Chap 33 - Part 2

Eun Jung đang thong thả đi lên nhà thì gặp Nichkhun đi ngược chiều vẻ mặt hớt hải thấy rõ. Gặp Eun Jung như gặp vàng, Nichkhun nhào ngay đến nắm tay mà lay lay ( e hèm, con Dino nó núp ở trong đang nhìn ông tóe lửa kìa )

- " Eun Jung, may quá cậu đây rồi. Help me ! " – Nichkhun trưng ra bộ mặt thật khó coi khiến Eun Jung không khỏi bối rối

- " Có chuyện gì vậy ? Sao cậu quýnh lên thế ? Bộ mất tiền hả ? " – Eun Jung ngây ngô hỏi ( mợ hơi zô ziên)

- " Taec đang sốt cao…mà bây giờ tớ phải đi quay chương trình gấp."

- " Thì sao ? " – Sắc mặt vẫn không thay đổi, Eun Jung đứng khoanh tay nhìn Nichkhun 

- " Cậu có thể nể tình chúng ta là bạn thân và hàng xóm giúp tớ nấu cháo mang qua cho thằng nhóc đó được không ? Tớ thật sự rất gấp "

- " Tớ sẽ nói Ji Yeon đem qua, cậu yên tâm nhé " – Vẫn giọng điệu bình thản, Jung khẽ cười 

- " Không, không. Ji Yeon không đem qua được đâu " – Nichkhun đột nhiên nhảy dựng lên

- " Tại sao ? " – Jung đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn Nichkhun khó hiểu.

- " Em ấy… có việc bận " – Nichkhun nhắm mắt bịa đại lí do, trong lòng cầu trời cho Eun Jung đừng có chiếu cái ánh mắt tớ – biết – tỏng – cậu – rồi – nhé – Nichkhun  ấy vào mình nữa

- " Sao cậu biết chứ ? Con bé đã kết thúc lịch trình cách đây gần 2 tiếng và đã về nhà rồi. "

- " Tớ nói là Ji Yeon bận mà, không tin cậu về nhà xem có em ấy ở nhà không ? Vậy nhé, cửa không khóa đâu nên cậu cứ tự nhiên vào. Thôi tớ đi đây " 

Chưa kịp để Eun Jung phản bác thêm câu nào Nichkhun đã vọt lẹ. Eun Jung nhíu mày ngẩn ra thêm một lát rồi thở dài và đi về nhà. Mấy người tưởng tôi là con ngốc chắc.

" Kẻ thông minh " lầm bầm mấy câu không ai nghe rõ nhưng cũng thay đồ cho mau cho chóng rồi lục tủ lạnh kiếm đồ nấu cháo cho ai đó. " Kẻ thông minh " này trong lúc nấu cũng không quên đập một quả trứng vào vì nhớ rằng ai đó rất thích ăn cháo như vậy mỗi khi ốm. ( Làm thế nào mà mợ Cáo nhà mềnh lại quên mất rằng cái đuôi đang lòi ra thêm từ sau vụ soda )

--------------------------------

Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 129

Lừng khừng trước cửa nhà ai đó một hồi, cuối cùng có người cũng đành đẩy cửa mà đi vào. Ở một góc khuất hành lang, hai con người đập tay chiến thắng.

Cấu trúc các căn hộ ở đây đều giống nhau, chỉ khác ở cách bài trí ( câu này hơi zô ziên thì phải ). Liếc sơ thấy đương sự đang hóa thân thành con kén trên sofa, cô khẽ thở dài rồi đi vào bếp. Không khó để xác định ra nơi mình cần đến, cô đặt nồi cháo lên bàn, múc ra một bát rồi đem trở ra cho cái kén ngoài kia.

