Chap 50
Sáng sớm, nhu hòa ấm áp, ánh nắng mềm mại xuyên qua rèm cửa sổ viền lá sen tiến vào bên trong , thoáng chốc cãn phòng tràn ngập ánh nắng rực rỡ, cơn gió nhẹ nhàng thổi lên chiếc màn màu trắng bằng vải van, , thổi tới chàng trai nhỏ nhắn đang ngủ trên giường.
"Ưm!..." Hàng mi run rẩy, người ngủ ở trên giường mở đôi mắt sáng ngời mà trong veo , tinh khiết.
Một giấc ngủ thực là thoải mái, dường như đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, Nghi Ân nằm ở trên giường suy nghĩ. Bây giờ đã là lúc nào rồi? Nhìn ngoài cửa sổ thật là sáng, hình như đã muộn rồi.
Nghi Ân ngồi dậy,muốn xuống giường, quay đầu nhìn đồng hồ, trời ạ! Đã hơn chín giờ rồi sao? Nhĩ làm gì mà không gọi cậu dậy cơ chứ! Hại cậu ngủ quên, ngày hôm nay chắc chắn là đi làm muộn .
Nhìn một chút khoảng không bên cạnh trên giường, Nhĩ nhất định đã đi từ sớm, Nghi Ân nghĩ, cậu cũng phải chuẩn bị nhanh thôi.
Nghi Ân vội vã xuống giường đi dép, nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, mong sẽ không bị muộn quá.
Rất nhanh đã rửa mặt xong, thay quần áo, ra khỏi phòng "Vú Lee , Vú Lee , hôm nay cháu sẽ không ăn sáng đâu, cháu bị muộn giờ làm rồi." Nghi Ân vừa từ trên lầu xuống vừa nói.
"Vú Lee ?" Không có tiếng người đáp lại, Nghi Ân thấy có chút kì quái, lẽ nào Vú Lee cũng đi ra ngoài sao?
Rất nhanh tới lầu một, Nghi Ân đi tới phòng khách tìm kiếm bóng dáng của Vú Lee , thế nhưng, người không có tìm được, mới vừa tiến vào phòng khách thì cậu đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt từ phòng ăn truyền đến.
Đang nhìn đến phòng ăn, trên bàn có bữa sáng mê người, Nghi Ân dừng bước, thực sự thơm quá! Cậu nhất thời bị bữa sáng mĩ vị này hấp dẫn, nếu Vú Lee không ở nhà thì là ai làm bữa sáng này? Cậu đồng thời có nghi hoặc trong lòng.
"Em tỉnh rồi, Ân Ân " lúc này giọng nói của Vương Gia Nhĩ từ phía sau vang lên, Nghi Ân quay đầu lại, thấy hắn đang bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Buổi sáng ngày hôm nay, khi ánh mặt trời đầu tiên vào trên người Vương Gia Nhĩ , hắn liền tỉnh lại, ôn nhu dịu dàng nhìn người con trai bên cạnh, cậu thật đẹp, khuôn mặt kia thật hồn nhiên, trong sáng, làm hắn vô cùng lưu luyến, trong lòng hắn bỗng khơi dậy lên một thứ tình cảm mà hắn chưa bao giờ từng thấy.
Vương Gia Nhĩ lặng lẽ đứng dậy, lưu luyến nhìn người còn đang say ngủ, mới đi ra ngoài.
Hắn muốn vì Ân Ân mà làm một bữa sáng, đi vào phòng bếp, thấy Vú Lee để cho hắn mảnh giấy ghi nhớ, nở nụ cười, Vú Lee biết rõ hai người bọn họ cần một không gian riêng tư, cho nên mới xin phép nghỉ, ra ngoài.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn, Vú Lee quả là đã chuẩn bị chu đáo, Vương Gia Nhĩ cũng không chút nào bỡ ngỡ cầm lấy liền làm.
" Nhĩ , những thứ này đều là do anh làm sao?" Nhìn đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú , Nghi Ân không dám tin tưởng hỏi.
