Chương 29

Tôi cứ cõng anh đi như thế, quên bẵng cả thời gian. Cho đến khi văng vẳng bên tai nghe tiếng thì thào. 

"Biện Bạch Hiền... Anh yêu em... yêu em... yêu em..." 

Nước mắt tôi đã ướt nhèm khuôn mặt. Ba từ này, tôi vốn rất thích nghe, tại sao bây giờ thấy đáng sợ đến thế. Cứ như Phác Xán Liệt đang cố nói. Cứ như anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nào nói cho tôi nghe. Cứ như... 

Đầu tôi xoay lên như chong chóng trước những ý nghĩ chẳng lành. Tôi vội vã rẽ vào bên cạnh một cây đào, đặt anh xuống, dựa vào thân cây. 

Lúc bấy giờ, tôi mới nhìn rõ gương mặt anh. Dưới ráng chiều và sắc hoa đào, những vệt máu đọng trên gương mặt, sưng tấy và tím bầm, đến mức người ngoài nhìn vào chắc sẽ chẳng nhận ra. Vết dao đâm trên người anh nhiều lắm, tôi không đếm hết, cũng không dám đếm. Chỉ biết máu đã khô lại, thành một màu đỏ đen u ám, trầm luân như kiếp con người. 

Áo sơ mi trắng trên người anh nhuộm đỏ, áo cưới của tôi cũng không còn là màu trắng. Trong một ngày vui, cuối cùng chúng tôi thành ra thế này đây. 

Vì sao? Vì sao đã đến cùng rồi vẫn phải cố ngăn cản hạnh phúc? Vì sao nỡ để trắng tinh khôi nhuộm thành đỏ thương đau? Tôi đã lãng quên bao nhiêu ê chề của kiếp con người, vì sao đến giờ rồi vẫn không được vận mệnh buông tha? 

Tôi ôm lấy anh, bật khóc. Tim như bị bàn tay độc ác của ai kia cào vào, rướm máu tươi. 

Làm sao đây? Tôi nếu mất Phác Xán Liệt thì phải làm sao? 

Anh nặng nhọc he hé mi mắt ra nhìn tôi. Ánh mắt vẫn sáng, vẫn thông tuệ, cho dù gương mặt dọc ngang những vết xước. Bàn tay anh cựa quậy, tìm đến bàn tay tôi, nắm nhẹ. 

Trong gió thoảng, lời anh nói yếu ớt dường như chỉ để mình tôi nghe. 

"Bạch Hiền... Anh có nghe người ta nói... Rằng... người chết đi... sẽ phải uống canh Mạnh Bà... sẽ phải quên..." 

"Qua cầu Nại Hà... Anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... kiếp sau sẽ lại đi tìm..." 

Tôi òa lên nức nở, đưa tay lên tìm đôi má, tìm gương mặt, tìm bờ vai anh. Không muốn. Không muốn. Tôi không cần kiếp sau. Kiếp này anh còn chưa vẹn cùng tôi lời hứa. 

"À... nhưng nếu lỡ... anh không đủ khôn khéo... vẫn bị ép phải quên... Thì... thì kiếp sau... nhất định vẫn sẽ tìm được em... Nhất định... sẽ yêu em... ngay lần đầu tiên... Anh hứa..." 

Lời anh nói đứt quãng trong từng hơi thở mong manh. Tôi gục xuống, hôn lên gương mặt anh, giọng nhạt nhòa nức nở. 

"Đừng... Xin đừng bỏ em... Xán Liệt, em cần có anh. Đừng nói kiếp sau, kiếp trước. Chẳng phải anh đã nói... Tự do rồi, chúng mình sẽ rời xa nơi này, sống một cuộc đời bình thường. Mình sẽ có những đứa con, nuôi dạy chúng lớn khôn, ngoan ngoãn, rồi hạnh phúc bên nhau đến già... Chẳng phải anh đã bảo thế hay sao?" 

"Xán Liệt, đợi anh lành rồi, chúng mình sẽ xa nơi này, sẽ sống thật hạnh phúc..." 

Tôi thì thào bên tai anh. Môi Phác Xán Liệt vẫn cố nhếch lên, cố vẽ ra một nụ cười muốn tôi an lòng. 

"Ừ... đợi anh lành rồi..." 

Gió hôn lên những cánh đào bay tung trong buổi hoàng hôn. Hoa bay, nhuộm cả bầu trời, mơn man bên tôi, bên anh, như khóc, như than, như ai vãn. 

"Biện Bạch Hiền... Bạch Hiền... Hiền nhi... Hát... Anh muốn nghe... em hát..." 

