn chưa biết thông tin gì" Kỳ Tổn Viễn từ ngoài cửa vọng bước ra nói "Cảnh sát bây giờ còn đang thẩm vấn, tin tưởng rằng sẽ nhanh chóng có kết quả ."
"Tại sao lại có thể như vậy? Vì sao chỉ trong một lát, mọi chuyện lại xảy ra đột ngột vậy? Buổi sáng vẫn còn khỏe mà? Vì sao lại như vậy hả?" Nghi Ân thất thần cứ lẩm bẩm nói trong miệng. Nhìn cậu bộ dạng thất thần, Hệ Phạm không đành lòng bèn an ủi nói " Tiểu Ân, em chớ nên lo lắng, trước tiên là hỏi bác sỹ kiểm tra xem giám đốc có bị làm sao không, về chuyện kia, gã tài xế giao cho cảnh sát xem xét, bọn họ hẳn sẽ giải quyết vấn đề. Chúng ta chờ phía cảnh sát xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra". Nói xong, Hệ Phạm liền quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này, bác sỹ đến "Xin hỏi, trong số mọi người ở đây, ai là người nhà bệnh nhân?"
"Bác sỹ, xin hỏi, vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không ạ?" Nghi Ân lo lắng hỏi.
"Tình hình không lạc quan đâu " Bác sỹ sắc mặt trầm lặng nói. "Cậu có phải là người nhà của bệnh nhân không?"
"Vâng." Nghi Ân lặng lẽ gật đầu khi nghe bác sỹ nói, lúc này lòng của cậu dường như bị đông cứng lại.
"Đầu của Vương tiên sinh đã bị thương nặng, có thể xảy ra chút vấn đề, gia đình phải chuẩn bị tâm lý thật tốt " Bác sỹ nói.
Nghi Ân kinh ngạc, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đây là ý gì vậy? "Bác sỹ, ông nói những lời này là có ý gì vậy? Lẽ nào anh ấy..." Không, cậu không nên nói Gia Nhĩ có chuyện, trong lòng Nghi Ân kêu gào vậy.
"Bởi vì vết thương ở đầu của ngài ấy rất nghiêm trọng, cho nên rất có khả năng sẽ hôn mê một thời gian dài, tôi cũng không dám chắc đến bao giờ anh ấy tỉnh lại nữa, có lẽ phải 1 năm, thậm chí còn lâu hơn, cũng có thể lúc đó vẫn chưa tỉnh lại."
"Sao cơ?" Nghi Ân nghe được bác sỹ nói, sắc mặt tái nhợt đứng sững tại chổ, ngơ ngác nói "Vẫn chưa tỉnh lại là sao? Ông có ý gì? Bác sỹ, rốt cuộc ông hãy nói cho tôi biết, suy cho cùng là có ý gì? Nhĩ anh ấy thực sự không tỉnh lại sao?"
"Là tôi nói dự đoán thế, hơn nữa thì nếu bệnhh nhân có tỉnh lại thì sau này cũng có thể mất trí nhớ , mất đi một phần trí nhớ hoặc toàn bộ trí nhớ" Vị bác sỹ tận tình giải thích.
Bác sỹ thở dài một hơi "Có điều là chúng tôi sẽ dốc sức chữa trị cho Vương tiên sinh." Nói xong, bác sỹ đi thẳng ra khỏi phòng bệnh mà không quay đầu lại.
Rất có khả năng chưa tỉnh lại, có lẽ tỉnh lại thì sẽ mất ký ức? Từng câu lần lượt đánh về phía Nghi Ân, cậu cố sức chống đỡ cũng không được.
Sẽ không có ký ức, nói cách khác là anh có khả năng tỉnh lại nhưng sau đó sẽ không tự nhớ lại, anh sẽ quên mất mình, Nghi Ân khe khẽ bước đến, nhìn Vương Gia Nhĩ nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, dung nhan tuấn tú, nước mắt nàng bỗng chốc tự chảy xuống.
Nhĩ , anh và em chính là du lam phận thực sự hay chỉ là ý thích nông cạn? Anh đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, vừa mới tháo gỡ khúc mắc giữa chúng mình, để có thể đến với nhau được như hôm nay thật vất vả, kết quả lại thành như thế này, rốt cuộc chúng ta còn muốn trải qua đau khổ đến thế nào nữa đây?
Nghi Ân nước mắt rơi càng nhiều, sau khi cậu đã khóc mệt lả, cậu kiệt sức ngã quỵ xuống đất.
Thấy Nghi Ân như vậy, vú lee vội vàng bước tới an ủi " Tiểu Ân , không nên đau buồn quá vậy, bác sỹ chẳng qua chỉ là nói tình huống xấu nhất, cũng có thể không nghiêm trọng đến như vậy, chúng ta phải cố gắng suy nghĩ lạc quan, chỉ cần chúng ta cố gắng chăm sóc cậu chủ, cậu ấy nhất định sẽ khỏe lại, cậu chủ nhất định sẽ không có việc gì"
Đến khi San San tới thì chứng kiến Nghi Ân khóc, ngã xuống ở phía trước giường bệnh của Vương Gia Nhĩ.
