Chương 205: Đau đớn không thể che giấu

"Cạch cạch!" Cửa phòng được mở ra, Lộc Hàm xuất hiện.

Cậu thấy Bạch Trú vẫn chăm chỉ làm việc, vẻ mặt không khỏi có chút mê muội, sau đó bước nhanh vào phòng, đứng ngay chỗ của hắn

"Cái người này tật xấu lúc nào mới bỏ được đây? Đối với khách vô cùng không lễ phép!" Cậu nhẹ giọng oán trách.

Bạch Trú lập tức ngẩng đầu lên, nhìn mặt người vừa mắng mình.

"Tôi hiện tại không có khách, chỉ có bệnh nhân và người nhà của họ mà thôi!" Hắn trêu ghẹo nói, nhưng bầu không khí vẫn nặng nề như cũ.

"Bất kể là ai, anh phải thay đổi thái độ một chút rồi, ít nhất cũng xem người ra vào cửa là ai, bên ngoài người xấu không ít, anh cứ như vậy không biết họ sống chết như thế nào!" Lộc Hàm tiếp tục oán trách, cộng thêm đe dọa.

Khóe miệng nhàn nhạt cười, Bạch Trú vui vẻ nói, "Không nghĩ tới em cũng có thể quan tâm tôi nhiều như vậy, thật là làm cho tôi quá cảm động!"

"Anh có thể ít ba hoa, ảo tưởng chút đi, tôi có việc muốn anh giúp một tay!" Lộc Hàm lập tức nói sang chuyện khác, đi thẳng vào vấn đề chính.

"Chuyện gì?" Bạch Trú hỏi

"Anh giúp tôi đưa Kim Mạc Lệ ra ngoài một lúc, tôi muốn đi xem Chung Nhân thế nào!"

"Cậu đi xem hắn?" Bạch Trú hơi có chút kinh ngạc.

"Ừ! Tôi muốn thay Biện Bạch Hiền đi xem hắn một chút, mà bản thân tôi cũng muốn vậy, tôi còn một vài điều cần nói với hắn. Nhưng bây giờ Kim Mạc Lệ đang trong phòng bệnh, bà ấy nhất định sẽ không cho tôi vào, vì vậy chỉ có anh mơi có thể giúp tôi, có thể không?"

Bạch Trú nhìn dáng vẻ của Lộc Hàm

Lúc mới quen biết Lộc Hàm, cậu là một người rất nhiệt tình, đối đãi mọi người cũng sẽ thật ấm áp. Cậu luôn trang bị cho mình một khuôn mặt giả tạo khó gần, chỉ khi cùng một chỗ với Biện Bạch Hiền và Phác Thế Huân cậu mới thực là chính mình, luôn cười vui vẻ. Dĩ nhiên khuôn mặt cũng thực lạnh lùng, quen biết cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu ưu phiền trầm trọng như vậy, giống như bầu trời trong xanh bị một đám mây đen che kín, không có sấm chớp báo hiệu mà chỉ là duy trì sự u ám.

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ giúp cậu!" Hắn nói xong, liền từ ghế đứng lên.

"Chờ một chút, tôi còn muốn hỏi anh một chuyện!" Chân mày Lộc Hàm đột nhiên hơi nhíu lên.

"Chuyện gì?" Bạch Trú hỏi.

"Chung Nhân. . . . . . Thật không còn biện pháp cứu hắn rồi sao?" Cậu chần chờ mở miệng, thái độ càng thêm nặng nề.

Bạch Trú trầm mặc nhìn cậu mấy giây, sau đó nhẹ giọng nói, " Cậu cũng là một bác sĩ, nên rất rõ ràng biết tình trạng hắn như thế nào, rốt cuộc có cứu được hay không, không phải sao?"

"Tôi hiểu biết rõ. . . . . . rất rõ ràng, nhưng là. . . . . ." Cậu đột nhiên ngưng giọng, dùng sức hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó cười nhạt, nói, "Thật xin lỗi, tôi thật đã hỏi một câu thiếu suy nghĩ"

"Không sao, thấy được dáng vẻ bốc đồng của cậu là vinh hạnh của ta, thật đáng yêu. . . . . . Cậu về sau có thể thường xuyên đối với ta tùy thích!" Bạch Trú trêu ghẹo , đi vòng qua bàn làm việc tới bên cạnh cậu.

Sắc mặt Lộc Hàm đột nhiên thay đổi vô cùng lạnh lùng, tức giận nói, "Ai sẽ đối với anh tùy hứng a, chỉ có kẻ ngốc!"

"Ha ha ha. . . . . . Cậu không cần phải khách khí với tôi !"

"Ai khách khí với anh, hả?"

"Vậy thì đối với tôi tận tình tùy hứng đi!"

"Anh tiếp tục nói, cẩn thận tôi giết chết anh !"

"Ha ha ha. . . . . ."

". . . . . ."

Không khí mặc dù hơi có chút hòa hoãn, nhưng trong lòng hai người vẫn là vô cùng nặng nề, không cách nào giảm bớt đau thương, vẫn in sâu vào tâm can bon họ. . . . . .

. . . . . .

Trong phòng bệnh

"Cốc, cốc, cốc!"

Cửa phòng bị gõ nhẹ, từ từ mở ra. Bạch Trú đi vào, tới bên giường, hắn nhìn ngồi những giọt nước mắt Kim Mạc Lệ vẫn không ngừng tuôn. Kim Vân Sơn đứng bên cạnh bà, mắt đỏ bừng, vẻ mặt thống khổ. Trong nháy mắt, dường như ông già thêm mười mấy tuổi, cả người nhìn qua rất tuyệt vọng, như một người đánh mất tất cả những gì đang có.

"Kim tiên sinh, Kim phu nhân!" Bạch Trú nhẹ giọng chào, sau đó nói, "Hai người từ tối hôm qua đến giờ đều không có nghỉ ngơi, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu đựng được , không bằng hai bác về nghỉ một chút có được hay không? Mặc dù Chung Nhân hiện đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng còn có ý thức , nếu hắn biết hai người đều không ăn không uống không ngủ, nhất định sẽ càng thêm tự trách mình, cho nên. . . . . ." Hắn hơi dừng lại, nhẹ giọng , "Hai bác nên trở về nghỉ ngơi cho khỏe một chút đi, xem như là vì Chung Nhân, để hắn cảm thấy yên lòng một chút!"

Hai mắt Kim Mạc Lê nhìn khuôn mặt mê man của con trai, nước mắt càng thêm mãnh liệt từ trong vành mắt chảy ra, khóc lớn, "Tôi còn muốn ở đây với nó, chăm sóc cho nó!"

"Kim phu nhân, coi như bác không cần nghỉ ngơi, nhưng Chung Nhân cũng cần yên tĩnh tịnh dưỡng, có một người khóc lóc không ngừng trước mặt, sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn!"

Vừa nghe Bạch Trú nói ra những lời này, Kim Mạc Lệ không thể làm gì khác hơn là cau mày nhìn Chung Nhân đang hôn mê, từ từ đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu, cho nên hai chân đột nhiên tê dại, thân thể hơi hoảng hốt. Kim Vân Sơn lập tức dựa sát vào bà, dùng đôi tay đỡ ở thân thể bà.

Kim Mạc Lệ đột nhiên hất tay ông ra, chịu đựng hai chân tê dại, xoay người đi ra cửa phòng.

Kim Vân Sơn nhìn theo bóng lưng bà, khuôn mặt thực sự đau đớn, tuyệt vọng trong đôi mắt cũng che lên một tầng hơi nước. Trong nháy mắt giống như một cụ già bị vứt bỏ, cô độc đứng ở đó, sau đó cô đơn bước theo sau bà, lo sợ bà sẽ lại đứng không vững, ngã nhoài xuống đất.

Bạch Trú nhìn vợ chồng họ, sau đó quay đầu nhìn Chung Nhân đang nằm trên giường bệnh, tất cả muộn phiền trong lòng như sương mù dày đặt không ngừng làm cho hắn cảm thấy khó thở

Nhẹ nhàng thở dài, sau đó sải bước đi ra ngoài.

. . . . . .

ICU ngoài cửa phòng bệnh

Lộc Hàm đứng ở góc nhìn Kim Mạc Lệ cùng Kim Vân Sơn trước sau từ bên trong phòng bệnh đi ra, cậu lập tức bước ra chân của mình đi tới cửa phòng bệnh, mà lúc này cửa phòng bệnh vừa lúc bị mở ra, ban ngày xuất hiện ở trước mặt cậu.

"Bọn họ đã về cả rồi, cậu vào đi thôi!" Hắn nhẹ giọng.

"Ừ, cám ơn!" Lộc Hàm đi lướt qua hắn, vào bên trong phòng bệnh.

Bạch Trú xoay người nhìn theo bóng cậu, từ từ đóng cửa phòng, nặng nề bước đi

Bên trong phòng bệnh

Lộc Hàm đi đến bên cạnh giường bênh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chung Nhân. Nhìn chụp dưỡng khí, nhìn hắn hai mắt khép chặt, sau đó lại quét một lượt các loại dụng cụ xung quanh, trong lòng. . . . . . Đột nhiên chua xót.

"Chung Nhân. . . . . ." Cậu nhẹ giọng mở miệng, lập tức mắng, "Cái người này tiểu tử thúi, tại sao ngốc như vậy? Đầu toàn chứa đậu hủ hay sao? Tại sao làm chuyện ngu xuẩn như thế?"

"Chỉ có điều. . . . . ." Cậu đột nhiên nhẹ giọng, khẽ run nói, "Cám ơn anh đã cứu Bạch Hiền. . . . . . Cám ơn anhi. . . . . ."

Bảy năm trước, lần đầu tiên Chung Nhân cứu Biện Bạch Hiền, cậu đã rất cảm kích người đàn ông này. Hắn đã từ từ mà nảy sinh tình cảm với Bạch Hiền, tình yêu của hắn rất nồng đậm nhưng Lộc Hàm vẫn cho rằng bọn họ không khả năng thành một đôi. Cũng bởi cậu biết Biện Bạch Hiền chưa từng yêu thích hắn, cậu đã buông ra những lời khiến hắn đau lòng

"A. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . ." Cậu đột nhiên đau xót mở miệng, chân mày nhíu lại, ký ức về hắn lại ùa về

". . . . . . Tôi kiên quyết, nhất đinh, mãnh liệt không đồng ý cho hai người chung một chỗ, cho nên Bạch Hiền bảo bổi của tôi, tuyệt đối sẽ không cho anh, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hai người ở chung một chỗ. . . . . ."

"Tại sao?"

"Vì sao ư . . . . . Không thể nói cho anh biết được, bởi vì đó là một bí mật. . . . . ."

. . . . . .

Cậu nghĩ tới đã từng đối xử tàn nhẫn với hắn, sau đó run rẩy từ từ mở miệng,, "Nếu như anh có thể sống lại, nếu như ngươi có thể khỏe mạnh giống như trước đây, như vậy. . . . . . Tôi thu hồi lời đã từng nói với anh ban nãy. . . . . . Tôi sẽ đem Biện Bạch Hiền cho anh . . . . . . Ít nhất. . . . . . Tôi sẽ giúp anh, cho nên. . . . . ." Tầm mắt cậu đột nhiên mơ hồ, vừa khóc vừa nói, "Không cần chết. . . . . ."

Chỉ cần hắn hiện tại liền mở mắt, cậu nguyện ý giúp hắn giành lấy Biện Bạch Hiền, nhưng cậu đứng ở bên giường đợi thật lâu, thật lâu, thật lâu. . . . . . Hai mắt hắn vẫn như cũ không mở ra. . . . . .

"Mau mở mắt, tiểu tử thúi. . . . . . Anh không phải là yêu thích Biện Bạch Hiền đến mức có thể vì cậu ấy hy sinh tánh mạng sao? Như vậy. . . . . . Tại sao không thể vì cậu ấy mà tiếp tục sống chứ?" Cậu lớn tiếng chất vấn, trong đầu còn lởn quỡn tiếng nói của hắn

Nhưng hai mắt Chung Nhân vẫn nhắm nghiền, keo kiệt với cậu cả một phản ứng nhỏ cũng không có

Đồ ngốc. . . . . .

Cậu thầm nguyền rủa:

Tại sao trên cái thế giới này còn tồn tại cái loại người ngu ngốc bị tình yêu làm cho mê muội như thế này chứ?

. . . . . .

Một canh giờ sau

Lộc Hàm từ phòng bệnh đi ra, khóe mắt phiếm hồng, thở dài chán nản, sau đó xoay người nặng nề rời khỏi, chợt nhận ra trên hành lang có một người phụ nữ dường như rất quen

Cậu đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn bóng dáng người đó.

Hạ Thủy Ngưng?

Cô ta cũng là tới xem Chung Nhân sao?

Cũng đúng, cậu đã từng là vị hôn thê của hắn, cũng là một người phụ nữ si tình. . . . .