Bước đến gần bỗng tim ai đó trở chứng nhảy nhót không dừng. Khẽ đặt bát cháo lên bàn, cô ngồi xuống cạnh anh, bàn tay bất giác đưa lên áp lên trán anh. Quả là nóng thật ( mợ vẫn nghi Nichkhun lừa mình đây mà ). Đoạn cô đi lấy nước ấm và khăn mà đắp lên trán, rồi không biết bằng cách nào mà kẹp được cả nhiệt độ cho anh nữa. Sau khi đã làm xong mọi cái mà người ta hay làm khi chăm sóc người bệnh, có ai đó rảnh rỗi ( nhưng chưa muốn về và cũng không nỡ đánh thức ai đó dậy ăn cháo ) nên đã tranh thủ ngắm người ta thật lâu. 

Đúng là không biết đã bao lâu rồi cô không ở gần anh thế này. Hay nói đúng hơn là cô tự nguyện xáp lại gần anh chứ ngày nào mà anh chả tìm cách tiếp cận cô với những lí do ngô nghê nhất. Vầng trán, hàng lông mày, đôi mắt, cái mũi, đôi môi…những đường nét trên khuôn mặt chàng trai trước mặt khiến tim cô lại chộn rộn. Con người này là người cô yêu, nhưng cũng là người mang lại cho cô những thương tổn. Cô tự nghĩ vẩn vơ Nếu giả cho là cô có tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ làm sao với cô, Yoona và YooJung đây ? Anh sẽ không là con người tệ bạc phủi trôi mọi trách nhiệm với hai người họ, vậy cô sao có thể trờ về bên anh đây ?

Quả là vậy, nói gì thì nói cô cũng sẽ chằng cảm thấy dễ chịu khi biết anh vì cô mà chối từ sự tồn tại giọt máu của mình. Thầm oán thán sao ông trời cứ thích đùa, sao chị em cô yêu đều lằng nhằng vướng mắc. Hơn nữa còn lại chọn đúng " người ". Nói gì cuối cùng Nichkhun và Ji Yeon cũng được bên nhau, nhiều lúc nhìn họ cười đùa âu yếm nhau trong lòng tự nhiên sinh tủi. Nên ai đó đôi lúc lại trở nên khó tính vô cùng, lại đặt ra mấy cái điều lệ oái ăm chưa từng thấy. Chẳng hạn như là :

1. Cấm hôn nhau trước tủ lạnh ( cái này mụ cay cú hôm bữa đây mà )

2. Con trai ( đặc biệt là " hàng xóm " ) không được ở chơi quá 10h tối

3. Hàng xóm chỉ được qua nhà 3 lần/tuần và không quá 2 lần/ ngày ( Ji Yeon nó qua nhà Nichkhun những ngày bị cấm cũng bằng thừa mợ ơi )

4. Nichkhun không được làm Ji Yeon khóc

( áp dụng triệt để với Ji Yeon và Nichkhun )

Vậy đấy, đôi lúc thấy mình thật trẻ con, nhưng mà những điều cô làm cũng đâu hoàn toàn vì ganh tị. Cô là muốn bảo vệ Ji Yeon cơ mà. Trong nhóm cô thương Ji Yeon nhất, xem con bé như đứa em gái ruột thịt bé bỏng, một chút tổn thương với con bé cô cũng không muốn. 

Taecyeon chợt chuyển mình khiến Eun Jung giật thót mà rút tay về, khi đã chắc chắn anh vẫn ngủ say mới dám thở phào. Cô đứng dậy mang theo bát cháo nguội ngắt xuống bếp. Loay hoay một hồi trong bếp xem xét. Đôi khi nhíu mày lắc đầu khi trong thùng rác tràn ngập vỏ mì gói đủ loại. Thầm trách tên Nichkhun biết nấu ăn sao lại để anh ăn mì gói trừ bữa thế này. ( Ở nơi nào gần đó có người hắt xì mà không biết vì sao ). Ngoài việc đó và cái tủ lạnh tẻ nhạt toàn nước ngọt ( và bia rượu ) ngoài ra chả có gì. Một trái trứng cũng không có, thảo nào Ji Yeon nấu bữa xong cứ thậm thụt bớt xén mang sang cho. Nói chung với hai tên con trai thì đây là một căn bếp khá gọn gàng và sạch sẽ ( một tuần không biết nấu cơm được mấy lần ). Chợt cô khựng lại, với tay lấy khung hình trên đầu tủ lạnh mà cô vừa làm đổ khi đóng cửa tủ, mắt cô bỗng thấy cay cay. Là hình cô và anh chụp cùng bức tượng đôi tình nhân tự tô trong lần hẹn hò đầu tiên. Anh vẫn giữ bức hình này sao ? Lại còn để nó ở đây nữa. 