"Đương nhiên, em không phải đã ăn xong bữa sáng mà anh nấu sao? Bây giờ còn nghi ngờ năng lực của anh?" Vương Gia Nhĩ nghi ngờ hỏi.
"Không phải, không phải" Nghi Ân vội vàng phủ nhận nói "Em không có ý này, em chỉ muốn nói chúng ta cũng chỉ có hai người thôi, vì sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy?"
"Em gần đây trông tiều tụy quá, anh muốn giúp em bồi bổ một chút!" Vương Gia Nhĩ cùng lúc cũng đưa tới bên môi của Nghi Ân một thìa cháo trắng "Nếm thử xem thế nào?"
"Ừ, ngon lắm ạ!" Nghi Ân vội vàng ăn vào liễu trong miệng nói rằng.
"Cận thận bỏng mất" Vương Gia Nhĩ quan tâm nói, còn chưa kịp nói xong thì nghe ai đó đã kêu lên, "Oa! Nóng quá!"
Hắn yêu thương nhìn cậu càng không ngừng tiếp tục sở trường mở miệng quát nạt "Ai kêu em vội vàng như vậy làm gì, anh còn chưa nói xong, bảo em ăn từ từ thì em cũng đã nuốt xuống dưới, thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?"
"Ha ha..." Nghi Ân ngượng ngùng lắc đầu "Không có chuyện gì, em chỉ là đói bụng quá mà thôi!"
"Em đó!" Vương Gia Nhĩ sủng nịch nheo nhéo mũi cậu "Vậy ăn nhanh đi."
"Vâng!" Nghi Ânmiệng đã mở ra một ngụm lớn.
" Nhĩ , hôm nay em có phải dậy muộn rồi hay không? Hình như bây giờ mà đi làm thì đã muộn lắm rồi!"
"Không phải hình như mà căn bản là thực sự đến muộn." Hắn sửa lời của Nghi Ân "Nhưng mà hôm nay em không cần phải đi làm."
Cậu thè lưỡi nói "Vậy sao hôm nay lại không phải đi làm?"
"Đó là bởi vì hôm nay là cuối tuần, trời ạ! Ân Ân của anh ngốc thế " Vương Gia Nhĩ đưa tay lên đầu Nghi Ân nói an ủi.
"A! Thì ra là như thế, em quên mất hôm nay là cuối tuần." Nghi Ân xấu hổ chết mất .
"Phải rồi, Vú Lee đâu ạ?" Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi.
"Vú Lee nói hôm nay bà có việc, nên xin ra ngoài."
"Ngày hôm nay chỉ thuộc về hai chúng ta thôi có được không, một ngày cuối tuần của anh và em?" Nghi Ân hỏi, nhìn hắn "Ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố nhé, được không anh ???"
"Được, em nói gì cũng được hết"
" Cảm ơn anh !!! "
Nhìn nụ cười bên môi Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ không kìm được liền hôn trộm cậu một cái, động tác so với ý nghĩ thì nhanh hơn một bước, vẫn còn đang suy nghĩ thì tay đưa ôm Nghi Ân vào trong lòng, hôn lên đôi môi làm kẻ khác say mê kia.
Hắn dịu dàng nâng cằm của câuh lên khẽ mút cánh môi cậu theo kiểu thử thăm dò, cậu xấu hổ "Đừng..."
Hắn không để cho cậu nói mà trực tiếp hôn lên đôi môi, dường như sợ làm cậu bị thương mà hôn cực kì mềm nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua cánh môi làm cậu một trận run rẩy.
Nghi Ân thở gấp một hơi, đôi môi hơi hé mở, Vương Gia Nhĩ nhân cơ hội này làm cho đầu lưỡi đi vào trong miệng của cậu , như đang đi dò xét lãnh địa của mình, ở bên trong tùy ý chạy loạn, không buông tha chỗ nào cả. Cuối cùng với sự khiêu khích của hắn khiến cậu liền đưa lưỡi ra cùng hắn dây dưa.
Cậu xấu hổ mà muốn rút lui, Vương Gia Nhĩ như là hiểu rõ ý đồ của cậu , hai tay vững vàng ôm lấy cậu , đưa tay lên giữ chặt lấy gáy khiến cho cậu tránh cũng không được.
