Chap 47
~ Phi Phi chính thức trở về :((( Không chỉ có một mình cô ta phá Gia Nhĩ mà kể cả Bạc Tuấn Long - người lên giường với cô ta khiến Gia Nhĩ đau lòng cũng quay trở về ạ ( Chap 1 ý ) :((( Rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây ???
Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ chiếu vào tòa nhà cao chót vót, tại tầng cao nhất . Vương Gia Nhĩ đứng trước cửa sổ từ trên nh́n xuống toàn bộ thành phố. Châm điếu xì gà khiến khói thuốc lượn lờ, bay lơ lửng trước mắt hắn, toàn bộ văn phòng nhất thời tràn ngập sự yên tĩnh.
Nhớ đến cuộc điện thoại buổi sáng, con ngươi hắn càng lộ ra vẻ âm trầm.
Tiếng chuông vang lên phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng, hắn quay người trở lại bàn làm việc cầm lấy điện thoại đang rung lên, dãy số biểu thị đập vào mắt hắn nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.
"Có tin tức gì?" Vương Gia Nhĩz lạnh lùng hỏi.
"Chính là Bạc Tuấn Long ở công ty bên Canada tuyên bố chính thức phá sản, hắn cùng Triệu Phi Phi đã về nước cùng nhau. Chuẩn bị kế thừa sự nghiệp." Người trong điện thoại cẩn thận báo cáo chi tiết mọi hành động của Phi Phi .
Vương Gia Nhĩ xoay người về phía trước, cầm cà phê trên mặt uống một ngụm, trong miệng dường như không chịu được mùi vị ngọt, hương thơm như gỗ.
"Tốt lắm, tôi biết rồi, anh không cần ở lại theo dõi bọn họ nữa, trở về đi." Nói xong, Vương Gia Nhĩ liền cúp điện thoại!
Vẻ mặt mỉa mai cười lộ ra, hắn đã đoán trước không lâu sau bọn họ sẽ gặp mặt, cô ta sẽ thế nào? Lúc trước từ bỏ hắn, hiện tại cô ta hối hận sao?
Không thể không thừa nhận, hiện giờ hắn có chút hưng phấn, thậm chí có thể nói là chờ mong, đợi chờ nhiều năm đau khổ dường như đã kết thúc.
Nhiều năm như vậy đã qua, tình yêu hắn dành cho cô ta sớm đã biến mất hẳn hầu như không còn, hận cũng không.
Nhớ tới khuôn mặt thanh tú đáng yêu Ân Ân hiện ra, hắn khẽ nở nụ cười, hiện tại hắn toàn tâm toàn ý yêu Ân Ân , ngoài ra hắn không muốn gì hơn nữa .
Phi Phi còn có mặt mũi tìm hắn ra ngoài nói chuyện, đây là phản ứng đầu tiên của Vương Gia Nhĩ sau khi nhận được điện thoại của cô ta. Cô còn muốn làm gì? Cầu xin được tha thứ sao? Cúp điện thoại , hắn nghĩ, không sao cả, xem đến rốt cuộc cô ta muốn làm gì đi!
Quán cà phê vắng lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh người phụ nữ thấp giọng khóc thành tiếng. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh, mái tóc dài được uốn thành từng gợn sóng, khuôn mặt tinh tế, tư thế tao nhã, ngay cả nước mắt trên mặt cũng vậy, đều khiến người khác nhìn không khỏi động lòng, thật ấn tượng. Nhưng mà, người trước mặt cô sẽ không bị vẻ bên ngoài lừa gạt.
Lúc này Triệu Phi Phi điềm đạm đáng yêu, dung mạo tựa hồ càng thêm động lòng người. Vương Gia Nhĩ vừa tiến vào quán đã thấy cô ta chờ ở trong, ánh mắt hắn bắt gặp người phụ nữ này, trong lòng phẫn nộ, lạnh giá, đã từng muốn đem tất cả tự mình vùi lấp.