- " Em có nhớ không ? Chúng ta đã cùng nhau tô bức tượng đôi tình nhân, thế mà lóng ngóng thế nào lúc về anh lại làm vỡ mất. " - Cảm nhận có luồng hơi ấm bao quanh mình, nhưng nhất thời đang mải chìm trong đoạn kí ức mà đầu óc chưa phán đoán ra sự lạ. Cứ ngỡ mình lại đang bị quá khứ xâm chiếm mà sinh ra ảo giác. Nhưng sao ảo giác này thật quá. Rất ấm…

_Flashback_

Một đôi trai gái đang hì hụi cùng nhau tô bức đôi tình nhân. Xung quanh là lũ trẻ con cũng đang sơn sơn tô tô siêu nhân, mèo máy. Cô gái thi thoảng oai oái la khi chàng trai tô lệch màu, hay khi chàng ( cố tình ) quẹt màu lên tay cô  rồi nhân cơ hội mà cầm tay chùi chùi. Bức hình chụp họ cùng thành phẩm được một chàng Tây tốt bụng chụp giúp. 

Thế nhưng có một việc đã xảy ra. Ba hôm sau, chàng trai đột nhiên đứng trước mặt cô gái với vẻ mặt khổ sở đến tội…thú nhận việc lỡ tay làm bể mất bức tượng. Ái dà, tất nhiên suốt một tuần liền có người tìm đủ mọi cách khiến ai kia nguôi giận. Cô gái ấm ức 

- " Bức tượng vỡ nhanh chóng như vậy có phải tình yêu cũng dễ đổi thay như thế không ? "

- " Sẽ không mà, cho đến khi ngừng đập trái tim này cũng sẽ mãi không bao giờ thay lòng. Người anh yêu chỉ có một. "

- " Có gì để đảm bảo anh sẽ chỉ yêu mình em ? "

- " Nếu anh có thay lòng, em cứ việc lấy trái tim này mà ném nó đi. Vì…nó thuộc sở hữu của em. Ham Eun Jung "

_Endflash_

Đoạn kí ức chấm dứt cũng là lúc cô nhận ra hơi ấm kia không phải là do cô tưởng tượng. Là thật. Đích thực là có một vòng tay đang bao quanh cô từ phía sau. Thì ra có ai đó đã choàng tỉnh và đứng sau cô từ lúc nào. Giọt nước mắt không kìm được khéo lại rớt trúng tay ai đó. 

- " Sau đó em đã giận anh suốt một tuần liền…em có…Junggie à, em…sao em lại khóc…Em không sao chứ ? " -  Ai đó đang thì thầm nhắc lại chuyện xưa bỗng giật bắn khi giọt nước ấm nóng chạm vào da thịt,tuy nhiên vẫn ôm chặt không rời tay. Dù người đang sốt nóng nhưng cảm tưởng như nhiệt trong người cũng không bằng giọt nước nhỏ bé kia

Cơn nghẹn ngào chợt im bặt nơi cổ họng. Vòng tay ôm từ phía sau thêm siết chặt như sợ cô sẽ vùng ra bất cứ lúc nào. Mà đúng thế thật, ngay lập tức cô vùng vẫy nhưng vòng tay ai đó không hề suy suyển. Taecyeon cất giọng khàn đục của người ốm thì thầm

- " Xin em…chỉ một phút thôi. Hãy cho anh chút sức mạnh có được không …"

Không đáp trả, cũng thôi vẫy vùng, Eun Jung đột nhiên trở nên yếu đuối. Lí trí có chút lung  lay theo làn hơi ấm và nhịp thở nặng nhọc của ai đó. Không hay chút nào, cô không muốn vòng tay kia buông rời. 

- " Đừng khóc…đừng khóc khi không có anh ở bên. "

- " … "

- " Xin lỗi em…Trái tim này chưa bao giờ thay đổi…Chưa một lần…Những lời ngày đó không phải là nói suông đâu…Trái tim Ok Taecyeon chỉ có mỗi…"

Chưa kịp để anh nói hết câu cô bất chợt vùng mạnh ra, khuôn mặt vừa kịp khô nhìn thẳng vào anh lạnh lùng – " Xin lỗi, hình như anh nhầm lẫn gì rồi. Em không hiểu nãy giờ anh nói gì, tại có gì đó bay vào mắt…và…lần sau đừng tự tiện ôm em như thế. Chúng ta không là gì của nhau cả. Xin lỗi em về đây " 

Nói đoạn cô chạy thật nhanh về, thầm mong sao anh không thấy bờ vai rung lên từ phía sau của mình. Lần đầu tiên, cô cảm thấy chán ghét cái trò vờ mất trí của chính mình. 

Nichkhun và Ji Yeon mới đi ăn ( mừng chiến thắng ) về thấy Eun Jung chạy ra khỏi nhà, Eun Jung đang khóc. Ji Yeon lập tức chạy theo Eun Jung về nhà, cô đang rất lo lắng cho unnie mình. Nichkhun cũng vội chạy vào nhà và thấy Taecyeon đứng ngây dại trong bếp, mắt không rời khung hình trên nóc tủ lạnh. Anh đang nhắc lại lời cô một cách chua chát – " Chúng ta không là gì của nhau ư ? Bụi bay vào mắt em ư ? Eun Jung à ! Tại sao em lại cứng đầu như thế chứ ? Anh sắp phát điên lên rồi đây em biết không. Thà em cầm lấy tim anh mà ném đi chắc cũng dễ chịu hơn lúc này. "

Nichkhun đặt một tay lên vai Taecyeon, anh khẽ thở dài. Đúng là người tính không bằng trời tính, họ vui mừng quá sớm rồi. 

Thì ra Taecyeon đã sớm tỉnh ngủ. Do không dám tin hay là sợ nên cứ vờ nhắm mắt như thế. Anh sợ chứ, sợ bàn tay đang vuốt ve mặt mình chỉ là ảo ảnh do cơn sốt gây ra. Hay nếu ảo ảnh là thật…anh không muốn cô giật mình. Dù thật hay ảo anh cũng biết ơn lắm vì mình đã bị…bệnh.

-------------------------------

Chung cư cao cấp Lotte – Gangnam – Số 127

Kéo chăn lên cao đắp cho Eun Jung, So Yeon thở dài rồi kéo Ji Yeon ra ngoài. Ban nãy vì gọi mãi mà Eun Jung không mở cửa nên Ji Yeon đã rất lo lắng mà gọi điện cho So Yeon. Cô biết rõ ngay lúc này người có thể làm Eun Jung bình tâm lại chỉ có So Yeon. Quả đúng thật, khi nghe giọng So Yeon, Eun Jung đã mở cửa và ôm lấy cả hai khóc như một đứa trẻ. Ji Yeon thương unnie mình ghê gớm, vốn dĩ Eun Jung đã quá đau khổ rồi. Cô lại tự trách mình, sao cô lại quên unnie của cô là Đệ nhất cứng đầu cơ chứ. Sau một hồi khóc lóc vật vã, Eun Jung có lẽ mệt quá nên đã chìm vào giấc ngủ. Ngồi cùng So Yeon ngoài phòng khách, Ji Yeon e dè kể lại tất cả kế hoạch của mình và Nichkhun cho So Yeon nghe. So Yeon khẽ vuốt tóc Ji Yeon rầu rĩ nói

- " Ngốc ơi, sao em không hỏi unnie. Kế hoạch rất tốt, nhưng chưa phải lúc đâu em. Chuyện này không thể gấp gáp, huống hồ…em quên mất một điều quan trọng "

- " Là gì vậy unnie ? "

- " YooJung…"

Như vỡ lẽ ra, Ji Yeon bất giác quay về phía phòng Eun Jung. Phải rồi, họ đã quên mất mấu chốt quan trọng nhất của vấn đề này...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top