Cậu trong nháy mắt bị sự ôn nhu bao vây, làm cậu sa vào trong đó, yên lặng mà tiếp nhận hắn .
Nụ hôn của Vương Gia Nhĩ như là nói cho cậu biết hắn yêu cậu biết bao nhiêu.
Cảm giác được người trong lòng hơi giãy giụa, Vương Gia Nhĩ dĩ nhiên ngẩng đầu lên, thấy Nghi Ân mặt mũi đã đỏ bừng, như không có sức xụi lơ trong lòng hắn, thở dốc, hắn biết thiếu chút nữa đã làm cậu bị thương rồi. Hắn trong lòng tràn đầy không cam tâm mà nhìn cậu , tại cậu đẹp quá, hắn ấn thêm vài cái hôn lên trên khuôn mặt.
Nghi Ân cảm thấy mình sắp chết trong nhu tình của Vương Gia Nhĩ rồi. Cậu cả người vô lực, cứ như vậy mà tựa vào trong lòng hắn .
Mãi đến khi cậu thở gấp, xụi lơ trong lòng hấn , hắn mới rời khỏi môi của cậu .
"Cơm nước xong xuôi, em muốn đi đâu?"
" À?" Vừa mới trải qua một trận kích tình, Nghi Ân dường như vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên, khi có ý thức thì không hiểu Vương Gia Nhĩ có ý tứ gì.
"Anh nói là em không phải muốn đi ra ngoài hay sao? Vậy đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?" Hắn tâm tình vô cùng tốt giải thích.
"Em cũng không biết nữa! Chỉ là gần đây toàn ở trong nhà vậy nên em muốn đi ra ngoài một chút.
"Được rồi! Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ đi cùng em!"
Nhìn thấy ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn kia, Nghi Ân không tự giác mà khuôn mặt lên, hơn nữa lại càng lúc càng đỏ. "Được rồi, được rồi, đừng nhìn em nữa có được không, chúng ta nhanh nhanh một chút ăn cơm đi!" Cậu rốt cục cũng nhịn không được nói.
"Được!"
" Ân Ân , em nghĩ xem muốn đi đâu? Có nghĩ ra đi đâu chưa nào ?? "
"..." Nghi Ân ngồi suy nghĩ nửa ngày "Em không nghĩ ra nơi nào , làm sao đây?"
"Nếu không thì chúng ta ra ngoài trước đã, sau đó muốn đến đâu thì đến , có được không?" Cậu ngẩng đầu nhìn Vương Gia Nhĩ .
"Được, em nói thế nào thì là thế đó."
Vốn là hai người có kế họach đi tới vùng ngoại ô chơi một bữa, thế nhưng vì sức khỏe của Nghi Ân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vậy nên Vương Gia Nhĩ quyết định trở về, để tránh làm cậu mệt mỏi.
Thế nhưng mặc dù là đang đi dạo trên đường, Nghi Ân chỉ cần cùng với Vương Gia Nhĩ ở chung một chỗ, cũng rất vui vẻ.
Bình thường diện mạo hắn anh khí bức người, lạnh lùng không gì sánh bằng, hơn nữa bản thân Vương Gia Nhĩ nhìn cũng tuấn lãng, đẹp trai, đi ở trên đường, vẻ khí suất của hắn khiến mọi người đều phải quay đầu nhìn. Hơn nữa lại có Nghi Ân ở bên cạnh, có biết bao ánh mắt ước ao có, đố kị có bắn về phía hai người bọn họ.
Vương Gia Nhĩ không thèm để ý đến những ánh mắt ái mộ kia, trong mắt hắn lúc này chỉ có một mình Nghi Ân .
"Có mệt hay không? Ân Ân ??Có muốn lên xe ngồi không?"
"Không cần phiền như thế đâu." Nghi Ân làm nũng nói "Đi dạo phố thì phải đi bộ chứ, nếu như đi xe thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Nhưng em có ổn không?" Vương Gia Nhĩ chần chừ .
