Chap 48
Chap này Au thương cả Ân Ân và Gia Nhĩ :(((((
Chỉ vì quá yêu mà không biết thể hiện thôi mà :))))~~~~
-----------------------------------------------------------------------
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối đau thương của Vương Gia Nhĩ không còn tiếp tục, Nghi Ân dần dần yên tâm.
Có lẽ chính là sau khi uống rượu, cô đơn trống vắng làm cho hắn nhớ lại giai đoạn tuyệt vọng lúc trước, cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy trên khuôn mặt, thì ra một người mạnh mẽ như hắn cũng có lúc yếu đuối, cũng sợ bị người khác thương tổn!
Nhưng Nghi Ân tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, cậu có thể làm hắn hoàn toàn quên đi tất cả quá khứ trước kia, có thể thản nhiên đối mặt, mang tất cả mọi chuyện nói cho cậu biết.
Mấy ngày nay tới giờ, Bạc Tuấn Long luôn mượn cớ tìm Nghi Ân đi ra ngoài, Vương Gia Nhĩ sắc mặt đã càng ngày càng khó coi . Một ngày, Nghi An lại nhận lời đi ra ngoài.
" Ân Ân , em muốn đi ra ngoài sao?" Vương Gia Nhĩ không khỏi hờn giận nói.
"Đúng vậy! Hôm nay em cùng anh Tuấn Long gặp mặt, chúng em cùng đi ra ngoài gặp Tiểu Ngọc , nó rất lâu đều không gặp anh Tuấn Long. Nếu nhìn thấy anh ấy nó nhất định sẽ vui mừng lắm đây!" Nghi Ân tự nhiên nói xong, không chú ý tới Vương Gia Nhĩ sắc mặt đã trở nên xanh mét!
" Bạc Tuấn Long ?! Vương Gia Nhĩ đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.
"Dạ? Đúng vậy!" Đột nhiên bị cắt ngang Nghi Ân có chút tò mò hỏi " Nhĩ, anh làm sao mà biết được tên của Tuấn Long vậy ?"
"Thì ra đúng là Bạc Tuấn Long , hắn chính là người em vẫn nói ca ca thời nhỏ? Mấy ngày hôm nay em và hắn đều đi ra ngoài gặp mặt?" Vương Gia Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy! Có gì sao?" Nghi Ân có chút không hiểu hỏi.
"Anh không cho phép em lại cùng hắn gặp mặt!" Vương Gia Nhĩ ra lệnh nói.
"Vì sao?" Nghi Ân ngạc nhiên .
"Không có vì sao cả , không cho phép là không cho phép!" Vương Gia Nhĩ kịch liệt nói.
"Anh làm sao có thể ngang ngược như thế!" Nghi Ân cũng nóng nảy. hướng hắn hét lên. "Anh nói không cho phép thì sẽ không được, em vì sao phải nghe anh!? Hiện tại ngay cả cơ hội gặp bạn em đều không có? Còn phải có được sự đồng ý của anh?!"
"Đó là đương nhiên, em phải nghe anh!" Hắn không ngăn được lời, nói tiếp "Em không được quên, anh và em đã ký khế ước một năm, trong thời gian này, em là của anh! Em là người anh mua về, chẳng lẽ anh không thể ra lệnh với em sao?"
Vừa nói xong những lời này, Vương Gia Nhĩ có chút hối hận , hắn làm sao có thể nói ra lời làm tổn thương cậu như vậy?
Hắn xoay người quát "Vú Lee ! Hôm nay bà trông Ân Ân , không được để cậu ấy ra khỏi cửa nửa bước!" Nói xong, hắn đi ra cửa, sợ hãi chính bản thân không khống chế được cảm xúc của mình, nói ra chuyện không nên nói tới.
"Anh..." Trong lời nói của hân như làm tổn thương người khác, Nghi Ân không cầm được nước mắt, thì ra cậu trong cảm nhận của hắn là vậy, chỉ là một người được mua về!
" Tiểu Ân , cháu không cần tức giận, cậu chủ cậu ấy không phải cố ý nổi giận, chắc hẳn là có chuyện gì, vì rất tức giận mới có thể nói ra như vậy, cháu không cần để ý! Những lời này đều không phải chủ ý ban đầu! Cháu hẳn là biết." Vú Lee một bên thay Vương Gia Nhĩ giải thích, một bên luống cuống tay chân giúp cậu lau đi nước mắt.
"Cháu biết, nhưng mà, anh ấy nói chuyện thật sự làm tổn thương người khác!" Nghi Ân lại nghẹn ngào nói
"Bác cũng phát hiện, cậu chủ gần đây có chút kỳ quái? Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu chủ vì sao biến thành như vậy?"
Vương Gia Nhĩ ở trên đường phóng xe như bay . Bạc Tuấn Long ! Lại là hắn, là sao? Cướp đi một lần hạnh phúc còn chưa đủ, còn muốn cướp đi hắn hạnh phúc lần thứ hai sao?
