Chap 36
#Au : ATSM quá nhỉ mọi người ^^ nghĩ gì Gia Nhĩ cầu hôn Ân Ân sớm vậy hả ?
-------------------------------------------
"Nghe nói đây là nhà hàng nổi tiếng nhất đảo Bali, wow, Tổng giám đốc thực sự là hào phóng, mời chúng ta đến đây."
"Thực sự nổi tiếng như vậy sao? Nhưng mình nghĩ cũng chẳng có gì đặc sắc mà, hơn nữa hình như hơi nhỏ một chút á."
"Nơi này không lớn lắm, nhưng bạn không biết đâu, tất cả dân bản xứ ở đảo Bali đều rất nhiệt liệt đề cử nhà hàng này đó! Nơi này có những món ăn Indonesia rất đặc trưng, hơn nữa, không khí ở đây cũng tốt lắm! Các thiết bị lắp đặt cũng đều được bài trí theo Phong cách chủ đạo là Phật giáo, Phong cách cũng rất tao nhã, trong phòng còn có cả âm nhạc khiến người ta có thể trầm tĩnh lại..."
Hai đồng nghiệp bên cạnh còn đang tiếp tục tám chuyện, nhưng Nghi Ân lại không có tâm tư tiếp tục nghe, toàn bộ tâm trí nghĩ đến tối nay Vương Gia Nhĩ rốt cuộc sẽ cho mình niềm vui bất ngờ gì?
Mọi người ổn định chỗ ngồi, mười mấy người ngồi vây quanh cùng một chỗ, mang hai cái bàn ghép lại với nhau, vừa đủ.
Vương Gia Nhĩ ngồi bên cạnh Nghi Ân "Mọi người nâng ly đi, hy vọng quảng cáo của chúng ta có thể thành công, điện thoại di động có thể bán đắt hàng, cạn ly."
"Cạn ly, cố gắng lên." Những tiếng côm cốp lách cách lúc tất cả mọi người uống cạn ly rượu thứ nhất, sau đó, người tán dóc thì tán dóc, uống rượu thì uống rượu, dùng thức ăn thì dùng thức ăn, nghe hát thì nghe hát.
Đợi đến sau khi mọi người đã ăn uống no đủ, nhìn sắc trời còn sớm, thì có người đề nghị chơi trò chơi. Nói thật làm thật, đều là một đám thanh niên, nên tất cả mọi người đều cực lực hưởng ứng. Chai bia quay tròn ở chính giữa, nếu như miệng chai bia quay về phía người nào, người đó sẽ phải chọn nói thật hoặc làm thật, nói thật chính là trả lời một câu hỏi mà mọi người đưa ra, hơn nữa không được phép nói dối, mà làm thật kỳ thực cũng chẳng phải mạo hiểm gì, chỉ là uống rượu, mỗi người một cốc, nhưng là rượu "đặc chế" nha!
"Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu trò chơi đi." Đạo diễn lớn tiếng nói, anh ta là người tổ chức trò chơi này.
Khi anh ta bắt đầu quay chai bia trong tay thì, tất cả mọi người đều nhìn nó quay chằm chằm, vài người mong đợi, một số người thì chẳng hề để ý đến, có một số người lại không hy vọng quay trúng mình.
"Ngừng, ngừng....Là Tony (người của đoàn làm phim), đến đây đến đây, chọn cái gì đây?"
Bên cạnh có người trêu đùa chọn nói thật, có người nói chọn làm thật đi, Nghi ân ở bên cạnh cũng cất tiếng trêu, nhấm nháp thức ăn trên bàn, không tiếp tục suy nghĩ tới niềm vui bất ngờ đã làm cậu phiền lòng cả đêm.
"Đến đây, Tony, đây là rượu chúng tôi pha chế riêng cho cậu, mau uống đi!"
Nghi Ân quay đầu lại nhìn rượu bọn họ pha, thật đúng là ác, bia, rượu đỏ lại còn có rượu của đảo Bali toàn bộ đều cùng pha với nhau thành, . Nghi Ân âm thầm sáng suốt ra quyết định, nếu như lát nữa quay trúng cậu, cậu nhất định không chọn uống loại rượu như vậy.
