Chap 42

Tác chiến lần đầu tiên kết thúc, tiếp theo Vương Gia Nhĩ sẽ nghênh đón kiểu khiêu chiến gì đây?

Ngày thứ hai Nghi Ân dậy sớm, mở tủ quần áo, chọn lựa y phục. Nếu không cho cậu tiếp xúc với người đàn ông khác , không cho cậu nhìn người đàn ông khác, như vậy cứ làm cho những người đàn ông kia tự động vây quanh cậu là được rồi.

Lúc Vương Gia Nhĩ tỉnh lại, Nghi Ân đã ra ngoài từ lâu. Chẳng lẽ cậu lại muốn giở mánh khoé gì đó ra đuà bỡn hắn sao? Vậy hắn phải chuẩn bị mỏi mắt mong chờ rồi, hắn vô thức cười cười.

Lúc hắn đi tới công ty, bị chuyện ở ngay đại sảnh công ty trước nay chưa từng có làm sợ ngây người, vậy, chuyện gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho hắn biết ? Tại sao có nhiều người đứng ở đây như vậy, sao họ không ở trong phòng làm việc chứ ?

Vương Gia Nhĩ thấy Hệ Phạm đi ra từ trong đám người, lại hỏi " Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao tất cả mọi người đều đứng ở đại sảnh đợi gì vậy?"

Hệ Phạm cúi đầu, không biết nên nói như thế nào,

"Chuyện đó , là bởi vì năm mới sắp đến, cho nên bộ phận thiết kế tổ chức dạ tiệc tất niên, vì vậy Ân Ân với Zon của bộ phận thiết kế ở cạnh thang máy bàn chuyện trang phục, muốn tất cả mọi người đều có thể tham gia."

"Khoan đã, tôi như thế nào nghe không rõ! Nếu là bộ phận thiết kế, tại sao muốn Ân Ân cùng tham dự?" Vương Gia Nhĩ đầu óc lơ mơ nói.

"Đó là bởi v́ì Zon muốn Ân Ân trợ giúp! Hai ngày nay cậu ấy thường hay lui tới bộ phận thiết kế, nên..."

"Nếu là như vậy, tại sao lại có nhiều người xếp hàng ở chỗ này ?"

"Vậy, Tổng giám đốc tự mình xem sẽ biết." Hệ Phạm nói.

Vương Gia Nhĩ nhìn người xung quanh một chút, mọi người thấy tổng giám đốc tới, cũng không giám chen lên phía trước nữa, tự giác tránh ra nhường thành một đường ở giưã cho hắn đi. Hắn muốn nhìn, phía trước có cái gì, có thể hấp dẫn mọi người như vậy.

Nhìn đằng sau Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ rốt cuộc đã biết tại sao mọi người lại muốn vây quanh chỗ này. Hôm nay Ân Ân đẹp khác thường, từ cổ áo có thể thấy cảnh xuân từ bên trong. Mà ngồi bên cạnh cậu, Zon cũng là một vị mỹ nam hiếm có. Có hai mỹ nam trấn thủ, bọn tiểu tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà thưởng thức.

Phát hiện ra Nghi Ân đang len lén quan sát ánh mắt mình, hắn mỉm cười , chỉ như vậy đã nghĩ buộc hắn đi vào khuôn khổ, Ân Ân quá coi thường hắn. Nếu cậu muốn chơi, hắn sẽ theo cậu chơi đến cùng, nhìn xem cậu còn có chiêu đẹp gì. " Ân Ân , hai cậu phát động mọi người đến đâu rồi? Mọi người vẫn tích cực tham gia chứ ?"

"Thưa Tổng giám đốc, mọi người rất tích cực" Nghi Ân cúi đầu hồi đáp

" Tốt lắm, các cậu làm tốt lắm, nhưng mà bây giờ đã đến giờ làm việc rồi, đừng làm trễ giờ làm việc của mọi người." Vương Gia Nhĩ nói xong liền đi vào thang máy.

"Vâng, Tổng giám đốc. Chúng tôi biết rồi." Nghi Ân nghiến răng nghiến lợi nói. Như vậy mà còn không ép hắn nói ra được, cậu nên làm gì bây giờ?