Không, tuyệt đối không thể! Vương Gia Nhĩ mặt cứng lại, hắn tuyệt đối không đồng ý ! Ân Ân tuyệt đối không thể bị hắn cướp đi !!
Hệ Phạm ngồi ở trong văn phòng ngây người nhìn Vương Gia Nhĩ , trong mắt có một tia ngờ vực "Tổng giám đốc, cậu làm sao vậy?"
"Hả? Hắn quay đầu nhìn về phía Hệ Phạm"Cậu nói gì?"
Cậu thở dài "Tôi nói, giám đốc có tâm sự gì sao? Hôm nay toàn bộ buổi sáng đều ở đó ngẩn người? Có phải vì Ân Ân không? Cậu ấy hôm nay sao chưa có tới làm!?"
"Không có chuyện gì? Cậu không cần lo lắng, đi ra ngoài đi." Vương Gia Nhĩ nói xong, lại rơi vào trong suy nghĩ. Buổi sáng nói với Ân Ân những lời đó, có phải có chút nặng lời ?? Hắn có chút hối hận, không nên như vậy với câuh . Cậu cũng không biết sự tình thế nào, chính mình sao có thể vô duyên vô cớ tức giận không đâu? Ân Ân hiện tại nhất định rất tức giận, cũng rất đau lòng, sao anh lại có thể tổn thương cậu bằng lời nói như vậy!
Vương Gia Nhĩ có chút ảo não, hắn làm sao có thể như nói như vậy, không ngăn được những lời đã nói kia? Căn bản là đây không phải chủ ý ban đầu!!
Hắn chỉ muốn gặp cậu giải thích, đúng, cứ như vậy. Vương Gia Nhĩ càm chìa khóa xe bước ra ngoài" Hệ Phạm , tôi đi trước, mọi chuyện còn lại giao cho cậu xử lý ." Nói xong, hắn bong dáng đã vào thang máy.
"Được...... Tổng giám đốc." Hệ Phạm lúc ngẩng đầu lên trả lời chỉ thấy cửa thang máy sắp khép kín.
Vương Gia Nhĩ về đến nhà, hướng lầu bước đến " Ân Ân , em ở đâu?" Hắn đạp cửa phòng Nghi Ân. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự trống trải Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.
"Vú Lee !" Vương Gia Nhĩ xoay người bước xuống dưới lầu" Ân Ân đâu? Có phải đi ra ngoài gặp Bạc Tuấn Long không?"
"Cái này......" Vú Lee chà xát bàn tay nói" Tiểu Ân nói, cậu ấy đã đồng ý với Tiểu Ngọc , hôm nay sẽ đi gặp anh ta, cậu ấy không thể sai hẹn, cho nên......"
"Được rồi, không cần nữa!" Vú Lee nói còn chưa nói xong, đã bị Vương Gia Nhĩ chặn lại. Chuyện xin lỗi đã hoàn toàn bị bỏ quên khỏi đầu, hắn hiện tại chỉ còn tràn đẩy lửa giận!
Xem ra, hắn cảnh cáo đúng là vô ích!! Hắn cần biện pháp gì mới có thể làm cho người con trai kia nhớ kỹ, không được phép thách thức với quyền uy của hắn!?
Lời nói của hắn tuy rằng đã làm tổn thương cậu , nhưng mà cũng không thể ngăn cản cậu cùng Tiểu Ngọc đi gặp Bạc Tuấn Long. Cậu rõ ràng biết nếu Tiểu Ngọc gặp anh ta sẽ rất vui.
"Thật vậy chăng? Anh nói là thật? Anh không có gạt em chứ? Ngày mai sẽ dẫn anh Tuấn Long đến gặp em đi? Em đã lâu thật lâu không có nhìn thấy anh ấy , em rất nhớ anh ấy! Chờ anh ấy đến đây, em nhất định sẽ nói cho anh ấy, em nhớ anh ấy biết bao nhiêu." Tiểu Ngọc giọng vui mừng ở đầu kia điện thoại truyền đến, ngay cả cậu cũng bị niềm vui kia cuốn hút mà khuôn mặt trở nên tươi cười.
Cho nên, bất luận như thế nào, cậu nhất định phải dẫn anh Tuấn Long đến gặp Tiểu Ngọc , cậu không đành lòng thấy em mình trên mặt lộ vẻ thất vọng.
"Vú Lee " Nghi Ân cầu xin nhìn Vú Lee "Làm ơn cho cháu đi ra ngoài, được không, cháu đồng ý Tiểu Ngọc rồi, cháu không thể làm cho em ấy thất vọng, nó vẫn rất muốn gặp anh Tuấn Long , nếu cháu không dẫn anh ấy đi gặp Tiểu Ngọc như đã nói, em ấy nhất định sẽ vô cùng buồn, thân thể nó bây giờ còn chưa hoàn toàn bình phục, trái tim của nó còn không thể chấp nhận quá nhiều buồn đau, thất vọng. Cháu không muốn nghĩ đến chuyện đó!"
