Chương 4
Phác Xán Liệt không còn lạnh lùng với tôi như trước. Anh ta hay về nhà hơn, dù là về rất muộn. Lại còn hay kể chuyện tình yêu với tôi. Nhắc đến cô gái đó, khuôn mặt anh ta sáng rỡ lên. Anh tả lại vẻ vui mừng khi đeo sợi dây ruby vào cổ cô ấy bằng giọng điệu đầy hào hứng. Tôi chỉ mỉm cười, yên lặng nghe. Tôi có gặp cô gái ấy một lần, khi cô ta đứng trước cửa nhà đợi Phác Xán Liệt. Khuôn mặt đẹp, nhưng dặm đầy phấn son như búp bê, miệng nhả khói thuốc lá, thái độ khinh khỉnh. Rõ ràng không phải cô gái tốt. Nhưng thôi kệ, dù gì cũng là người Phác Xán Liệt yêu. Ít ra, yêu cô ta, anh cũng không còn hay cáu gắt. Tôi thì chỉ cần đến thế. Mẹ chồng thấy con trai hay về nhà, hay nói chuyện với tôi hơn, cũng vui ra mặt.
"Thì ra cậu cũng được việc. Rước cậu về quả chẳng uổng công."
Tôi nhìn bà, cười nhạt.
Nhưng vào một tối, Phác Xán Liệt lại về nhà với những vết thương hằn đầy trên mình.
"Anh sao thế này? Lại đánh nhau à?" Tôi chạy tới, nhìn những vết thương đầy cổ và hai cánh tay anh.
"Tránh ra. Cậu là gì mà quản tôi?" Anh buông giọng cáu kỉnh, ngồi phịch xuống ghế.
Tôi chạy vội đi lấy hộp bông băng. Đứng trước mặt anh, tôi lấy lọ thuốc ra, xoa lên những vết thương hở.
"Để em băng bó cho anh!"
"Buông ra, không cần." Phác Xán Liệt gạt tay tôi.
Đầu cứng của lọ thuốc sượt qua vết thương. Không kìm được, anh ta rên lên một tiếng.
"Thấy chưa? Đừng bướng. Để em rửa cho. Thế này anh sẽ nhiễm trùng mất."
Phác Xán Liệt dường như cũng đã thấm đau, không còn phản kháng, để yên cho tôi rửa vết thương.
"Anh lại đánh nhau à?" Tôi hỏi, chấm miếng bông thấm thuốc vào một vết cắt trên cánh tay.
Anh nhăn mặt xuýt xoa.
"Là ai đánh anh thế?"
"Chết tiệt" Phác Xán Liệt bặm môi lại, gương mặt phẫn nộ "Thằng Hoàng Lục."
"À, ra là tình địch." Tôi im lặng đợi anh nói tiếp.
"Hôm nay tôi thấy nó chở Khả Uyên từ tiệm trang sức ra. Tôi đuổi theo, tính hỏi cho rõ ràng. Nó vênh mặt lên bảo rằng Khả Uyên đã theo nó, đá tôi rồi."
"Thế là anh đánh nhau với hắn?"
"Thằng thiểu não đó thì đánh đấm gì. Nó sai đàn em đánh tôi. Lúc đó do nóng vội quá, tôi lại đi một mình, nên đành đơn độc chống đỡ."
"Có bao nhiêu tên vây đánh anh?"
"Khoảng hơn chục thằng, toàn lưu manh."
"Cái gì?" Tôi há hốc miệng kinh ngạc. "Vậy mà anh vẫn còn về đến đây được à?"
"Chết tiệt, cậu nghĩ tôi là ai hả? Tôi cho chúng nó nằm đơ hết rồi mới về đấy. Có điều tại bọn chúng đông quá, nên tôi cũng bị thương chút xíu."
"Thế này mà là chút xíu à?" Tôi quệt miếng bông qua vết thương nơi mu bàn tay anh. Phác Xán Liệt kêu lên một tiếng.
"Cậu làm gì mạnh tay thế?"
"Chẳng yêu thì thôi, anh bỏ cô Khả Uyên đó cũng được. Đằng nào cô ta cũng phản bội anh rồi."
"Không bao giờ." Anh ta quát lên giận dữ "Khả Uyên nhất định không bao giờ phản bội tôi."
"Được rồi, được rồi, không phản bội. Anh không muốn bị đau thì ngồi yên đi."
Phác Xán Liệt không nói nữa, nhưng trong mắt vẫn đầy ấm ức.
"Thế cái cô Khả Uyên đó giải thích thế nào?" Tôi hỏi
"Tôi chưa gặp được cô ấy."
"Sao anh không gọi điện xem?"
"Cô ấy không bắt máy." Giọng nói của anh ta đầy nộ khí.
"Thôi được rồi." Tôi băng cho anh vết thương cuối cùng "Xong rồi, giờ anh vào phòng nghỉ đi, có chuyện gì để mai tính."