Hắn lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt khóc, chẳng những không có một chút thương xót, trong ánh mắt ngược lại tràn ngập chán ghét, tuy nói không hận, nhưng là lần nữa gặp mặt vẫn gợi lại trong hắn hồi ức xưa.
" Vương Gia Nhĩ , tôi không còn yêu anh. Anh cũng là tự đánh giá bản thân mình quá cao, lúc trước tôi và anh yêu nhau là vì anh có bộ dạng đẹp trai . Kết hôn? Tôi làm sao có thể kết hôn với anh, thật buồn cười! Anh dựa vào cái gì? Anh ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài thì mọi thứ đều không có! Anh không có khả năng làm cho cuộc sống của tôi tốt hơn, cũng không khả năng làm cho tôi trở thành người của xã hội thượng lưu. Tôi làm sao có thể chấp nhận lấy anh!"
Lời cô ta nói khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, thế nhưng bây giờ lại chạy tới cầu xin hắn, ở trước mặt hắn khóc lóc, Vương Gia Nhĩ tỏ ra ánh mắt xem thường.
" Gia Nhĩ , anh tha thứ cho em được không, em yêu anh, năm đó chuyện kia không phải là em sai, là Bạc Tuấn Long bức em!" Triệu Phi Phi hai mắt đẫm lệ, tuy rằng đã năm năm trôi qua, nhưng năm tháng không để lại dấu vết nào trên thân thể của người phụ nũa này, cô vẫn như trước, xinh đẹp động lòng người.
Vương Gia Nhĩ cười khinh bỉ, người phụ nữ này thật sự rất thích làm chuyện câu dẫn đàn ông, nếu không phải năm đó hắn biết rõ chân tướng, thật đúng là sẽ bị lừa gạt! Hắn thật không ngờ, năm năm trôi qua, cô chẳng những không thay đổi, ngược lại trở nên càng thêm tham lam , nếu cô không ham tiền của hắn, nếu hắn không có tiền, như vậy phụ nữ này căn bản sẽ không tìm tới hắn!
" Bạc phu nhân, theo tôi được biết, cô còn chưa ly hôn với chồng mình, lúc này cô ở trước mặt tôi khóc lóc kể lể liên tục có phải có chút không ổn hay không?" Vương Gia Nhĩ châm biếm nói.
Triệu Phi Phi biến sắc " Gia Nhĩ , anh phải tin tưởng em, em là bị ép buộc , hắn ép em, ba em thiếu tiền hắn, liền bắt em gả cho hắn, còn nói nếu em không đồng ý, liền bắt ba em vào ngục giam lại, em cũng là không có cách nào mới gả cho hắn , anh nhất định phải tin tưởng em . Gia Nhĩ , em yêu anh, trước kia em kết hôn một lần cũng là hắn bức em cùng hắn diễn, kỳ thật bọn em không có làm gì nhiều hơn!" Cô vội vàng giải thích , đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người khác, như thể bản thân mình chính là bị hãm hại, không hề làm gì sai trái cả!
Lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn lén sắc mặt của Vương Gia Nhĩ, cô nghĩ nếu biết vậy đã chẳng làm thế, hồi đó vì sao mình không chọn hắn? Nếu ở cùng hắn, hiện tại mình cũng không có nghèo túng . Vốn nghĩ cùng với Bạc Tuấn Long đi Canada, sẽ có cuộc sống sung sướng, nhưng ai ngờ còn chưa đến hai năm công ty hắn liền kinh doanh không tốt mà lỗ vốn, hiện tại chống đỡ cũng không nổi, bọn họ đành ảo não về nước. Sau khi về nước, nghe được tất cả đều là tin tức của Vương Gia Nhĩ , biết hắn đã trở thành một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, giá trị con người so với Bạc Tuấn Long còn cao hơn vài chục lần, chính mình hối hận muốn chết.
