Chap 56

Chap này ta nói trước nhé :33 Biến thì rất biến , lớn thì rất lớn T.T Hãy kiềm chế cảm xúc khi đọc ^^

Nghi Ân  không có mục đích, chỉ biết đi về phía trước , cậu rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Còn muốn ở bên Vương Gia Nhĩ sao? Còn có thể kỳ vọng hắn sao?

Ngoài trời mưa vẫn rơi, cậu vẫn bước cô độc dưới mưa, hi vọng mưa sẽ xóa nhòa tất cả.

Trong bóng đêm nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nghi Ân bả vai run run cố cắn chặt môi để kiềm nén nước mắt của mình. Không thể khóc, cũng không nên khóc, rời khỏi Vương Gia Nhĩ chính là chuyện tốt đối với chính mình.

Mưa và nước mắt hòa vào nhau, trên con đường tối chỉ nhìn thấy một dáng người cô đơn bước trên đường.

Sở Nặc Hàm hoàn thành nhiệm vụ, trên đường về nhà. Nhiệm vụ? Đúng vậy, các người không có đoán sai, chính là giết người.

Đột nhiên trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn trong màn mưa có một dáng người nho nhỏ mà cô đơn chậm rãi bước đi.

Là cậu ? Người đó là Nghi Ân .

Nặc Hàm khóe miệng lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười, hắn đã lâu không nhìn thấy cậu , lập tức bước về phía cậu .

Lại gần hắn mới phát hiện, cậu bé  kia trên người tỏa ra đau thương, ánh mắt thương đau, giống như đã xảy ra chuyện gì rất đau khổ.  Là ai? Là ai đã thương tổn cậu bé  yếu đuối như vậy? Nặc Hàm phát hiện chính mình đang rất tức giận.

Nghi Ân chậm rãi bước đi, cậu biết chính mình kiên trì không được bao lâu nữa, đi trên đường cũng đã rất lâu, lòng bàn chân của cậu đã muốn phồng rộp, hơn nữa lại đi dưới trời mưa, đầu của cậu thật khó chịu , mọi chuyện xảy ra làm cho đầu của cậu muốn nổ tung.

Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng đang dần dần đi gần về phía mình, Nghi Ân bắt buộc chính mình phải cảnh giác, cẩn thận nhìn người đang đi tới, cố gắng nhìn xem có phải người quen không.

Gương mặt này thật quen, là hắn! Chính là người đàn ông mình đã cứu, sau đó, cũng gặp nhau vài lần.

Lúc này cái lạnh thấu xương của ban đêm, với cái lạnh như băng của người kia lại mang đến cảm giác ấm áp cho cậu . Nghi Ân thở dài một hơi, không biết vì sao? Người đàn ông xa lạ này, luôn làm cho cậu một cảm giác quen thuộc, cảm giác ấm áp như người thân.

Khoảng cách càng gần, nhìn thân thể nhỏ bé của cậu trog bóng đêm, Nặc Hàm không biết vì sao trong lòng có một tia bất an, nhìn cậu thật nhu nhược, nhưng lại giống như sẽ biết mất không biết dấu vết.

“ Nghi Ân ?” Nặc Hàm nhẹ nhàng gọi.

Nghi Ân thân mình run lên bước chân dừng lại, hơi thở nặng nề, ánh mắt thật mệt mỏi nhìn về phía bóng người đang đứng cách mình khoảng hai thước, “Là anh?” Tuy rằng là hơi nghi vấn, nhưng cậu lại không thấy kinh ngạc, cũng không ngoài suy nghĩ của Nặc Hàm .

“Ừ, là tôi.” Nặc Hàm gật đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bộ dạng bi thương trước mắt.

Thấy cậu ánh mắt đau thương đến không chịu  nổi, cả người quần áo đã ướt đẫm. Tuy rằng không nghĩ ra được cậu gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là cậu nhất định đã xảy ra chuyện không tốt. Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhìn trong mắt cậu nồng đậm bi thương cùng mệt mỏi, còn có một chút thật sâu đau đớn.