"Ngừng, ngừng, quay trúng Nghi Ân rồi, cậu đang suy nghĩ tâm sự gì hả, quay trúng cậu rồi, chọn đi, muốn uống hay là muốn nói?"
"Tôi không uống rượu." Nghi Ân buột miệng.
"Tốt lắm, chúng tôi sẽ hỏi một câu hỏi, việc này....Việc này chúng tôi sẽ cẩn thận ngẫm lại câu hỏi gì đây?" Tony bởi vì đã bị bắt phạt một hồi, cho nên muốn báo thù, nên càng hăng hái hơn.
"Cậu có thích một người đúng không?" Lần này là Ngọc Trân đặt câu hỏi, cô ta nhìn Nghi Ân một chút, lại nhìn Vương Gia Nhĩ một chút.
"A" Nghi Ân xấu hổ, tưởng rằng cô ta sẽ hỏi cậu câu hỏi khác chứ, sao lại là về vấn đề này, suy nghĩ rồi, Nghi Ân hồi đáp "Có" Khuôn mặt lại càng hồng thêm.
"Được rồi, được rồi, thắc mắc đã hỏi xong rồi, tiếp tục, tiếp tục."
"A, lần này là đạo diễn, anh chọn cái gì?"
"Nói thật là được rồi."
"Vậy mối tình đầu của anh là lúc bao nhiêu tuổi hả?" Mọi người hiếu kỳ hỏi, cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có, mọi người đúng thực là rất cảm thấy hứng thú với đạo diễn, thực là ngu ngốc nếu không biết tận dụng nha...!
"Ha ha, chuyện đó, chuyện đó là chuyện lúc tôi còn đi học!"
"Oa! Đạo diễn, anh xấu hổ à!" Mọi người lại bắt đầu trêu đùa. Tiếp tục quay.
"Lần này là....Tổng giám đốc...wow. Tổng giám đốc, anh chọn uống rượu hay....."
Vương Gia Nhĩ mỉm cười nhìn mọi người, tâm tình hôm nay của hắn cũng không tệ lắm, vậy chọn nói thật là được rồi "Trả lời câu hỏi cũng được."
"Được, câu hỏi đó là...."
"Anh còn nhớ cô ta sao?" Không đợi người kia nói dứt lời, Ngọc Trân đã rất nhanh đặt ra câu hỏi, cô ta ngồi đối diện với Vương Gia Nhĩ , nhìn hắn nói ra câu hỏi như vậy. Kỳ thực những người đang ngồi đều nghe không hiểu cô ta hỏi về ai, thế nhưng chỉ cần hắn bối rối, Nghi Ân cũng đã có thể hiểu, hơn nữa cậu cũng muốn biết đáp án này.
Nghi Ân ngẩng đầu nhìn Ngọc Trân "cô ta" mà cô ấy nói, là người con gái kia sao? Ngọc Trân làm sao biết được? Lập tức gắt gao nhìn Vương Gia Nhĩ chằm chằm, vấn đề này cậu cũng rất muốn biết đáp án.
Vương Gia Nghĩ vẫn nhìn thẳng vào Ngọc Trân , mỉm cười, nhưng ánh mắt rất phức tạp, không ai biết bên trong dáng vẻ tươi cười rốt cuộc ẩn giấu điều gì. Sau đó hắn lại bắt đầu tìm thuốc lá, chậm rãi châm một điếu, chính vào lúc mọi người cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi quái lạ này, hắn nói với âm lượng tất cả mọi người đều có thể nghe được "Còn nhớ rõ." Đốt điếu thuốc lá, hắn hít một hơi mạnh. Đương nhiên vẫn còn nhớ, sau khi hắn đã bị tổn thương như vậy, hắn sao có thể quên được!
Đáp án này, hắn không nói Nghi Ân cũng đoán được, nếu như thực sự đã yêu sao có thể nói quên là quên, sau đó cậu nhìn trực diện Ngọc Trân , cô ta rất hiểu rõ về Vương Gia Nhĩ , mới hỏi câu hỏi về người con gái đó, quan hệ của bọn họ hẳn là cũng không bình thường đi. Trong đáy lòng có một chút phiền muộn.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi, lần này là.... Nghi Ân , lại là cậu đó, đây là đã lần thứ hai quay trúng cậu tối nay, xem ra vận số tối nay của cậu rất khá nha. Đến đây, chọn đi."
