Chap 15: Đêm tiệc nháo loạn (1)
Tôi ngạc nhiên bởi vì người trong xe chính là tên khỉ vàng, người mà tôi không hề muốn chạm mặt. Tôi nhăn nhó quay sang hỏi mẹ:
- Mẹ, chuyện này là sao mẹ?
Mẹ tôi mỉm cười rất tươi, hai mắt bà sáng long lanh:
- Có gì đâu mà ngạc nhiên, mẹ đã nhờ Diệc Phàm hộ tống con đến bữa tiệc, vậy là đỡ phải tốn tiền thuê taxi rồi a.
Tên khỉ vàng bước xuống xe, tươi cười chào mẹ tôi rồi quay sang tôi ngọt ngào nói:
- Lên xe đi, tôi đưa em đến buổi tiệc, dù sao ở đó em cũng không quen ai, có người đi cùng vẫn tốt hơn phải không?
Tôi chần chừ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Hắn nói cũng đúng, đi một mình thực sự rất ngại, vả lại tôi cũng không quen với những buổi tiệc sang trọng kiểu này, nếu có người đi cùng mà lại còn là một thiếu gia nhà giàu như hắn thì càng an tâm, quan trọng hơn là tôi đỡ tốn tiền taxi, dạo này kinh tế khủng hoảng, phải triệt để tiết kiệm a. Nghĩ vậy nên tôi không ngần ngại bước lên xe.
Sau một hồi lái xe lòng vòng, cuối cùng tôi và tên khỉ vàng cũng tìm ra địa chỉ nơi buổi tiệc được tổ chức. Chúng tôi được vị quản gia niềm nở đón tiếp và đưa vào trong.
Và bây giờ thì tôi đang đứng trong khuôn viên nơi tổ chức buổi tiệc sinh nhật của ông chú Phác gì gì đó. Quả thực đây là lần đầu tiên tôi được đến một ngôi biệt thự đẹp như vậy, chắc nhà ông chú này phải giàu lắm, một buổi tiệc sinh nhật thôi mà hoành tráng không thua gì một lễ hội, phải có đến gần trăm cái bóng điện được thắp sáng, thật là lãng phí tài nguyên quốc gia quá a.
- Em đang nghĩ gì vậy? Chúng ta vào thôi. - Giọng tên khỉ vàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- A? Ừm... - Tôi lúng túng gật đầu, định bước đi trước thì chợt nhận ra bàn tay của tôi đã nằm gọn trong tay hắn. Tôi vội quay sang gằn giọng:
- Thầy làm gì vậy? Buông tay em ra.
- Đừng nói nhiều, em nên ngoan ngoãn chút đi.
Lẽ dĩ nhiên là tôi kéo tay ra cho bằng được, miệng lẩm bẩm: "Định lợi dụng con nhà lành hả? Đừng có mơ."
Tên khỉ vàng bị phản đối thì chỉ khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn tôi rồi đút tay vào túi quần.
Ngay khi bước vào đại sảnh, ngay lập tức chúng tôi trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Một đám người cả nam lẫn nữ xì xào bàn tán, có mấy người còn bước tới xin làm quen nữa, tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ai, đẹp trai quá cũng khổ a...
Tôi đang loay hoay tìm cách thoát khỏi đám đông thì bị tiếng nói trên lễ đài chính làm cho giật mình:
- Rất cảm ơn mọi người đã hạ cố đến dự buổi sinh nhật lần thứ 45 của Phác Khải Thiên tôi.
Tôi vội quay lên để ngắm nhìn dung nhan vị chủ tịch có cái cơ ngơi đáng ngượng mộ này. Ông ấy mặc một bộ vest sang trọng, tuy đã bước sang tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được dáng vẻ trẻ trung, phong độ. Tuy nhiên khuôn mặt này giống như được đúc ra từ một khuôn với một người...
- Nhân buổi tiệc ngày hôm nay, tôi cũng xin được giới thiệu đứa con trai độc nhất của tôi, nó sẽ gửi tặng mọi người một tiết mục độc tấu violon.
Ông ấy nói đến đây, tất cả mọi người đều hướng mắt lên lễ đài chăm chú chờ đợi vị thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng này, ai nấy đều chung tâm trạng hồi hộp.
Và rồi người con trai trong bộ vest đen, áo sơ mi trắng rất lịch lãm bước ra, trên tay là cây đàn violon, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng nổi bật dưới ánh đèn. Tất cả mọi người dường như đều đông cứng lại trước dung nhan của vị thiếu gia họ Phác, và khuôn mặt của tôi cũng đang trong tình trạng tương tự.
Là hắn, không sai. Trời ơi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Đúng vậy, vị thiếu gia đang đứng trên lễ đài kia chính là Phác Xán Liệt, tên chó bự chết tiệt. Trái đất này cũng quá tròn rồi, đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược vẫn đụng phải hắn.
Ông trời ơi, kiếp trước con đã mắc nợ gì hắn a?
Nhưng khoan, bây giờ không phải là lúc than thân trách phận, tôi phải mau mau giấu mặt đi kẻo hắn thấy được là hỏng bét. Nghĩ vậy tôi liền đưa tay lên che mặt, nhưng tất cả đã quá muộn, ngay khi tôi vừa định che đi khuôn mặt của mình thì hắn đã kịp thời nhận ra tôi trong hàng vạn người ở đây.
Đôi mắt hắn mở to ra lộ rõ vẻ ngạc nhiên, khẽ nhíu mày quét ánh mắt lạnh lùng khắp người tôi rồi chuyển sang nhìn người bên cạnh, chính là tên khỉ vàng. Cái nhìn lạnh lẽo pha chút giận dữ của hắn khiến tôi có cảm giác lạnh sống lưng.
Nhưng sao tự nhiên hắn lại giận dữ a? Chẳng lẽ sự xuất hiện của tôi khiến hắn khó chịu đến vậy sao? Đúng là cái đồ nhà giàu kiêu căng, tôi đây cũng chẳng thèm, chẳng qua vì sự ủy thác của mẹ nên mới phải hạ cố đến đây thôi. Tôi bực mình định quay người bỏ đến một góc nào đó ngồi thư giãn.
- Độc tấu violon một mình thì thật buồn chán, nếu có thể tôi xin được mời một người bạn lên đây cùng tấu đàn với tôi, được không?
Tiếng nói lạnh lùng của tên chó bự vang lên khiến tôi sững lại, toàn thân đông cứng. Tất cả người phía dưới lại đều xôn xao, ai cũng mong mình chính là người may mắn được cùng tấu đàn với Phác thiếu gia. Riêng tôi thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, không phải hắn định dùng cách này để trả thù tôi chứ? Tôi có biết chơi violon đâu.
- Người bạn mặc lễ phục màu trắng, xin mời bạn lên đây. - Tên chó bự lên tiếng.
Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, toàn thân tôi mềm nhũn, chân không bước nổi, vội vàng nhìn bộ vest trên người. Oa oa oa, nó màu trắng a. Cầu cho tên chó bự bị mù màu nhìn trắng thành đen, nếu không thì tôi chết chắc rồi oa oa oa...
Tất cả mọi người đều lùi lại, khuôn mặt ai nấy đều thất vọng, than vãn vì sao mình lại mặc trang phục xanh, đỏ, tím, vàng... mà không phải là màu trắng.
Và hiện tại thì tôi đang trở thành tâm điểm của mọi cái nhìn, ghen tị có, ngưỡng mộ có. "Kiểu này thì chạy trốn sao đây?" Tôi mếu máo nhìn xung quanh, chợt tôi thấy người mặc đồ trắng không chỉ có mình tôi, mà còn có một cô gái nữa. Tôi sung sướng quay sang nhìn cô gái cùng chịu chung số phận với mình, tâm trạng chợt phấn chấn lên thì... khuôn mặt xinh xắn như búp bê kia đập vào mắt khiến tôi suýt ngã lộn cổ.
