Chap 36 - Part 2

Đang lo đến phát sốt vì mọi người không ai nghĩ ra được cách gì để tìm Chansung và Qri, điện thoại So Yeon bỗng đổ chuông. Không hẹn, tất cả nín thở chờ đợi. Nhưng tên người gọi lại làm mọi hi vọng nhanh chóng vụt tắt. So Yeon ra ngoài rồi bắt máy, chủ tịch gọi riêng cho cô thế này mà không thông qua quản lí, và muộn thế này rồi, ắt hẳn là có chuyện. Cô chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã gấp gáp lên tiếng

[ " So Yeon à, ta có thể gặp cháu bây giờ không " ]

.

.

.

.

Tắt điện thoại, So Yeon đành thở dài và tiến lại gần chỗ mọi người đang ngồi. Cô e ngại lên tiếng, với cương vị là người lớn tuổi nhất trong đây, cô không thể bỏ đi lúc này. Nhưng cô còn là leader của T-Ara nữa, và cô không thể không đến chỗ chủ tịch. Cũng may mọi người cũng hiểu nỗi khổ tâm của So Yeon nên khuyến khích cô cứ đi gặp chủ tịch và đừng lo việc ở đây, họ sẽ nhanh chóng tìm ra hai người đó. Nán lại thêm một lúc So Yeon cũng đành tạm biệt mọi người và đón taxi đến công ty. 

---------------------------

Eun Jung sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản cũng như tập đàn cho bộ phim mới sắp quay Five Finger, cô mệt mỏi về nhà. Tắm rửa xong xuôi mà Ji Yeon vẫn chưa về làm Eun Jung hơi lo, giờ này cũng khá muộn rồi và hơn hết hôm nay Ji yeon không có lịch trình. Cô lo lắng tìm điện thoại gọi cho Ji Yeon nhưng Ji không bắt máy. Nghĩ có khi nào Ji Yeon đi chơi với Khun, nhưng thiết nghĩ Khun không phải là không biết cái giờ giới nghiêm dành cho mình, vả lại trước giờ Ji Yeon dù có đi đâu cũng luôn có mặt ở nhà trước khi cô về, hoặc không sẽ để lại lời nhắn hay gọi điện về. Đi đi lại lại khó chịu, cô lại bấm gọi cho Ji Yeon, vẫn không trả lời. Tìm số gọi cho Nichkhun thì mới nhớ hôm bữa làm mất điện thoại chưa lưu lại số. Cuối cùng chịu không nổi Eun Jung đành cắn răng sang " nhà hàng xóm " tìm. Nhưng bấm chuông hoài mà vẫn không có người mở cửa nên lại lầm lũi đi về. Bỗng nhớ ra có thể Ji Yeon đi với mấy chị em T-Ara nên liền bấm điện thoại gọi cho Hyomin. Cuối cùng Hyomin cũng nhắc máy. Sau khi biết rõ Ji Yeon đang ở đâu và có chuyện gì xảy ra, Eun Jung vội vã lấy áo khoác và bắt taxi đến Tolen Bar. 

------------------------------

Tổng Công ty CCM

Chủ tịch Kim đã kể hết cho So Yeon nghe mọi chuyện tên Alex làm và cả điều kiện mà hắn đưa ra nữa. Đôi vai So Yeon rơi thõng xuống khi nghe chủ tịch Kim nói ra quyết định của mình. T-Ara chắc chắn sẽ gặp nạn, cả hai ngồi im nhìn ra bên ngoài cửa kính rất lâu. Tìm một con đường nào đó để vẹn toàn đôi bên, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn chỉ có thể là hi sinh. Nhưng hi sinh cái gì ? Hi sinh ai ? Vì ai ? Câu hỏi đó thật không dễ dàng gì để mà trả lời. Là mọi người vì một người, hay một người sẽ vì mọi người. Một lúc sau, So Yeon khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề nãy giờ

- " Thưa chủ tịch, chúng ta…thật là phải làm như vậy sao ? Chúng ta hãy thử thương lượng với Alex, biết đâu hắn sẽ…"

- " So Yeon à, ta biết việc này là rất khó chấp nhận. Alex, hắn sẽ không đời nào thay đổi ý định đâu. Vì hắn muốn thấy ta thất bại, muốn thấy chúng ta gục ngã. Không, không còn cắt nào nữa đâu. "