"Không sao đâu! Em đâu có yếu đuối như thế! Hơn nữa nếu mệt chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Trên đường đi, có rất nhiều nhà nghỉ, nếu như ngồi xe thì đâu có nhìn được."
"Được rồi, được rồi, theo ý em đi." Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghi Ân lộ vẻ ủy khuất, Vương Gia Nhĩ đành phải đáp ứng nói "Thế nhưng phải đồng ý với anh, nếu như có cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói cho anh biết đó, được không? Không được gạt anh đấy!"
"Vâng! Em biết rồi." Nghi Ân hưng phấn cầm tay hắn "Chúng ta tiếp tục đi thôi!" Cũng không chờ hắn trả lời liền bước đi.
"A! Khát quá" Nghi Ân nhìn bên đương đối diện có quán kem " Nhĩ , em muốn ăn kem!"
"Ở đâu?" Hắn hỏi, xoay người liền thấy cửa hàng đối diện, liền nói với Nghi Ân "Em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em!"
"Vâng! Phải hai cái cho hai người đó nha!"
Nhìn Vương Gia Nhĩ cầm hai que kem đi về phía mình, Nghi Ân nhịn không được bật cười, hắn là một người nổi tiếng, trong tay cầm hai que kem quả là có chút kì quái!
Cậu trên mặt cười thật tươi giống một đóa hoa rực rỡ, lòng tràn ngập vui mừng nhận lấy từ Vương Gia Nhĩ một cái kem, rồi lại lớn mật chỉ vào cái còn lại trong tay hắn nói: " Nhĩ , anh cũng ăn đi chứ!"
"Không cần đâu, em ăn là đươc rồi!"
"Em làm sao mà có thể ăn hết hai cái cơ chứ!" Nghi Ân vểnh miệng " Cái còn lại chính là để cho anh mà."
"Nhưng, anh đường đường là một đại nam nhân, lại đi ăn cái này, có chút....." Vương Gia Nhĩ khó xử nói.
"Anh từ lúc nào trở nên để ý cái nhìn của người khác như vậy?" Cậu nắm lấy áo hắn nũng nịu nói "Anh chỉ cần ăn giúp em thôi có được không? Một người ăn thì thật là nhàm chán."
"Được rồi, được rồi" Nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của Nghi Ân "Thật là không còn cách nào với em nữa!!."
Hai người bộ dáng ngọt ngào tiếp tuc đi, lại không để ý phía sau có một bóng dáng dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, mang theo ghen tị, ái mộ, cùng liều lĩnh điên cuồng.
Cũng không có phát hiện, đằng sau bóng dáng này, còn có một người lặng lẽ, khác biệt là, ánh mắt người này nhìn về phía ba người bọn họ, có cừu hận, không cam lòng cùng ác độc.
Vương Gia Nhĩ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng nhìn trên khuôn mặt Nghi Ân vẫn tràn đầy vui vẻ, cậu không mệt sao? Hơn nữa, chính là Nghi Ân chỉ xem chứ không có mua, hân thật sự không biết vì sao, không phải ai cũng đều thích dạo phố đi mua sắm sao?!!.
" Ân Ân , không có đồ nào đẹp hay sao? Chẳng lẽ em không muốn mua cái gì ?." .
"Đồ đẹp không nhất định phải mua , lạc thú đi dạo phố không phải ở chỗ mua hay không mua mà là ở thời điểm."
"Vì sao?" Vương Gia Nhĩ có chút nghi hoặc nói "Mua này nọ không phải lạc thú rất lớn sao? Chỉ nhìn mà không mua thì còn gì là lạc thú!!"
"Đó là những người khác, không phải là em. Mọi người thường thích đi dạo phố nhưng không phải ai cũng có nhiều tiền như vậy để đi mua này kia!!" Nghi Ân nghiêm túc nhìn Vương Gia Nhĩ giải thích.
"Vậy còn em, anh không phải đã đưa thẻ cho em rồi sao. Em có thể thích cái gì liền mua cái đó!!"