Nhìn cậu như vậy làm cho hắn đau lòng, Nặc Hàm phát hiện chính mình thật tức giận, muốn biết rốt cuộc là ai thương tổn cậu , muốn dùng mọi cách để cho cậu có thể vui cười trở lại.

Bản thân là sát thủ, điều cơ bản nhất trong huấn luyện chính là mình phải biết che giấu biểu cảm không để người ngoài biết được, bởi vì đó là trí mạng. Nhưng trước mặt cậu bé  này lại dễ dàng khiến cho bản thân phá bỏ nguyên tắc, biểu hiện tức giận lộ ra ngoài. Thật kinh ngạc chính mình, vì sao cậu bé này lại có ảnh hưởng lớn đối với hắn như vậy?

Nặc Hàm mở rộng vòng tay, cẩn thận từng bước đi về phía Nghi Ân , cũng không quan tâm người cậu cứng ngắt cùng ánh mắt đang cảnh giác, chỉ là thật gắt gao ôm chặt cậu , đem gương mặt của cậu vào trong lòng mình.

Nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Nghi Ân , đến khi cảm giác được thân hình cậu đã không còn cứng ngắc, ở trong lòng mình trở nên mềm mại hơn, mới mở miệng nhẹ nhàng nói “Mệt mỏi lắm đúng không? Nếu mệt mỏi đến thế thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

Nghe được lời của Nặc Hàm , Nghi Ân nhất thời buông xuống tất cả kiên cường, nước mắt liền chảy xuống, cậu một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng ở trong lòng hắn mà khóc.

Cậu cũng không biết vì sao, trước mặt người này, cậu có thể không hề che giấu cảm xúc chính mình, hắn cho cậu cảm giác thật an tâm, cảm giác giống như là người thân trong gia đình. Buông xuống hết những bất lực và đau khổ, cậu nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Nặc Hàm .

Một lúc sau, cảm giác được câhh cảm xúc đã dần dần bình tĩnh lại, liền nhẹ nhàng nói “Tâm tình có khá lên chút nào không??”

Lúc này Nghi Ân mới ý thức được chính mình vẫn còn dựa vào trong lòng Nặc Hàm , vội vàng từ trong lòng hắn lui ra, mặt cũng tự giác đỏ lên.

“Thực xin lỗi, tôi thất lễ.” Nghi Ân lắp bắp nói, đầu vẫn cúi thấp , cảm giác thật ngượng ngùng.

“Không có vấn đề gì! Em đã cứu mạng tôi! Cho nên tôi muốn trở thành bạn bè với em!! Trừ phi em không xem tôi là bạn bè!?” Nặc Hàm không chút để ý nói. “Có điều……”

Ngữ khí cố ý biến chuyển, làm cho Nghi Ân bất chợt nhíu mày, “Có điều gì?”

“Có điều là quần áo của tôi đã bị em làm ướt sạch, lát nữa trở về tôi phải giặt quần áo.”

“Xì” Nghe xong lời nói của Nặc Hàm , Nghi Ân bật cười, không thể tưởng được hắn thoạt nhìn thật lạnh lùng, lại biết làm cho người khác vui vẻ!?

“Em rốt cục đã cười” Nhìn khuôn mặt cậu đã cười trở lại, tuy rằng chỉ trong phút chốc, nhưng cũng làm cho bản thân vui vẻ, hắn yên tâm nói “Cũng không uổng công tôi hy sinh cái áo này.”

Nghe lời nói của hắn , cậu không khỏi ngẩng đầu thấy trước ngực áo đen của hắn đã bị nước mắt của mình làm ướt, khắp nơi đều là từng mảng nước mắt. “Thực xin lỗi nha! Làm hỏng quần áo của anh rồi, bao nhiêu tiền vậy!? Tôi đền cho anh.” Cậungượng ngùng nói.

“Không cần, không cần khách sáo như vậy, em đã cứu mạng của tôi mà! Coi như chúng ta huề nhau được không?”

“Nhưng……” Nghi Ân có chút chần chờ.

“Còn nhưng cái gì a! Cứ quyết định như vậy.” Không chờ cậu nói cho hết lời, Nặc Hàm liền theo quyết định của mình.