Tôi đứng dậy, xốc vai Phác Xán Liệt lên, dìu về phòng. Lạ thay, lần này anh không đẩy tôi ra.
--------------------
Liền mấy ngày sau đó, Phác Xán Liệt luôn về nhà muộn, trên người đầy mùi rượu. Tôi cũng lờ mờ đoán biết được chuyện gì đã xảy đến. Lần nào anh về, tôi cũng pha một tách trà giã rượu. Lần nào tôi bưng trà đến, anh ta cũng hất phăng đi.
"Việc quái gì tôi phải uống cái thứ này?"
Anh ta hét lên như thú dữ. Tôi lẳng lặng thu dọn những mảnh vỡ, rời khỏi phòng. Những lúc thế này, tốt nhất nên để anh ta được yên. Bằng không, tôi cũng khó mà sống. Chuyện tôi đoán quả chẳng sai. Hoàng Lục giàu hơn Phác Xán Liệt. Hắn ta mua cho cô Khả Uyên kia rất nhiều đồ đáng giá, còn mua cả căn hộ cao cấp để cùng chung sống. Cô này hoa mắt vì những xa hoa anh ta mang lại, nên phũ phàng rũ bỏ Phác Xán Liệt. Tôi chỉ không ngờ Phát Xán Liệt lại si tình đến vậy. Hằng ngày, anh vẫn đi tìm Khả Uyên. Có lẽ kết quả chẳng ra gì, tối nào anh cũng về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi lúc bấy giờ, đối với Phác Xán Liệt, cũng có chút thương cảm.
-------------------
Hôm ấy, tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho cả nhà. Rẽ vào một ngách phố nhỏ, chọn đường tắt, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một đôi trai gái đang cãi nhau. Tôi hơi chững lại một chút. Là Phác Xán Liệt và Kiều Khả Uyên. Tôi nép vào một góc, quan sát. Phác Xán Liệt đứng trước mặt cô nàng kia, trông rất khổ sở. Anh ta cố gắng nói rằng Khả Uyên chỉ nhất thời hồ đồ, nhất thời mù quáng. Nhưng cô nàng lại chỉ nhìn anh một cách khinh bỉ, miệng nhả khói thuốc, đứng chống tay vào hông, ra vẻ bất cần. Tôi thấy Phác Xán Liệt tiến tới nắm tay cô ta. Kiều Khả Uyên hất tay anh ra, nhưng không được. Cô ta càng hất, bàn tay anh càng nắm chặt. Rồi có tiếng "rầm" vang lên, gai góc. Phác Xán Liệt ngã ngửa ra phía sau, trên mặt hằn nguyên một đấm tay. Một thanh niên có lẽ cũng không lớn hơn Xán Liệt là bao nhiêu, tiến tới ôm eo Kiều Khả Uyên, thét lớn: "Thằng khốn. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày. Dám động vào bồ của ông."
Gã thanh niên chắc hẳn là Hoàng Lục.
"Chúng mày, lên. Đánh chết nó cho tao." Hắn quay xuống, hất hàm ra lệnh cho đám người đi theo. Mấy tên này lập tức xông tới chỗ Phác Xán Liệt, đấm đá túi bụi. Phác Xán Liệt chưa kịp đứng lên đã bị đạp xuống, nằm dúm lại chịu đòn của chúng, không thể phản kháng. Người tôi run lên vì sợ. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy người ta đánh nhau. Phác Xán Liệt càng ngày càng bị đánh nặng, máu từ những vết thương cũ chưa kịp lành lẫn cả những vết thương mới tứa ra, thấm xuống đất.
"Mấy anh cảnh sát ơi, ở đây có đánh nhau." Tôi hét, hướng về phía đầu ngõ. Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại can đảm đến thế. Có lẽ tôi vì quá sợ Phác Xán Liệt bị đánh đến chết. Dù sao anh ta cũng không phải là người hoàn toàn xấu. Dù sao anh ta hiện thời cũng rất đáng thương. Dù sao anh ta cũng là... chồng tôi, dù chỉ trên danh nghĩa.
Việc tôi làm quả có hiệu lực. Đám lưu manh vội vã bỏ chạy toán loạn. Tên Hoàng Lục, trong lúc kéo Kiều Khả Uyên chạy, còn quay lại nhìn Phác Xán Liệt, nhổ toẹt một bãi nước bọt.
"Mẹ kiếp, thằng ranh. Hôm nay mày may mắn đấy. Lần sau cấm giở trò với Khả Uyên của tao. Tao giết đấy."
Rồi hắn ta chạy đi. Tôi tiến tới chỗ Phác Xán Liệt. Khắp mình mẩy anh toàn những vết thương. Tôi lắc đầu ngao ngán, bấm điện thoại gọi taxi, rồi dùng hết sức xốc vai anh dậy.
"Anh thế này lại làm khổ tôi rồi."