Hiệp thứ hai tuyên bố thua, kế tiếp, rốt cuộc nên như thế nào đây? Cậu có chút nản lòng.

"Tổng giám đốc, bộ phận thiết kế chúng tôi có tô chức dạ tiệc tất niên tại 'A Cha', mỗi bộ phận đều phải trình diễn một tiết mục, đến cuối cùng, còn muốn bình chọn ra đôi được mọi người hoan nghênh nhất. Đến lúc đó, Tổng giám đốc sẽ đích thân lên trao giải thưởng cho họ. Còn nữa, dạ tiệc lần này chúng ta có khách quý đặc biệt chính là Ngọc Trân" Quản lí của bộ phận thiết kế báo cáo kế hoạch tối nay cho Vương Gia Nhĩ.

"Tốt, rất tốt, mọi chuyện cứ để mọi người sắp xếp đi" Hắn nói "Anh đi ngoài được rồi" Ngồi ở bàn làm việc, hắn suy nghĩ rất nhiều, cậu làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là muốn để hắn nói yêu cậu, nói một câu cũng không khó, nhưng mà, tại sao hắn nói không nên lời ? Đến tột cùng hắn còn đang do dự cái gì, chính hắn cũng không biết. Lẽ nào, cứ để Ân Ân náo loạn như thế?

" Đoàn thư kí " Quản lý Shin của bộ phận thiết kế gọi Nghi Ân từ phiá sau

"Vâng ? Quản lý Shin , có chuyện gì sao ?" Nghi Ân đứng lại hỏi.

"À , là thế này, cậu biết đấy lần này chúng tôi có dạ tiệc tất niên" Không đợi Nghi Ân trả lời, hắn đã tự ý nói tiếp " Tại dạ tiệc, mỗi bộ phận phải có một người biểu diễn một tiết mục, sỡ dĩ tôi đến văn phòng của Tổng giám đốc cũng muốn tìm một người."

"Sao ? Văn phòng Tổng giám đốc cuả chúng tôi? Vậy không phải chỉ có tôi với trợ lý Lâm thôi sao?"

"Đúng vậy! Chính là hai người các người, hai người có thể phối hợp với nhau mà! Với lại, lần này Tổng giám đốc làm trọng tài, còn có Ngọc Trâb tiểu thư cũng là khách mời đặc biệt. Hai người chuẩn bị cho tốt đi." Quản lí Shin ở bên cạnh nói

"Vâng, được, tôi đã biết, cảm ơn ông đã thông báo !!!! " Nghi Ân nói lời cảm ơn!

"Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm, tôi đi trước đây, đừng quên thông báo cho Hệ Phạm !" Quản lí Shin nói xong quay người rời đi.

"Có chuyện gì quan trọng muốn cho anh biết ?" Đột nhiên một giọng nói từ phiá sau Nghi Ân vang lên.

Nghi Ân xoay mạnh người lại " Anh Hệ Phạm , anh làm em sợ muốn chết, lần sau phiền anh xuất hiện nhớ phát lên tiếng động có được hay không?" Nghi Ân oán giận nói.

"Được được, lần sau anh vưà xuất hiện thì thông báo cho em anh tới, được chưa." Hê Phạm bất đắc dĩ cười nói" Vừa rồi Shin quản lí có chuyện quan trọng gì muốn cho anh biết ?"

"À, là dạ tiệc tất niên ! Mỗi bộ phận đều phải có một tiết mục, chúng ta làm việc cho Tổng giám đốc cũng phải có một tiết mục, nói cách khác, hai người chúng ta phải có một tiết mục." Nghi Ân giải thích chu đáo.

"Ồh? Vậy em nghĩa ra ý tưởng hay nào chưa ? " Hệ Phạm hỏi

"Là chúng ta" Nghi Ân đặc biệt nhấn mạnh

"Chúng ta trình diễn tiết mục gì? "

"Đương nhiên là..."

"Hát!" Hai người đồng thanh nói.

Âm thanh trả lời rất ăn ý, khiến hai người nhìn nhau cười. Bọn họ nhớ thời còn học đại học, lúc đó cũng có một dạ tiệc, thân là ban cán sự hội học sinh của lớp bọn họ cũng muốn có một tiết mục biểu diễn...

" Thời gian qua lâu như vậy. Lần này xem chúng ta phối hợp như thế nào" Nghi Ân tràn đầy hăng hái nói

"Được, vậy để bọn họ mỏi mắt mong chờ đi! "

Cứ như vậy, bọn Nghi Ân bắt đầu tập luyện biểu diễn liên tục. Cậu vẫn không nói cho Gia Nhĩ dạ tiệc tất niên lần này sẽ có sự biểu diễn của cậu, cậu muốn cho hắn một cái kinh hỉ. Cũng muốn nhân cơ hội này, buộc hắn nói ra câu không thể nói kia.

Trong suốt một thời gian dài, Nghi Ân vội vàng cùng Hệ Phạm tập luyện, có lúc tan tầm cũng không thấy bóng dáng, rồi có đôi khi tối khuya mới trở về.

Đối với lần này, Vương Gia Nhĩ cũng không hỏi quá nhiều, hắn muốn nhìn xem, Ân Ân cuối cùng sẽ làm thế nào? Chỉ cần cậu không đi quyến rũ người đàn ông khác là được.

Hôm biểu diễn

Trong phòng hoá trang, Nghi Ân đang trang điểm, Hệ Phạm ở bên cạnh có có chút khẩn trương.

Nghi Âb trông thấy chỉ thoải mái nói, "Có chuyện gì mà anh khẩn trương vậy? Cứ xem giống như ngày thường thì được rồi mà! "

"Nhưng mà, anh đã nhiều năm không có ca hát, lỡ như một hồi hát có chuyện gì làm sao bây giờ ?" Hệ Phạm vẫn có chút lo lắng.

" Yên tâm! Sẽ không đâu, năm đó anh hát rất hay mà" Vừa nói Nghi Ân bật cười "Anh còn nhớ rõ không? Lúc trước khi muốn lên biểu diễn, là anh đang không ngừng an ủi, khích lệ em, mà bây giờ tình huống hoàn toàn ngược lại, biến thành em đang không ngừng an ủi anh"

"Đúng vậy, bây giờ anh thật giống em khi đó." Hệ Phạm ở một bên nói

"Bây giờ sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?"

"Hình như có đỡ hơn một chút ôi chao!"

"Vậy là tốt rồi ! Anh nhìn xem em trang điểm thế nào?" Nói xong Nghi Ân quay lại

Hệ Phạm nhìn cậu mất hồn, mãi một hồi lâu mới nói" Cực kỳ đẹp."

Đúng lúc này, có người tới thông báo, "Dạ tiệc sắp bất đầu, mọi người mau chuẩn bị nhanh, một hồi sẽ theo thứ tự lên sân khấu biểu diễn."

Nghi Ân nhìn về phía Hệ Phạm "Như vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực lên đi!"

" Ok "

Dạ tiệc sắp bắt đầu, Vương Gia Nhĩ ngồi ở phiá bàn chủ tọa, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, tại sao Ân Ân vẫn chưa tới ? Cậu không phải nói tối hôm nay có việc, muốn đến sớm một chút không phải sao? Làm hại hắn phải chờ xem cậu ra chiêu gì, kết quả, cho đến bây giờ cũng không thấy cậu đâu.

Lại thêm một chút thời gian nưã, dạ tiệc sắp diễn ra rồi, hắn bắt đầu sốt rột. Thế nào đến bây giờ còn không thấy bóng dáng? Là trên đường xảy ra chuyện gì sao? Hắn cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Ân An, thế nhưng, đầu dây bên kia điện thoại lại truyền ra giọng nói không hề ấm áp mà băng lãnh "Xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sau ."

Nhìn bộ dáng Vương Gia Nhĩ lo lắng, bên cạnh Ngọc Trân hỏi " Gia Nhĩ , anh làm sao vậy? Vì Ngi Ân lo lắng sao? Anh và cậu ta vẫn còn ở bên nhau?"

Vừa thấy tâm sự của mình dễ dàng bị người khác nhận ra như vậy, Vương Gia Nhĩ cố tình che giấu "Không phải, tiết mục sắp bắt đầu rồi, em cũng là khách quý đặc biệt của công ty anh, mau chuẩn bị xem biểu diễn đi!"

Do người chủ trì giới thiệu, họp thường niên bắt đầu rồi, Vương Gia Nhĩ không yên lòng xem, cũng không biết đang xem cái gì. Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến Ân Ân , không biết cậu thế nào, lo lắng cậu gặp chuyện không may...

"Bây giờ dạ tiệc tới hồi cao trào rồi, tiết mục kế tiếp, là tiết mục chúng ta mong chờ đã lâu - tiết mục của văn phòng Tổng giám đốc" Một câu nói khiến Vương Gia Nhi đang trầm tư giật mình tỉnh lại, văn phòng Tổng giám đốc? Hắn thế nào không có nghe nói qua Tổng giám đốc ngoài làm việc còn tham gia trình diễn? Vậy bây giờ là người nào biểu diễn? ...

Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc thì, trên sân khấu âm nhạc đã bắt đầu vang lên.

Hệ Phạm : Không muốn buông em ra, giờ phút này có thể dừng lại không, khúc nhạc tình yêu đang trong lòng gảy, đêm nay có thể nào bỏ qua thời khắc đó

Nghi Ân : Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.

Hệ Phạm : tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn

Nghi Ân : Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.

Hệ Phạm : Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.

Nghi Ân : Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau

Nghi Ân : Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.

Hệ Phạm : tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn

Nghi Ân : Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.

Hệ Phạm : Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.

Hợp: Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau

Trên sân khấu, tiếng hát của Nghi Ân cùng Hệ Phạm chấn động từng người ở dưới đài, phối hợp của bọn họ ăn ý không chê vào đâu được. Thời điểm Nghi Ân hát ánh mắt vẫn nhìn Vuoiwng Gia Nhĩ , hi vọng hắn có thể hiểu ý mình.

Hắn vẫn nhìn cậu như vậy, gương mặt mỉm cười, không có một điểm thay đổi. Dường như đã biết trước, một chút ngạc nhiên cũng không có.

Tiếng nhạc dừng lại, dưới sân khấu một khoảng không im lặng, gần như nưả ngày, tiếng vỗ tay mới vang lên, dưới sân khấu đầy âm thanh trầm trồ khen ngợi, đem bầu không khí dạ tiệc đẩy cao lên đỉnh.

"Bọn họ hát rất tuyệt vời nha! Rất xứng đôi, anh nếu không nắm chặt lấy, cẩn thận đến lúc hạnh phúc tới tay lại bay mất." Ngọc Trân ở bên tai Vương Gia Nhĩ nói tiếp "Lúc hát đều hướng về phía anh bày rỏ, hi vọng có thể bên anh dài lâu. Nh́ìn ra được, cậu ấy thật sự rất thích anh, đang đợi đáp án của anh. Gia Nhĩ , không nên cố chấp nữa, anh tại sao cứ cố chấp với quá khứ đau xót, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có hạnh phúc. Em mong anh suy nghĩ thật kỹ."

Tiết mục kết thúc, dưới đài âm thanh càng ầm ĩ, người chung quanh đều nhiệt liệt bàn luận về tiết mục vừa rồi. Nghi Ân cùng Hệ Phạm trình diễn rất thành công.

"Trời ạ! Vừa nãy Nghi Ân cùng trợ lý anh Hệ Phạm biểu diễn quá hoàn hảo, quả thực chính là tuyệt phối."

"Ai nói không phải chứ, bọn họ đích thực là tuấn nam sánh đôi cùng nhau, dễ làm nhiều người loé mắt nha! Bọn họ quá xứng đôi rồi!"

"Còn nữa còn nưã, bọn họ hát thiệt tình cảm! Tôi cũng bị cảm động nha!"

Nghe tiếng bàn luận xung quanh mình, chút mỉm cười trên gương mặt Vương Gia Nhĩ cũng không duy trì được, đúng vậy, hắn ghen tị. Thật không ngờ cách làm này của Nghi An rất thành công, thành công làm cho tim hắn rối loạn...

Tiết mục của Nghi Ân cùng Hệ Phạm đạt giải nhất, đương nhiên phải là như vậy, ngôi sao của dạ tiệc cũng đến bắt tay bọn họ. Đứng ở trên đài, Vương Gia Nhĩ cùng Ngọc Trân chia phần thưởng ra phát cho họ

Ngọc Trân mỉm cười đi đến trước mặt Nghi Ân , đem cúp giao cho cậu "Cậu hát rất tốt, bài hát chọn cũng rất khá, cũng không biết ai đó thích đi vào ngõ cụt có hiểu được hay không."

Nghi Ân nghe Ngọc Trân nói xong, ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, người kia của cậu rất tốt, thì ra bộ dáng kia của hắn là hiểu lầm mình, thật là không nên nha!

Tiếp theo, Vương Gia Nhĩ phát giải thưởng ngôi sao của dạ tiệc. Hắn đi tới trước mặt Ryeowook, không chút biểu tầm cầm gì đó trong tay đưa cho Nghi Ân, không nói bất kỳ lời nào liền đi xuống ngay.

Cậu nhìn bóng lưng hắn , thầm nghĩ hắn làm sao vậy? Hắn tức giận sao? Chẳng lẽ lần này quá sức giận dữ?

Dạ tiệc xong, Vương Gia Nhĩ không chờ Nghi Ân mà lái xe về nhà trước.

Nghi Ân về tới nhà, đi lên lầu, bước vào phòng Gia Nhĩ . Thấy hắn đã nằm trên giường, liền đi đến, " Gia Nhĩ. anh làm sao vậy? Sớm như vậy đã đi ngủ ?"

Nghi Ân thấy hắn không mở miệng nói, lại hỏi, "Anh vẫn không nói ra suy nghĩ của mình sao?"

"Ngày hôm nay em cùng Hệ Phạm biểu diễn rất tốt, em muốn anh nói những lời này sao?" Vương Gia Nhĩ mặt không đổi sắc nói, "Tốt, anh nói, em còn muốn khiến anh nói cái gì đó cho em nghe? "

"Em..."

"Anh đã nói rồi, không cho em cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, nhưng ngày hôm nay em cùng người khác thâm tình hợp xướng, em rốt cục có làm theo lời anh nói không?"

"Đó là bởi vì chúng em cũng muốn trình diễn một tiết mục..."

Nghi Ân chưa nói xong Vương Gia Nhĩ đã cắt ngang "Không cần mượn cớ, em có thể biểu diễn một mình! Hoặc là đổi lại bài hát, tại sao nhất định phải hát để hiểu rõ tình thâm như vậy"? Hắn càng nói càng nói càng lớn tiếng, lửa giận trong long không có chỗ phát tiết

"Bây giờ chúng ta như vậy, cái gì cũng không nói được, hay là đợi lúc anh bình tĩnh lại rồi nói sau." Nghi Ân lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phiá toilet, trở về phòng của mình.

Những ngày sau đó, Vương Gia Nhĩ mỗi ngày luôn đi sớm về trễ, cũng luôn trở lại phòng của mình ngủ, không có nói gì với Nghi Ân. Trong công ty hắn thường bận đến không thấy bóng dáng, ngay cả Nghi Ân là thư ký cũng không tìm được hắn. Muốn tìm hắn nói chuyện, cũng luôn không có thời gian.

Bọn họ đến bây giờ rốt cục là quan hệ gì ? Nghi Ân hoang mang, nói hắn không yêu cậu sao ? Nhưng biểu hiện của hắn đâu phải vậy ? Thế nhưng tại sao lại không thổ lộ với cậu? Chuyện đến bây giờ, cậu còn có thể kiên trì nữa không? Cậu cũng không thể lưạ chọn cách buông tay sao?

#Au : chúng nó cứ tan tan hợp hợp T.T Au chết mất :((((
Vote nhá ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top