Cho nên cô ta gạt Bạc Tuấn Long tìm đến Vương Gia Nhĩ , muốn xem hắn còn chút nào yêu thích mình không, nếu là còn, cô lập tức cùng tên kia ly hôn, trở lại bên cạnh hắn. Nếu không, cô muốn hắn một lần nữa thích lại mình, chỉ có như vậy, cô mới có thể có được cuộc sống giàu sang phú quý.
Vương Gia Nhĩ lạnh lùng nhìn chăm chú Triệu Phi Phi , không có một tia biểu cảm. Dựa vào ánh mắt của người đối diện, hắn cũng thấy được lòng tham, nhìn ra ý đồ của cô, trời ạ! Hắn có phần sửng sốt, lúc trước như thế nào lại không nhìn ra Phi Phi là loại người như vậy? Cô ta ngụy trang thật quá giỏi, một người phụ nữ nhìn bề ngoài xinh đẹp ai có thể đoán được lòng tham không đáy của cô ta, cũng như sự sắc sảo này?
T́ình yêu của hắn đối với cô ta đã không còn tồn tại, hiện giờ trước mắt hắn người phụ nữ này thật chán ghét mà thôi. Hắn lúc trước là mắt mù, làm sao có thể coi trọng một người phụ nữ như vậy!
Thấy Vương Gia Nhĩ không trả lời, Triệu Phi Phi đánh bạo tiến lên phía trước," Gia Nhĩ , anh vẫn còn thích em đúng không?" Nói xong cô đưa tay ôm lấy hắn , đôi môi hướng về phía hắn.
Trên người cô ta nồng đậm mùi nước hoa làm Vương Gia Nhiz muốn buồn nôn! Nhất thời, một phen đẩy cô ta ra. Trên mặt lộ vẻ chán ghét.
"Anh." Triệu Phi Phi khó tin nhìn Vương Gia Nhĩ , đem cô đẩy ra, vừa rồi nghĩ rằng hắn không nói là sẽ tha thứ cho cô, thật không ngờ, hắn trở lại trở lên vô tình như vậy.
" Gia Nhĩ , anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao? Em đều đã nói rồi, em bị ép buộc, không phải em tự nguyện ." Triệu Phi Phi khóc nói.
Còn không chờ cô nói xong, đã bị giọng nói trầm thấp của hắn cắt đứt "Câm miệng, đến bây giờ cô vẫn không biết hối cải!! Cô nghĩ rằng tôi và cô không biết năm đó rốt cuộc cô vì cái gì mới phản bội tôi sao? Nói cho cùng, bị buộc làm chuyện đó, sao cô không nói chính mình tham của"
Vương Gia Nhĩ dừng một thoáng, nói tiếp "Thế nhưng đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho người khác, tôi thật không nhận ra, cô là một người trốn tránh trách nhiệm. Ba cô ? Ông ấy tốt như vậy, thế nhưng cô cũng có thể đem ra nói, cô như vậy còn có mặt mũi sao??! Nếu cô nói chính cha mình như vây! Tôi hổ thẹn thay cho ông ấy!!!"
"Anh.." Nghe được hắn chỉ trích, cô nói không nên lời, trong ḷòng tràn đầy khiếp sợ, làm sao mà hắn biết được?
"Sao?" Hắn nở nụ cười chế giễu "Còn muốn nói dối lừa gạt tôi sao? Thu hồi bộ dạng dối trá của cô lại! Biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô!!" Hắn lãnh đạm nói.
"Được, Vương Gia Nhĩ , anh nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ làm anh hối hận!" Triệu Phi Phi cầm túi, phẫn nộ bước ra khỏi quán cà phê.
Hắn nhìn cô ta rời khỏi, trên mặt biểu tình vẫn như cũ thực bình tĩnh. Hối hận, trong từ điển của Vương Gia Nhĩ hắn từ trước đến giờ không có hai chữ này!
Triệu Phi Phi căm phẫn bước đi trên đường, Vương Gia Nhĩ thật sự khôn ngoan, vốn đang muốn mượn tình cảm xưa cũ với hắn, nhưng nay xem ra không có khả năng . Nhớ tới từng xem chuyện xì căng đan của hắn , người tên Nghi Ân kia, ánh mắt Triệu Phi phi lộ ra một tia độc ác . Vương Gia Nhĩ , anh chớ có trách tôi, tất cả đều là anh bức !!!
-----
" Nghi Ân !"
Nghe được có người gọi mình, Nghi Ân quay đầu nhìn lại phía sau " Ơ anh Tuấn Long , là anh à?"
Nghi Ân tách đoàn người xung quanh ra, đi về phía người đàn ông. Đúng là Bạc Tuấn Long rồi, trước đây cậu là hàng xóm của anh, từ nhỏ đối với cậu và tiểu Ngọc rất tốt, nhưng về sau chuyển nhà bọn họ không còn liên lạc nữa .
" Nghi Ân , thật sự là em, anh vừa mới tưởng rằng đã nhìn lầm người." Bạc Tuấn Long nhìn Nghi Ân hưng phấn nói, thật không ngờ vài năm không gặp, cậu trở nên càng đẹp động lòng người hơn. Hắn không khỏi có chút hối hận, năm đó vì sao không tìm đến cậu, nếu như vậy, hắn cũng sẽ không cùng Triệu Phi Phi kết hôn, một người phụ nữ ham hư vinh.
"Đúng vậy! Chúng ta rất lâu rồi không gặp nhau ạ ." Nghi Ân bộ dạng hưng phấn nói.
"Vài năm nay em sống tốt không? Còn cả, Tiểu Ngọc , em ấy sao rồi? Thân thể vẫn kém như vậy sao?? Có tốt lên chút nào không? Bệnh tim vẫn nghiêm trọng sao?" Bạc Tuấn Long hỏi.
"Em sống rất ổn, Tiểu Ngọc cũng tốt lắm, tim của em ấy đã được làm phẫu thuật, khôi phục lại bình thường, bây giờ còn ở phía nam tĩnh dưỡng." Nghi Ân đáp.
"Vậy là tốt rồi." Hắn nhìn cậu " Nghi Ân , chúng ta đã lâu không gặp mặt, có thể cùng nhau ăn cơm, được không?"
"Chuyện này.... được rồi ạ " Nghi Ân do dự một chút rồi đồng ý.
Khi Vương Gia Nhĩ về đén nhà .
"Vú Lee , Ân Ân còn chưa trở về sao?" Hắn về nhà không thấy Ân Ân về lại hỏi. Hôm nay, cậu tan ca trước, như thế nào bây giờ còn chưa có trở về?
"Chưa! Cậu chủ, Tiểu Ân không trở về cùng cậu sao?" Bà Lee từ phòng bếp đi ra đáp.
"Hôm nay tôi còn chút chuyện, khiến cậu ấy hết giờ làm về nhà trước rồi. Tại sao còn chưa về tới?" Vương Gia Nhĩ nhíu mày nói.
"Hay Tiểu Ân có phải gặp chuyện gì nên về trễ?" Vú Lee nói.
"Có thể vậy, tôi gọi điện cho cậu ấy xem thế nào." Hắn nói xong lấy điện thoại ra.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Hắn lấy di động vừa hay là Ân Ân, liền bắt máy.
" Ân Ân ? Như thế nào bây giờ còn chưa về nhà?" Không chờ bên kia mở miệng, Vương Gia Nhĩ liên tiếp đặt câu hỏi.
"Em, em gặp một người bằng hữu, cho nên muốn cùng đi ăn một bữa cơm." Nghi Ân giải thích.
"Ai?"Hắn nheo mắt hỏi.
"Anh ta là hàng xóm với em hồi nhỏ, rất lâu không gặp rồi, hôm nay ở trên đường tình cờ gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Nghi Ân thành thật trả lời , không muốn giấu diếm hắn .
. "Ừ, nhưng buổi tối em nhớ trở về sớm một chút, không được về quá muộn đâu." Hắn căn dặn .
"Dạ, em biết rồi.Vậy anh ăn cơm trước đi nhá! Không cần chờ em đâu ."
"Được rồi. anh Tuấn Long à, chúng ta đi thôi, chọn nơi nào ăn cơm đây?" Nghi Ân cúp máy quay lại hỏi Bạc Tuấn Long .
" Vừa rồi là ai đó? Bạn trai à?" Hắn thăm dò hỏi.
"Vâng." Nghi Ân có chút ngượng ngùng gật đầu nói.
Nhìn dáng điệu cậu ngượng ngùng, hắn trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Lập tức cười cười "Được rồi, đi thôi, anh mời, cho em ăn một bữa lớn."
"Được! Chúng ta đi nhanh đi!!" Nghi Ân vui vẻ kéo hắn đi về phía trước.
Nghi Aba về nhà thì đã khuya. Khi ăn cơm, cậu cùng Bạc Tuấn Long hàn huyên thật lâu, cùng nhớ lại lại rất nhiều chuyện lúc trước, hồi nhỏ, Tiểu Ngọc luôn bị người ta bắt nạt, tuy là anh nhưng đôi khi cũng không ngăn chặn được, lúc ấy anh Tuấn Long sẽ chạy lại đánh đuổi những tên kia, khi đó anh em cậu vẫn luôn nghĩ anh chính là thiên thần hộ mệnh... Cuộc sống thời thơ ấu đã từng luôn luôn phải như vậy, cậu hồi tưởng lại!
Đi vào phòng khách, đèn đều tắt, bốn bề im ắng, mọi người chắc là đã ngủ hết rồi? Nghi Ân thật cẩn thận đi lên cầu thang bước vào phòng. Vừa mở cửa ra, liền sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, Vương Gia Nhĩ lẳng lặng ngồi ở trên giường, cứ như vậy nhìn cậu, trên mặt không có một chút biểu cảm.
"Gia Nhĩ. , anh làm sao vậy? Vì sao không bật đèn lên? Làm người ta hoảng sợ!" Nghi Ân có chút oán trách hỏi, đi đến chỗ hắn .
"Em làm sao mà bây giờ mới hả ??! Anh không phải đã nói nhớ về nhà sớm sao? Em hiện tại ngay cả anh nói cũng không nghe sao?" Vương Gia Nhĩ có chút tức giận nói.
"Anh sao vậy?" Nghi Ân không hiểu tại sao nhìn hân "Vì sao phải lớn tiếng như vậy! Bởi vì em về muộn sao?"
Đột nhiên hắn chặn ngang kéo tay cậu , ôm cậu vào lòng, gắt gao ôm lấy " Ân Ân , em không cần tức giận, là anh sai, em đừng rời khỏi anh được không, em đồng ý cả đời cũng không rời khỏi anh, được không?" Lời nói lộ ra sự sợ hãi, hoảng hốt như mất đi thứ gì đó.
"Nhĩ , anh nhẹ chút, em không thở được" Nghi Ân khó khăn nói, cậu ngửi thấy được mùi rượu, nháy mắt liền hiểu được "Anh uống rượu sao? Vì sao? Anh trong lòng không thoải mái sao?"
Vương Gia Nhĩ vừa nghe Nghi Ân gọi " Nhĩ " thấy vui nên ôm chặt cậu hơn
"Không, không được rời đi, đừng rời khỏi anh......" Hắn dường như không nghe thấy cậu nói gì ngoài từ " Nhĩ " , liên tục thấp giọng thì thầm. Có chút bi thương, có chút bàng hoàng.
"Được, được, được. em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn không rời đi, được chưa!!" Nghi Ân nói xong, vuốt ve lưng hắn trấn an.