- " Nhưng không thể đuổi em ấy, tuy em ấy có những biểu hiện không tốt dạo gần đây nhưng đó có thể là do áp lực, tất cả chúng cháu đều như thế. Hơn nếu đuổi Hwa Young ra khỏi nhóm thì sau này em ấy biết phải làm sao ? Sẽ không ai chấp nhận một thành viên bị loại ra khỏi một tập thể cả. Không thể đâu…" – Nước mắt So Yeon đã không kìm lại được, cô phải làm sao đây ? Qri, Hwa Young và cả T-Ara nữa. Phải làm sao đây ? Đột nhiên có tiếng gõ cửa, chủ tịch Kim chỉnh lại tư thế và cho vào. Ông đã đoán ra người khách ngoài cửa là ai, cũng phải thôi, do ông gọi đến mà.

Mắt So Yeon mở to khi trông thấy người vừa bước vào.

Là Hwa Young.

Cô bé chào chủ tịch rồi đi đến ngồi xuống cạnh So Yeon, người lúc này vẫn đơ ra không phản ứng. Hóa ra, nãy giờ Hwa Young ở bên ngoài đã nghe được cuộc nói chuyện của chủ tịch và So Yeon. Sau khi nghe rõ hơn sự việc liên quan đến bản thân và nhóm, Hwa Young đã làm một việc không ngờ. Hwa Young đồng ý tự động rút lui và chủ tịch toàn quyền xử lí mọi việc liên quan. Cô bé đã giải thích cho sự chấp nhận một lời đề nghị thậm chí còn chưa được nói ra. Cô cảm thấy mệt mỏi và áp lực, dù có cố gắng cũng không thể nào bằng mọi người. Bên các thành viên khác, cô thấy mình chỉ như một vật nền. Cô bé xin lỗi vì thái độ không tốt thời gian gần đây, về sự vô ý và tất cả những gì cô bé  cảm thấy cần phải xin lỗi. Là Hwa Young vốn định đã muốn bỏ cuộc từ sớm, làm ca sĩ chẳng qua là ham muốn nhất thời đồng cũng muốn chứng tỏ cho cha mẹ thấy. Nhưng cô bé mới chỉ 19 tuổi thôi, không có gì là muộn khi nhận ra mình không phù hợp với việc gì đó và muốn làm lại. Tất nhiên những kỉ niệm, những khó khắn cô bé nếm trải thời gian qua cùng các chị em sẽ mãi là những kỉ niệm đáng quý nhất. Nắm lấy bàn tay của So Yeon, Hwa Young cũng rơi nước mắt. Thế nào hai chị em lại ôm nhau khóc, So Yeon bỗng thấy thương cô em nhỏ này hơn bao giờ hết. Chính là cô bé đã cứu tất cả. Chủ tịch Kim cũng khẽ quay mặt chấm đi giọt nước mắt vừa rơi. Sẽ là một khoảng thời gian đầy khó khắn cho các cô gái đáng thương này. 

Note : Vì au không  anti ai và không muốn nhắc lại sự việc đau lòng của nhóm T-ara, nên có thể sự việc trong fic sẽ khác với tình hình thật. Cái gì qua thì cứ để cho nó qua, nhìn sự việc theo một hướng khác tích cực hơn có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phải không mn. Ai không chấp nhận việc này thì cũng đừng gây war nhé ^^

---------------------------

Eun Jung vừa xuống khỏi taxi thì đã thấy Taecyeon đứng đợi sẵn ở ngoài. Cô hơi khựng lại nhưng nghĩ việc của Qri và Chansung bây giờ quan trọng hơn nên đã gạt qua mà đi theo Taecyeon. Khi bước gần đến cửa, Taecyeon đột nhiên đứng lại và xoay người về phía cô khiến cô đang có đà mà đâm sầm vào người anh. Vội dịch ra và xoa xoa trán, Eun Jung khó chịu hỏi

- " Anh làm gì thế ? Sao tự dưng lại đứng lại ? "