Nghi Ân nhìn ly rượu trên bàn kia, màu sắc khó coi như vậy, không biết uống vào sẽ có mùi vị thế nào, thế nhưng cậu không muốn trả lời vấn đề này nữa.
"Tôi uống." Sau đó cậu đứng dậy cầm lấy ly rượu nhìn không ra màu sắc gì, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn cậu, dường như sự lựa chọn của cậu nằm ngoài dự định của mọi người.
Ngay lúc Nghi Ân chuẩn bị uống ly thứ nhất, "Tôi thay cậu ấy uống." Vương Gia Nhĩ dập tắt điếu thuốc, mạnh mẽ đoạt lấy ly rượu từ trên tay Nghi Ân , một ngụm uống cạn.
"Việc này...việc này, nếu là Tổng giám đốc muốn giúp, vậy để Tổng giám đốc uống đi!" Đạo diễn nói.
Nghi Ân nhìn Vương Gia Nhĩ ngửa đầu uống thứ rượu không biết tên trong ly, Nghi Ân đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, ai lại không có một quá khứ chứ! Vương Gia Nhĩ chưa từng quên đi quá khứ, điều đó chứng minh hắn là một người chung tình nha! Cậu an ủi chính mình như vậy.
Cứ tiếp tục như vậy, kế tiếp bất luận là quay trúng Nghi Ân hay Vương Gia Nhĩ, hắn luôn luôn chọn uống rượu, sau đó gần như đã uống hết rượu trên bàn. Dường như câu hỏi lúc nãy của Ngọc Trân khiến hắn dè chừng, chính vì vậy hắn thà uống rượu còn hơn trả lời câu hỏi.
Trong lòng Nghi Ân có chút khó chịu, hắn rõ ràng đang muốn mượn rượu tiêu sầu mà! Thực sự đau lòng như vậy sao? Lẽ nào trải qua một thời gian dài như vậy cũng không giúp hắn nguôi ngoai đi chút nào sao, lẽ nào hắn vẫn còn yêu cô ấy sao?
Tuy nói rằng tửu lượng của Vương Gia Nhĩ đúng là rất tốt, nhưng loại rượu hỗn hợp này khiến hắn có chút không chịu nổi, sau khi đã uống nhiều rượu như vậy, hiện tại hắn vẫn là phải chạy vào nôn trong toilet. Sau khi nôn xong, dùng nước lạnh lau mặt, thư thái hơn rất nhiều, sau đó, ngây ngẩn nhìn chính mình trong gương.
Vương Gia Nhĩ ra khỏi toilet, nhìn thấy Ngọc Trân đứng ở cửa, dựa vào tường, hẳn là đang chờ hắn đi ra
"Nôn xong rồi, thoải mái rồi chứ, anh hà cớ gì phải làm mình ra nông nỗi này?" Ngọc Trân nói.
"Em ở đây chờ anh? Cái gì mà gọi là hà tất, mọi người vui vẻ, cho nên...." Vương Gia Nhĩ còn chưa nói dứt câu, đã bị Ngọc Trân ngắt lời.
"Đừng tưởng rằng em cũng giống như những người khác, cái gì cũng không biết, lại tưởng rằng chính anh nói anh vẫn chưa quên, vẫn chưa quên hay là không muốn quên, giữ mãi đoạn hồi ức về cô ta trong lòng sao. Nếu anh hận cô ta, vậy phải để chính mình sống thật tốt, tốt hơn so với cô ta, như vậy rốt cuộc mới có thể trả thù cô ta, để cô ta biết năm đó mình đã sai lầm! Khiến bản thân mình thảm hại như thế này, kết quả chỉ làm tổn thương chính mình và những người yêu thương của mình, về phần Phi Phi , cô ta cũng sẽ không quan tâm, cô ta thậm chí có lẽ còn vui mừng trước đây không ở cùng với anh. Vì vậy hà cớ gì phải khiến bản thân mình cô độc như vậy, đáng thương như vậy, như vậy tuyệt đối không giống Vương Gia Nhĩ ..." Ngọc Trân khuyên nhủ.
"Được rồi, đừng nói tiếp nữa, đừng nói như em rất hiểu anh nữa, kỳ thực em cái gì cũng đều không biết." Vương Gia Nhĩ phẫn nộ ngắt lời Ngọc Trân .
Tiếp đó, Vương Gia Nhĩ bước tới trước mặt Ngọc Trân, sau đó tì trán vào trán của cô ta, cứ như vậy, bọn họ vô cùng gần gũi, "Đừng nói như em hiểu rất rõ về anh, vậy em cảm thấy phải thế nào mới giống anh? Có phải như vậy hay không?" Hắn mỉm cười, dùng tay vuốt ve khuôn mặt Ngọc Trân "Anh tuyệt đối không cô đơn, cũng sẽ không bao giờ cô đơn." Nói xong, hắn chậm rãi liêu xiêu quay trở về bàn của bọn họ.
Lúc mọi người đang chơi đùa vui vẻ, đột nhiên toàn bộ đèn phụt tắt, tiếng nhạc cũng ngưng lại, ngay lúc mọi người tưởng rằng cúp điện, tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa, bài hát vang lên lúc này đây chính là bài hát chúc mừng sinh nhật.
Tất cả ánh đèn đánh vào trên người Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ đi về phía cậu, phía sau có một nhân viên phục vụ bưng bánh gato bước tới, ngừng lại bên cạnh Nghi Ân .
Vương Gia Nhĩ kéo Nghi Ân lại, giữa tiếng nhạc, mang bánh gato đến trước mặt cậu, ôn nhu nhìn cậu " Ân Ân, sinh nhật vui vẻ."
Lúc này mọi người dưới sự điều khiển của đạo diễn vây quanh bên cạnh Nghi Ân, hát bài hát mừng sinh nhật, vỗ tay. Ai ai cũng bất ngờ với sự sắp đặt này, ai cũng không biết, mà những việc này đều là Vương Gia Nhĩ sắp đặt.
Trước đó, mới biết hôm nay là sinh nhật cậu , hắn liền sắp đặt những việc này vì muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ. Tuy rằng trò chơi vừa nãy, uống rượu đều nằm ngoài kế hoạch của hắn, nhưng những việc này đều là vì cậu mà sắp đặt.
" Ân Ân , sinh nhật vui vẻ nha." Đạo diễn đại diện cho mọi người bước đến bên cạnh Nghi Ân nói.
" Ân Ân , chúc sinh nhật vui vẻ nha! Chúng tôi đều là đến lúc nhận được thông báo của Tổng giám đốc, mới biết hôm nay là ngày sinh nhật cậu, nhưng bởi vì gấp gáp, tất cả mọi người không có chuẩn bị quà tặng, cậu sẽ không để bụng chứ?"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không có quà tặng, cậu đừng để bụng nha!" Mọi người đồng thanh nói.
Nghi Ân nghe mọi người nói như vậy, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chưa từng có người tổ chức sinh nhật cho cậu, lúc cha mẹ còn sống, cũng chưa, đến sau khi cha mẹ qua đời, lại phải chăm sóc tiểu Ngọc , không có thời gian chú ý đến bản thân mình, cậu căn bản cũng đã quên mất ngày sinh của mình. Vậy mà, Vương Gia Nhĩ lại nhớ rõ, thì ra đây là niềm vui bất ngờ mà hắn nói à! Sự bất ngờ cũng có, vui sướng cũng có, mà càng nhiều hơn, là sự cảm động, là thành ý của hắn .
Hiện tại, cậu cảm thấy Vương Gia Nhĩ như vậy rất đáng yêu. An bài tất cả như vậy, cho cậu một niềm vui bất ngờ, giúp cậu chúc mừng sinh nhật, cậu thích cảm giác như vậy. Cậu cảm nhận được sự biến đổi chậm rãi của Vương Gia Nhĩ , từ một người đàn ông lãnh khốc lúc ban đầu dần dần trở nên ôn nhu, săn sóc, mà tất cả những sự biến đổi này, đều bởi vì mình, hắn như vậy khiến Nghi Ân vô cùng cảm động.