-------------------
Phác Xán Liệt phải nằm bẹp trên giường suốt hơn một tuần. Tôi, như thường lệ, tiếp tục chăm sóc anh ta. Tay anh ta bị thương, cử động rất khó khăn. Từng miếng thức ăn cũng phải do tôi đút. Phác Xán Liệt có vẻ không hứng thú, nhưng cũng vẫn mở miệng, trệu trạo nhai. Anh ta không còn la hét với tôi nữa. Hoặc giả, cũng chẳng còn sức để mà la hét.
Phác Xán Liệt dường như rất buồn, lại cũng dường như phẫn nộ. Anh ta kéo đứt sợi dây chuyền bạc Kiều Khả Uyên tặng, ném xuống đất. Tôi nhặt nó lên, lặng lẽ cất vào trong một cái hộp. Dù gì cũng là vật anh ta từng yêu quý. Khoảng mười ngày, khi những vết thương bắt đầu lên da, Phác Xán Liệt nhất định đòi ra khỏi nhà, mặc cho tôi ra sức can ngăn.
"Bỏ ra, tôi phải đi tìm Khả Uyên."
"Anh điên à? Vết thương của anh chưa lành hẳn đâu. Anh thích chết đúng không? Có biết hôm đó Hoàng Lục dọa gì không hả? Anh mà đến gặp cô ta nữa, hắn sẽ giết anh đấy."
"Bỏ ra, tôi có chết cũng phải đi."
Bốp.
Năm ngón tay tôi hằn trên má anh, từng vệt đỏ ửng. Phác Xán Liệt sững sờ nhìn tôi. Còn tôi, tôi sững sờ nhìn vào bàn tay mình. Tôi vừa làm gì thế này?
"Biện Bạch Hiền... Cậu... cậu dám..."
Anh ta lắp bắp, ngó tôi kinh ngạc, như không tin nổi mình vừa bị tôi tát. Bấy giờ, tôi cũng đã kịp lấy lại bình tĩnh. Đã lỡ rồi. Tôi mà không can đảm lên, anh ta nổi điên là chết chắc.
"Đã bảo anh không được đi cơ mà. Anh không lo cho mình, nhưng ít nhiều phải nghĩ cho tôi chứ. Có biết mỗi lần anh bị thương, tôi chăm sóc khổ sở đến thế nào không hả?" "..." "Làm ơn đi, anh để cho tôi thở một ngày có được không? Cứ thế này, trước khi anh trả tự do được cho tôi, chắc tôi cũng đã chết rồi." Phác Xán Liệt vẫn im lặng. Tôi thở dài. "Phác Xán Liệt, em biết anh rất đau khổ. Nhưng đừng cứ u mê hoài như thế. Anh tỉnh ra đi có được không? Kiều Khả Uyên phụ anh rồi. Cô ta phụ anh rồi, anh nghe rõ không? Sao anh cứ cố níu kéo thứ đã rời xa mình? Người con gái như vậy đâu đáng để anh hi sinh nhiều đến thế?"
Phác Xán Liệt nghe những lời tôi nói, quỵ xuống đất. Tôi cúi xuống, đối diện với anh ta. Khuôn mặt anh tràn trề đau khổ.
"Tôi thật không dám tin, không dám tin. Tại sao cô ấy đối xử với tôi như thế? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai? Đã làm gì đắc tội với cô ấy?" Anh đấm tay xuống sàn nhà. Vết thương nứt ra, lại đầm đìa máu. "Tại sao không ai yêu thương tôi? Tại sao không ai quan tâm tôi? Tại sao ai cũng làm tôi phải đau khổ? Ba mẹ, người tôi yêu... Tôi rốt cuộc tại sao lại phải trở nên thế này?" Phác Xán Liệt ôm lấy đầu.
Bỗng nhiên, tôi thấy nước chảy ra từ mắt anh, lăn xuống gò má gầy guộc.
"Biện Bạch Hiền... Nói xem, tôi làm gì mà lại phải thành ra thế này..." Anh thều thào yếu ớt, giọng lạc hẳn đi.
Tôi nhìn Phác Xán Liệt, trào nước mắt. Anh ta cũng có lúc phải khóc thế kia? Tôi vòng tay ôm lấy anh. Phác Xán Liệt không đẩy ra, lại dựa đầu vào vào vai tôi, nước mắt chảy ra ướt đẫm. Tôi ôm anh, khóc cùng. Tại sao giờ đây anh đáng thương đến thế?
"Còn có em, còn có em quan tâm đến anh. Em không bỏ mặc anh." Phác Xán Liệt không đáp lại. Tôi vẫn nấc lên từng hồi.
Rồi từ từ, tôi cảm thấy vòng tay anh nhẹ ôm lấy lưng tôi. Vòng tay cứng cáp và lạnh lẽo. Chúng tôi cứ ngồi như thế, cho đến khi anh gục xuống, thiếp đi trên vai tôi. Ngắm khuôn mặt tiều tụy đầy nước mắt khô, bỗng dưng tôi thấy chạnh lòng. Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong tim. Vội gạt đi, tôi đưa tay lau nước mắt, dìu anh về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top