Chap 37

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Vương Gia Nhĩ không biết từ nơi nào mang đến một chiếc xe, kéo theo Nghi Ân du ngoạn một chuyến toàn bộ hòn đảo, bọn họ đến cái rốn của thế giới. Núi Agung, đây là ngọn núi cao nhất ở đảo Bali, độ cao 3142m so với mặt biển, cũng đến hồ Batur , hồ nước lớn nhất trên đảo; lại còn đến thôn điêu khắc gỗ, nơi chế tác ra những tượng điêu khắc gỗ thủ công mỹ nghệ đặc sắc nhất Indonesia. Ngày hôm nay vô cùng phong phú, Vương Gia Nhĩ săn sóc chu đáo, tâm nguyện trước đây của Nghi Ân đã được thực hiện, cùng người mình yêu nhất, cùng nhau đến những nơi vô cùng lãng mạn này, lại còn chân thành nguyện cầu một điều ước. Nguyện chúng ta có thể luôn hạnh phúc, vui sướng như thế này.

" Gia Nhĩ , anh rốt cuộc là mang em đi đâu vậy?" Nghi Ân không hiểu ra sao hỏi, sáng sớm hôm nay, Vương Gia Nhĩ cứ thần thần bí bí kéo cậu ra ngoài, một câu cũng không nói, cứ bắt cậu đi theo hắn.

"Anh muốn dẫn em thực hiện một hành trình tình nhân." Hắn đáp."Trên đảo Bali này, có rất nhiều đôi tình nhân du lịch, bởi vậy, có rất nhiều hãng thuyền mở lộ trình trên biển, có tên gọi là "Thuyền tình trên biển" Hôm nay, anh đã bao trọn một tour , chúng ta có thể rong ruổi trên biển suốt ngày. Đơn độc, chỉ hai người chúng ta. Có được hay không?"

Nghi Ân mừng rỡ nói "Thật sao"

"Nóng thế, có thể nấu được thức ăn luôn nha. Đi nhanh đi, còn chần chừ nữa sẽ không đuổi kịp đó." Vương Gia Nhĩ nói đùa. Kéo Nghi Ân nhanh bước đi tới.

"Ôi! Gia Nhĩ , anh xem kià, đó là cá heo đó, ôi chao! Thật là nhiều nha, ở đâù thuyền kià, anh xem anh xem đi!" Nghi Ân ngạc nhiên hô lên "Em chưa từng thấy nhiều cá heo đến vậy nha" Vương Gia Ngĩ nhìn khuôn mặt Nghi Ân tràn ngập sung sướng, cũng kìm lòng không được bật cười. "Em cẩn thận một chút đi! Không nên đứng ở bên cạnh lan can tàu như vậy, rất nguy hiểm, trở về chỗ ngồi đi."

"Không, em không muốn, đứng ở chỗ này mới có thể thấy rõ a!" Lúc này Nghi Ân như là một đưá trẻ đang làm nũng.

Vương Gia Nhĩ bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh, đem Nghi Ân ôm vào trong lòng "Không nghe lời, đáng đánh đòn vào mông nha!" Nói, tay liền đánh cậu một cái.

"Ui da!" Nghi Ân đỏ mặt "Anh thế nào lại..."

"Anh làm sao?" Hắn trêu đuà nói.

"Anh, anh bắt nạt em, không để ý tới anh nữa !" Nghi Ân xoay người đi, không thèm nhìn đến Vương Gia Nhĩ .

"Được rồi, đừng nháo nữa , em không phải là muốn xem cá heo sao? Mau nhìn kià!"

"Em nghĩ tình cảnh của chúng ta hiện tại có giống với cảnh Jack và Ruth* trong phim Titanic không?" Vương Gia Nhĩ hỏi.

"Cũng gần như vậy, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa nha! " Nghi Ân dí dỏm nói tiếp.

" Hử ? Còn thiếu cái gì chứ?"

"Thiếu câu nói I am the King of the world! A" Nghi Ân quay đầu lại, nhìn hắn. Lúc này, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, tất cả đều không thể nói nên lời,

Cậu lẳng lặng tựa vào trong lòng hắn , mặc cho gió biển từng đợt quất vào mặt, tại giờ khắc này, hình ảnh đó tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Lúc chập tối mọi người tập hợp ở đại sảnh khách sạn, rồi xuất phát ra sân bay.