Trời ơi, trái đất không chỉ tròn mà còn bé nữa, lại gặp trúng oan gia rồi. Cô gái ấy không ai khác chính là hot girl Hạ Chi của trường tôi.
Dường như nhận thấy cái nhìn chằm chằm đang hướng vào mình, Hạ Chi cũng quay sang liếc tôi bằng nửa con mắt, khuôn mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
Đúng lúc ấy, tên chó bự từ trên lễ đài bước xuống, nhẹ nhàng lướt đi, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo thể hiện khí chất của một thiếu gia nhà giàu. Tôi nhìn theo dáng hắn mà sợ hãi nuốt nước bọt. "Cầu trời tên điên ấy đừng bước qua đây, đừng bước qua đây..."
Đang đi thẳng thì tên chó bự bỗng chuyển qua hướng bên trái là hướng mà Hạ Chi đang đứng, khiến cho khuôn mặt cô nàng đỏ ửng lên vì sung sướng, còn tôi thì có cảm giác như linh hồn mình vừa được giải thoát, vội chắp hai tay lạy trời lạy đất và lạy cả Hạ Chi. Ơn trời tôi không phải là người mà hắn chọn.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang nhìn cặp đôi violon, chẳng ai còn chú ý đến tôi nữa. May quá, tôi thở phào nhẹ nhõm quay người bỏ đi, nhưng sao trong lòng tôi lại không thấy vui chút nào, cảm giác vô cùng khó chịu, trong ngực giống như có tảng băng đang đè lên nặng trĩu. Hỏng rồi, chắc tại áp lực quá lớn nên mới như vậy. Thôi không thèm để ý nữa, tôi mỉm cười định bỏ đi, nhưng...
Nhưng chưa đi được bước nào thì tôi lại bị ai đó nắm tay giữ lại. Hừ, là kẻ nào muốn làm phiền tôi nữa đây? Tôi bực mình quay lại định đấm cho người kia một phát thì khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của tên chó bự đập vào mắt khiến tôi giật mình, hai mắt mở to nhìn hắn. Rõ ràng 3 giây trước hắn đang ở chỗ Hạ Chi cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi rồi? Hơn nữa lại còn nắm tay nắm chân người ta nữa a.
Đến người thông minh như tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội quay sang nhìn Hạ Chi, chỉ thấy khuôn mặt đang đỏ lên vì giận và xấu hổ của cô ta. Ánh mắt của Hạ Chi nhìn tôi như thể tôi vừa cướp mất miếng thịt trong miệng cô ta vậy, những người còn lại cũng đang tròn mắt nhìn tôi và tên chó bự.
Cái quái gì đang diễn ra vậy a? Tôi quay sang nhìn tên chó bự nhíu mày thắc mắc:
- Sao cậu lại...
Nhưng hắn không để tôi kịp nói hết câu, lặng lẽ gài bông hồng đỏ rực lên áo tôi, khẽ nhếch môi nói:
- Tôi có được diễm phúc mời thiếu gia đây cùng hòa tấu một bản violon không?
Ôi mẹ ơi nếu như ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết được mấy chục lần rồi. Lời nói và hành động lịch thiệp của tên chó bự khiến cho tất cả các cô gái mê mẩn gào thét, họ nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, chỉ hận chưa đá được tôi bay đi thật xa. Còn tên chó bự kia, thì ra lúc hắn rẽ sang bên trái là để đi đến bên chiếc bàn tiệc rồi ngắt một bông hồng và hiện tại thì nó đang ngự trị trên ngực áo tôi đây.
Hắn đúng là muốn làm cho người khác đau tim mà, chắc chắn hồi nhỏ hắn hay đi về nhà bằng đường vòng lắm.
- Thiếu gia? - Tên chó bự tiếp tục hỏi bằng cái giọng trầm trầm đáng ghét.
"Đợi kiếp sau nha cưng." Tôi nghĩ thầm nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra, chỉ nở một nụ cười hàm tiếu, nghiến răng gằn giọng nói:
- Cậu đang làm cái trò gì a? Ngưng ngay đi trước khi tôi nổi giận.
Đáp lại sự tức giận của tôi, hắn chỉ nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng kéo tay tôi đi lên lễ đài.
Lúc này đây tôi chỉ muốn được nắm tóc vặn ngược cổ hắn ra đằng sau rồi ném vào thùng rác để hắn sống chung với mấy em đồ hộp phế thải thôi. Sao trên đời lại có loại người độc đoán như hắn vậy a.
- Buông tay ra, em ấy chưa đồng ý mà. - Bỗng từ đâu tên khỉ vàng xuất hiện rồi giữ lấy bàn tay còn lại của tôi. Thôi xong, lịch sử của hai tên tâm thần trốn trại này có lẽ sẽ được lặp lại.
Mọi người đều quay ra nhìn cảnh tượng có một không hai này, cảnh ba thằng con trai đang giằng co lôi kéo nhau. Họ ném những ánh mắt lạ lùng về phía tôi. Trời ơi, chắc chắn là mọi người đang hiểu sai chuyện gì rồi.
Sao cái số tôi nó lại xui xẻo vậy a? Đi đâu cũng gặp rắc rối, bây giờ lại trở thành trung tâm của một màn xấu hổ này, thật mất mặt chết đi được.
- Thầy mới là người phải buông tay ra. - Tên chó bự lạnh lùng nói, bàn tay tôi bị hắn siết chặt.
Tôi giật mình nhìn hắn, trong đôi mắt màu cà phê hình như có lửa, toàn thân phát ra mùi sát khí. "Chết rồi, có lẽ nào bệnh điên của hắn lại tái phát không a? Cứ như vậy có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất."
Nghĩ vậy tôi bèn lấy lại bình tĩnh, khẽ rút tay ra khỏi tay tên khỉ vàng rồi mỉm cười:
- Em không sao đâu, Phác thiếu gia đây đã có lòng mời thì làm sao em có thể từ chối.
- Có thật là không sao chứ? Em phải cẩn thận nha. - Tên khỉ vàng khẽ nhíu mày liếc nhìn khuôn mặt đáng sợ của tên chó bự rồi quay sang tôi lo lắng hỏi.
- Vâng, không sao. - Tôi mỉm cười trấn an.
- Đi nhanh lên. - Không để tôi cười xong tên chó bự đã siết mạnh tay kéo tôi đi. Lúc này trông hắn chẳng còn giống một vị thiếu gia đạo mạo nữa mà giống một tên ác quỷ hơn.
Tôi bị hắn lôi như lôi bao cát lên trên lễ đài chính, một người hầu gái lấy ra một cây đàn violon rất đẹp đưa cho tôi. Tôi rụt rè đưa tay ra nhận lấy cây đàn, trong đầu tưởng tượng ra một màn nhục nhã sắp tới.
Nhưng tôi chưa kịp cầm lấy cây đàn thì đã bị tên chó bự giữ tay lại. Hắn lạnh lùng nói với người hầu gái:
- Cất cây đàn này đi.
Người hầu gái răm rắp nghe lời hắn, lập tức đem cất cây đàn violon đi trước con mắt ngơ ngác của tất cả mọi người. Tôi nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại cất đàn đi?
- Vì không cần dùng đến nó nữa. - Tên chó bự lạnh lùng đáp.
- Ơ không có đàn thì tôi đánh bằng không khí a? Hay là cậu đổi ý rồi, không muốn chơi đàn nữa? - Tôi ngước đôi mắt cún con long lanh và tràn đầy hi vọng lên nhìn hắn.
- Ai nói với cậu là tôi không chơi đàn nữa? Chúng ta sẽ vẫn cùng hòa tấu violon. - Hắn nói rồi nở một nụ cười bí hiểm, đôi mắt ánh lên tà khí khiến cho sống lưng tôi lạnh buốt, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy ra.
- Cậu muốn làm gì thì làm, nói nhiều quá a. - Tôi hằn học.
- Cầm lấy. - Hắn nói rồi ném cho tôi cây đàn violon.
Tôi cầm cây đàn trên tay ngơ ngác nhìn hắn:
- Vậy ra người đánh đàn bằng không khí là cậu chứ không phải là tôi a?
- Đồ ngốc, ai nói tôi sẽ đánh đàn bằng không khí, tôi sẽ kéo đàn bằng tay của cậu. - Hắn nhếch mép cười, rồi không kịp để tôi phản ứng gì, hắn đã vòng ra sau lưng tôi. Tay trái của hắn đặt lên tay trái tôi, giúp tôi đưa cây đàn lên sát cổ, còn bàn tay phải của hắn nắm chặt lấy bàn tay đang cầm thanh kéo đàn của tôi. Lưng của tôi chạm vào ngực hắn, khuôn mặt của hắn cũng kề ngay sát mặt tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ.
Trong phút chốc, tôi bỗng thấy khó thở, tim đập thình thịch như vừa thi chạy về. Chết tiệt, sao tôi lại có những biểu hiện như vậy a? Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, có thể do đây là lần đầu tiên tôi đứng chơi đàn trong một tư thế kì lạ nên mới có biểu hiện như vậy thôi.
Nghĩ vậy, tôi bèn lấy lại tinh thần, dùng khuỷu tay thúc cho tên chó bự một cú vào bụng rồi gằn giọng:
- Cậu làm trò gì vậy? Có mau bỏ ra không?
Nhưng hình như cú thúc bằng khuỷu tay của tôi không có tác dụng đối với hắn. Khuôn mặt hắn không hề lộ ra vẻ đau đớn, bàn tay hắn siết chặt tay tôi hơn, rồi cúi xuống thì thầm vào tai tôi:
- Cấm kháng cự, đây là hình phạt dành cho cậu. Hôm nay cậu đã làm tôi phát điên lên, ai cho phép cậu ăn mặc đẹp như vậy rồi cùng hắn ta đến dự tiệc, hừ...
Tôi ngơ ngác trước câu nói của tên chó bự, trong lòng không khỏi thắc mắc. Cái này người ta gọi là ghen đúng không a?
Tiếng xôn xao phía dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dường như tất cả mọi người đều bị kích động trước hành động quá mức thân mật của tôi và tên chó bự.
Tôi đảo mắt nhìn khắp buổi tiệc, chợt giật mình trước cái nhìn đăm đăm của tên khỉ vàng, một cái nhìn chứa đựng sự đau thương, đôi mắt mang sắc tím dịu dàng nhưng buồn bã, đôi mắt ấy khiến tôi sợ hãi không dám nhìn, vội vàng cụp mắt xuống, cảm giác giống như tôi vừa mắc một lỗi gì lớn lắm.
Tên chó bự nhìn biểu hiện trên khuôn mặt tôi, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo tay tôi, đặt thanh kéo đàn lên những dây đàn violon, và một bản tình ca sâu lắng vang lên.
Tiếng đàn đưa không khí của bữa tiệc chìm vào trong những nốt nhạc du dương đầy màu sắc, tất cả mọi người dường như đều đang mơ màng tận hưởng sự ngọt ngào sâu lắng của khúc đàn violon.
Tôi như người mất hồn, thả hồn theo tiếng đàn sát bên tai, cảm nhận từng hơi thở ấm nóng phả vào cổ mình, chợt xao xuyến, những ngón tay dài mảnh khảnh của hắn đặt lên tay tôi kéo đi nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, khi tiếng đàn đã dứt, mọi người như tỉnh khỏi cơn mê, vỗ tay rào rào, ai nấy đều ngước những đôi mắt ngưỡng mộ về phía tên chó bự. Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng chạy thoát khỏi cái lễ đài ma quỷ, tiếp tục đón nhận những ánh mắt dò xét của mọi người.
Tên xấu xa bệnh hoạn này, gần hắn là chẳng lúc nào được bình yên.
- - - - - - - - - -
Tâm sự với người đọc =)): Dạo này mị rất chăm chỉ edit mặc dù mị sắp thi dòi, vậy nên mấy cưng hãy thương mị và ủng hộ fic mị edit nha ╰( ̄▽ ̄)╭ ♥
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top