. . . . . . . . . . . .

. . . . . .

Trong phòng bệnh

"Cạch cạch!" cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.

Hạ Thủy Ngưng mặc chiếc áo đầm màu hồng nhạt tới trước giường bệnh, nhìn Chung Nhân.

" Nhân ca ca. . . . . ." Cậu nhẹ giọng gọi, sau đó chân mày nhíu thật chặt , nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói, "Thật xin lỗi. . . . . . Đều là tại em hại anh thành như vậy, đều là lỗi của em, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Nếu ngày đó nhận được điện thoại của Kim Vân Sơn, cậu thật vui vẻ đồng ý thực hiện , như vậy Nhân ca ca hôm nay sẽ không nằm ở nơi này. Biện Bạch Hiền cũng giống vậy được cứu, mặc dù hắn sẽ rất thống khổ, mặc dù hắn sẽ hận cô đến chết, nhưng còn hơn là như thế này .

Tại sao cô hết lần này đến lần khác không buông tha hắn?

Tại sao cô lại phá hỏng mọi thứ như vậy?

"Nhân ca ca, không cần chết a. . . . . ." Cậu nằm bên giường khóc lớn, hai đầu gối quỳ xuống đất, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống , trong nháy mắt liền thấm ướt cả khuôn mặt.

"Em xin anh đấy Nhân ca ca, không cần chết. . . . . . Chỉ cần anh không phải chết, anh nói cái gì em đều nghe ,em sẽ không bám theo anh nữa, em sẽ xa rời anh, không bao giờ nữa xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa. . . . . .Cầu xin anh. . . . . . Đừng chết. . . . . .Xin anh. . . . . . Mở mắt ra đi. . . . . ."

Mười ba năm trước, hắn đã cứu mạng cô. . . . . .

Mười ba năm sau, cô lại ở đây bất lực nhìn hắn "ngàn cân treo sợi tóc".......................

Cô đã làm gì? Đối xử với ân nhân mình tàn nhẫn thế sao?

Nếu như không có sự xuất hiện của cô thì tốt rồi!

Nếu cô lặng lẽ nhìn hắn từ xa, lặng lẽ yêu hắn thì tốt biết mấy......................

"Thật xin lỗi. . . . . Nhân ca ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đều là lỗi của em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Chỉ cần anh chịu tỉnh lại, em sẽ lập tức rời đi. . . . . . Không bao giờ nữa quấy rầy cuộc sống của anh. . . . . . Vĩnh viễn biến mất!"

Tỉnh dậy đi. . . . . . Sống lại đi chứ. . . . . .

Em yêu anh, Chung Nhân. . . . . .

※※※

Trời tối dần, đã hết một ngày rồi, còn có hai ngày, còn có 48 giờ, nên làm cái gì? Làm như thế nào mới có thể làm cho Chung Nhân sống lại? Kỳ tích. . . . . . Còn có thể xuất hiện lần nữa sao?

Biện Bạch Hiền nằm trên giường bệnh không thể nào ngủ được, mặc dù Lộc Hàm nói rất đúng, đứa bé trong bụng cậu là vô tội, cậu không thể bởi vì chính mình thương tâm khổ sở mà khiến đứa nhỏ này mất đi sinh mạng. Nhưng cậu không có cách nào khống chế tâm tình mình, càng không thể khống chế tim của mình. Cậu muốn đi xem Chung Nhân một chút, cậu muốn ở bên cạnh hắn, ít nhất. . . . . . Tong hai ngày cuối cùng này, cậu muốn bên cạnh hắn. . . . . .

Chợt giương đôi mắt, nhìn Phác Xán Liệt vẫn liên tục bên cạnh quan tâm cậu.

Phác Xán Liệt chống lại tầm mắt của cậu, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt dịu dàng , chờ đợi cậu mở miệng.

"Phác Xán Liệt. . . . . ." Cậu nhẹ giọng kêu.

"Ừ?"

"Anh có thể giúp em một việc nữa không?" Cậu cầu xin.

Phác Xán Liệt dường như đã chuẩn bị tinh thần, dù đau lòng nhưng vẫn nhàn nhạt cười, nói, "Em nói đi,chỉ cần em mở lời tất cả anh đều có thể làm vì em!"

"Có thật không?" Cậu hỏi lại

"Dĩ nhiên!"

"Vậy. . . . . . Nếu như em nói chúng ta không cần đợi Lộc Hàm thuyết phục Kim bá mẫu, lập tức tới chỗ Chung Nhân có đợc hay không?"

"Không thành vấn đề, anh giúp em!" Phác Xán Liệt trả lời ngay.

"Vậy nếu như em bởi vì nhìn thấy Chung Nhân tâm tình quá kích động, ngộ nhỡ sinh non thì sao?"

"Không sao, anh sẽ không trách cứ em!" Phác Xán Liệt dịu dàng cười, để cho cậu yên tâm.

"Vậy nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . ." Cậu đột nhiên nghẹn ngào , lặp đi lặp lại hai chữ này rồi ngập ngừng không biết tiếp tục như thế nào

"Nếu như cái gì?" Phác Xán Liệt đau lòng chịu đựng , cười nói, "Em nghĩ nói cái gì?"

"Em. . . . . .Em muốn nói. . . . . .Em. . . . . ."

"Không sao, em nói đi, anh cái gì đều đáp ứng , chỉ cần em nói anh biết, anh toàn bộ. . . . . . Đều đồng ý!" Hắn cuối cùng chần chờ dừng lại, nụ cười trên khóe miệng khẽ run.

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt á khẩu, cổ họng giống như bị sợi dây nắm chặt. Cậu không nói được, cậu không cách nào đối với người đàn ông này nói ra những lời quá đáng, cậu thương hắn, rất yêu rất yêu, nhưng là, bây giờ cậu cảm thấy mờ mịt. . . . . . Cậu phải yêu thường hắn như thế nào đây? Dùng cả tính mệnh mà Chung Nhân đã hai lần cho cậu, cậu chỉ muốn yêu thương người đàn ông này?

"Hihi . . . . ." Cậu đột nhiên cười, sau đó nhìn hắn nói, "Không có gì, anh giúp em đi gặp Chung Nhân một chút đi, cảm ơn anh"

"Được, anh đi ngay!" Phác Xán Liệt nói xong, liền lập tức đứng lên, sải bước ra khỏi cửa phòng.

"Phác Xán Liệt!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên gọi hắn lần nữa.

Phác Xán Liệt ở cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn bởi vì cậu mà trong nháy mắt vỡ tan, hắn không có quay đầu lại, đưa lưng về phía cậu nhẹ giọng nói, "Thế nào? Còn có chuyện gì sao?"

"Không có! Chỉ là. . . . . . Muốn cám ơn anh!" Biện Bạch Hiền nhìn theo bóng lưng hắn, nước mắt đã nhòe trên mặt

"Đồ ngốc, chuyện nhỏ như vậy ,sao phải cám ơn, anh đi, sẽ trở lại thật nhanh!" Hắn nói xong, liền mở ra cửa phòng.

Những giọt nước mặt nhẹ rơi vào khóe miệng, môi Biện Bạch Hiền rung rẩy, cậu cắn môi nhẹ giọng nói "Ừ. . . . . ."

Phác Xán Liệt nghe thanh âm của cậu, một bước đi ra khỏi cửa phòng!

"Cạch cạch!"

Cửa phòng đóng lại, nước mắt Biện Bạch Hiền lại lăn xuống từng giọt từng giọt, cậu cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nghẹn ngào nói, "Bảo bối. . . . . . Cha không muốn mất đi con. . . . . . Xin con đừng bỏ cha mà đi. . . . . . Kiên nhẫn một chút. . . . . . xin con ngàn vạn lần không được từ thân thể của cha rời đi. . . . . . Nhất định phải bình àn ra đời . . . . . Cha . . . . . Thực xin lỗi con. . . . . .".

Cậu không còn cách nào nằm yên một chỗ nghỉ ngơi, cả trí óc lẫn tâm can cậu không lúc nào không lo lắng cho Chung Nhân. Cậu muốn biết tình trạng củahắn , cho dù biết cũng vô ích, nhưng vẫn muốn làm theo ý mình đi xem hắn một chút, muốn quan tâm hắn, muốn cùng với hắn trải qua 48 giờ cuối cùng này. . . . . .

"Bảo bối. . . . . . Cầu xin con . . . . . Ngoan ngoãn ở lại trong bụng cha . . . . . Ngoan ngoãn nhẫn nại nữa một chút. . . . . . Ngoan ngoãn. . . . . . Nhất định phải ngoan. . . . . . Coi như là cha van cầu con. . . . . . Cố gắng đừng rời bỏ cha. . . . . ."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top