Vừa lên máy bay Vương Gia Nhĩ liền bắt đầu ngủ, cũng không nói gì với Nghi Ân, cậu biết hắn mệt muốn chết rồi, hai ngày nay cùng cậu ở đây chơi nhiều nơi như vậy. Vào buổi tối, còn phải dành thời gian liên lạc với Hệ Phạm , giải quyết việc công ty.

Nghi Ân nhìn khuôn mặt say ngủ của Vương Gia Nhĩ , có chút lơ đãng, đưa tay nhẹ nhàng mân mê sợi dây chuyền trên cổ, như hiểu ra gì đó chợt mỉm cười. Sợi dây chuyền trái tim này, là do hắn tặng, đêm đó cũng chính hắn giúp cậu đeo vào cổ, cậu đã nghĩ mình sẽ không bao giờ buông tay.

Trải qua mấy giờ bay, máy bay rốt cuộc cũng về tới Hàn Quốc.

Sau khi về đến nhà, họ nghỉ ngơi mấy ngày thì Vương Gia Nhĩ lại có một quyết định thêm một bất ngờ dành cho cậu .

Hân đưa Nghi Ân lên xe, liền đi thẳng về phía nam.

Ngồi trên xe, Nghi Ân nhịn không được hỏi, " Gia Nhĩ , anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu?"

Hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười thản nhiên, đơn giản đáp lại một câu"Đưa em đi thực hiện một chuyến hành trình vượt thời gian!"

Dáng vẻ tươi cười của Vương Gia Nhĩ rất bình tĩnh, cũng rất ý vị sâu xa. Điều này làm cho Nghi Ân cảm thấy ấm áp và an tâm, dường như chỉ cần nghe hắn nói , những vận rủi sẽ không bao giờ rơi xuống mình nữa, từ nay về sau, những vận may sẽ đến.

Cậu yên tâm giao bản thân mình cho hắn , mặc cho hắn đưa mình đến nơi nào. Mấy ngày vừa qua, họ đã trải qua nhiều sóng gió, đều là hắn giúp đỡ cậu, nếu như không có hắn, bản thân mình cũng không biết nên làm gì bây giờ!

"Cười một cái đi, nhìn cái miệng bĩu ra của em kìa, cũng có thể cân lên được 2 kí thịt lợn." Vương Gia Nhĩ đột nhiên mở miệng nói.

Nhìn ánh mắt ôn nhu của Vương Gia Nhĩ, Nghi Ân thở dài nói, "Sao có thể cười lên chứ! Những việc gần đây sắp khiến em suy sụp rồi, sao em lại xui xẻo thế này chứ?"

"Em lại thế rồi, anh không phải đã nói không cho phép em suy nghĩ nhiều như vậy sao! Những chuyện đó nếu đã qua đi, thì đừng nên nghĩ về chúng nữa."Vương Gia Nhĩ nghiêm túc nói. "Bây giờ điều em muốn là gì, làm thế nào mới có thể khiến cho em vui vẻ."

Nghi Ân nghe xong, rất muốn cứ như vậy dang tay ra ôm lấy hắn, vùi vào trong lòng hắn, suốt đời cũng không rời đi nữa.

Quay cửa kính xe xuống, mặc cho những cơn gió nhè nhẹ táp vào mặt, những cơn gió lành lạnh làm cho hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Nghi Ân giãn ra, cũng cuốn trôi đi những cảm xúc dồn nén trong lòng cậu. Thật giống như đất đai khô cằn lâu ngày trông mong một trận mưa tầm tã, khiến cho bầu không khí khô nóng từ từ biến mất, cây cỏ trên mặt đất cũng dần dần khôi phục lại sự sống. Cũng như cậu, cảm giác hanh khô chất chứa trong lòng đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại một dòng suối lững lờ trôi....

Dọc theo bờ sông, xe chạy quanh co, những áng mây hồng ngập trời, ánh đèn đường soi rọi trên mặt nước tản ra thành những chấm nhỏ li ti, tựa như những vì tinh tú rơi vào trong nước. Hết thảy phác họa nên một bức tranh tươi đẹp.

Nhìn phong cảnh trước mắt, Nghi Ân nhất thời cảm thấy bản thân mình thật sự hạnh phúc nha! Niềm hạnh phúc của đời người, chẳng qua cũng chỉ là như vậy. Những việc hỗn loạn ầm ĩ kia đã không còn quan trọng như vậy nữa, thực sự nhẹ nhõm hết cả người.

Nghi Ân lén ngắm nhìn Vương Gia Nhĩ , lẳng lặng mà nhìn dáng vẻ lái xe của hắn, nét mặt bình tĩnh, khiến cậu có một loại cảm giác nương tựa an toàn. Cảm giác có hắn bên cạnh, thật tốt.

Qua không bao lâu, chiếc xe hướng đến một bãi đỗ xe bên bờ sông. Vương Gia Nhĩ dẫn Nghi Ân đi ra, một con đường nhỏ rợp bóng cây trước mặt, quanh co trải dài, xa xa ở cuối con đường nhỏ, có thể nhìn thấy một căn nhà mộng ảo, có rất nhiều bóng đèn nhiều màu sắc vây xung quanh, huyền ảo tựa như bước vào thế giới cổ tích.

"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bước vào hành trình vượt thời gian. Nhớ kĩ, phải nắm chặt tay của anh, nếu không, em sẽ bị lạc lối giữa con đường hầm thời gian này." Vương Gia Nhĩ nói đùa. Nắm tay Nghi Ân bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây.

Chưa đi đến bậc thềm nhỏ của căn nhà gỗ, bọn họ đã nghe bên tai truyền đến bài hát " It has to be you do " ca sĩ nổi tiếng Yesung hát, trong bóng tối như vậy, nghe bài hát này, dường như thực sự đang bước vào thập niên 80 xa xưa. Ngẩng đầu, liền lập tức nhìn thấy một chiếc máy hát cổ ngay tại cửa, tiếng hát chắc là phát ra từ đó, vẫn còn mơ hồ nghe thấy những tạp âm từ đĩa nhạc.

"Ông ngoại, chúng con tới rồi." Vương Gia Nhĩ hô lớn, bước lên bậc thềm, đón tiếp bọn họ là một ông cụ sắc mặt hồng hào, thể trạng cường tráng, mái tóc bạc trắng như sương, đôi mắt long lanh hữu thần, để lộ ra cơ trí cùng sự thăng trầm dày dạn gió sương.

Ông ngoại của Gia Nhĩ vẻ mặt tràn đầy tươi cười, ánh mắt ông nhìn Nghi Ân , nụ cười càng thêm rạng rỡ.

"Ái chà! Cậu bé này từ đâu tới đây! Trông thật nổi bật nha! Tiểu Nhĩ , con cũng không nói với ông, muốn dẫn đến một cậu bé mỹ lệ như thế nha! Chẳng lẽ là nửa đường con nhặt được?" Ông vươn tay, niềm nở như một người bạn "Cậu bé, ở đây chúng tôi cũng có một tập tục, cứ nhặt được cái gì đều thuộc về chúng tôi, sẽ không hoàn trả lại đâu nha!"

Nghi Ân trang nhã chìa tay ra trước mặt ông cụ hiền lành này cất tiếng chào"Ông ngoại, con chào ông."

"Ông ngoại, ông cũng không nên ngay từ đầu đã trêu người ta nha! Con cũng nói trước, nếu ông dọa người ta bỏ chạy, phải phụ trách đem cậu ấy trở về cho con đó." Vương Gia Nhĩ nói với ông ngoại, ngữ khí thái độ đó, giống như là với bạn thân lâu năm.

"Dọa bỏ chạy? Sao lại như vậy, gặp một cậu bé xinh đẹp như thế, ông thương yêu còn không kịp, sao lại dọa cho thằng bé bỏ chạy được chứ?" Vẻ mặt hứng thú sinh động của ông ngoại khiến Nghi Ân nhịn không được mà bật cười.

"Ông ngoại, ông gọi con là Tiểu Ân hay Ân Ân là được rồi ạ . Đừng gọi con là cậu bé, con đã không còn nhỏ nữa! Cũng đã già rồi."

"Nói bậy, trong mắt ông ngoại, con mãi mãi luôn là một cậu bé, già cái gì chứ? Trước mặt ông ngoại, con dám nói già, con có phải đang chê ông ngoại già hay không hả?"

"Đương nhiên là không phải ạ! Ông ngoại già chỗ nào? Ông ngoại vẫn còn rất trẻ mà! Đó gọi là chín chắn, một khi ra ngoài bảo đảm có thể làm mê mẩn mấy cô bé nhẹ dạ." Nghi Ân cười hì hì nói.

"Ha ha...Thằng bé này thật biết ăn nói," Ông ngoại vừa cười vừa nói, "Đến đây, đến đây, đến đây, đây là chỗ ngồi ông đặc biệt chuẩn bị cho các con, tối hôm nay không ai được phép ngồi, chỉ giữ lại cho các con đó."

Đó là một nhà hàng theo phong cách cổ điển bên bờ sông, toàn bộ ngôi nhà đều dùng gỗ thô dựng thành, những bức tranh giả cổ treo khắp bốn phía, tại cửa chính còn có một chiếc máy hát cổ, trên chiếc tủ bên cạnh, vẫn còn bày hàng loạt những đĩa hát của các ca sĩ nổi tiếng.

Ông ngoại dẫn bọn họ lên chỗ một sân thượng không hề có một người khách nào khác, trông ra xa có thể nhìn thấy ánh đèn trên những chiếc thuyền chài thấp thoáng xa xa trên mặt sông.

Trên bàn đã sớm bày rất nhiều những món ăn gia đình, tất cả đều do Ông ngoại một mình tự tay đảm nhiệm. Từ sau khi bà ngoại Gia Nhĩ qua đời, ông ngoại của hắn cứ sống đơn độc một mình như vậy. Trước đây, ông ngoại rất yêu thương bà ngoại, bởi vì bà ngoại thích ăn uống, vậy nên ông ngoại đã đặc biệt đi học nấu ăn để nấu cho bà ngoại ăn. Về sau, tay nghề nấu ăn của ông ngoại càng ngày càng khá, bọn họ liền cùng nhau mở nhà hàng này. Rất nhiều khách hàng sau khi đến ăn một lần, liền trở thành khách hàng lâu năm, chính vì vậy mà mỗi lần ðến dịp cuối tuần, nõi này ðều luôn tấp nập ngýời ra vào không dứt.

" Tiểu Ân à! Tối nay con dù sao cũng đừng khách khí, cứ ăn thỏa thích, tất cả những món này đều là đích thân ông ngoại làm, con phải tận tình thưởng thức." Ông ngoại cười ha hả nói.

"Ông ngoại! Ông cũng đã nói nhiều lắm rồi, có phải hay không nên..." Vương Gia Nhĩ nháy mắt với ông, dùng ánh mắt đó, ra hiệu ngầm.

Ông ngoại che trán, ảo não nở nụ cười " Tiểu Ân à! Là như vầy, ông ngoại có một người bạn đang ở đây, hôm nay vừa mới đến, cậu ta nói tài nghệ nấu ăn của cậu ta khá hơn ông. Ông ngoại không phục, cho nên muốn để cho cậu ta thể hiện tài năng, mời con bình phẩm, đến nếm thử tay nghề của hai chúng ta, thử xem rốt cuộc là ai khá hơn, con nghĩ thế nào hả?"

"Đương nhiên là không có vấn đề ạ" Nghi Ân đáp lời.

"Thế nhưng cậu ta...chỉ có một món sở trường, như vậy cũng không sao chứ?"

"Đương nhiên là không có vấn đề gì ạ! Bảo cậu ấy đừng có khách khí như vậy nữa."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ông sẽ bảo cậu ta bưng thức ăn ra." Dáng vẻ tươi cười của Ông ngoại rất quỷ dị, Nghi Ân nhìn thấy, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều.

"Ông ngoại anh hay thích làm ra vẻ thần bí như vậy." Vương Gia Nhĩ giải thích, nhưng nụ cười trên mặt hắn cũng rất không tự nhiên. Nói tóm lại, hai ông cháu này nhất định có vấn đề!

"Thức ăn tới!" Bước ra từ đầu bên kia lối đi, giọng nói hùng hồn của Ông ngoại truyền đến, trong tay ông bưng một cái khay đi về phía bên này, phía sau lại còn lóang thoáng có một người đi theo.

Đến khi bước lên bậc thang, lúc ánh đèn đã soi rọi cả hai người trước mặt, chiếc đũa trong tay Nghi Ân, cũng bất giác rơi xuống mặt bàn.

" Tiểu .... tiểu Ngọc!"

"Em chỉ biết làm món canh cá trích, những món khác, em đều không biết làm. Nhưng mà,  anh nếm thử xem món em làm và món anh làm có gì khác nhau?" Nghi Ngọc vẻ mặt hồng hào, ngại ngùng cười, dễ nhận thấy cậu là một người có tính cách rất hay xấu hổ.

Nghi Ân không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào, từ sau khi phát sinh một đống những chuyện to có nhỏ có, cậu liền bận rộn đến không có thời gian thăm em trai. Thế nhưng, trời biết cậu mong ngóng được gặp em trai biết bao nhiêu, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng rời khỏi em trai lâu như vậy. Nhưng mà, cậu luôn vì bản thân mình tìm cớ không đi thăm em trai, nghĩ đến tất cả những việc không nên đó, cậu lập tức khổ sở đến rơi nước mắt.

" Tiểu Ngọc , anh xin lỗi em, lâu như vậy không hề đến thăm em." Nghi Ân nhào vào lòng cô em gái , òa khóc tựa như một đứa bé ba tuổi. Cô nhìn thấy anh trai khóc, cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Nghi Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng Nghi Ân nói "Em biết anh bề bộn nhiều việc, đều là vì chi phí phẫu thuật của em, em cũng không để ý mà! Chờ thân thể em khỏe lại, em có thể ở cùng với anh ."

"Hiện tại thân thể em thế nào hử? Có khá hơn chút nào không?"

"Dạ, khá hơn nhiều rồi. Không bao lâu nữa sẽ có thể bình phục hoàn toàn."

Nghi Ân ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tươi cười ngân ngấn nước mắt của Nghi Ngọc, mọi chuyện lo âu trong lòng đều tan biến hết.

Là ai đem Tiểu Ngọc đưa đến đây chứ? Nhất định là Gia Nhĩ chứ không ai khác, chỉ có hắn, mới biết được sự xuất hiện của Henry có thể bù đắp được vết thương xuất hiện trong tâm hồn cậu.

"Cảm ơn anh, Gia Nhĩ , anh làm như vậy, thực sự khiến cho em hết sức bất ngờ." Nghi Ân nói.

"Không có gì. Chỉ cần em vui vẻ, thì cái gì cũng tốt." Vương Gia Nhĩ vươn tay ôm cậu vào lòng, tuy rằng Tiểu Ngọc là em gái của cậu, nhưng thấy anh của mình bị người đàn ông khác ôm vào lòng, hắn cũng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, được rồi, nhà hàng của của ông chính là luôn mang đến sự vui sướng cho người ta! Bất kì ai cũng không được phép khóc trong quán của ông, trừ phi là thức ăn do ông nấu quá khó ăn." Ông ngoại ra lệnh cấm khóc với hai anh em đang rơi nước mắt.

Mọi người vừa nghe thấy thì tất cả đều vui vẻ lên.

Từ đầu đến cuối, Vương Gia Nhĩ không hề nói thêm một câu nào nữa, mà chỉ lẳng lặng nhìn kết quả của sự an bài tỉ mỉ của hắn. Hắn không hề tranh công, khoe khoang bản lĩnh của mình. Hắn muốn để Nghi Ân tự mình nhận thức, tất cả những việc hắn làm, đều chỉ mong cậu vui vẻ, cho cậu hạnh phúc.

Canh cá trích thơm phức, lại xuất hiện trước mặt Nghi Ân lần nữa, khiến cho cậu nghĩ tới những ngày cùng em gái sống dựa vào nhau trước đây.

Có thể ăn thức ăn em trai làm, là điều cậu không dám tưởng tượng ra. Uống chén canh cá, trong lòng Nghi Ân chan chứa vui mừng, những người quây quần bên cạnh cậu, đều là những người cậu quý mến nhất. Trong giờ phút này, thế giới của cậu một lần nữa lại bắt đầu rạng rỡ sắc màu, có thể cùng lúc ôm cả tình yêu và tình thân vào lòng, khiến cậu vui sướng đến rơi nước mắt.

" Tiểu Ân , con làm sao vậy? Có phải là mấy món ăn ông ngoại nấu dở tệ hay không? Hay là cá hầm chưa đủ nhừ, không phải hóc xương cá đấy chứ ?" Ông ngoại thấy Nghi Ân lại muốn khóc, vội vàng hỏi.

Nghi Ân vội vàng khoát khoát tay nói "Con không sao đâu, ông ngoại. Con chỉ là quá cao hứng!" Lúc này Ông ngoại mới thở dài một hơi.

" Ân Ân, anh có một ý kiến, không biết em có đồng ý hay không?" Vương Gia Nhĩ buông đũa, thái độ dè dặt nói.

"Được, anh nói đi." Nghi Ân chăm chú lắng nghe.

"Anh, anh nghĩ, thà để Tiểu Ngọc một mình ở phía Nam dưỡng bệnh, không bằng để em ấy dọn đến đây ở với ông ngoại, ở đây ông ngoại sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, bọn họ ở đây có người bầu bạn, cũng không cô đơn. Sau này, em muốn đến thăm Tiểu Ngọc cũng tiện." Vương Gia Nhĩ nói một mạch như vậy, trước đó cũng chưa hề nhận được sự đồng ý cuả hai người được nhắc đến, đơn giản chỉ là một chút cao hứng mà khởi xứng.

Ông ngoại lập tức tươi cười rạng rỡi, hết sức vui mừng, vỗ vào đùi một cái "Tốt , đó đúng là một sáng kiến hay, người già vốn nên có một người bạn. Mấy năm nay, ông đều sống cô đơn một mình quá lâu, ý kiến của Gia Nhĩ rất hay, ông ngoại tán thành cả hai tay. Cô bé Tiểu Ngọc này, rất láu lỉnh, ông rất thích, nhưng mà, cũng không biết, cô bé có nguyện ý đến bầu bạn cùng ông già này hay không chứ?"

" Tiểu Ngọc đương nhiên sẵn lòng, ông ngoại, con cũng rất thích ông ạ " Tiểu Ngọc vội nói.

"Vậy Ân Ân , quan điểm của em thế nào?" Vương Gia Nhĩ xem cả hai đương sự kia đều đồng ý, thì xoay người lại hỏi Nghi Ân ..

" Em ... em đương nhiên không có ý kiến. Nhưng mà, thân thể Tiểu Ngọc còn chưa thực hổi phục, ở đây, liệu có đem lại thêm phiền phức cho ông ngoại không hả?" Nghi Ân có điểm do dự nói.

"Sẽ không đâu anh . Em bình phục được rất nhiều rồi, không tin anh xem." Tiểu Ngọc vội vàng bảo đảm, bày ra tư thế ta đây mũm mĩm khỏe mạnh .

Ha ha ... điệu bộ của Tiểu Ngọc khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.

"Được rồi, được rồi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cứ quyết định như vậy. Bây giờ, chúng ta ăn cơm trước đã, thức ăn nguội bây giờ. Đợi lát nữa ăn xong, vẫn còn thời gian chậm rãi nói chuyện." Vương Gia Nhĩ ở bên cạnh dàn xếp.

Cơm tối xong, hai nhóm lập tức được phân ra.

Ông ngoại cuả Vương Gia Nhĩ dẫn Tiểu Ngọc đi xem phòng, xem có còn cần gì đó không.

Còn Nghi Ân cùng Gia Nhĩ thì lại ngồi trên một chiếc xích đu Ông ngoại tự chế ở trong vườn, nghe tiếng hát xa xưa truyền đến từ trong nhà. Thoáng chốc, họ dường như đã trở lại những thập niên xa xưa kia.

Nghi Ân tựa vào người Vương Gia Nhĩ , đong đưa chiếc bàn đu bên dưới, khuôn mặt tươi tắn đã lâu không thấy cũng lộ ra dưới ánh trăng, dưới sự vuốt ve khẽ khàng của làn gió đêm, khiến cậu không nén được nụ cười.

"Tâm tình có phải tốt hơn rất nhiều rồi hay không?" Hắn hỏi, tựa cằm vào mái tóc cậu, hít hà mùi hương nhàn nhạt.

" Ừ " Nghi Ân gật đầu, cậu rất thỏa mãn, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

"Vậy... Có càng thêm yêu anh hơn chút nào không?" Vương Gia Nhĩ lợi dụng cơ hội giành công.

Nghi Ân thoáng suy nghĩ một chút "Dường như có"

"Chỉ mới dường như là có, một chút như vậy thôi à? Anh làm tất cả mọi việc, chẳng phải là quá thiệt thòi sao? Không được không được, vẫn chưa đủ, em nhất định phải hồi đáp một lần." Hắn chơi xấu nói, hắn nghĩ nhất định phải là thứ gì đó vô cùng có giá trị mới phải.

"Vậy anh còn muốn em làm thế nào?" Nghi Ân ngẩng mặt lên hỏi.

"Vậy đừng dùng lời nói, dùng hành động để biểu thị đi, cũng được?" Vương Gia Nhĩ chỉ chỉ vào miệng mình, muốn Nghi Ân chủ động.

"Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài ôi chao, sẽ có người nhìn thấy." Nghi Ân nhắc nhở.

Vương Gia Nhĩ ủ rũ cúi đầu.

" Ân Ân, em xem, bên kia hình như có đĩa bay kìa!" Vương Gia Nhĩ đột nhiên kích động chỉ vào phía sau cậu nói.

"Ở đâu?" Nghi Ân quay đầu đi, nhưng lại chẳng có gì nên rất nhanh lại quay lại, cậu đưa mắt len lén dùng ánh sáng nhập nhòe ngắm nhìn hắn, phát hiện hắn đang bĩu môi, chuẩn bị giăng bẫy để cho cậu nhảy vào "Lại là chiêu này?" Cậu trong lòng nghĩ thầm, bỏ qua thì có được hay không.

Bị Ân Ân phát hiện, Vương Gia Nhĩ rất thất vọng, không thành công lấy được lời khen ngợi. Nhưng, nhìn cậu nhướng môi lên, trong lòng hắn cũng thư thái một chút. Nhận ra áng mây đen trong lòng cậu đã từ từ biến mất, sự hao tâm tổn sức của hắn cũng không có uổng phí.

Cậu nghiêng người dựa vào hắn, chiếc xích đu nhẹ nhàng đong đưa, cậu để cả người dựa cả vào trong lòng Vương Gia Nhĩ , mi mắt bắt đầu bất giác rũ xuống.

Hơn hai tuần nay, cậu chưa từng ngủ một giấc yên lành, cũng không hề ăn được một bữa cơm no, cuộc sống bị khuấy đảo rối tinh rối mù. Gia Nhĩ còn phải bận rộn với công việc, cậu không dám mang tới phiền nhiễu cho hắn, nên vẫn luôn dối gạt không nói với hắn. Nếu không phải hắn tự mình nhìn ra cậu càng ngày càng tiều tụy, biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, nên mới mang cậu đến chỗ ông ngoại thử xem sao, lại thêm sự xuất hiện của Tiểu Ngọc , mới cải biến triệt để tâm tình của cậu.  khiến cho tâm tình cậu trở lại quỹ đạo.

" Ân Ân , anh yêu em. Bây giờ, anh rốt cuộc cũng thừa nhận, anh đã yêu em, có em ở bên cạnh anh, mỗi ngày anh đều cảm thấy rất phong phú." Vương Gia Nhĩ nghiêm túc nói, đó toàn bộ là những lời tâm huyết của hắn nha!

Thế nhưng, đợi cả buổi, cũng không thấy Nghi Ân có phản ứng, chỉ truyền đến chuỗi tiếng ngáy khe khẽ.

Cậu đang ngủ.

Tốt, có thể ngủ được dù sao cũng tốt hơn so với mất ngủ, hắn mỉm cười nhìn cậu . Mấy ngày nay, biết cậu thường hay mất ngủ, bản thân mình cũng suốt ruột trong lòng, nhưng cũng không có cách nào. Nhìn cậu lúc này ngủ thiếp đi nhanh như vậy, hẳn là đã thật sự thả lỏng.

Hắn cẩn thận bế cậu lên, mang cậu đến chỗ ngôi nhà gỗ nhỏ dành cho khách.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thuần khiết của cậu, thoạt nhìn giống như một thiên sứ vô tội rơi vào nhân gian . Hắn cười đến hài lòng.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Nghi Ân , nhìn gương mặt say ngủ không hề phòng bị của cậu, hắn thỏa mãn cười.

Nhẹ nhàng đứng dậy, Vương Gia Nhĩ cười vui sướng, hắn muốn mang tiết mục ngày mai thông đồng với ông ngoại và cả Tiểu Ngọc cho tốt trước, lại còn tặng cho Ân Ân một món quà khó quên nữa.

#Au : Trong vòng 5 chap tới sẽ có chuyện :(( haizz
Cơ mà Gia Nhĩ đã thừa nhận yêu Nghi Ân nhưng ai dè Nghi Ân ngủ nên không nghe được cái gì hết mới cay T.T


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top