"Chuyện này" Vú Lee khó xử nhìn Nghi Ân " Tiểu Ân , chuyện này, bác...... bác e rằng không được phép quyết định chuyện này."
"Vú Lee , vậy thì cháu van xin bác có được hay không, sau khi trở về, cháu sẽ giải thích với Nhĩ ." Nghi Ân khẩn cầu nhìn Vú Lee .
"Aiz, vậy, được rồi." Vú Lee thở dài nói "Vậy cháu đi nhanh đi! Nhưng nhớ phải về sớm một chút đấy!" Vú Lee vội vàng căn dặn.
"Được, cháu biết rồi, cám ơn bác, Vú Lee ." Nghi Ân hào hứng nói.
" Ân Ân!" Nh́ìn căn phòng tĩnh lặng của căn phòng , Vương Gia Nhĩ nhịn không được phẫn nộ hét.
Vừa vào tới nhà Nghi Ân bị tiếng giận dọa tới sợ người, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Vương Gia Nhĩ xanh xám ngồi ở trên giường, nhìn cậu, hai mắt lóe lên ngọn lửa căm phẫn.
Nghi An tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng vẫn thản nhiên hỏi "Anh có chuyện gì sao?"
Vương Gia Nhĩ đi đến trước mặt Nghi Ân , túm tay cậu, hung tợn nói "Có chuyện gì ư !? Tôi đã nói rồi không cho em đi ra ngoài gặp Bạc Tuấn Long , không phải sao!? Có để lời của tôi nói đặt ở trong lòng sao?"
Giọng nói hổn hển, Vương Gia Nhĩ lại tiếp lời "Sao chứ? Em còn biết trở về! Không thể tưởng được em một chút cũng không để lời của tôi nói bỏ vào mắt! Em thách thức quyền uy củy tôi, nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào mới phải!?" Lúc này hắn giống như một ma vương tàn ác, cả người phát ra khí chất làm người ta run rẩy.
Nghi Ân bị hoảng sợ, cậu theo phản xạ run run một chút, thuận thế liền lui về phía sau trốn đi, ai ngờ việc vô ý này làm cho Vương Gia Nhĩ xem ra càng tức giận hơn.
Thấy cậu lùi về phía sau trốn, hắn càng tức giận "Như thế nào, sao lại trốn tránh tôi? Còn muốn đi tìm tên đó sao?" Hắn châm chọc nói.
Nghi Ân bình tĩnh mắt nhìn thẳng "Em đã đồng ý với Tiểu Ngọc , nó muốn gặp anh ấy , em không thể thất hứa. Dù sao, em cũng không phải một mình cùng anh ấy đi ra ngoài, giữa bọn em không có chuyện gì, vì sao anh lại tức giận như vậy? Anh biết anh Tuấn Long sao? Các anh lúc trước có thù cũ sao?"
Nghi Ân dừng một chút, tiếp tục nói "Anh không thể bá đạo như vậy, em cũng có tự do của mình, em cũng có thể gặp người khác, anh dùng lý trí suy nghĩ một chút xem."
Vương Gia Nhĩ âm u mở miệng, "Như vậy, em đang ám chỉ tôi là một người không có lý trí sao?"
Hắn nổi nóng nói, Nghi Ân không khỏi có chút sợ hãi rụt bả vai lại, nhưng vẫn là không sợ chết mở miệng nói "Anh hiện tại quả thật không giống một người có lý trí! Anh có thể nói cho em biết vì sao? Anh vì sao đối với anh ấy có lòng căm thù lớn như vậy? Các người đã biết nhau từ trước sao?"
"Việc này, em không cần phải biết...." Vương Gia Nhĩ nói.
"Vì sao? Anh vì sao cái gì cũng không nói cho em biết? Anh chẳng lẽ lâu như vậy không tin tưởng em sao? Em là một người không thể chia sẻ sao?" Nghi Ân hậm hực .
"Không phải, em không cần biết gì cả." Vương Gia Nhĩ vẫn gắt gao không nói.
"Được rồi, mời anh đi ra ngoài, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!" Nghi Ân hít sâu một hơi, miễn cưỡng nén bi ai nói. Thật không ngờ thời gian dài như vậy, hắn đối với cậu vẫn không mở rộng lòng mình, cậu có chút đau thương nghĩ.
"Em nói gì?" Vương Gia Nhĩ không dám tin lời hắn vừa nghe được, hắn nhíu mày lại "Em nói lại lần nữa xem?"
"Tôi nói, xin - mời - anh - đi - ra, tôi - hiện tại - không - muốn - nhìn - thấy - anh!" Cậu nhìn hắn , từng chữ một nói ra lời.
"Em đáng chết, tôi dựa vào cái gì phải nghe em!!?"
"Bởi vì đây là phòng của tôi."
"Phải không?" Vương Gia Nhĩ giận dữ cười "Em nói không có sai, đây là phòng của em nhưng em hình như quên một việc, ngay cả người của em đều là của tôi, còn có phòng của em sao?" Hắn lúc này hoàn toàn mất đi lý trí, lòng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, lời nói không thương tiếc.
"Tôi không phải người của anh, tôi thuộc về chính mình." Nghi Ân nói.
"Em không phải người của tôi sao?! Tôi mua em, hiện tại kỳ hạn một năm còn chưa qua, em chính là người của tôi, tôi hiện tại muốn làm gì là có thể làm nấy! Em không thể ra lệnh cho tôi, em chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng tôi!" Nói xong, Vương Gia Nhĩ buông Nghi Ân ra, đi tới cửa, đem cửa phòng khóa lại.
"Anh muốn làm gì?" Nghi Ân hoảng sợ hỏi.
"Em nói gì? Tình nhân của tôi......" Hắn giọng nói lộ ra cơn cuồng phong tĩnh mịch.
"Một người đã mất đi lý trí, em có thể hy vọng anh ta sẽ làm chuyện gì cơ chứ?" Hắn nói chậm rãi, từ từ cởi áo khoác ngoài rồi vứt sang một bên trên sàn, tiếp đến tháo cà vạt rồi ném đi.
"Không, anh không thể......" Nghi Ân nhìn động tác của Vương Gia Nhĩ có chút thất kinh. Cậu có thể cảm nhận được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là điều mà cậu không thể chịu đựng được.
"Tôi không thể?" Vương Gia Nhĩ lạnh lùng nói "Vì sao tôi không thể? Đừng quên, em là người mà tôi mua về. Tôi muốn làm gì thì đều có thể làm cái đó, em không thể cự tuyệt tôi."
"Anh đang làm nhục tôi"
"Đúng vậy, tôi đang trừng phạt, tôi muốn cho em biết uy quyền của tôi là không thể khiêu chiến được! Lần này, tôi muốn cho em nhớ rõ". Hắn trả lời rất dứt khoát.
Hắn từ từ đi lại phía cậu . Giống như một con dã thú thủ thế chờ xuất phát đầy uy hiếp, ánh mắt vô cùng sắc bén.
"Không, anh đừng lại đây, anh tránh ra." Nghi Ân hét lên thất kinh.
"Không ư?" Vương Gia Nhĩ nhướng mày "Em không có quyền cự tuyệt" Nói rồi kéo Nghi Ân về phía mình.
Cậu không ngừng giãy giụa trong lòng hắn "Anh không được làm thế này, buông tôi ra!......"
Nhìn Nghi Ân không ngừng vặn vẹo trong lòng mình, ngọn lửa tình trong mắt Vương Gia Nhĩ càng rực cháy. "Em có phải là đang khiêu khích tôi sao?"
"Không, tôi không phải, ai nói vậy." Nghi Ân hoảng sợ cứng đờ cả người, không dám động đậy nữa.
Hân đưa tay đi vuốt ve từ gáy cậu , rồi dần dần trượt xuống dưới, từ từ cởi khuy áo của cậu ra.
"Không! Không được đụng vào tôi! Buông tôi ra!" Nghi Ân kinh hoàng kêu to lên, giữ chặt cổ áo, bắt lấy áo, hai mắt tràn ngập sợ hãi chằm chằm nhìn hắn .
Hắnn nhếch miệng lên vẻ tà ác "Việc này không do em làm chủ được, tôi không những muốn chạm vào em mà tôi còn muốn chạm thật sâu vào trong em nữa cơ"
Trong lúc Nghi Ân giãy giụa, Vương Gia Nhĩ xé bỏ hết quần áo của cậu, đè chặt cậu xuống giường. Toàn bộ thân thể trắng như tuyết của cậu phơi bày không che đậy trước mặt hắn..
"Không ..." Cậu kinh hoảng nhìn hắn , dòng nước mắt bất lực chảy tràn xuống.
"Khóc cái gì? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên của em? " Vương Gia Nhĩ châm chọc nói, ánh mắt hân lóe lên sự phẫn nộ, càng ra sức vuốt ve cậu.
" Ưm ..." Nghi Ân đau khổ rên lên, toàn thân đau đớn mồ hôi lạnh toát.
Hắn buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn cậu nói "Đừng dùng nước mắt của em để mong làm tôi động lòng. Tôi không bị vào tròng đâu! Tất cả những điều này đều là do em tự gây ra!"
"Nếu đây là lý do anh tìm ra để bao biện cho hành vi của mình thì anh không cần phải nói gì cả!" Sắc mặt Nghi Ân trắng bệch chỉ trích hắn.
"Hành vi của tôi? Hành vi gì nào? Là như thế này sao?" Vương Gia Nhĩ vừa nói vừa bóp nhẹ ngực Nghi Ân .
"Anh đây là xâm phạm!" Cậu nức nở mở miệng nói.
"Xâm phạm? Em cho rằng tôi đang xâm phạm em sao? Không, tôi chỉ là tiếp tục sử dụng quyền lợi của mình thôi" Hắn lạnh nhạt cười nói, đưa tay vuốt ve khắp người cậu .
" Ưm ..." Nghi Ân cố gắng hết sức kìm nén tiếng rên muốn thoát ra khỏi miệng. "Không, đừng, buông tôi ra". Cậu không còn sức giằng co nữa.
Vương Gia Nhĩ đè lên trên người Nghi Ân , hai tay bắt đầu mặc ý vuốt ve khắp thân thể cậu " Không cần ư? Em không phải cũng đang đáp ứng lại tôi hay sao? Tôi thấy em đang rất hưởng thụ đấy chứ"
"Không! Đừng như vậy......" Cậu ra sức đẩy hai tay của hắn ra, nhưng điều làm cậu càng thêm sợ hãi là chính trong cơ thể cậu lại đạng trào dâng lên khoái cảm. Hân cố ý vuốt ve, cậu không cách nào kìm nén được phản ứng sinh lý nữa.
"Thật sự là không cần sao?" Hắn tà ác phủ lên đỉnh mẫn cảm của cạu .
" Ưm ... " Nghi Ân hít một hơi lạnh.
"Thế còn thế này? cũng không cần sao?" Nói xong, Hắn càng cúi thấp đầu hơn cắn lên đỉnh mẫn cảm của cậu.
"Không. Đừng" Nghi Ân giãy giụa đứt quãng, cắn chặt răng vào hai môi, kiềm chế từng đợt từng đợt run sợ kích động và khoái cảm truyền đến.
Thấy trên miệng cậu có chút máu đỏ, Vương Gia Nhĩ có chút phẫn nộ "Ở cùng với ta mà lại làm ta không thể chịu đựng được thế này hay sao?" Nghĩ vậy, lại càng làm mạnh tay hơn.
"Không, đừng." Nghi Ân khóc hét lên " Vương Gia Nhĩ , anh đừng làm tôi hận anh, anh, anh nhất định sẽ phải hối hận !"
"Hận tôi? Vậy em cứ hận đi!" Hắn lúc này đã bị lòng ghen tuông che mờ mắt. Hắn phẫn nộ muốn chứng minh Ân Ân là của hắn, là ai cũng không thể cướp đi được, cho dù muốn hận, hắn cũng sẽ bất chấp mọi giá để giữ cậu ở lại bên cạnh mình.
"A." Vương Gia Nhĩ đột nhiên xâm nhập, làm cho cậu đau đớn nhăn mày, thốt ra tiếng rên rỉ đau khổ. Nhưng sự xâm nhập này cũng đã đốt lên ngọn lửa trong cơ thể cậu.
"Dễ chịu không?" Hắn tà ác hỏi,
"Không, Anh. Đừng." Nghi Ân đau khổ gần như nói không ra lời.
"Không cần, việc này không phải em nói là xong." Vương Gia Nhĩ nói xong, dường như đã lên đỉnh một chút.
Hành động thô lỗ của hắn không chỉ làm đau cậu , mà còn làm cho cậu chìm vào ngọn lửa dục vọng mê muội. Nghi Ân cố gắng dùng chút tỉnh táo cắn chặt môi mình, không để cho mình chìm sâu hơn vào cơn mê muội.
Nghi Ân rốt cục khóc lên " Vương Gia Nhĩ, tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Không phải là đưa anh Tuấn Long đi gặp Tiểu Ngọc sao? Vì sao anh nhất định phải tức giận như vậy! Giữa các người rốt cuộc có ân oán gì?! Vì sao phải trút lên người tôi???"
"Việc chính em làm mà em lại còn hỏi tôi sao?" Vương Gia Nhĩ trầm giọng nói. Nói xong, hắn bắt đầu chuyển động không ngừng.
"Tôi hận anh. Vương Gia Nhĩ , tôi hận anh!!" Nghi Ân mặt đẫm nước mắt nói.
-----
Trong đầu Vương Gia Nhĩ cứ hồi tưởng lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Ân Ân . Lại còn câu nói kia "Tôi hận anh!" Hắn có đúng là đã làm sai rồi không? Hắn không nên đem tất cả những lỗi lầm đều trút giận lên cậu . Cậu không có lỗi gì cả, người có lỗi là bản thân hắn. Hắn đã không giải thích rõ ràng cho cậu vì sao hắn lại hận Bạc Tuấn Long đến vậy. Mà thôi với tính cách của cậu , làm sao lại có thể...
Hắn có chút hối hận, có lẽ hắn xử phạt quá nghiêm trọng rồi, hắn không nên đối xử như vậy với cậu . Lúc đó, chỉ là do hắn quá tức giận, đầu óc nhất thời bốc hỏa. Hắn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể làm chuyện như vậy. Lúc đầu, hắn muốn giải thích với cậu, muốn cầu xin cậu tha thứ. Nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại ra thế này.
Vương Gia Nhĩ bước nhanh ra khỏi văn phòng, hắn phải đi xin lỗi Ân Ân , hắn còn nhớ rõ nét mặt tuyệt vọng thương tâm của cậu khi cậu nhìn hắn sáng nay. Thực đáng chết! Hắn làm sao có thể làm một việc không bằng cầm thú như vậy đối với cậu cơ chứ. Hắn đúng là đáng chết!
Hắn vừa tự oán trách mình, vừa tăng tốc lái xe nhanh hơn về nhà.
Hắn về đến nhà, sau khi đậu xe xong vội vàng vào nhà tìm Ân Ân để xin lỗi.
Nhưng chưa kịp vào nhà, hắn đã thấy Vú Lee vội vã chạy tới.
"Cậu chủ!" Vú Lee hoảng hốt kêu.
"Làm sao vậy? Vú Lee ? Có việc gì mà hoảng hốt vậy?" Vương Gia Nhĩ nóng vội hỏi, muốn nhanh chóng được trông thấy Nghi Ân .
" Tiểu Ân , Tiểu Ân cậu ấy......"
Vú Lee còn chưa kịp nói dứt câu, Vương Gia Nhĩ đã cắt ngang, hắn sốt ruột hỏi "Làm sao vậy? Bác nói rõ ràng xem nào, Ân Ân rốt cuộc làm sao?"
"Tiểu Ân , cậu ấy, cậu ấy......" Không chờ Vú Lee nói xong, Vương Gia Nhĩ đã chờ không nổi xông thẳng vào phòng khách, chạy lên lầu.
"Không, Ân Ân , em không thể có chuyện gì được! Anh còn chưa nói xin lỗi em , am nhất định không thể có chuyện gì được." Vương Gia Nhĩ thầm cầu xin trong lòng.
" Ân Ân ! Em ở đâu?" Vương Gia Nhĩ đứng ở cửa phòng Nghi Ân hét to "Tôi sẽ vào phòng đây?" Nói xong, hắn bèn đẩy cửa đi vào.
Thấy Nghi Ân vẫn nằm trên giường, quay lưng lại phía hắn, không có chút phản ứng gì, Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng gọi vài tiếng, Nghi Ân hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lại gần thấy cậu cuộn mình ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn có hai hàng nước mắt chưa kịp lau.
"Có chuyện gì vậy? Vú Lee ?" Vương Gia Nhĩ cau mày hỏi Vú Lee vừa lên phía theo sau.
Vú Lee lo lắng đáp "Cậu chủ, từ sáng nay lúc cậu chủ đi khỏi, Tiểu Ân cứ mãi thế này, tôi gọi cậu ấy dậy cũng chẳng có phản ứng gì, tôi gọi cậu ấy ăn cơm cậu ấy cũng chẳng có phản ứng gì cả."
"Cái gì? Cả ngày hôm nay cậu ấy cứ như thế này sao? Không ăn cơm? Vì sao bác không gọi điện thoại cho tôi?" Vương Gia Nhĩ lo lắng nói.
"Có, tôi có gọi điện cho cậu chủ, nhưng điện thoại của cậu chủ tắt máy suốt." Vú Lee giải thích .
Vương Gia Nhĩ rút di động ra xem "Đáng chết!" thì ra là điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, hắn hoàn toàn không có biết.
" Ân Ân" Vương Gia Nhĩ vẫn không từ bỏ ý định lại gọi tiếp, nhưng cậu vẫn là không có phản ứng gì.
Thấy cậu không hề động tĩnh, Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng đẩy đẩy vai cậu, thấy da cậu lạnh toát khác thường, hắn không khỏi kinh hãi, đưa tay sờ trán cậu, thấy hơi nóng tay.
Vương Gia Nhĩ lập tức ôm lấy Nghi Ân , quay đầu bảo Vú Lee "Đi, vào phòng tắm xả đầy bồn nước nóng, rồi gọi bác sĩ gia đình đến đây."
Vú Lee liên hồi dạ vâng, quay ra đi vào phòng tắm.
Hắn nhìn cậu trong lòng mình, cảm thấy đau lòng không chịu nổi " Ân Ân , có phải em đang tự trừng phạt bản thân em ư ? Hay là, em đang trừng phạt anh! Xin lỗi em, anh sai rồi, em đừng dày vò bản thân mình thế này nữa! Em tỉnh lại đi, em tỉnh lại nghe anh xin lỗi đi nào!"
Bước vào phòng tắm, Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng đặt Nghi Ân vào bồn nước nóng, lúc này toàn thân cậu run lên, đã có một chút phản ứng," Ân Ân , em tỉnh chưa?!" Hắn vui mừng hỏi.
Nhưng Nghi Ân vẫn không hề động đậy thêm chút nào nữa, hắn thất vọng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mát xa thân thể lạnh như băng của cậu trong nước.
" Ân Ân , em tỉnh lại đi, được không? Anh sai rồi, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế này nữa, xin em hãy tha thứ cho anh, em tỉnh lại đi được không, anh không thể mất em!" Vương Gia Nhĩ lẩm bẩm nói theo bản năng, hắn đau lòng tột đỉnh, hận bản thân mình vì sao lại đối xử với Ân Ân như vậy.
Nhờ tác dụng của nước nóng, thân thể Nghi Ân dần dần ấm lên. Nhưng ...... cậu vẫn hôn mê bất tỉnh.
" Ân Ân , đừng như vậy nữa ." Hắn nhẹ nhàng ôm chặt cậu, cũng không để ý nước trên người cậu sẽ làm ướt hết quần áo mình. Hắn chỉ đau lòng lẩm bẩm trong miệng "Tỉnh lại đi! Ân Ân , đừng tự dày ṿò bản thân mình thế này nữa, cũng đừng dày vò anh thế này nữa. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai rồi, anh... anh..." vừa nói hai hàng nước mắt của Vương Gia Nhĩ cứ thể chảy xuống, ai bảo rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó chỉ là vì chưa chạm tới chỗ đau lòng của họ mà thôi.
"Leng keng, leng keng, leng keng......" Một hồi chuông gọi cửa đã phá tặn tĩnh lặng trong phòng tắm, Vương Gia Nhĩ lau mặt, bình tĩnh nói "Vào đi"
"Cậu chủ, bác sĩ gia đình đã đến rồi." Vú Lee bước vào phòng nói.
"Được, tôi biết rồi. Bác bảo ông ấy chờ một lát, tôi sẽ bế Ân Ân ra ngay." Vương Gia Nhĩ nói xong, quay đầu lại, nhẹ nhàng bế Nghi Ân ra khỏi bồn tắm.
Hắn thay cậu cởi hết quần áo ướt, thay một bộ đồ ngủ sạch, rồi nhẹ nhàng đặt cậu nhẹ lên giường, rồi mới quay người ra ngoài nói "Vú Lee ? Bác có thể cho Kỉ Tôn Viện vào được rồi."
"Vâng thưa cậu chủ." Vú Lee nói xong, xuống lầu mời bác sĩ lên.
......
" Gia Nhĩ , sao vậy? Là ai bị ốm mà cần đến bác sĩ gia đình vậy?!" Kỉ Tôn Viễn còn chưa thấy người lên mà giọng nói trêu chọc đã bên tai Kim Jongwoon rồi.
"Tôi thấy gần đây tôi nhiều việc lắm đó nha! Mới mấy ngày trước tôi vừa đến đây, chưa được bao lâu đã lại gọi tôi đến nữa, liệu có phải gần đây vận khí của cậu không được tốt có phải không? Vậy nên mới hay bị thương như vậy chứ?" Nói xong đã thấy Kỉ Tôn Viễn bước vào phòng của Nghi Ân .
" Cậu đừng có mà khua môi múa mép nữa. Mau tới đây giúp tôi khám cho Ân Ân , xem cậu ấy có bị sao không?" Vương Gia Nhĩ cau mày nh́ìn Kỉ Tôn Viễn nói.
Kỉ Tôn Viễn nh́ìn lên giường, nhướng nhướng đầu mày. "Thì ra lại là cậu ấy à! Cậu lại làm gì cậu ấy vậy? Lần trước là khắc chữ, lần này lại là gì vậy?"
"Đủ rồi!" Vương Gia Nhĩ nổi giận "Ông có thời gian ở đó mà nói mát mẻ, còn không mau qua đây giúp ta khám bệnh cho Ân Ân xem rốt cuộc thế nào à!"
"Được được được, cậu đừng tức giận, tôi giúp cậu khám, để tôi giúp cậu khám là được chứ gì." Kỉ Tôn Viễn tủi thân nhỏ giọng nói "Cậu làm sao mà dữ vậy! Ngay cả đến cho tôi nói một câu cũng không được sao."
" Ông lại đang nói cái gì vậy?" Vương Gia Nhĩ nhíu nhíu đầu mày. Hắn không nghe thấy câu nói vừa rồi.
"Không, không có." Kỉ Tôn Viễn lập tức nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Ryeowook.
Kiểm tra cẩn thận một hồi, Kỉ Tôn viễn ngẩng đầu lên"Cậu ấy chỉ là bị sốt một chút, không có vấn đề gì lớn đâu."
"Nhưng vì sao mà cậu ấy vẫn hôn mê bất tỉnh vậy?" Vương Gia Nhĩ vội vàng hỏi.
"Đó là bởi vì ... " Kỉ Tôn Viễn lưỡng lự một lát, một lúc sau mới chậm rãi nói "Cậu ấy có chút lo lắng đau thương trong lòng, vậy nên mới......" Ai ngờ, Vương Gia Nhĩ không hề để ý đến bác sĩ nói tiếp"Vậy cần phải làm thế nào thì Ân Ân mới khỏi được?"
"Cái này... phải dựa cả vào cậu thôi!" Kỉ Tôn Viễn chần chừ một chút rồi nói.
"Dựa vào tôi? Như thế nào là dựa vào tôi? Nếu tôi có thể, tôi còn mời bác sĩ gia đình như cậu làm gì!~" Vương Gia Nhĩ nổi nóng nói, hắn thề, nếu Kỉ Tôn Viễn không cứu Ân Ân tỉnh lại, sẽ không nói chuyện đàng hoàng với hắn nữa, hắn không chừng sẽ không nể tình bằng hữu mà ra tay!!
"Haiz, đừng có mà nóng giận! Tôi chỉ đang nói rõ ràng sự thật thôi!" Thân là bạn bè tốt của Vương Gia Nhĩ , cậu đương nhiên biết lúc này làm hắn tức giận là lựa chọn cực không sáng suốt, cho nên, cậuliền lấy lòng nói hết câu "Ý của tôi là tâm bệnh thì cần phải tìm được nguyên nhân để cho thuốc đúng bệnh!"
Vương Gia Nhĩ ngừng một chút, ánh mắt cay đắng nhìn về Nghi Ân"Ý của cậu là...... là Ân Ân chính cậu ấy không muốn tỉnh lại sao?"
Kỉ Tôn Viễn gật gật đầu"Đúng vậy, cho nên, việc này cần phải dựa cả vào cậu thôi. Cậu ấy cần cậu dùng chân tình làm mình tỉnh lại."
"Được rồi, tôi biết rồi." Vương Gia Nhĩ gật gật đầu, ngữ khí chân thành nói, "Cám ơn cậu , Tôn Viễn "
"...... Không cần, ai bảo chúng ta là bạn bè cơ chứ! Cậu nói vậy là coi tôi là người ngoài rồi!! ". Kỉ Tôn Viễn có chút ngượng ngùng lắc đầu nói."Vậy thì trước hết để tôi kê cho cậu ấy một ít thuốc hạ sốt đã, cậu nghĩ cách làm cho cậu uống thuốc thì mới hết sốt được. Phần còn lại là dựa vào cậu cả đấy."
Sau khi tiễn Kỉ Tôn Viễn ra về, Vương Gia Nhĩ quay trở lại phòng của Nghi Ân , cầm thuốc hạ sốt, muốn cho cậu còn đang trong hôn mê uống thuốc nhưng không được, cậu không mở miệng ra. Nước chưa đưa vào miệng đã chảy cả ra ngoài. Kim Jongwoon tìm mọi cách không được, đành dùng miệng đưa thuốc và nước từng ngụm từng ngụm một đưa vào miệng câu.
Sau khi cho cậu uống thuốc xong, hắn ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm cậu .
" Ân ÂN , em tỉnh lại đi được không, đừng ngủ nữa. Em phải tỉnh dậy để nghe anh giải thích!" Hắn đau khổ nói."Anh biết anh sai rồi, anh không nên đối xử như vậy với em, nhưng em phải nghe anh giải thích! Anh sẽ kể hết cho em nghe mọi chuyện trong quá khứ của anh. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ kể hết toàn bộ câu chuyện cho em!!~"
Vương Gia Nhĩ thở dài,"Anh chỉ là do sợ hãi, sợ em sẽ giống như người phụ nữ kia, sẽ dứt bỏ anh ra đi. Vậy nên anh ... anh biết, anh không nên lấy cớ, nhưng lúc đó anh đúng là phát điên lên, anh chỉ nghĩ rằng, bất luận thế nào cũng phải giữ em ở lại bên anh, cho dù phải dùng cách nào đi chăng nữa, anh không muốn em rời xa anh. Anh không thể chịu đựng được những ngày tháng không có em ở bên. "
Vương Gia Nhĩ cứ như vậy đứt quãng nói, nói cho Nghi ÂN đang nằm trên giường nghe.
Vú Lee ở ngoài cửa nhìn vào, lo lắng nghĩ " Tiểu Ân , cậu nhất định phải tỉnh lại! Cậu xem xem, cậu chủ bây giờ tiều tụy quá! Cậu chủ rất yêu cậu. Chỉ là cậu ấy không biết phải thể hiện thế nào thôi. Tình yêu đối với cậu ấy mà nói thực ra rất xa lạ. Cậu ấy cũng trong giai đoạn lần mò dần dần. Tôi hy vọng cậu có thể mãi ở bên cạnh cậu chủ, cậu chủ có cậu ở bên mới là chính là cậu chủ vui vẻ hạnh phúc trước kia."
#Au : Xin Lỗi Au hôm nay up chap hơi muộn :((( Au còn tính hôm nay không up chap cơ ...
Vậy nên lấy tinh thần mọi người vote cho Au nhé ^^ :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top