Chương 203: Có phải khoảng cách giữa chúng ta ngày một xa không?

Hôm qua Py đi học cả ngày không kịp đăng chương mới, bây giờ Py đang ở phòng tin đăng truyện bù cho các bạn đây :)) 


Tìm Chung Khuê?

Lộc Hàm thật sâu nhăn đầu lông mày, lửa giận trong nháy mắt lên cao nói "Em cũng đi!"

"Em không thể đi!" Phác Tuấn Miên cự tuyệt cậu.

"Tại sao?" Lộc Hàm hỏi.

"Bởi vì anh không muốn em bị tổn thương, hãy để một mình anh gánh vác là được rồi , vì hắn không dám làm gì anh!"

"Nhưng . . . . ."

"Không cần nhưng gì cả, chuyện này cứ giao cho anh đi!" Phác Tuấn Miên nói đồng thời nắm thật chặt tay của cậu, sau đó từ từ đem lấy tay cậu từ trên cánh tay của mình kéo ra.

Lộc Hàm lo lắng nhìn hắn, cũng là trầm mặc không nói gì .

Phác Tuấn Miên hơi nhếch miệng nhìn cậu, vốn định muốn nói vài lời trêu chọc cậu, để cho cậu yên tâm, nhưng miệng lại chậm chạp không cách nào giống như trước kia tự tại nói ra , cho nên hắn chỉ có thể im lặng xoay người, sải bước rời đi.

Lộc Hàm đứng tại chỗ, chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn , tức giận đôi tay nắm thành quả đấm thật chặt .

Lão hồ ly Chung Khuê kia, một ngày nào đó cậu sẽ dọn dẹp hắn thật tốt!

※※※

Chuông trạch

Phòng khách lầu một

Chung Khuê ngồi ở ghế sô pha, cây gập đầu chim ưng đặt ở bên cạnh , gương mặt hắn tự nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, hai tay đang cầm tờ báo sáng ngày hôm nay, thỉnh thoảng đưa một tay ra cầm lấy ly trà, nhẹ nhàng thưởng thức một hớp, sau đó lại trả về chỗ cũ.

Đột nhiên!

"Lão gia!" Tần quản gia đi tới bên cạnh hắn, cung kính cúi đầu nói "Đại thiếu gia đến rồi!"

"Àh ? Vậy sao ? Thực vui , cho hắn vào. . . . . ."

"Tôi đã vào rồi !" Thanh âm Phác Tuấn Miên đột nhiên cắt đứt lời của hắn, vội vã đi tới trước mặt của hắn, dùng hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái mặt mo kia .

Chung Khuê thả tờ báo trong tay ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của hắn , mỉm cười nói "Hôm nay sao lại rãnh rỗi như vậy đến thăm tôi?"

"Tôi không phải tới thăm ông!" Phác Tuấn Miên lạnh giọng.

"Vậy cậu đến đây là. . . . . . ?"

"Tôi là tới chất vấn ông !"

"Chất vấn?" Chung Khuê cầm lấy cây gậy đầu chim ưng ở bên cạnh , đem đôi tay đặt ở trên đầu chim ưng , sau đó hai mắt thẳng tắp nhìn vào mắt của hắn mà nói "Cậu muốn chất vấn tôi cái gì?"

"Tại sao lại muốn giết Biện Bạch Hiền ? Tôi không phải đã cảnh cáo ông rồi sao, không cho phép ông động đến cậu ấy ?" Phác Tuấn Miên tức giận hỏi.

"Cậu ở đây nói nhảm cái gì đây ? Tôi căn bản không có giết cậu ấy !" Chung Khuê phủ nhận.

"Ông dám nói không có ? Không phải ông bắt cóc cậu ấy sao?"

"Nói bắt cóc cũng khó nghe quá đi ? Tôi chỉ mời cậu tới đây để trò chuyện với lão già này thôi!"