- " Lát nữa khi đi qua chỗ mấy tên bảo vệ, em hãy giả vờ như chúng ta là một đôi nhé. Nên cẩn thận thì hơn " – Taecyeon nói và nhìn thẳng vào mắt Eun Jung khiến cô hơi bối rối. Xong cô cũng gật đầu vào tiến lên chậm rãi khoác tay Taecyeon đi vào. Taecyeon mở cửa và thứ ánh sáng chớp nháy xanh đỏ, lại thêm tiếng nhạc như tra tấn lỗ tai như muốn nuốt chửng hai người. Eun Jung bất giác nép mình vào người Taecyeon, hơi ấm từ anh tỏa ra khiến cô thấy dễ chịu. Mọi xa cách dường như bay biến đi đâu mất. Cô cứ để yên vậy cho anh dắt đi, len qua lớp người đang lắc lư điên cuồng. Vòng tay ôm quanh người Eun Jung khẽ co giật, là anh run, run vì hạnh phúc. Tiếc là hạnh phúc này quá ngắn ngủi và anh đang kéo dài mỗi bước chân hết mức có thể, chỉ mong sao có thể níu kéo thêm vài giây phút này nữa. Khi đã đến dãy hành lang, Eun Jung liền đẩy tay anh ra. Anh tiếc nuối hiện rõ, nhưng cuối cùng lại là nở một nụ cười yếu ớt khẽ thì thầm " Cảm ơn em "

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm nước mắt Eun Jung muốn rơi " Đồ ngốc, anh cảm ơn cái gì chứ ? ". 

Cố bấu chặt móng tay vào da thịt để ngăn không cho những giọt nước mắt ấy rơi xuống. Cô chỉ thốt lên vài tiếng khô khan 

- " Mọi người ở đâu ? " 

Anh không đáp trả, chỉ yên lặng mà tiếp bước. Cả hai lầm lũi bước đi. Nhìn theo tấm lưng rộng của anh mà tim Eun Jung đau nhói. Anh đau lẽ nào cô không đau, biết đau những vẫn cố tìm đến mê ảo và tổn thương. Cô đã bao lần gây cho anh thương tổn cớ chi anh lại cứ cố chấp không từ bỏ. Chuyện này đến bao giờ mới có hồi kết ?

" Tôi biết em đang nhìn tôi, tôi đã thấy sự giao động trong đôi mắt em. Dù em có cố gắng che đậy nó thật hoàn hảo, nhưng em vẫn luôn là cô gái yếu đuối. Em tỏ ra mạnh mẽ để giấu những thương tổn, tôi biết, khi em nói những lời lạnh lùng, là chính em đang tự cứa vào trái tim mình. Tôi biết em đã nhớ lại, biết rằng em không quên Ok Taecyeon.  Bởi lẽ, tôi thấy hình ảnh tôi trong đôi mắt em. "

-----------------------

Mi mắt khẽ động đậy, Chansung dần mở mắt ra. Tối om, chỉ có những tia sáng vàng vọt mờ ảo hắt vào từ bên ngoài. Sực nhớ ra, anh cố sức khua tay và chân bị trói quờ quạng tìm Qri. Anh không thể gọi hay hét lên vì miệng đã bị bịt bằng băng dính. Qri cũng vừa tỉnh dậy và lãnh phải một cú sượt tay của Chansung ngay mặt. Định hét lên nhưng cô lúc này chẳng còn chút sức lực nào, và miệng cũng bị dán băng dính nên chỉ có thể ú ớ. Chansung theo trực giác và tiếng ú ớ của Qri mà dịch người lại gần, cuối cùng họ cũng chạm vào nhau. khi Chansung vừa chạm vào người thì Qri ngay lập tức cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể mình. Cô thầm nguyền rủa tên Alex đáng chết, cũng thầm cám ơn cái thứ ánh sáng tối mờ kia, bởi nếu không có lẽ cô sẽ không dám nhìn mặt Chansung mất. Trong khi Qri còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Chansung không biết làm cắt nào đã loay hoay gỡ được gần xong miếng băng dính. ( Làm sao thì đừng hỏi au nhé, au không biết đâu ^^ )

- " Qri, em nghe tôi nói, hãy dịch lại gần đây, tôi sẽ cởi băng dính ra cho " – Chansung nói, vẫn là kiểu xưng hô kì lạ và giọng điệu khác thường Qri đã nghe lúc còn trong phòng với lão già. Tuy nhiên cô cũng ráng mà lết lại gần. Nãy giờ đã tập quen với thứ ánh sáng tiết kiệm trong phòng nên Chansung dễ dàng tìm ra vị trí miếng băng dính của Qri. Khi cảm nhận được mặt Chansung đang ngày càng tiến sát mặt mình hơn thông qua hơi thở, Qri bắt đầu bối rối. Gần rồi, gần lắm rồi. Mặt Chansung ngày càng tiến gần đến sát hơn và…môi anh đã chạm vào…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top