Phác Xán Liệt khẽ nắm lấy tay tôi, thều thào. Tôi vội vã quệt nước mắt, cúi xuống gương mặt anh, thấy mắt anh đục dần, tim quặn lại. 

"Được. Em hát. Em hát. Anh phải hứa không được ngủ giữa chừng. Phải hứa nghe em hát đến cuối cùng. Được không?..." 

"Ừ... Anh hứa..." 

"Hoa đào theo gió bay miên man 

Lạc về chốn mộng 

Hoa đào nhuộm đỏ cả trời xanh biếc 

Ai nhớ... ai quên... ai mãi đợi chờ..." 

Tôi hát đi hát lại, không dám ngừng dù chỉ một giây, một khắc. Sợ anh xa... 

Khi ánh mắt hoảng loạn lạc trên gương mặt anh, tôi thấy khóe môi anh cong lên, vẽ ra một nụ cười mãn nguyện. 

Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, lỏng dần. Hơi thở đều đều ngày một lịm đi, rồi... tôi không còn cảm nhận được nữa. 

Tôi vẫn hát. Ánh mắt vô hồn. Lòng trống rỗng. Nước từ mi tự trào ra, bò xuống, liếm trên gương mặt lem bụi bẩn, rớt xuống mặt anh, hòa cùng máu của anh. 

Hoàng hôn đẫm màu đỏ ai oán. Gió buồn bã đưa lên, rồi bất lực buông xuống, bất lực rời xa về phía chân trời. 

Hoa đào nằm lặng bên đường, không cựa quậy, không thể đi cùng, chỉ biết trông theo. Như trong cánh hoa có đớn đau. Như trong cánh hoa có lệ. Không tan thành nước mắt, mà thành máu đỏ, rải khắp con đường. 

"Hoa đào nhuộm đỏ cả trời xanh biếc 

Ai khóc... Ai xa... Ai hứa chẳng vẹn lời..." 

------------------- 

"Biện Bạch Hiền, anh yêu em." 

"Biện Bạch Hiền, giờ anh cầu hôn em. Em đồng ý lấy anh nhé?" 

"Bạch Hiền..." 

Mặt sông lấp loáng những ánh sáng trong trẻo. 

Chim yến một vài con lượn trên cao, đưa đôi mắt xuống dõi theo tôi. Gió êm ru đẩy nhẹ sông, làm mây nhẹ đong đưa trong khúc hát của trời. Hoa đào nhiều cánh rụng, nằm trên mặt sông, lười nhác để gió đẩy sông đi, theo sông trôi về vô bờ bến. 

Mùa xuân năm nay đẹp quá. 

Hôm ấy, khi tôi về tới nhà, tôi đã biết có chuyện không hay. 

Những người anh em của chúng tôi nằm rải rác từ ngoài vào trong, bất động, tắt thở, mình toàn thương tích nặng. 

Ly rượu tan, bánh cưới dập nát. Băng rôn trắng, nơ trắng rũ rượi, tung tóe những vệt máu bắn lên. 

Phác Khả Vân nằm sõng xoài trong phòng tôi. Bó hoa trắng rơi nhàu nát bên cạnh. Chiếc váy trên người bị xé toang, nằm ngay phía cửa. 

Dưới chân cô ấy có máu. Trên người không một mảnh vải che thân. Những vệt bầm tím, những vết răng cắn rải đầy khắp ngực, khắp eo, khắp cả thân mình. Và có cả vết dao ghim sâu. 

Cô ấy... dường như... còn bị nhiều người hơn tôi nhiều năm trước. 

Tôi lấy mảnh chăn đắp lên người Phác Khả Vân, ôm lấy cô ấy, không nói được một lời. Tâm trống rỗng, hồn buông xuôi. Mọi thứ trong tôi vỡ nát. 

Khả Vân trong tay vẫn nắm một vật nhỏ. Cảm nhận tôi ở bên, cô ấy hơi mỉm cười, đưa tay lên, đặt vật đó vào tay tôi. 

Muộn cuộn băng casette nhỏ. 

"Anh rể... Khả Vân biết anh rể rất quý vật này... Thứ lỗi cho em, ngày trước em đã một lần nghe trộm nó..." 

"Anh còn nhớ... ngày trước em từng nói hận anh... Thực ra không phải... chỉ là em ghen tị với anh... Anh khôi ngô, khí chất, lại có được tình yêu trọn vẹn của anh Xán Liệt... Thật là những điều em nằm mơ mới có..." 