"Em lại không cần những thứ kia, chỉ nhìn một cái thôi là được rồi! Vì sao cứ nhất định phải mua!? Anh không phải là rất muốn để em tiêu tiền của anh chứ ??!!"
"Đương nhiên, em là người người của anh, tiêu tiền của anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao." Vương Gia Nhĩ đương nhiên nói.
"Em không thích nghe anh nói những lời này, giống như em vì tiền mới ở cùng một chỗ với anh, em không giống với những người tình trước đây của anh, không cần đem em ra so sánh với họ!!" Cậu nói với vẻ mất hứng, nghĩ đến trước đây Vương Gia Nhĩ có nhiều tình nhân như vậy, cậu không thể cao hứng lên được.
" Ân Ân , trong mắt anh chỉ có em, em là độc nhất vô nhị, không có người nào có thể sánh bằng em. Anh cũng không phải có ý kia, em đừng hiểu lầm có được không."
Nhìn hắn sốt ruột giải thích, Nghi Ân lập tức bật cười " Được rồi, đươc rồi, bây giờ sẽ tha thứ cho anh, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa nha!!"
" Được." Nhìn Nghi Ân cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, hắn nhẹ nhõm thở dài một hơi. " Vậy bây giờ em có thấy mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không, cũng sắp đến bữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi!!" .
"Ừm, được ạ." Nghi Ân sờ sờ bụng, "Anh không nói thì em cũng quên mất, thực sự có thấy hơi đói một chút!!"
"Vậy còn chờ gì nữa! Chúng ta mau đi ăn cơm thôi!" Hắn nói xong liền kéo cậu đi về phía trước.
Hai người một chút cũng không để ý tới phía sau có một bóng vẫn theo đuôi bọn họ, ánh mắt ngày càng ác độc.
Bạc Tuấn Long ở trên đường đi tới đi lui, Hắn đang nghĩ vì sao hai ngày nay không thấy Nghi Ân . Gọi di động cũng không thấy nghe máy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Đột nhiên, phía trước có bóng hình khiến hắn chú ý, đó không phải là Nghi Ân sao? Vừa định đi tới chào hỏi, hân nhìn thấy một bóng người khác khiến hắn ngây ngẩn cả người, kia hình như là Vương Gia Nhĩ ? Bọn họ làm sao lại có thể ở cùng một chỗ, Chẳng lẽ tin đồn kia là thật? Bọn họ đang qua lại với nhau sao?
Nhìn Nghi Ân và Vương Gia Nhĩ cùng nhau ăn kem, vẻ mặt vô cùng hanh phúc, hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt, không . Vương Gia Nhĩ không được nên hạnh phúc như thế, nụ cười của Nghi Ân chỉ nên thuộc về hắn .
Lúc này hắn hoàn toàn quên chính mình là người đã kết hôn, một lòng chỉ nghĩ đến muốn đoạt lấy Nghi Ân .
Nhưng hắn cũng không để ý thấy phía sau có một bóng người, chính là vợ của hắn, Triệu Phi Phi .
Triệu Phi Phi phát hiên mấy ngày nay chồng mình như người mất hồn mất vía, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay thấy hắn muốn ra khỏi nhà thì liền bám theo. Cô ta thật không ngờ thì ra hắn coi trọng người bên cạnh Vương Gia Nhĩ .
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của người đang ở trong lòng Gia Nhĩ kia, Triệu Phi Phi lộ ra biểu tình cực kì tàn độc.
Cậu ta dựa vào cái gì! Cậu ta căn bản không xinh đẹp nhưng lại hấp dẫn người đàn ông của chính mình, Vương Gia Nhĩ , hiện tại lại là Bạc Tuấn Long . Không được nhất đinh cô phải nghĩ cách, cô muốn trả thù, cô không thể để cho bọn họ sống tốt như thế được.
#Au : Bắt đầu lại thêm vấn đề rồi :(((((
Mọi người cứ yên tâm ... Chưa hòa bình nhanh vậy được đâu ....
Còn nhà họ sở và tên John nữa ??? Nhớ chứ =[[[[[
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top