"Em thật sự sẽ không rời khỏi anh? Em thề đi " Lúc này hắn thoạt nhìn giống như một đứa trẻ, hắn nâng đầu cậu lên, thật sự nghiêm túc, nhìn cậu tìm kiếm sự bảo đảm.
"Đúng vậy, em thề." Nghi Ân cũng nhìn vào ánh mắt hắn , chăm chú nói.
Hắn nhìn nét mặt cậu , trên mặt lộ ra ý tươi cười."Em bằng lòng, như vậy em cũng cần phải nhớ kỹ đấy!" Nói xong, hắn hôn cậu , ôm cậu, chậm rãi đi tới giường.
Nhìn Vương Gia Nhĩ bên cạnh ngủ say, Nghi Ân vươn tay, đem vùng giữa trán đang nhăn lại vuốt nhẹ lên, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, anh âhs rốt cuộc là làm sao vậy, sao có thể lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, trong mắt có phần cô đơn lạnh lẽo khó có thể lừa được người khác , là chuyện gì đã làm cho tối nay anh trở nên yếu đuối như vậy.
Vương Gia Nhĩ một mình ăn cơm xong, bước đi về phòng. Ngồi ở bên cạnh bàn làm việc uống rượu, hắn rơi vào lặng im suy nghĩ.
Bắt đầu học đại học, hắn liền quen biết, khi đó, Triệu Phi Phi và Ngọc Trân là bạn bè tốt. Cho nên, gián tiếp, hắn cũng biết Phi Phi . Khi đó cô chính xác là một người thuần khiết, lần đầu tiên gặp mặt, hắn thật sự đã bị cô hấp dẫn, sau đó, bọn họ tự nhiên mà bên nhau. Vì thế chính bản thân mình nhìn không ra, bên ngoài vẻ đẹp thuần khiết mỹ lệ kia, chính là một người tham lam, vô sỉ.
Hiện tại nhớ đến cuộc sống những ngày đại học, cùng Phi Phi ở một chỗ, khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hắn có chút không hiểu, khi đó chính mình làm sao có thể đi thích một người phụ nữ như vậy!?
Bọn họ kết giao được một thời gian, Ngọc Trân có nói qua với hắn Triệu Phi Phi và Bạc Tuấn Long có quan hệ qua lại, bởi vì khi đó Ngọc Trân và Phi Pohi trở mặt, cho nên hắn tưởng Ngọc Trân chửi bới cô , vì thế cũng không có để ý, thế nhưng, rút cuộc vì hắn bị phản bội mà tuyên bố kết thúc.
Từ lúc đó, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, không bao giờ tin tưởng một người phụ nữ nào nữa. Khi ấy, hắn bắt đầu xem phụ nữ như đồ chơi, chẳng qua dùng để phát tiết. Trở nên lạnh lùng hà khắc, thay bồ như thay áo, bên cạnh hắn có bao nhiêu phụ nữ làm cho người ta không đếm được .
Thế nhưng, từ khi gặp Ân Ân , hắn thật giống như trở về thời đại học, trở nên ngây ngô. Khi ở cùng với cậu , bản thân sẽ biến thành một thằng con trai, luôn mong lúc nào cũng có thể làm cậu kinh ngạc vui mừng, rồi sau đó nhìn cậu hạnh phúc mà mỉm cười thì chính mình cũng thấy hạnh phúc theo, hắn hiểu tự mình đã làm những gì, thậm chí còn muốn tự tay vùi lấp quá khứ mình và Triệu Phi Phi ở cùng nhau.
Hắn không thể lại mất đi Ân Ân , nếu mất đi cậu, chính hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!? Vương Gia Nhĩ dùng ánh mắt kiên định đứng lên, bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Ân Ân rời xa hắn ! Bất chấp dùng hết mọi thủ đoạn, hắn nhất định phải giữ cậu ở bên người.
#Au : Chap sau là đầy lí thú lắm ^^ ai hóng không !!!??
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top