Hai mắt hẹp dài của Phác Tuấn Miên hơi nhíu , tức giận một bước tiến tới gần, ác ngoan nói "Nếu nói mời , thì chính là làm cho cậu ấy hôn mê rồi đưa tới, sau đó tiêm thuốc mê vào cho cậu ấy , nhốt lại, còn để cho cậu bị thương sao?"

Trên mặt Chung Khuê không có phẫn nộ cũng không lộ ra biểu tình nào khác , như cũ khẽ cười mà nói "Cậu ấy bị thương hoàn toàn không liên quan đến tôi , là chính cậu ta dùng dao cắt mình bị thương , hơn nữa cậu chỉ nói tôi không được đụng đến một cọng tóc gáy của cậu ấy , tôi cũng đã làm theo , tôi cũng không có làm tổn thương cậu ấy , chỉ là để cậu ta ngủ thiếp đi mà thôi!"

"Còn nói không có tổn thương ? Người đi giết cậu ấy không phải là người của ông sao? Ông đừng có chống chế!" Phác Tuấn Miên tức giận, tiến lên thêm một bước.

Chung Khuê đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, mặt đối mặt nhìn hắn nói "Không sai, người đánh lén ở tòa nhà đối diện tập đoàn King là người tôi phái đi , nhưng cậu phải biết rõ , người tôi muốn đánh lén là Kim Vân Sơn, mà người tôi bắn trúng cũng là Kim Vân Sơn, tôi cũng vẫn luôn theo lời cậu đã nói mà làm , không có tổn thương đấn Biện Bạch Hiền một phân một hào, nhưng nếu như cậu ấy là do ngoài ý muốn mà bị thương, hoặc là tử vong, vậy thì chuyện đó không có liên quan đến tôi!"

"Cậu . . . ." Phác Tuấn Miên tức giận bộc phát, nhanh chóng móc súng lục từ trong áo khoác ra, chĩa vào đầu của hắn mà nói "Tôi nhớ tôi đã nói qua với ông rồi , nếu như ông dám động đến cậu ấy . . . . tôi sẽ không bỏ qua cho ông !"

"Thế nào ? Cậu muốn giết tôi ?" Chung Khuê trấn định nhìn hắn, lạnh lùng chất vấn.

"Ông cho rằng tôi không dám ?" Ngón trỏ của Phác Tuấn Miên từ từ bóp cò.

Chung Khuê không sợ hãi chút nào , thậm chí bước thêm một bước nhỏ lại gần hắn một chút , gậy của hắn di động tới phía trước "Đông" một tiếng trụ trước người của hắn , sau đó hắn lạnh lùng nhìn Phác Tuấn Miên nói "Chỉ vì một người con trai vừa quen biết mấy ngày , mà cậu muốn giết tôi?"

". . . . . ." Phác Tuấn Miên đột nhiên trầm mặc.

"A. . . . . ." Chung Khuê cười khẽ, nói tiếp "Từ khi cậu vừa sinh ra , tôi liền coi cậu giống như cháu trai của mình, bất kể cậu làm cái gì tôi đều đồng ý, bất kể cậu gây ra họa gì tôi cũng đều thay cậu giải quyết, mà chỉ cần là chuyện cậu mở miệng , tôi đều đem hết toàn lực giúp cậu hoàn thành. . . . . . Tôi là như vậy cưng chiều cậu , yêu cậu , thương cậu như vậy , nhưng cậu lại vì một người con trai , mà cầm súng chỉa vào người của tôi ?"

Phác Tuấn Miên nghe hắn nói , đột nhiên hoảng hốt lui về phía sau một bước, trong lòng bắt đầu dao động thấp thỏm nhảy.