"Em thật ngưỡng mộ ước mơ của anh Tiểu Hưng... Kiếp sau... Nếu còn có kiếp sau... Khả Vân cũng muốn được như anh ấy... Vẫn muốn làm em gái của anh Xán Liệt... Vẫn muốn được gọi anh... hai tiếng... anh rể... anh rể... anh... rể..." 

Đó là những lời cuối cùng Khả Vân nói với tôi... trước khi hơi thở yếu ớt trong cô ấy vụt tắt hoàn toàn. 

Tôi ngước lên trời, nhìn những cụm mây trắng lững lờ trôi. 

Khả Vân, kiếp sau mong em sẽ là cụm mây trắng bình an. Không phải long đong, không phải trôi nổi bất định nữa. 

Tôi an táng Khả Vân và các anh em. Chẳng hiểu sao những người trong tổ chức không tìm đến tôi gây sự. Có lẽ họ nghĩ tôi chỉ có một mình, không làm được gì? Hay chăng... có một ai đó... xin tha cho tôi? 

Mặc kệ. Những chuyện ấy giờ biết, có ý nghĩa gì? 

Gió vuốt nhẹ bờ má. Tôi chậm rãi ôm Phác Xán Liệt, giờ đã là hộp tro nhẹ bẫng trong lòng tôi, bước đến bên bờ sông. 

Những hạt tro bay qua sông, bay qua nước, bay trên bầu trời. 

Phác Xán Liệt vốn là cơn gió, giờ đã thành cát bụt, có lẽ cũng nên trở về với gió. 

Tôi như nhìn thấy trong cơn gió vô hình kia phảng phất một nụ cười. 

Gió mang theo kí ức xa xăm... 

Đã bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu chuyện xảy ra trong đời tôi? 

Tôi được mẹ sinh thành, nuôi nấng. Cả đời bà vì tôi mà vất vả. 

Tôi được gả đến nhà Phác Xán Liệt, chỉ một thời gian sau, nhà anh phá sản. 

Tôi thân thiết với Tiểu Hưng, cậu ấy vì tôi mà tự sát. 

Tôi trao bó hoa tượng trưng sự trong trắng cho Khả Vân, một lát sau, cô ấy bị xé toạc cả đời con gái, ra đi trong đau đớn. 

Tôi yêu Phác Xán Liệt... 

Nhớ năm đó, anh ấy vì tôi mà nói dối, vì tôi mà dằn vặt... 

Nhớ năm đó, anh ấy vì tôi tự nhuộm đen chính mình, vì tôi mà giết người... 

Đến bây giờ, lại cũng vì tôi mà chết. 

Tôi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh biêng biếc, khóe mi bất giác ấm nóng, trào ra một giọt lệ trong. 

Dường như tôi đi đến đâu, cũng mang lại bất hạnh cho người khác. 

Nếu không, cớ gì mà những người tôi yêu quý cứ lần lượt rời xa tôi thế này? 

Đưa tay chạm vào mặt nước. Lạnh. Hít thở thật sâu. Chạm chân xuống. Và tiến ra xa. 

Tôi hiểu cảm giác của Tiểu Hưng. Khi vẫn còn có thể thở, còn có thể đi lại, nhưng không còn mục đích để sống, thì sống chẳng để làm gì. 

Lòng sông sâu. Tôi tiến ngày một ra xa, xa hơn. Cho đến khi nước ngập lên đến ngực. Cho đến khi cảm thấy hơi thở nặng dần. 

Xung quanh tôi là những cánh đào trôi nổi, tất cả như hướng mắt về tôi, chờ đợi. 

Gió hôn lên đôi má tôi, dịu nhẹ, êm ái, như nụ hôn của người đã khuất xa. 

Bỗng chốc tôi thấy mất hết cảm giác sợ hãi. 

Ngẩng đầu lên, nhìn trời lần cuối. Chim yến lượn, mây trôi, gió thổi, hoa đào bay bay... 

"Tiểu Hưng, Khả Vân, Xán Liệt... Bạch Hiền xin hẹn gặp lại mọi người... ở một thế giới khác, tốt đẹp hơn nơi này..." 

Khi nước sông hoan hỉ ôm lấy tôi vào lòng, cũng là lúc tôi cảm thấy nỗi đau của mình chấm dứt, chỉ còn thoang thoảng hương hoa đào theo gió đưa đâu đây... 

Bầu trời cao vợi, nhoẻn một nụ cười. Gió đưa bàn tay to lớn lướt khắp mặt nước. 

Giữa lòng sông, ban đầu còn có những bọt nước nhỏ nổi lên, về sau dần tan, rồi biến mất hẳn. Như bình lặng, yên ả, lại êm đềm trôi đưa theo những cánh hoa đào...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: