Chap 18

- H cũng bình thường thôi đấy :)))) đọc vui vẻ ^^~
---------------------
"Lão đại dẫn đầu tập đoàn điện tử khoa học kỹ thuật Kim Bất Hoán, đêm hôm qua đã nhập viện vì tai nạn giao thông, theo đánh giá bước đầu, giám định nguyên nhân xảy ra tai nạn là do hệ thống phanh xe gặp sự cố"

Trong lúc Nghi Ân đang bị công kích nặng nề vì chi phí giải phẫu của Tiểu Ngọc thì lại vô tình thấy được tin tức này, cậu kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, đúng là do Vương Gia Nhĩ làm sao? Bởi ngày hôm qua Kim Bất Hoán đối xử với cậu như vậy, cho nên hắn mới tìm người làm ra chuyện này? Có phải như vậy không?

Bây giờ chỉ còn duy nhất một biện pháp cuối cùng, chính là phải tìm Vương Gia Nhĩ , dù rằng Nghi Ân không hề muốn để cho Vương Gia Nhĩ hiểu lầm mình đúng là cái loại chỉ biết đến lợi ích riêng của bản thân, loại người chỉ biết tham tài, hám của, nhưng vì Tiểu Ngọc , cậu không còn cách nào khác.

Vương Gia Nhĩ ngồi sau bàn làm việc, nhìn người đang đứng trước mặt, lộ ra nụ cười mỉa mai, châm chọc, cậu ta tuy ngoài miệng nói toàn những lời chính nghĩa, nhưng trên thực tế trong lòng cũng đã dao động vì tiền mà bán đi thân mình.

" Là anh sao? Chuyện tai nạn của Kim Bất Hoán chính là do anh làm phải không? Bằng không sao mọi chuyện lại xảy ra sạo lại khéo đến như vậy?" Nghi Ân nhìn người đàn ông trước mắt mở miệng nói. Cậu còn có thể ảo tưởng là bởi vì yêu cậu cho nên hắn mới có thể gây ra chuyện đó cho Kim Bất Hoán sao?

" Chuyện đó em không cần phải biết, em chỉ cần nói cho tôi biết, em có muốn làm tình nhân của tôi hay không là tốt rồi!" Vương Gia Nhĩ lạnh lung mở miệng nói " Tin tôi đi, khi làm tình nhân của tôi, bất luận thế nào đối với em mà nói cũng không có tổn thất, trái lại còn có thể khiến em nhanh chóng có được tiền tài, đây chẳng phải là ý muốn của em sao?" Trong đáy mắt lóe lên sự giễu cợt.

Khuôn mặt Nghi Ân nhất thời trắng bệt, cậu gắt gao cắn chặt môi mình, cố gắng kiềm chế sự đau lòng của bản thân " Vương Gia Nhĩ , anh quả nhiên cứ xem tôi như vậy sao?"

"Thế nào? Tôi nói có gì không đúng sao?" Con ngươi trong veo của hắn tràn đầy vẻ châm biếm. " Em chẳng lẽ không vì tiền? Tôi nhớ em cũng đã từng nói qua với tôi, em tiếp cận tôi cũng chỉ vì tiền, không phải sao? Tôi biết mục đích của em, trước mắt tôi không cần phải đeo mặt nạ nữa. Tất cả mấy người đều thuộc một dạng, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng được."

Từng ngón tay nhanh chóng siết chặt lại, từng câu, từng chữ hắn nói cứ xuyên thẳng vào lòng cậu. Đau nhói, từ ngữ đấy không đủ để miêu tả cảm nhận của cậu bây giờ. Loại nhục nhã trắng trợn này, khiến cậu hận không thể chạy tới hung hăng giáng cho hắn một cái bạt tai vang dội, rồi sau đó kiêu ngạo xoay người bỏ đi. Nhưng mà cậu không thế...Vì Tiểu Ngọc , cậu không thể.