"Cậu thật làm tôi quá thất vọng! Mười năm trước cậu nhường ngai vị đầu rồng đã để cho tôi thất vọng lần thứ nhất , còn bây giờ cậu lại để cho tôi thất vọng thêm một lần nữa sao? Thật là thiệt thòi cho tôi nhiều năm hết lòng đối xử với cậu như vậy , coi như là tôi thiệt thòi nhưng cậu là người thân nhất trên thế giới này của tôi , cậu đã hận tôi như vậy, được thôi . . . . . Cậu nổ súng đi, một phát giết tôi đi!" Chung Khuê khí thế hung mãnh nói xong, lại một lần nữa tiến lên thêm một bước, đem khẩu súng trong tay Phác Tuấn Miên đưa vào vị trí trái tim của mình , cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Tay Phác Tuấn Miên hơi có chút run rẩy, hắn nhìn khuôn mặt xanh ngắt ở trước mắt , trong lòng một lần nữa lại dao động. Có lẽ đối với người khác mà nói, ông ấy là một lão hồ ly Thập Ác Bất Xá , là một người thóa mạ hắc đạo tam triều nguyên lão, nhưng đối với hắn mà nói, ông ấy giống như một người ông hiền lành, hắn nhớ khi còn bé chính hắn chơi đùa trong cánh tay của ông ấy , đối với hắn luôn là khuôn mặt tràn đầy nụ cười hiền lành vui vẻ , hắn cảm thấy trong lòng ông hắn quan trọng hơn em trai Phác Xán Liệt , thậm chí so với cha của hắn còn quan trọng hơn , nhưng . . . . . . Tại sao ông ấy lại làm ra loại chuyện này để hắn không cách nào tha thứ được?

"Nổ súng đi, chết ở trong tay của cậu , thì tốt hơn so với chết ở trong tay người khác!" Thanh âm Chung Khuê đột nhiên nhẹ nhàng, giống như những lời yêu thương lúc trước đã từng nói qua với hắn vậy.

Hai hàng lông mày của Phác Tuấn Miên rối rắm thật chặt chau lại , hắn nghe thanh âm dịu dàng của ông, nhìn khuôn mặt dịu dàng của ông , mà trong óc nhớ tới hành động của ông . Hắn không thể mềm lòng, nhưng đồng thời cũng không thể vong ân phụ nghĩa. Đột nhiên, hắn lạnh lùng nâng vẻ mặt của mình lên, sau đó đem lấy súng trong tay của mình chuyển dời đến trên cánh tay của ông , liền bóp cò.

"Phanh " Một phát súng , Cánh tay của Chung Khuê chảy ra máu tươi .

Chung Khuê không có bất kỳ thay đổi nào đứng nghiêm tại chỗ, thậm chí ngay cả cánh tay bị trúng thương, đang chảy máu cùng đau đớn, cũng không có một chút xíu kinh ngạc, giống như không có xảy ra chuyện gì vậy, mặc cho máu từ trên tay của hắn chảy ra, cũng mặc cho đau đớn đang lan tràn .

"Ông đừng cho là tôi không dám giết ông ! Càng đừng nghĩ là ông nói chút chuyện cũ để cho tôi cảm động, thì tôi sẽ tha thứ cho ông , ông ở trong lòng của tôi xác thực giống như là một người ông vậy , tôi rất kính yêu ông , cũng rất tôn kính ông , nhưng đồng thời tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương đến người mà tôi coi trọng , cho dù là ông đi chăng nữa , nếu như tổn hại đến bọn họ, tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ!" Hắn kiên định nói xong, hai mắt thẳng tắp nhìn ông ấy .

"Cái người này đang uy hiếp tôi sao ?" Chung Khuê nhẹ giọng hỏi.

"Tôi chỉ là cảnh cáo ông thôi !" Phác Tuấn Miên trả lời, đồng thời thu hồi súng trong tay, một bước tiến tới gần, ác ngoan lần nữa cảnh cáo mà nói "Ông rất rõ tính tình của tôi, dù sao tôi cũng là một tay ông nuôi lớn, cũng là một tay ông dạy dỗ đào tạo thành sát thủ, cho nên không cho phép ông tổn thương bọn họ nữa, không cho phép ông đánh lại chủ ý của bọn họ, bằng không. . . . . . Tôi không chỉ sẽ đích thân giết chết ông thôi đâu , còn có thể đối với ông làm ra chuyện tàn nhẫn hơn, ông biết chưa?"