"Ân Ân "San San đi tới trước mặt Nghi Ân, lo lắng kêu lên.
" San San " Nghi Ân chậm rãi ngửng đầu lên, nét mặt đẫm lệ "Bác sỹ nói anh ấy rất có thể không tỉnh lại, cũng có thể tỉnh lại nhưng sẽ mất đi trí nhơ, anh sẽ quên mình, mình nên làm gì bây giờ" Cậu nói xem, mình nên làm gì bây giờ?"
Lúc này, San San chăm chú nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ đang tràn ngập đau đớn mà thương cảm, vì sao số phận Nghi Ân lúc nào cũng khổ như vậy? Từ nhỏ cậu ấy vốn đã trải qua nhiều đau khổ, ban đầu tưởng là khi đến được với Vương Gia Nhĩ thì tương lại sẽ tốt đẹp hơn, hai người bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cũng cũng có cơ hội về với nhau, thế nhưng.... Vì sao lại như vậy? Vì sao cậu ấy lại khốn khổ như vậy?
"Ân Ân , cậu không nên lo lắng, Vương Gia Nhĩ sẽ khỏe lên. Hắn thích cậu như vậy. Hắn nhất định không quên cậu, cứ coi như là mất đi kỹ ức thì hắn cũng nhất định nhớ lại cậu thôi." San San nâng Nghi Ân từ dưới đất đứng lên.
"Làm sao lại xảy ra tai nạn vậy". Đang an ủi Nghi Ân , đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, lặng lẽ hỏi. Dự theo tình hình lúc đó, chiếc xe tải không thể nào tông vào Vương Gia Nhĩ được.
"Tình hình cụ thể như thế nào chưa rõ, chỉ biết lái xe đang ở trong đồn cảnh sát để thẩm vấn. Có điều là những ngườ chứng kiến lúc đó thấy tài tài xế cố tình đâm vào xe của Nhĩ " Nghi Ân nói. "Học trưởng vừa mới đi đến chỗ cục cảnh sát, muốn nghe ngóng tình hình xem thế nào, anh ấy sẽ mau trở lại thôi."
"Chắc chắn là cố tình, bằng không 2 chiếc xe lại có thể đâm nhau trong tình huống như vậy, đã vậy còn đâm rất nghiêm trọng!" San San phân tích. "Chắc chắn là cố tình, bằng không 2 chiếc xe lại có thể đâm nhau trong tình huống như vậy, nhưng lại đâm rất nghiêm trọng!"
" Ý cậu là..?" Nghi Ân nghe Nghi Ân nói, dường như cũng đoán được gì đó.
"Không sai, cô ấy nói đúng" Lúc này, Hệ Phạm từ phòng bệnh ngoài đi tới, nói tiếp.
"Việc này không hề đơn giản như vậy, anh vừa mới ở sở cảnh sát về đã nắm qua tình hình là tại thời điểm đó, hai chiếc xe không có khả năng va chạm với nhau. Khi tài xế nhìn thấy giám đốc thì tăng tốc độ. Anh nhìn thấy bên ngoài lái xe tỏ ra rất bình yên vô sự, nhưng ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, dường như muốn tránh né điều gì đó, nhưng hắn cũng thừa nhận sai trái, nghĩa trong tâm hắn cũng còn có tính người, tuy nhiên vẫn còn điều gì đó bí ẩn."
"Em nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy" San San cau mày suy nghĩ nói " Tài xế bộ dạng rất kỳ quái, nói không chừng có người đứng phía sau thao túng, muốn hại Gia Nhĩ"
"Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc là ai đã giờ trò quỷ quái này, là ai muốn gây tai nạn làm hại Nhĩ ?" Nghi Ân chỉ cần vừa nghĩ đến người nào làm hại Gia Nhĩ nằm viện thảm như vậy, cậu nghiến răng căm hận.
"Đúng rồi, San San nói rất đúng, chỉ có thể là vậy, anh nghĩ là không có khả năng khác đâu" Hệ Phạm ở bên cạnh cũng quả quyết San San nói đúng.
"Được rồi, Tiểu Ân gần đây các em có gặp chuyện gì lạ lùng không" San San đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiên túc hỏi.
"Gần đây ư? Có chuyện gì lạ ư?" Nghi  lẩm bẩm, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra những tấm ảnh chụp mà Triệu Phi Phi đưa cho cậu, chẳng nhẽ là cô ta? Không, chắc hẳn là không phải!
" Ân Ân, có đúng thực sự có chuyện gì sao? Cậu nói mau! Chuyện này rất quan trọng" San San thấy Nghi Ân vẻ mặt càng thêm suy tư hơn liền vội vàng hỏi.
"Đúng là có một việc rất kỳ quái, đó là trước đó mấy ngày có tấm ảnh chụp như thế này" Nói rồi Nghi lấy vào túi lấy ra một bức ảnh.
San San nhìn thấy phía sau bức ảnh chụp cũng rất kinh ngạc. Ảnh người đàn ông ở giữa bức ảnh không nghi ngờ gì nữa, là Vương Gia Nhĩ , mặc dù trông có vẻ trẻ con hơn. Nhưng ngưỡi phụ nữ trong lòng hắn là ai? Hai người đúng là một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết.
" Ân Ân, cậu không cần để ý đến cái ảnh này, là người, ai chẳng có quá khứ, huống chi Gia Nhĩ là người đàn ông lịch lãm như vậy. Các cậu có chuyện gì cũng phải nói rõ ràng, đừng có đem chuyện gì giấu ở trong lòng nhé" San San nhìn bức ảnh trên tay, sợ Nghi Ân suy nghĩ này nọ, liền nói để an ủi cậu.
"Không, mình sẽ không suy nghĩ lung tung đâu. Nhĩ đã giải thích với mình rồi, mình đã biết cô gái trong ảnh là ai, mình sẽ không nghĩ lung tung đâu. Cảm ơn cậu đã quan tâm."
"Hử?" Nhìn thấy bức ảnh, Hệ Phạm kêu lên một tiếng " Tiểu Anab , làm sao em lại có được tấm ảnh này vậy?"
Nhìn vẻ mặt Hệ Phạm kinh ngạc, Nghi Ân cảm thấy khó hiểu liền hỏi "Sao? Anh biết về tấm ảnh chụp này sao?"
"Ừ, anh biết cô gái trong ảnh là ai." Hệ Phạm gật đầu nói "Làm thế nào em có được tấm ảnh này?"
"Đúng là cô ta gửi cho em" Nghi Ân liếc nhìn cô gái trong tấm ảnh chụp nói.
"Đúng là cô ta sao?" Hệ Phạm không tin hỏi?
"Vâng" Nghi Ân gật đầu.
"Lẽ nào?...." Hệ Phạm nghi ngờ nhìn Nghi Ân "Đúng là cô ta sao?"
"Em cũng không rõ lắm đâu . Chỉ có điều, trước khi Gia Nhĩ gặp chuyện chẳng lành, có nhắc em phải cẩn thận với cái cô ta "
"Được rồi" Hệ Phạm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nói "Ngày hôm nay, hình như giám đốc nhận được điện thoại của Triệu Phi Phi "
"Cái gì?Là cô ta thật sao?" Nghi Ân không dám tin nói "Vì sao cô ta lại làm như vậy?"
" Em không nên kích động như vậy. Chúng ta bây giờ đều đang là suy đoán, có thể không phải như vậy, tất cả phải chờ đến khi tìm được chứng cứ mới nói." Hệ Phạm nói.
"Không, nhất định là cô ta làm, Nhĩ đã dặn em rồi. Anh ấy muốn em cẩn thận với Triệu Phi Phi " Nghi Ân khắng định nói.
"Được rồi, học trưởng, anh có biết vì sao hôm nay Nhĩ ra về trước giờ không ? Bình thường anh ấy sẽ không rời bỏ công việc sớm như vậy." Nghi Ân đột nhiên hỏi.
"Anh cũng không biết, chỉ là sau khi giám đốc nghe điện thoại của Triệu Phi Phi thì đi ra ngoài, cậu ấy nói đã tìm được em rồi. Tiểu Ân , em không nhận được điện thoại của cậu ấy à" Hệ Phạm quay sang Nghi Ân hỏi.
"Không có ạ. Em không hề nhận được điện thoại của anh ấy." Nghi Ân nói, lấy điện thoại ra xem, không nghĩ đến có cuộc gọi nhỡ, vậy phải làm sao đây?
Cậu cũng không nghe được tiếng điện thoại. Vì sao lại như vậy? Nghi Ân đột ngột nhớ lại, chẳng lẽ là anh Tuấn Long . Cậu nhớ kỹ thời gian gặp anh ta , cậu có đi vào toilet, điện thoại không đem theo người. Lẽ nào đúng là anh ta?
Nhìn vẻ mặt Nghi Ân đau khổ, San San cảm thấy không đành lòng, liền nói " Ân Ân ,cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng đều chờ cho đến khi sự việc được làm rõ hơn rồi hãy nói. Bây giờ, điều quan trọng nhất là chờ Gia Nhĩ tỉnh lại."
" Tớ biết rồi " Nghi Ân gật đầu, đôi mắt hướng về phía gường bệnh của Vương Gia Nhĩ . Nhĩ , tỉnh lại đi anh! Chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại... Cậu cúi đầu, tiếng khóc não nề tràn ngập phòng bệnh.
Vẫn đang giữa cơn mê man, Vương Gia Nhĩ dường như nghe thấy tiếng khóc của một người, tiếng khóc khe khẽ cũng làm lòng anh đau, cứ như có một cây đao đâm vào tim anh vậy. Không muốn làm người yêu mình đau thương như vậy nên hắn liều mạng muốn mở hai mắt ra. Đáng tiếc là hai mí mắt giống như có hàng nghìn cân đè lên, không làm sao mở mắt ra được.
#Au : Ta xin lỗi TvT Ta không biết biến nó đến nhanh như vậy :(((
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top