" Vương Gia Nhĩ !" Cậu ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn hắn. " Anh không cần hết lần này đến lần khác mở miệng làm nhục tôi như thế này. Anh để tôi làm tình nhân của anh, bất quá cũng chỉ là một giao dịch đổi chác, tôi là loại người như vậy, cũng tốt, như thế giữa tôi với anh bất luận cái gì cũng không có quan hệ. Theo như lời anh nói, tôi bất quá chỉ vì tiền mà thôi"

Vương Gia Nhĩ có chút run run, ánh mắt âm u thâm trầm nhìn chằm chằm vào Nghi Ân , tựa hồ như những lời nói của cậu nói ban nãy đã khiến hắn một phen căm tức. Tầm mắt hắn lưu chuyển trên thân thể cậu dò xét. Bỗng nhiên, Vương Gia Nhĩ nhìn thấy trên môi cậu có tia máu, khiến hắn có chút không vui, khẽ nhíu mày " Nếu đã như vậy, nói đi, em có điều kiện gì?"

"Cho tôi hai trăm vạn, chúng ta ký một bản hợp đồng, tôi chỉ làm tình nhân của anh trong vòng một năm. Một năm sau xem như giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa"

Nghi Ân nói một cách rõ ràng, cố gắng xem nhẹ sự đau đớn từ trong đáy lòng. Hai trăm vạn sẽ đủ cho chi phí phẫu thuật của Tiểu Ngọc cùng chi phí dưỡng bệnh sau đó, cậu buồn bã nghĩ.

Nghe được cậu bằng lòng làm tình nhân của mình trong một năm, Vương Gia Nhĩ có phần không hài lòng, cái gì gọi là sau đó không còn bất kỳ quan hệ nào. Nhưng là vì sao chứ? Hắn cũng không biết . Đôi lông mày kẽ nhướng lên, con ngươi sắc bén quét trên mặt cậu như tìm kiếm cái gì đó " Tôi rất ngạc nhiên, em lại có thể rõ ràng nói chỉ cần hai trăm vạn, còn có gì không? Còn điều kiện gì nữa thì hãy nói ra đi". Hắn khẽ quẹt mũi, khóe môi lại hiện lên dáng vẻ tươi cuời châm chọc.

" Tôi chỉ hi vọng anh có thể ngay lập tức đưa tiền cho tôi, về sau tôi sẽ không đòi hỏi anh thêm bất cứ cái gì nữa, dù chỉ là một phần tiền". Nghi Ân nói " Còn nữa, tôi mong rằng anh sẽ không sa thải tôi, tôi thực sự rất cần công việc này."

" Không thành vấn đề" Vương Gia Nhĩ nói, xem nhẹ đi sự rối rắm khó hiểu đang dấy lên trong lòng. " Nếu như em đã kiên trì nói như thế, thì cứ quyết định như vậy đi"

"Qua đây!" Hắn như bậc quân vương ra lệnh.

Nghi Ân hít sâu một hơn, thuận theo lời hắn mà đi đến trước mặt. " Đem quần áo cởi hết ra" Vương Gia Nhĩ ra lệnh.

"Cái gì?" Nghi Ân không dám tin, hơi thở như đảo ngược.

" Tôi muốn xem, số tiền mà tôi bỏ ra, có đáng hay không. Mau cởi!"

Nghi Ân lúng túng cởi từng cái nút áo, từng cái từng cái một, cho tới hết. Rồi tới quần, cũng từ từ mà rơi xuống. Khuôn mặt cậu lúc này đỏ ửng lên như cánh hoa hồng, nhìn Vương Gia Nhĩ đã bùng nổ sự kích động.

Hắn khẽ liếc nhìn cậu " Tới đây chút nữa, bây giờ còn giả vờ thuần khiết sao, em không thấy quá chậm chạp à?" Miệng vừa nói, tay hắn đã kéo Nghi Ân về phía mình, do không hề phòng bị, cậu ngã nhào vào lòng hắn. Trong khi cậu còn chưa kịp phản ứng với tình huống bất ngờ vừa xảy ra, thì một mùi hương nhàn nhạt đã xông thẳng vào mũi, theo sau đó đó là bờ môi ấm áp của ai đó, hắn lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới của cậu. Trong nháy mắt một cảm giác ôn nhu, dịu dàng đến tê dại lan khắn cơ thể Nghi Ân .

Nhận thấy rõ được sự lúng túng của Nghi Ân , trong lòng Vương Gia Nhĩ lúc này hiễn rõ chữ vui sướng. Vậy ngoại trừ lần trước, cậu chưa từng để người đán ông khác chạm qua mình. Vương Gia Nhĩ thấy rất thỏa mãn, hắn chậm rãi khẽ tách đôi môi cậu, đưa dẫn đầu lưỡi xâm nhập dò xét bên trong khuôn miệng người được coi là tình nhân của hắn, tinh tế mà nhấm nháp, thưởng thức sự ngọt ngào do cậu mang lại. Tay hắn nhẹ nhàng chạp vào khuôn ngực trước mặt, cảm nhận được ở đấy sự mềm mại mịn màng khó tả, bụng dưới chợt cảm thấy căng thẳng tột độ, đôi mắt tinh nhuệ bống chốc hoảng động ngượng ngùng trước sự kích tình của mình hiện tại.

Đôi tay hắn khẽ động, Vương Gia Nhĩ ôm cả người Nghi Ân vào lòng, đi thẳng vào phòng nghỉ bên trong phòng làm việc. Nội y của cậu không biết từ lúc nào đã bị Vương Gia Nhĩ rũ bỏ, gió lạnh quét ngang qua da thịt khiến tâm trí Nghi Ân chốc lát bỗng tỉnh táo. Nhưng chỉ sau một khắc, một cơ thể nóng rực đã ép chặt trên người cậu, nơi thầm kín tức thì bị vật nóng hừng hực như lửa chạm vào. Một loại khát vọng khó hiểu theo cậu từ bụng dưới lan rộng khắp toàn thân, cậu nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ của cậu quả thật cứ như đổ thêm dầu vào lửa, hắn cúi xuống, ngậm, cắn, mút tạo ra những dấu phấn hồng trên cơ thể trắng nõn, Vương Gia Nhĩ nhanh chóng giữ chặt lấy thắt lưng của Nghi Ân .

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng là cậu vống chưa từng trải qua nhiều hoan ái, vẫn cảm thấy vô cùng đau đơn. Vương Gia Nhĩ nói không sai, vì tiền, cái gì cậu cũng có thể làm.

Nước mắt vô thức tràn quanh hốc mắt, không chỉ là vì sự đau nhói dưới thân, mà còn vì những tủi thân, ủy khuất trong lòng khiến cậu cảm thấy chua xót. Nghi Ân nhắm mặt lại, tự nói với bản thân mình không được vì những lời nói tàn nhẫn ban nãy của người đàn ông trước mặt làm ảnh hưởng. Vì Tiểu Ngọc , cậu nhất định phải làm như vậy.

Nhưng mà, nước mắt vẫn cứ đua nhau trào ra không dứt, ướt đẫm cả viền mắt, mặc dù Nghi Ân đã gắt gao nhắm chặt hai mắt, mặc dù cậu đã mạnh mẽ cắn chặt môi mình, mặc dù trong lòng đã một lần lại một lần nữa nói không được lưu tâm.

Người trên thân bỗng dừng lại sự chuyển động, hắn nhìn cậu, trong lòng chợt dấy lên sư thương tiếc, nhất là khi nhìn thấy khoé mắt cậu lấp lánh những giọt nước mắt. Nghĩ đến lần đầu tiên cuả người này, cũng là do chính hắn đoạt lấy khi ý thức cuả cậu mơ hồ không rõ, đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm khẽ chớp vì hổ thẹn, chính mình ban nãy đã châm chọc, mỉa mai cậu, cũng chính mình ban nãy đã thô bạo tiến vào trong cơ thể cậu...

Ánh nhìn dần trở nên ôn hoà, diụ dàng, cùng lúc lại nhìn thấy môi dưới cuả cậu một màu đỏ sẫm, trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Chết tiệt, cậu sao lại có thể cắn phá chính môi mình như thế.

Mang theo một chút buồn bực, Vương Gia Nhĩ hôn lên môi cậu, nhưng cái hôn ấy dường như không giống như những nụ hôn thô bạo cùng ngang ngược lúc trước, trái lại càng trở nên dịu dàng, nóng bỏng, triền miên. Hắn nhẹ nhàng di chuyển thắt lưng mình, thậm chí cẩn thận thăm dò sự chuyển động ra vào cuả bản thân, hắn e sợ chính mình quá mức vội vàng mà làm khắc sâu thêm sự đau đớn cuả người trước mặt.

Cảm nhận được sự ôn nhu, dịu dàng cuả hắn, trái tim Nghi Ân khẽ run lên, tựa như có cái gì đó khác thường đang bay lượn trong lòng. Thế nhưng, không đợi cậu kịp cân nhắc lại cảm giác cuả mình, trong nháy mắt, một khát vọng khó hiểu đã lan tràn toàn bộ cơ thể cậu, sự trống rỗng phút chốc bị lấp đầy, khiến thân thể cậu không tự chủ được mà vặn vẹo. Đôi môi đỏ mọng càng phát ra tiêng rên rỉ khiến kẻ khác mê loạn.. "A..."

Nhận thấy được khát vọng cuả cậu, khuôn mặt tuấn mỹ cuả hắn lộ ra ý cười, con ngươi tinh anh nhưng lạnh lùng cuả hắn lại càng tràn ngập dục vọng cùng ham muốn. Hắn điều chỉnh tư thế, bắt đầu chuyển động thắt lưng cuả mình càng lúc càng nhanh hơn.

Cùng với tiêng rên rỉ mị hoặc là tiếng thở dốc nặng nhọc, tạo ra một cảnh phiến tình mờ mịt bên trong gian phòng...

Khi mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên cuả buổi sáng sớm vào phòng, Vương Gia Nhĩ chớp mắt tỉnh giấc. Nhưng hắn lại không lập tức bật dậy như những lần trước, mà là khẽ động khuỷu tay, những tia nắng sớm lung linh cứ lẳng lặng dừng bên người Nghi Ân . Mái tóc cậu xõa rối tung trên gối, đôi mi dày , đen nhánh che phủ đôi mắt ngập nước càng làm nổi bật thêm khuôn mặt trắng nõn không chút tì vết, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn, chiếc chăn mỏng hầu như không thể che được hết những đường cong mê người cuả con người này.

Cậu thật đẹp, Vương Gia Nhĩ không kìm được khẽ chạm vào gò má mềm mại cuả cậu, ngón tay lướt nhanh qua bờ vai nhỏ nhắn, gầy yếu cuả cậu. Cậu thật gầy, phải biết cẩn thận chăm sóc, nhiệt độ buổi tối xuống thấp khiến thân thể của cậu không khỏi tự giác dựa sát vào hắn, cậu ngoan ngoãn mà tin tưởng cuộn mình lại trong lòng hắn, tựa như một đứa trẻ không hề phòng bị, có vẻ hồn nhiên trong sáng đến không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cậu không hồn nhiên, ngây thơ, trong lòng Vương Gia Nhĩ nghiêm khắc nhắc nhở chính mình. Tiền chính là mục đích mà cậu tiếp cận hắn, bộ dạng ngày hôm qua của cậu khi cùng hắn thỏa thuận vô cùng điềm tĩnh, chứng minh rõ cậu đúng là có sở trường, và khéo léo khi cùng người khác "đọ sức". Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ, vì sao cậu không sử dụng công phu sư tử ngoạm, chỉ muốn một ít tiền, lại còn chỉ cần hai trăm vạn thôi? Chẳng lẽ cậu không biết số tiền này đối với hắn mà nói căn bản cũng không có gì đáng kể sao? Hay là cậu còn có mục đích gì khác? Không ai bỏ qua sự cám dỗ của tiền tài, huống chi là Nghi Ân . Một nét cười lạnh lùng lướt qua trên môi Vương Gia Nhĩ, nếu mục đích của cậu đã đạt được rồi, vậy thì hắn sẽ cùng chơi đùa với cậu, xem thử rốt cuộc cậu có bao nhiêu mưu tính.

Hắn rút cánh tay về, có thể là do động tác quá mạnh làm kinh động đến Nghi Ân , cậu đang ngũ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt. Cậu chớp nhẹ hàng mi dài đôi ba cái, nhất thời tỉnh giấc không biết rõ bản thân mình đang ở đâu.

"Chào buổi sáng" hắn khàn khàn giọng nói.

Giọng nói của hắn như thức tỉnh ký ức của cậu. Trong lúc cậu đang cố nhìn cho rõ khuôn mặt đàn ông tuấn tú kia, hai mắt của cậu đột nhiên trừng lớn, vội vàng luống cuống nhanh chóng giật lùi về phía sau.

"Chào..chào buổi sáng" cậu khẽ giọng nói. Hắn nhìn mình như vậy đã bao lâu rồi chứ? Nghĩ đến việc hắn nhìn chăm chú vào bản thân khi cậu đang ngủ, hai gò má cậu nhất thời ửng đỏ.

Đến khi cậu nhận ra trên thân cái gì cũng không mặc, liền kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng dùng chăn quấn quanh tấm thân trần như nhộng của mình. Vương Gia Nhĩ liền cười khúc khích, nói "Tối hôm qua, cái gì nên nhìn, tôi cũng nhìn hết rồi, không nên nhìn, tôi cũng nhìn cả. Đến lúc này, em mới nhớ đến việc phải che lại, có nghĩ là chậm quá rồi không" Hắn không lưu tâm đến động tác của cậu, xoay người nằm xuống giường, tùy ý duỗi căng thắt lưng mệt mỏi. Nhìn hắn phơi bày ra khuôn ngực, cơ thể trơn nhẵn, cơ bụng rắn chắc trên người không hề có một chút mỡ thừa, Nghi Ân phát hiện ánh mắt mình bất giác dõi theo hắn, như là bị nam châm hấp dẫn - không thể rời mắt.

Lúc này Vương Gia Nhĩ xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt si ngốc của cậu đang nhìn hắn, một nét cười tinh quái lướt qua trên khóe miệng. "Thế nào, xem ra em nhìn vẫn chưa đủ thỏa mãn nhỉ ?" Dứt lời còn tận lực nhấc thân thể mình lên. Nghi Ân lập tức tựa như bị điện giật hạ thấp tầm mắt, nhưng nhìn thấy phần dưới cơ thể của hắn không một tấc vải, liền a lên một tiếng, vội vã che mắt hoảng sợ kêu lên "Anh sao lại không mặc quần?"

Đối với Nghi Ân mà nói thì cùng một người đàn ông đồng sàng cộng chẩm là việc hoàn toàn xa lạ, cho nên cậu sẽ xấu hổ, nhưng Vương Gia Nhĩ hiển nhiên không cảm thấy một chút hoang mang nào, giống như chuyện này là cực kỳ bình thường. Bởi vậy hắn đối với sự cả kinh bất chợt của Nghi Ân cũng không hề đáp lại. Tự ý cầm áo sơ mi khoác lên bờ vai rộng.