“Vậy được rồi, chúng ta liền huề nhau, từ nay về sau, ai cũng không nợ ai.” Nghi Ân cũng hạ quyết định.

“Chúng ta từ đây về chính thức trở thành bạn bè!!!! Hiện tại tôi liền tự giới thiệu một chút, tôi tên là Nặc Hàm.”

“Ừ, tốt lắm. Tôi đây cũng chưa nói cho anh biết tên của tôi, Nghi Ân .”

“Tốt lắm, cũng muộn rồi , tôi đưa em về nhà.” Nghi Ân nhìn đồng hồ nói “ Không nên về nhà quá muộn.”

“À……” Chần chờ một chút “Được rồi.” Nghi Ân dù sao sớm hay muộn gì đều phải về nhà đối mặt, không biết hôm nay Vương Gia Nhĩ còn có thể làm gì đối với cậu nữa?

Nhìn bộ dạng hai người ở trong mưa thật chật vật, Nghi Ân cười cười “ Anh xem, chúng ta hiện tại ướt như chuột lột , cả người đã ướt hết, bây giờ thật là chật vật làm sao.”

Nghe thấy cậu nói như vậy, Nặc Hàm liền nhìn hai người bọn họ, Nghi Ân nói không sai, hai người bọn họ hiện tại mà nói thật là chật vật.

Toàn thân ướt đẫm, ngay cả tóc cũng dính đầy trên mặt, nước mưa không ngừng theo sợi tóc chảy xuống, nhìn lại quần áo trước ngực kia một mảng vết loang lổ, thật giống những người khốn khổ.

“Được rồi, cũng đã trễ, anh đưa em về nhà. Bé con thì không được về nhà trễ!”

“Em không phải là cậu bé con.” Nghe Nặc Hàm nói xong, Nghi Ân nhịn không được oán giận phản bác nói, “Em đã trưởng thành, anh không thể xem em là trẻ con !!”

Nhìn cậu chu miệng bộ dạng tức giận, Nặc Hàm nở nụ cười, còn nói mình không phải đứa trẻ, cũng không nhìn xem dáng vẻ tức giận, cùng biểu tình trên mặt của mình hiện giờ, chẳng khác trẻ con đâu!! Nhưng là, những lời này, hắn không dám nói trước mặt cậu , để tránh khiến cho cậu càng lên tiếng oán giận. “Được được rồi, em không phải cậu bé con, được chưa! Anh đưa em về, nếu không trở về sớm người nhà sẽ lo lắng!”

Người nhà? Trừ bỏ Tiểu Ngọc , có ai vẫn là người nhà của cậu ? Vương Gia Nhĩ bây giờ có thời gian lo lắng cho mình không có về nhà sao? Hắn còn có thể quan tâm mình sao? Nghi Ân bi thương nghĩ đến.

Thấy cậu sửng sờ ở nơi đó, Nặc Hàm giơ tay lên quơ quơ trước mặt cậu “Ai!~~ Đông Hải , hoàn hồn . Anh không biết vì sao em tự nhiên lại mất hồn vậy? “A? Cái gì cơ? Anh nói cái gì?” Hồi thần lại, Nghi Ân nhìn Nặc Hàm mà hỏi.

“Anh nói, chúng ta đi thôi, bằng không một lúc sau trời lại mưa, chúng ta lại một lần nữa ướt! Khuya rồi, em phải về nhà.”

“Vâng……” Nghe xong hắn nói, Nghi Ân hơi chần chờ. Phải đi về sao? Sau khi trở về, cậu sẽ đối mặt với Vương Gia Nhĩ như thế nào? Nếu vẫn đối mặt trong sự tức giận của hắn, bản thân mình có thể giữ bình tĩnh được sao? Nhưng là, không quay về, thì mình có thể đi nơi nào?

Nhưng, có nên trở về hỏi rõ ràng , hắn và Triệu Phi Phi đã quay lại với nhau? Dù sao ngày hôm qua, điện thoại chỉ là lời nói một phía của cô ta , cậu hẳn là nên tìm Gia Nhĩ để làm rõ ràng tất cả sự tình. Đêm qua hai người bọn họ đều rất kích động, thế nên chưa làm rõ ràng sự tình, hôm nay vẫn nên trở về, nói chuyện cho rõ ràng.