Nói xong, hắn lại đột nhiên bước lui về phía sau, lần nữa nâng lên nụ cười bất cần đời nói, "Hôm nay coi như tôi đại nhân đại lượng tạm thời rời đi, chẳng qua những lời tôi đã nói, ông nên nhớ kĩ cho tôi, đừng cho là tôi đang nói đùa, bởi vì tôi sợ đến lúc đó ông căn bản là không chơi nổi!"

Chung Khuê nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi lạnh lùng.

Phác Tuấn Miên mỉm cười xoay người, sải bước đi ra khỏi phòng khách, mà nụ cười trên mặt liền biến mất trong nháy mắt, đôi mắt vô tình làm cho người ta e ngại.

. . . . . .

Bên trong phòng khách

Chung Khuê đứng nghiêm trước ghế sofa thật lâu , hai mắt vẫn nhìn theo phương hướng mà Phác Tuấn Miên rời khỏi, mà máu tươi từ cánh tay của hắn đang chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

"Chung thúc, ông không muốn đi xử lý vết thương sao ?" Vũ Chi Húc đột nhiên từ khúc quanh đi ra, hai mắt theo dõi vết thương trên cánh tay hắn.

Tầm mắt của Chung Khuê rốt cuộc cũng từ từ dời đi, tà tà nhìn hắn lạnh lùng nói "Cũng không phải là vết thương nghiêm trọng gì , chỉ là nát phá một chút da mà thôi!" Hơn nữa vết thương này cơ hồ tránh được phần lớn mạch máu cùng thần kinh, quả nhiên hắn còn là không đành lòng đối với hắn mà ra đòn ngoan độc hạ thủ , lời nói mới vừa rồi của hắn cũng chỉ là cố tình làm ra vẻ mà thôi.

Vũ Chi Húc thản nhiên đi về phía hắn mấy bước, trên mặt vẫn như cũ treo lên nụ cười xấu xa, dáng vẻ giả vờ như không hiểu chuyện gì xảy ra nói "Tại sao lại phải giết Biện Bạch Hiền đây ? Cậu ta chỉ cũng chỉ là một người con trai , hơn nữa ông cũng đã lợi dụng cậu ấy xong rồi , tại sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như thế, làm cho Tuấn Miên đối với ông hận thấu xương đây? Cái này không giống tác phong của ông a!"

"Bởi vì cậu ấy mang thai con của Phác Xán Liệt!" Chung Khuê trả lời.

Mang thai con của Phác Xán Liệt?

Vũ Chi Húc đột nhiên khiếp sợ sửng sốt.

Chẳng lẽ là khi trị liệu vết thương ở cổ mới phát hiện cậu ấy mang thai sao?

Hắn lập tức thu hồi thái độ, tiếp tục giả vờ ra vẻ lạnh nhạt nói "Phụ nữ mang thai là rất bình thường tự Nhiên phép tắc, nhưng cậu ta lại là con trai mà có thể mang thai là hiếm quá đi chứ, hơn nữa cậu ấy là người của Phác Xán Liệt ,bọn họ cũng đã có một đứa con trai rồi , ông cần gì phải vì chuyện nhỏ này mà cùng Tuấn Miên trở mặt chứ ? Quá không lý trí đi?"

"Không lý trí ? Có lẽ là vậy. . . . . . Chẳng qua tôi ghét con của Phác Xán Liệt , bao gồm cái tên tiểu quỷ Phác Thế Huân đó, một ngày nào đó tôi muốn cho bọn họ biến mất khỏi thế giới này!" Chung Khuê ác ngoan nói xong, sau đó tay chống gậy đầu chim ưng ,đi lên lầu hai.

Vũ Chi Húc cậu đơn một mình đứng ở phòng khách , liếc mắt nhìn máu tươi trên mặt đất, lại nhìn đến phương hướng mà Phác Tuấn Miên rời khỏi.

Chuyện thay đổi càng ngày càng phức tạp!

"Ai. . . . . ." Hắn nhẹ giọng than thở, phiền muộn mà nói "Mình có nên hay là không nên nhận lần giao dịch này đây?"

※※※

Nửa đêm

Biện Bạch Hiền nằm ở trên giường không cách nào ngủ được , hơn nữa khi hai mắt vừa khép lại sẽ thấy cảnh tượng trong mộng , Chung Nhân ở trước mặt cậu biến thành bông tuyết, và biến mất. . . . . .

Rốt cuộc hiện tại hắn như thế nào rồi ?

Thật không chết sao?

Từ độ cao như vậy rớt xuống, không thể nào không sao chứ? Hơn nữa tỷ lệ tử vong cũng là lớn vô cùng chứ? Chẳng lẽ là Bạch Trú đang gạt cậu sao? Cẩn thận hồi tưởng lại biểu tình khi đó của mấy người bọn họ, đều là nặng nề, đều là bi thương, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì mới đúng.

Đột nhiên, cậu hơi cau mày lại, sau đó đem bàn tay của chính mình đưa đến bụng của mình , nhẹ nhàng vuốt ve.

"Bảo bối. . . . . . Cha chỉ là đi ra ngoài một chút mà thôi, con phải ngoan ngoãn ,sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì có đúng hay không?" Cậu nhẹ giọng nỉ non hỏi, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười nhàn nhạt.

"Thật biết nghe lời . . . . . . Cha nhất định sẽ làm cho con khỏe mạnh ra đời, cha sẽ trở lại thật nhanh , con phải kiên trì nha!" Cậu nói xong, liền cử động , chuyển hai chân của mình ra, hai chân từ từ tiếp đất, chậm rãi đứng lên, mà lần này bụng của cậu cũng không có bất kỳ đau đớn.

"Cám ơn con, bảo bối của cha!"

Cậu vui vẻ nói , liền ngẩng đầu nhìn đến cửa phòng bệnh, sau đó từng bước từng bước một từ từ, thận trọng đi ra khỏi phòng bệnh .

Tại hành lang

Biện Bạch Hiền vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền trông thấy Bạch Trú đang đứng ở cửa phòng đối diện, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

"Biết ngay em nhất định sẽ không nghe lời của thầy thuốc, len lút chạy đi!" Hắn nhẹ giọng mở miệng.

"Anh là chờ em?" Biện Bạch Hiền hỏi.

"Không sai!"

"Anh là đến để ngăn cản em sao?"

"Không. . . . . ." Bạch Trú phủ nhận, sau đó rất nghiêm túc nói "Anh sợ em không tìm được phòng nào, đi quá nhiều , sẽ động đến thai khí!"

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói khẽ tức giận nói "Vậy tại sao anh không sớm dẫn em đi gặp hắn chứ?"

"Bởi vì em cần phải nghỉ ngơi, anh cũng không có lừa em!"

"Còn chuyện Chung Nhân ? Anh cũng không gạt em?"

"Anh nói đều là thật, hắn thật sự không có chết, xác thực là bị thương nặng hơn so với em , thậm chí hắn còn hôn mê chưa tỉnh những lời này đều là sự thật!"

"Vậy trừ những thứ này ra?" Biện Bạch Hiền hỏi.

". . . . . ." Bạch Trú hơi chần chờ một chút, sau đó đem nụ cười trên mặt từ từ rơi xuống, nhẹ giọng nói "Trừ những chuyện này ra, thì phải chính em đi xem, nếu không anh nói cái gì em cũng sẽ không tin tưởng!"

"Cũng đúng, anh mau dẫn đường đi!" Biện Bạch Hiền tán đồng nói xong, trong lòng đã chuẩn bị tốt tư tưởng.

. . . . . .

Một chỗ khác ở hành lang

Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên, Phác Thế Huân, Lộc Hàm, cùng Tuyết Lê, năm người cùng đứng ở khúc quanh , giống như Bạch Trú vậy đã đứng ở đây đợi từ rất sớm , mà bọn họ cố tình để Biện Bạch Hiền một mình ở lại trong phòng, để cho cậu có cơ hội len lén chạy ra ngoài , bởi vì. . . . . . Cậu cũng có quyền được biết rõ chân tướng .

"Như vậy thật sự nên sao?" Phác Thế Huân hỏi.

"Không còn biện pháp nào, có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không thể lừa gạt được một đời, hơn nữa. . . . . Chung Nhân cũng không còn chờ được bao lâu nữa!" Lộc Hàm cau mày trả lời.

"Nếu chúng ta không để cậu ấy tận mắt đi xem , cậu ấy sẽ càng thêm suy nghĩ lung tung!" Phác Tuấn Miên nặng nề mở miệng.

"Ai. . . . . ."

"Ai. . . . . ."

"Ai. . . . . ."

Ba người cùng nhau than thở, trên mặt đều lộ ra biểu tình nặng nề , nhưng bọn hắn cũng đồng thời nhìn về phía người đứng ở bên cạnh nãy giờ không nói câu nào , Phác Xán Liệt lúc này vẫn nhìn chằm chằm hướng Biện Bạch Hiền vừa rời khỏi, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"Tại sao anh không nói chuyện ? Anh không lo lắng cho Biện Bạch Hiền sao?" Lộc Hàm đột nhiên hỏi.

". . . . . ." Phác Xán Liệt trầm mặc.

"Tôi đang nói chuyện với anh , Tại sao anh không trả lời tôi vậy ? Này, Phác Xán Liệt. . . . . . Phác Xán Liệt. . . . . . Phác Xán Liệt. . . . . . Ghê tởm, anh. . . . . ."

Lộc Hàm đưa tay ra muốn ra tay với hắn, nhưng Phác Tuấn Miên lại bắt được tay của cậu, sau đó nhìn cậu mà lắc đầu một cái nói "Chúng ta đi thôi, ở đây đã có hắn trông chừng Biện Bạch Hiền là được rồi!"

"Nhưng . . . . ."

"Mau đi thôi!" Phác Tuấn Miên lại một lần nữa nói, liền lôi kéo tay của cậu rời khỏi.

Phác Thế Huân nhìn mặt của Phác Xán Liệt không chút phản ứng, chân mày của hắn không khỏi nhíu lên, sau đó tay dắt lấy Tuyết Lê ở bên cạnh mà nói "Tuyết Lê, chúng ta cũng đi thôi!"

Tuyết Lê ngơ ngác di chuyển chân của mình, đi theo hắn rời khỏi.

Phác Xán Liệt vẫn đứng tại chỗ, nhìn cái bóng người đã sớm biến mất ở hành lang.

Cảm giác, cậu đang dần dần cách xa hắn, tựa như hắn mới vừa canh chừng bóng lưng của cậu vậy , từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Cách mình càng ngày càng xa. . . . . .

Đau lòng!

Rất đau rất đau. . . . . .

Tại sao phải đau thế này đây? Rõ ràng cậu ấy hoàn hảo vẫn còn sống không bị tổn thương gì, rõ ràng trong bụng của cậu ấy có con của hắn, nhưng là tại sao hắn không thể cao hứng nổi đây ?

Là bởi vì. . . . . . Chung Nhân sao?

※※※

Bên trong phòng bệnh ICU

Biện Bạch Hiền nhìn lên tấm bảng ở trên cửa phòng bệnh , trái tim đột nhiên đập nhanh hơn , cảm thấy nhói đau .

Loại phòng bệnh này chỉ có bệnh nhân bệnh tình thật nghiêm trọng mới có thể tiến vào, quả nhiên Chung Nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng ? Cũng đúng, từ lầu bảy rớt xuống làm sao có thể sẽ không có chuyện gì hay sao? Nếu như hắn không phải là vì bảo vệ cậu..., sợ rằng hiện tại cậu cũng có thể sẽ nằm ở nơi này chứ? Hoặc là đã chết. . . . . .

"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Bạch Trú quay đầu nhìn cậu , nhẹ giọng nói "Vào đi thôi!"

"Ừh!" Biện Bạch Hiền gật đầu trả lời , sau đó bước chân của mình đi vào bên trong phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top