Trong lòng Nghi Ân nảy sinh một chút cảm giác không thoải mái. Nhìn hắn bình thản ung dung, cậu nhịn không được liền suy đoán kinh nghiệm trước đây của hắn, rõ ràng đã biết hắn từng có vô số tình nhân, rõ ràng biết đối với hắn mà nói, mình bất quá cũng chỉ là một trong số rất nhiều những tình nhân đó, nhưng mà bản thân vẫn không kìm lòng được nảy sinh đố kỵ. Cậu hạ thấp hàng mi dài, vô thức trừng mắt, tự mình xiết chặt tấm chăn phủ trên tay.

"Em còn có chuyện gì sao?" Nhìn biểu hiện Nghi Ân như muốn nói rồi lại thôi, Vương Gia Nhĩ liền mở miệng trước.

"Nếu như anh cho phép tôi nói, mấy ngày tới tôi không thể đi làm được, trong nhà tôi có chút việc riêng cần phải làm." Nụ cười của Vương Gia Nhĩ lập tức biến mất, đổi lại là sự lạnh lùng, ương ngạnh xuất hiện trên khóe môi cương nghị. Hắn ngừng tay, quay đầu nhìn Nghi Ân , bộ dạng cuả cậu hiện giờ trông nhật nhỏ bé, yếu ớt, giống như sợ làm hắn tức giận. Trực giác mach bảo, hắn không muốn cậu sợ hắn. Chính vì vậy, hắn buộc bản thân mình phải thả lỏng.

"Em không cần phải một lần nữa nhắc nhở tôi đáp ứng điều kiện của em .. tôi luôn luôn là một người trọng chữ tín. Nếu đã đồng ý với em, thì sẽ không nuốt lời." Tầm mắt cậu dừng lại trên người hắn, nhìn thấy biểu hiện lãnh đạm cùng hờ hững của người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi xẹt qua một chút cô đơn. Đối với hắn mà nói, cậu cũng chỉ là một người trong số những tình nhân của hắn, hắn sẽ không bao giờ thích cậu.

Cậu nhu thuận gật đầu, phát hiện ra ánh mắt hắn đã trở nên u ám. Hắn luồn tay vào mái tóc suôn phía sau gáy Nghi Ân , hơi thở ấm áp hướng tới gần cậu. Giống như lúc trước, mỗi lần hắn tới gần đều khiến cho toàn thân cậu nóng lên. Hắn sẽ hôn cậu, tim Nghi Ân đập mạnh lên, khẽ nhắm mắt lại, cảm giác được môi hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, sau đó là chóp mũi của cậu. Cử chỉ âu yếm nhỏ nhặt đó khơi dậy một cơn run rẩy nhẹ dọc sóng lưng cậu. Bàn tay nhỏ bé của cậu gắt gao nắm lấy áo sơ mi trước ngực của hắn, trên đôi môi cảm nhận được một chút ấm áp. Tiếp theo, hắn dùng lưỡi tách môi cậu ra, quấn quýt cùng truy đuổi chơi đùa với lưỡi của cậu.

Ngay lúc cậu sắp mềm nhũn trong vòng ôm của hắn thì, hắn lại đột nhiên lùi lại.

"Đi thôi, chúng ta nên đi ra, đến lúc đi làm rồi." Giọng nói của hắn tựa như khan đi trong sự khát khao. "Về phần kế tiếp, nếu như em mong muốn, buổi tối chúng ta còn có thể tiếp tục làm cho xong."

"Ai muốn cùng anh tiếp tục làm mấy chuyện đó!" Nghi Ân đỏ mặt.

#Au : đấy thấy chưa ?? Chap này dài đúng không ^^ au ghép 2 chap nhỏ vào đó :))

Thể mọi người thích ghép vào hay không ghép . Ghép thì 1 ngày ra 1 chap , không ghép thì 1 ngày ra 2 chap ... =))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top