Thấy cậu lâm vào trầm tư, Nặc Hàm hỏi “Sao thế? Em có cái gì vấn đề sao??”

“Hả? À, không, không có gì vấn đề. Chúng ta đi thôi.” Dù sao sớm hay muộn đều là phải về nhà đối mặt, trễ cũng vậy không bằng về sớm.

Cứ như vậy, hai người bọn họ song song đi trên đường. Một trận gió lạnh thổi qua, Nghi Ân tự giác vươn cánh tay ôm chặt lấy bả vai của mình, thoáng rùng mình.

“Sao vậy? Lạnh phải không?” Nghi Ân chỉ một động tác nhỏ cũng bị Nặc Hàm phát hiện, hắn nói xong, liền cởi ra áo khoác của mình, khoác lên người “Mặc vào đi, gió lớn coi chừng cảm lạnh.”

“Không được, anh cũng sẽ lạnh.” Cậu từ chối, hai tay muốn đem áo khoác trả lại hắn .

Nhưng là, Nghi Ân không có nhận lấy, hắn phụng phịu nói “Anh là đàn ông, chỉ có cơn gió với anh mà nói không có gì. Nhưng thân thể của em thật yếu, sẽ dễ bệnh. Anh đưa em mặc, em nên mặc đi, không cần nói thêm nữa.”

“Này……”

“Không cần này kia . Anh nói em mặc, em nên mặc đi, không được lại cởi ra nữa!!”

“Vậy được rồi, cám ơn anh.” Nghi Ân nói cảm tạ.

“Không cần, chúng ta không phải bạn bè sao? Giữa bạn bè là không cần khách khí như vậy.”

“ Mà em có đi nhầm chỗ không? Anh nhớ rõ nhà em không phải ở đây hẳn là bên kia mới đúng!? Chẳng lẽ là anh nhớ lầm ?” Đi đến ngã tư đường, Nặc Hàm thấy Nghi Ân ở phía trước đi sai phương hướng, liền mở miệng dò hỏi. Chẳng lẽ là mình nhớ lầm , không thể nào đi!!?

“Ừm, không đâu!” Anh nhớ nơi kia là đúng. Nhưng hiện tại em không có ở đó, tạm thời em ở nhà người khác.”

“À, thì ra là thế! Anh còn tưởng mình nhớ lầm!”

Ở nhà người khác? Nghe thấy được Nghi Ân trả lời, Nặc Hàm nhịn không được muốn hỏi, “Có phải em ở cùng bạn trai? Em hiện tại ở cùng bạn trai sao?” Nhưng là, hắn vẫn nhịn xuống, hắn sợ hãi sẽ phá bỏ tình bạn với cậu mà vất vả lắm mới tạo thành.

“Ha ha……” Nghi Ân cười nói, “Anh không có nhớ lầm, trí nhớ của anh tốt lắm .”

“Ừ, anh đã nói, anh làm sao có thể nhớ lầm được, trí nhớ của anh tốt lắm!” Nặc Hàm khoa trương “Được rồi, chúng ta đi thôi!!”

“Ừ được rồi, em ở đằng trước dẫn đường, chúng ta đi thôi.”

“Chính là nơi này sao?” Nặc Hàm nhìn biệt thự xa hoa trước mắt hỏi. “Em hiện tại đang ở nơi này?”

“Ừ.” Nghi Ân chần chờ một chút “Đúng vậy.”

“Bạn của em hình như rất nhiều tiền ?!”

“Ha ha……” Nghi Ân có chút xấu hổ không đáp lại, chỉ cười cười.

“Em không cần xấu hổ, anh chỉ là thuận miệng nói giỡn mà thôi, không có ý gì khác, em không cần để ý!!” Thấy cậu khó xử, hăns đau lòng liền còn nói thêm, muốn cứu vãn câu nói lúc nãy.

“Không có gì, em không để tâm, anh nói là sự thật!”

“Em đã nói như vậy, vậy anh an tâm. Tốt lắm, vậy em liền vào đi thôi, thời gian đã trễ rồi, anh cũng nên trở về.” Nặc Hàm nói, xoay người muốn đi.

“Đợi chút” Nghi Ân gọi hắn lại.

“Làm sao vậy?”

“Ừm .. Tóm lại, hôm nay cám ơn anh.” Cuối cùng cậu vẫn chỉ là nói như vậy, lời nói còn lại, cậu không có nói nốt phần sau, chỉ thực cảm kích nhìn Nặc Hàm .

“Không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng là có duyên mà! Vừa vặn ở trên đường gặp em.” Hắn không thèm để ý nói. “Nhưng mà, tâm tình em hiện tại tốt hơn chưa?”

“Vâng, tốt hơn nhiều. hiện tại tâm tình em tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi, về sau em có chuyện gì đều có thể tới tìm anh, chúng ta đã là bạn bè rồi mà! Nếu có chuyện buồn trong lòng, em có thể tìm anh đến nói hết!?”

“Có thể sao?”

“Là thật, vòng tay của anh, bất cứ lúc nào cũng rộng mở đối với em, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em sự quan tâm của bạn bè.” Nói xong, Nặc Hàm chậm rãi bước đến trước mặt cậu , vô cùng ôn nhu giơ hai tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu , ánh mắt hắn nhìn cậu .

Cậu lặng im nhìn người đàn ông trước mắt, lẳng lặng tiếp nhận hành động của  hắn, không có ngăn cản hành động đột ngột của hắn. Cậu cũng không biết vì sao lại để mặc hắn muốn làm gì thì làm, chính là trong lòng cũng không có cảm giác phản cảm cùng chán ghét.

“Nếu về sau em có chuyện buồn trong lòng, nhất định phải tới tìm anh!”

Nghi Ân lẳng lặng rúc vào trong lòng hắn không hề cử động, cũng không có giãy dụa, chỉ lẳng lặng, cảm giác thật giống như người thân trong gia đình, tâm bình khí hòa, thật thoải mái ấm áp.

“Em phải tự chăm sóc tốt chính mình, lần này gặp lại em gầy hơn so với lúc trước.” Dứt lời, liền rút tay trở về

“Thân là bằng hữu, anh cũng chỉ có thể cho em một chút an ủi như vậy, nhiều quá chỉ sợ người trên lầu không vừa ý.” Nawjv Hàm nói, cũng ngẩng đầu hướng về phía trên lầu.

Nghi Ân nghe thấy nói như vậy, liền ngẩng đầu hướng về phía trên lầu, liền nhìn thấy ánh mắt cũng đang nhìn về hướng bọn họ. Vừa thấy, cậu sắc mặt liền đổi, cửa sổ lầu hai kia không phải là Vương Gia Nhĩ  sao? Hắn thấy bọn họ như vậy nhất định lại hiểu lầm, lần này như thế nào giải thích đây?

“Anh đây đi rồi, em phải cùng hắn giải thích một chút đi.” Nặc Hàm nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua Nghi Ân , lại ngẩng đầu nhìn người trên lầu, yên lặng xoay người rời đi.

Vương Gia Nhĩ cứ như vậy đứng im ở trong phòng, đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài, trong lòng vô cùng sốt ruột, muốn  đi ra ngoài tìm Nghi Ân , nhưng là không có phương hướng, chỉ có thể chờ đợi như vậy, cái gì cũng không làm được.

Giờ khắc này, hắn rất hận chính mình, thật sự rất hận chính mình bất lực, không thể làm cho cậu cảm giác an toàn.

Ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa nhỏ, nhưng cậu vẫn chưa trở về, hắn không biết đã đứng ở bên cửa sổ ngây người bao lâu? Chỉ cảm giác được đã thật lâu rồi. Cậu rốt cuộc đi nơi nào? Hắn  nhìn bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối dần, cậu thế nào còn chưa trở về?

Trời mưa, cậu có gặp mưa không, lại có thể cảm lạnh hay không, có thể gặp phải kẻ xấu giống lần trước hay không? Trời ạ! Hắn đang thật cố gắng bình tĩnh, nếu không hắn sẽ lo lắng không yên, tự trách chính mình!!

Anh sai lầm rồi, sai lầm rồi, Ân Ân , em trở về được không!! Vương Gia Nhĩ không ngừng nói trong lòng.

Hắn sắp điên rồi, chịu  không nổi, không được!! Hắn nhịn không được , hắn không thể đợi được nữa, hắn muốn lập tức đi ra ngoài, mặc kệ cậu ở nơi nào, cho dù hắn phải lật tung mọi nơi, cũng phải tìm cậu trở về, sau đó cái gì cũng không nói, trước tiên ôm cậu vào trong lòng mình, đầu tiên xác định cậu an toàn rồi nói sau.

Nói liền làm, ngay tại khoảnh khắc hắn muốn xoay người, thấy xa xa hai bóng người đi tới, ánh mắt liền trở nên bình tĩnh, đó là Nghi Ân nhưng là người bên cạnh là ai? Là bóng dáng một người đàn ông, chẳng lẽ là Bạc Tuấn Long ? Nghĩ vậy đôi mắt hắn lại trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Vì sao hắn nói như thế nào Nghi Ân cũng không nghe?! Bạc Tuấn Long không phải người tốt, hắn tiếp cận cậu tuyệt đối là có mục đích, vì sao cậu không thể cách hắn xa một chút? Chờ một lát, Nghi Ân trở lại, hắn nhất định phải cùng cậu nói chuyện rõ ràng. Hắn cố gắng kiềm nén chính mình tức giận, hắn không nghĩ lúc sau lại vì tức giận mà cãi nhau với câuh , kết quả là đều không có nói được gì cả.

Nhìn bóng dáng xa xa chậm rãi tới càng gần, hắn dần dần nheo mắt lại, người kia không phải Bạc Tuấn Long , vậy hắn là ai? Vương Gia Nhĩ nhìn thấy hai người ở dưới lầu trao đổi, bọn họ đang nói cái gì? Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Hắn có chút tâm phiền ý loạn. Người đàn ông khiến hắn bất an còn hơn so với Bạc Tuấn Long rất nhiều. Hắn hiện tại cả người tràn ngập ý thức cảnh giác.

Nhìn Nghi Ân cùng người đàn ông kia nói chuyện với nhau, hắn trong lòng dần dần dâng lên sự lo lắng, hắn ta rốt cuộc là ai?! Thấy người đàn ông kia rời đi, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, vừa định muốn xoay người xuống lầu, nhưng động tác của người dưới lầu lại làm cho hắn thay đổi sắc mặt.

Hắn thấy người đàn ông dưới lầu kia vươn hai tay vuốt ve tóc của Nghi Ân , sau đó lại đem cậu ôm vào trong lòng, mà cậu cũng không có cự tuyệt. Thấy một màn như vậy, hắn cũng không biết bản thân nên biểu hiện lửa giận thế nào, người kia rốt cuộc là ai?

Mà Nặc Hàm kia liếc mắt một cái, Vương Gia Nhĩ xem ra hoàn toàn là muốn khiêu khích. Nhất thời, ý nghĩ phải bình tĩnh ở trong lòng đều hoàn toàn biến mất, hắn hiện tại thầm nghĩ muốn đánh người, muốn chính mình phát tiết một chút lửa giận. Trong đầu ý nghĩ muốn nói chuyện cho rõ ngọn ngành với Nghi Ân  cũng biến mất hầu như không còn .

Nhìn cửa sổ trên lầu thấy hắn , cậu không khỏi thở dài, ai, chuyện này không thể giải thích được rồi, theo tính tình hắn , chắc chắn sẽ nổi giận .

Nhưng là, trước mắt cậu muốn bình tĩnh tâm, một lúc sau mới có thể cùng hắn nói chuyện. Cậu là yêu Vương Gia Nhĩ sâu đậm, cậu không muốn mất đi cuộc sống hạnh phúc mà mình vất vả lắm mới tìm được. Nghi Ân trên cầu thang thấy hắn , không ngoài dự đoán hắn  đang vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình. Nhìn hắn rõ ràng đang tức giận, cậu đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị dọa. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Em hôm nay đã chạy đi gặp lại người yêu cũ? Hắn chính là người trong lòng của em?”

Nghi Ân thất kinh, biện bạch cho bản thân,“Không, không phải, hắn không phải, em không có!”. Nhưng là biểu tình hoảng hốt của cậu ở trong mắt hắn lại biến thành hành động chột dạ.

“Người đàn ông đó là ai?” Hắn sắc mặt thay đổi, lời nói chất vấn rất lạnh nhạt hỏi.

Hắn phản ứng không tin cậu vẫn làm cho cậu đau lòng, cậu lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không phải như anh tưởng tượng đâu, anh ta chỉ là bạn bè, bởi vì hôm nay đi ra ngoài vô tình gặp được, thời gian đã trễ, cho nên anh ấy đưa em trở về .”

“Lại là trong lúc vô tình gặp được?” Vương Gia Nhĩ trào phúng nói, “Vì sao mỗi lần đi ra ngoài, đều có thể vô tình gặp được người đàn ông khác?” Trên mặt biểu tình rõ ràng không tin.

“Mặc kệ anh tin cũng được, không tin cũng được, dù sao em nói là sự thật.” Thấy hắn lại không tín nhiệm mình, cậu cũng không có biện pháp để nói.

“Trong lúc vô tình gặp được, vậy còn làm cho hắn chạm, còn làm cho hắn ôm?!” Hắn phẫn nộ bắt lấy bả vai Nghi Ân , ngón tay bóp chặt da thịt non mềm của Nghi Ân “Em để cho người đàn ông khác ôm, không có phản kháng  sao!!?”

Đông Hải  đau đến kêu to “ Nhĩ, anh buông tay ra, anh làm em đau!!”

“Buông tay!? Em bảo tôi buông tay?!” Vương Gia Nhĩ sắc mặt xanh mét nói “Không có khả năng, không có khả năng, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha. Em mong muốn tôi sẽ buông tay!!” Hai tay không ngừng bóp chặt vai của cậu .

“ Nhĩ , anh không cần kích động như vậy, anh hãy nghe em nói, được không?” Nghi Ân bị Vương Gia Nhĩ làm cho đầu óc choáng váng, nhưng cố kiềm nén mà nói.

“Em nói! Em còn muốn nói gì nữa? Đầu tiên là Bạc Tuấn Long , hiện tại lại xuất hiện một người đàn ông khác, em rốt cuộc có bao  nhiêu đàn ông? Tôi không biết em có sức hút lớn như vậy!?”

“Anh……” Nghi Ân nghe những lời của hắn , kinh ngạc nói không ra lời, chẳng lẽ, hắn nghĩ mình là loại người như vậy?

Nhìn cậu không nói gì, hắn càng thêm tức giận, “Như thế nào? Tôi nói đúng rồi, nên em không có gì để nói??

“Anh đã nghĩ như vậy, tôi đây cũng không có gì để nói. Cứ như vậy đi! Tôi vốn đang muốn cả hai bình tĩnh cùng nhau nói chuyện rõ ràng, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa.” Nghi Ân  thản nhiên nói.

Vương Gia Nhĩ phẫn nộ đẩy Nghi Ân  ra, dùng sức tát cậu  “Tôi không ngờ em là người như vậy! Em cùng Triệu Phi Phi thật giống nhau, đều là dạng mồi chài đàn ông!!”

Nghi Ân không dám tin nhìn hắn , cậu như thế nào cũng không thể ngờ là hắn lại đánh cậu , nhưng là trên mặt thật nóng và đau đã nhắc nhở mình,  hắn quả thật là đã đánh cậu .

Nghi Ân bị đánh đến mắt nổi đom đóm, nhưng những lời nói tàn khốc của hắn lại làm cho cậu đau lòng.

Cậu nhất thời cảm thấy một trận choáng váng, không tự chủ được bước lui vài bước, có chút đứng không vững.

Khi Vương Gia Nhĩ đưa hai tay muốn đỡ cậu , cậu lại nghĩ đến hắn còn muốn tiếp tục động thủ thương tổn cậu , cho nên càng thêm hốt hoảng lui về phía sau, lại quên chính mình đang đứng ở trên cầu thang.

Vương Gia Nhĩ sau khi nói những lời này, lại tát Ân Ân một cái, hắn kinh sợ, hắn không dám tin, nhìn tay mình, hắn không tin bản thân mình lại đánh cậu , chỉ một thoáng, sự việc xảy ra đã làm hắn mất bình tĩnh. Sau đó, hắn lập tức liền hối hận, hắn thật sự đã rất kích động, không kiềm chế được hành vi.

Ngay tại lúc hắn đang hối hận về hành vi của mình, thấy cậu đứng không vững lại lui về phía sau mấy bước, nhưng sau lưng cậu chính là cầu thang, hắn lo lắng muốn giữ cậu , cậu lại cuống quít né tránh hắn, cho nên, hắn không có giữ chặt , chính là trơ mắt nhìn cậu ngã xuống lầu.  “ Ân Ân , cẩn thận!” Cùng với tiếng hắn  kêu lên sợ hãi, thân hình mảnh mai của cậu đã té xuống cầu thang.

Khoảnh khắc rơi xuống, trên mặt cậu lại thản nhiên cười, cười tuyệt vọng mà lại thê thảm! Lòng thống khổ như vậy, còn không bằng chết đi như vậy mà quên đi……

Cảm giác được máu từng chút theo nơi nào đó trên thân thể chậm rãi chảy ra, càng lúc càng nhiều, màu đỏ tươi đẹp mà thê lương, đẹp quá! Dần dần dưới thân đã nhiễm đỏ …Thế giới đột nhiên toàn bộ biến thành màu đỏ, màu đỏ tươi diễm lệ như vậy……

Nghi Ân giương mắt nhìn về phía Vương Gia Nhĩ trên lầu, hắn cứ như vậy hoảng sợ nhìn cậu , cậu còn muốn nhìn hắn, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, mãi cho đến rốt cuộc không mở nổi……

Ngay tại lúc cậu nhắm mắt lại, cậu nghe được Vương Gia Nhĩ hét lớn, mang theo sự hoảng sợ quan tâm, thương tâm tuyệt vọng, nặng nề xuyên qua không gian trở ngại, trực tiếp vào trong tim cậu .

Thì ra, hắn vẫn còn một chút quan tâm đến cậu . Kỳ thật…… Như vậy…… Cũng đã tốt lắm rồi…… Nghi An cố gắng gượng lên nụ cười cuối cùng, sau đó ý thức mơ hồ bị bóng đêm bao phủ.

“ Ân Ân !!~~” Tiếng hét thấu tim của Vương Gia Nhĩ , như xuyên qua cả không gian yên tĩnh của đêm tối.

Nhìn Nghi Ân ngã xuống cầu thang, máu theo thân dưới của cậu chảy ra , hắn sững sờ ở nơi đó, vì sao? Vì sao ở đó lại chảy máu ? Hắn  liền cứ như vậy ngơ ngác nhìn, không biết phản ứng lại thế nào!!

Đến khi Vú Lee hét lên, mới đem Vương Gia Nhĩ đang ngây ngốc hồi tỉnh lại.

“ Tiểu Ân , trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra vậy!!” Vú Lee đi vào trong phòng, thấy Nghi Ân nằm trên mặt đất, dưới thân lại chảy máu.

Bà vội vàng chạy qua, nâng dậy Nghi Ân “Thiếu gia , chúng ta phải nhanh đưa Tiểu Ân đến bệnh viện mới được .”

Lúc này hắn mới giật mình hoảng hốt từ trên lầu chạy xuống dưới, đem Nghi Ân ôm vào trong lòng, sắc mặt tái nhợt quát “Mau, mau gọi Tôn Viễn !”

#Au : Nên nhớ là au chuyển ver từ một tiểu thuyết ngôn tình nên mọi thứ trong tiểu thuyết đó Au sẽ không thay đổi . Kể cả việc xảy ra với những người con gái sẽ áp dụng lên người Nghi Ân .
Cho dù Nghi Ân là trai , nên mấy nàng tiếp tục hóng đi ^^ ~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top