Tuy rằng trò chơi lúc đầu khiến cậu có chút không thoải mái, nhưng hiện tại điều gì cũng không đáng quan tâm nữa, điều gì cũng không đáng để nghĩ nữa, ngay lúc này đây, cậu đã xác định, nhận ra được, Vương Gia Nghĩ rất quan tâm đến cậu. Cái gì phải tới luôn luôn sẽ tới, lúc này đây, cậu muốn dũng cảm dùng phương thức của mình đứng bên cạnh hắn, tuy rằng trong lòng hắn có thể vẫn chưa quên cô ta, nhưng trong ngực hắn có một nơi nhất định thuộc về cậu, như vậy là đủ rồi, cậu không có khả năng xóa bỏ quá khứ, chỉ có thể cho hắn một tương lai tốt đẹp....Cậu nở nụ cười rạng rỡ nhất, nép mình trong lòng Gia Nhĩ , tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Mọi người cùng nhau ăn hết bánh gato, lại náo loạn một trận đã đời, thì chuẩn bị đến Spa thoải mái hưởng thụ một chút. Song, đêm nay Vương Gia Nhĩ quả thực đã uống hơi nhiều, lúc bước đi đều loạng choạng, chính vì vậy mà trước tiên Nghi N dìu hắn quay về khách sạn.
Nghi Ân dìu Vương Gia Nhĩ vào phòng, tuy rằng bước đi của hắn chẳng phải là rất ổn, nhưng ý thức của hắn lại hoàn toàn minh mẫn.
"Anh cẩn thận đó, em phải đóng cửa, anh chờ một chút." Nghi Ân để Vương Gia Nhĩ dựa vào tường, một tay đỡ, một tay vươn ra đóng cửa.
"Đến đây, chúng ta đi vào thôi, để em bật đèn trước."
"Đừng bật đèn. Ân Ân, sinh nhật vui vẻ." Vương Gia Nhĩ cúi người hôn lên môi của cậu, sau đó, mang cậu di chuyển vào phòng, bước đến trước cửa sổ sát đất đối diện với biển rộng, hắn vặn mở chiếc đèn đặt dưới đất ở bên cạnh, sau đó ngừng động tác.
Nghi Ân lẳng lặng nhìn Vương Gia Nhĩ , sau đó cậu nhìn thấy trang trí của căn phòng. Trước bệ cửa sổ có một vòng nho nhỏ những ngọn nến, rải trên mặt đất xếp thành một hình trái tim, ở giữa có một bó hoa hồng đỏ rực, bên cạnh hoa hồng có một hộp nhung nhỏ hình trái tim, mà ở phía sau những ngọn nến, lại bày một cái bánh gato hình trái tim. Trên trần căn phòng, cũng lơ lửng đầy những quả bóng bay hình trái tim màu hồng nhạt. Dưới ánh đèn cam mờ ảo, những trái tim này cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, tạo thành một thế giới cổ tích mộng ảo.
"Như thế này có phải rất giống thế giới cổ tích không?" Vương Gia Nghu mỉm cười nhìn cậu,p "Anh nhớ rõ em đã nói, em rất thích truyện cổ tích, cho nên anh chuẩn bị cho em một bàn tiệc sinh nhật như trong truyện cổ tích." Sau đó cầm lấy hộp gấm trên bàn, "Đây là quà sinh nhật, mở ra xem, em có thích hay không?"
Nghi Ân mở hộp gấm, bên trong là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây móc vào bên dưới cũng là hình trái tim, mặt trên còn viết "I LOVE YOU"
"Dây chuyền này thật xinh đẹp, em rất thích...Hơn nưã, sinh nhật năm nay, rất có ý nghiã...Cám ơn anh... Gia Nhĩ, trước đây, chưa từng có người làm sinh nhật cho em, em thật sự rất hạnh phúc! Anh làm em muốn khóc rồi!" Nghi Ân nói, mắt ươn ướt.
"Đừng khóc mà! Tình yêu cuả anh, hôm nay, anh muốn em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này, lại đây, anh giúp em đeo dây chuyền vào" Vương Gia Nhĩ đi tới phiá sau Nghi Ân, giúp cậu đeo dây chuyền, rồi từ phía sau hôn lên tai cậu, gáy cậu, đến xương quai xanh...
Hắn ôm lấy cậu , nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường mềm mại, tiếp tục hôn cậu, ngẩng đầu lên nhìn một rừng bong bóng hình trái tim đều là màu hồng trên trần căn phòng, giống hệt tâm trạng cậu lúc này, cậu nhiệt tình đáp lại hắn, trái tim cuả mình như bị lạc đường...
"Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh, có được hay không?"
Nghi Ân cố sức gật đầu, đưa tay gắng ôm lấy Vương Gia Nhĩ. , sau đó hai người liền cùng nhau bước vào thế giới hừng hực lưả nóng đầy nồng nhiệt và say mê.
Hắn nằm bên cạnh cậu, "Anh không muốn là một nguời sống cô đơn, em đừng rời xa anh..."
Cậu quay đầu lại nhìnhắn bên cạnh, hắn vưà tiến vào mộng đẹp vưà lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve những góc cạnh trên gương mặt hắn, " Gia Nhĩ , anh rất cô đơn sao, tim rất đau phải không? Bởi vì cô ấy làm tổn thương anh, yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi anh, nhất định sẽ không!" Nghi Ân nói như thề.
Đến ngày thứ hai, mọi người đều cùng nhau lập thành từng nhóm đi ra ngoài chơi, bởi vì còn có thể ở lại du ngoạn thêm hai ngaỳ, nên moị người đều rất hưng phấn.
Trong ánh nắng sớm mai, Nghi Ân từ trong lòng Vương Gia Nhĩu giật mình tỉnh lại, nhìn gương mặt vẫn bình yên say ngủ của người bên cạnh, trong lòng tràn đầy một cảm giác hạnh phúc. Vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, chẳng biết nghĩ tới cái gì, mà lại bật cười khúc khích.
Đột nhiên, tay bị Vương Gia Nhĩ bắt lấy, hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy ngón tay cuả Nghi Ân "Xem ta bắt được cái gì đây, một tiểu tặc xinh đẹp à , sáng sớm em không ngủ, laị quấy rầy anh làm gì? Còn cười nữa, có cái gì buồn cười chứ?" Hắn giọng khàn khàn hỏi.
"Em không có" Nghi Ân chối.
Một tia gian ác ánh lên trong mắt Vương Gia Nhĩ "Em còn không chiụ nhận hả? Vậy để xem anh thế nào trừng phạt em." Hắn xấu xa nói. Bàn tay to bất ngờ hướng về phiá ngực Nghi Ân mà cù, cậu khanh khách cười, vặn vẹo thân thể hết sang trái rồi sang phải, cười đến cả mặt đỏ bừng, tóc rơi tán loạn trên gối trắng.
"Được rồi, được rồi, em thua rồi, ngừng lại đi, em nói là được mà." Nghi Ân cười xin tha, nhưng vẫn còn chưa thể ngừng cười, lại còn thở hổn hển. "Em chỉ là muốn thực hiện một mong muốn trước đây cuả mình thôi!"
"Mong muốn?" Vương Gia Nhĩ dùng cằm vuốt ve lấy đỉnh đầu cuả cậu hỏi.
"Chính là, chính là có thể cùng người mình yêu tỉnh dậy vào sáng sớm, sau đó lại cùng nhau cười đuà trên giường." Nghi  xấu hổ nói.
Vương Gia Nhĩ sau khi nghe Nghi Ân nói xong, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, dừng lại ở đôi mắt sâu xinh đẹp cuả cậu , bật dậy như bị kích động, hai tay ôm chặt lấy cậu, ôn nhu mà bức bách dùng môi che phủ lấy đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia. Hắn không có cách nào nói ra khỏi cưả miệng, cậu chính là khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn .
~~~~ Tối nay thêm 1 chap được không ^^~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top