Part 36
TIFFANYYYYYY
"Fany, tỉnh lại đi em, tôi cầu xin em đó!!!!!!!" Tae Yeon ôm chặt lấy cơ thể của nàng, trong giây phút thấy người mình yêu ngã xuống tim cô nhói hơn bất cứ ai. Tròng mắt nâu tự bao giờ đã đỏ ửng, chưa bao giờ Kim Tae Yeon khóc trước bắt cứ ai, chưa một ai có thể thấy được một giọt nước mắt nào của cô. Ấy thế mà giây phút này, bọn họ đã chứng kiến tất cả. Nếu đã từng thấy một Kim Tae Yeon cao cao tại thượng băng lãnh ngày thường, hay bức chết người chỉ bằng một cử chỉ hay ánh mắt. Thì hôm nay lại thấy rõ, một Kim Tae Yeon đang trong tình trạng sợ hãi như thế nào, khi ôm chặt người yêu không chịu buông.
Nước mắt của Tae Yeon đã rơi xuống, không chỉ một giọt mà là rất nhiều giọt. Cô khóc vì tức giận, cô không nghĩ Tiffany lại ngốc nghếch đến mức dùng cái chết để ra đi như thế. Tiffany đã làm gì sai? Nàng không hề sai. Tae Yeon khẳng định nàng không làm gì sai cả. Là do nàng tự cảm thấy bản thân có lỗi, lại trong giai đoạn điều trị bệnh. Nên tâm lý không tránh khỏi bất ổn, suy nghĩ không thông, nên mới dẫn đến kết cuộc không ai ngờ.
Cả ngày hôm qua, trong suốt chuyến bay Tae Yeon đã không thể nào chợp mắt được tới 5 phút, cho dù có dùng cả thuốc an thần. Trong lòng cô luôn thấp thỏm lo lắng, có 1 linh cảm gì đó rất xấu sắp xảy ra. Nhưng Tae Yeon không ngờ, mọi thứ lại xoay quanh người yêu của cô - Tiffany Hwang.
Nàng quá vội vàng khi không nhìn thấy rõ đầu đuôi sự việc. Chỉ vì 1 dòng tít đỏ mà lại muốn tìm đến cái chết.
Tờ báo vẫn còn nguyên đó, nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo cùng với nàng. Bao nhiêu ngày không đọc, lại đọc ngay cái ngày SM CORPORATION tuyên bố phá sản.
"Chị họ, tỉnh lại, đừng làm tụi em sợ như vậy chứ!!!!!" Yoona cũng tức giận mà khóc, hai mắt con bé đỏ hoe. Nó tự trách bản thân không bảo vệ được chị họ. Đáng lẽ nó không nên ra khỏi nhà, đáng lẽ nó nên là người cầm tờ báo đó chứ không phải chị họ mình. Nhìn số thuốc mà bác sĩ Lee kê cho Tiffany đang vương vãi dưới sàn nhà, cùng vỏ của 2 chai rượu mạnh khiến tim Yoona như thắt lại. Biết là tâm lý chị họ bất ổn, nhưng mãi con bé cũng không nghĩ nàng lại liều lĩnh kết thúc mạng sống như thế chỉ với một bài báo.
"Hai người bình tĩnh lại 1 chút, người bên bệnh viện sắp đến rồi" Là bác sĩ tâm lý, Sunny trong tình huống này vẫn là người sáng suốt nhất. Cô sẽ không bất ổn như Yoona hay Tae Yeon, hai người họ đã bị con tim che mất lý trí. Việc cô làm là trấn an 2 người họ, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi. Tiffany sẽ được cứu, nhất định sẽ là như thế.
-------------------
Hôm nay là 25/12, là ngày Noel đầu tiên, trong suốt những năm yêu nhau mà Tae Yeon và Tiffany không thể nắm tay cùng nhau đi vào nhà thờ cầu nguyện. Ngồi thẩn thờ bên giường bệnh, Tae Yeon không khỏi đau lòng, khi nhìn thấy người con gái mình yêu đang nằm im bất động. Dịch vẫn được truyền đều đều vào cơ thể của nàng, gân xanh thì cũng đã nổi đầy. Có những lúc Tae Yeon đã không dám nhìn khi y tá thay nước biển cho nàng, thật sự những lúc ấy tim cô rất xót.
Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, mùa đông năm nay dường như rất lạnh, lạnh hơn tất cả mọi năm trước. Tae Yeon nắm chặt bàn tay Tiffany, cố gắng muốn truyền ít hơi ấm cho nàng. Cô tin Tiffany sẽ sớm tỉnh lại thôi, thượng đế sẽ không nhẫn tâm mà đem nàng rời khỏi cô đâu.
"Tae Yeon" Nghe gọi, cô hít vào 1 hơi thật sâu quay người lại. Cố tình giấu đi khuôn mặt mệt mỏi, và cả giọt nước mắt vừa rơi cách đây vài phút, bằng 1 nụ cười gượng gạo nhất có thể.
"Cậu để bác sĩ vào khám cho Tiffany" Sunny nói cũng không dám nhìn bạn mình quá lâu, vì cô cũng sợ mình sẽ bị tâm lý của Tae Yeon ảnh hưởng đến. Cô cần sự tỉnh táo nhất trong những người bọn họ.
Tae Yeon gật đầu 1 cái, bước ra khỏi phòng thì thấy Yoona cũng đang ngồi ở ngoài ghế hành lang. Khoảnh khắc mắt hai người giao nhau, chỉ thấy một màu đỏ bao trùm khắp nơi trên khuôn mặt. Vội vàng cụp mắt nhìn xuống đất, Yoona nhanh chóng lau đi giọt nước mắt lại vừa rơi ra của mình.
Hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, im lặng không nói gì. Bộ đồ Tae Yeon mặc suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thay, may mắn đây là mùa đông nên cô cũng chẳng quan tâm đến nó để làm gì. Yoona im một hồi cũng phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
"Tae Yeon unnie hay là về nhà nghỉ ngơi 1 chút đi, có em và bác sĩ Lee ở đây unnie không phải lo"
"Tôi ổn, không sao. Tiffany vẫn chưa tỉnh lại, làm sao tôi có tâm trạng để nghỉ ngơi"
Cùng lúc đó Yuri và Jessica vừa đi đến. Họ đã được Soo Young báo tin nên lập tức bay sang đây. Jessica vừa đến nơi đã liền hỏi, giọng lo lắng cho cô bạn thân của mình "Tae Yeon, Tiffany sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh lại" Tae Yeon nhàn nhạt đáp, hai tay vẫn đang ôm mặt. Cô không nghĩ mọi người lại đến cùng lúc như thế này, càng đông người cô càng cảm thấy bản thân thật vô dụng và bất lực.
"Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà, cậu đừng quá lo lắng" Yuri vỗ vai Tae Yeon an ủi cùng lúc Soo Young cũng vừa bước đến.
Thấy Soo Young, Yoona liền gật đầu chào "Phó giám Choi".
Con bé là người đã gọi cho Soo Young thông báo tình hình bên này, chính vì điều đó mà Yuri với Jessica mới biết mà bay qua đây nhanh như vậy.
Đáp lại cái gật đầu của Yoona, Soo Young từng bước một đi lại. Tiếng giày cao gót nện ngày 1 gần, nhưng theo đó là nổi lo sợ khi nhìn vào cửa của phòng bệnh. Không biết Soo Young đã đấu tranh như thế nào khi bay qua đây nữa. Người đó cũng đang có mặt ở đây, người mà khiến Choi Soo Young cô bao năm qua không dám nghĩ đến chuyện yêu thêm một ai đó...
"Bác sĩ đang khám ở trong đó sao?" Yoona gật đầu lại câu nói của Soo Young rồi cũng không nói gì.
Tất cả rơi vào trầm mặc cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra, trưởng khoa bệnh viện và bác sĩ Lee đi song song với nhau, theo sau là 1 trợ lý và 2 y tá. Giây phút phó giám Choi và bác sĩ Lee chạm mặt nhau, tim họ đã ngừng đập trong 1 giây. Cái cảm giác vừa đau vừa hận, nó khiến 2 người họ chỉ biết chôn chân đứng ngay tại chỗ.
Tình hình của Tiffnay đã như vậy, thêm 2 người họ và cả 1 Kim Tae Yeon không kiềm được cảm xúc, khiến nơi này trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Yuri nhanh chóng phá tan bầu không khí kinh khủng, giờ phút này chỉ còn mỗi tổng biên Kwon mới có thể xoay chuyển tình huống.
"Sunny đã lâu không gặp"Yuri gật đầu với bác sĩ Lee, nói vừa đủ cho mọi người nghe xong thì quay sang vị trưởng khoa, hỏi thăm tình hình người bệnh bằng giọng tiếng anh của người bản địa "Bác sĩ, Tiffany cô ấy thế nào rồi?"
"Có tiến triển tốt, dạ dày cô ấy đã bắt đầu hồi phục, nhịp tim cũng đã ổn định. Vì sức khoẻ quá yếu nên cô ấy mới hôn mê lâu như vậy. Mọi người không cần quá lo lắng, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi"
"Thật cảm ơn bác sĩ" Yuri cười nhẹ rồi gật đầu cảm ơn trưởng khoa cùng sự kính trọng và biết ơn.
Vị bác sĩ cũng gật đầu lại rồi qua quay Sunny "Bác sĩ Lee tôi đi đây, mọi người không nên vào cùng 1 lúc, hãy để bệnh nhân được yên tĩnh nghỉ ngơi"
"Vâng, tôi biết rồi. Trưởng Khoa đi" Sunny cũng gật đầu chào. Vừa nói xong thì đội ngũ bác sĩ cũng liền rời đi trả lại không gian cho bọn họ.
Tae Yeon không nói với ai lời nào, lặng lẽ đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh, Yoona thấy vậy cũng im lặng đi theo. Họ chỉ im lặng vào đó và nhìn Tiffany, tuyệt đối nửa chữ cũng không mở miệng.
Còn lại 4 người ở ngoài hành lang, không khí lại rơi vào trầm mặc. Quá nhiều cảm xúc đang xen, quá nhiều thứ khiến họ phải suy nghĩ. Jessica nhìn qua khung kính nhỏ của cánh cửa phòng hồi sức, thấy Tiffany xanh xao nằm im bất động trên giường, chợt khoé mắt mình cũng ướt. Cô quay sang ôm chặt lấy Yuri, giấu mặt mình vào hõm cổ người yêu, để tránh những giọt nước mắt của mình bị người khác nhìn thấy.
Yuri thấy vậy liền ôm lấy Jessica nhẹ nhàng dỗ dành "Tiffany sẽ ổn, em đừng có khóc" rồi cũng nói với 2 người còn lại "Chúng ta tìm 1 chỗ nào đó nói chuyện được không? Đã lâu chúng ta chưa ngồi cùng một chỗ rồi. Sunny mình hy vọng là cậu sẽ không từ chối mình chứ?"
Sunny từ nảy đến giờ vẫn không nghĩ sẽ gặp lại ai đó trong tình huống như vầy. Lại càng không có tâm trạng ngồi cùng với ai đó, nhưng mà Yuri đã mở lời, cô có thể từ chối sao? Giữa cô và Yuri hoàn toàn bình thường, họ vẫn giữ liên lạc, họ không có ghét nhau. Giữa cô và Yuri cũng giống giữa cô và Tae Yeon thôi. Bác sĩ Lee chỉ ghét duy nhất một người và người đó là mang họ Choi.
"Được, kiếm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện" Sunny nói khi nhìn vào mắt Yuri, vẫn là không nhìn ai kia từ đầu đến cuối.
Bốn người họ rời khỏi bệnh viện, bước chân của Soo Young tự khi nào lại nặng nề thế này. Sau tất cả mọi chuyện, cũng đã đến lúc cô cần phải đối mặt với nó. Trốn tránh không làm ta tốt hơn, trốn tránh chỉ làm ta trở nên thất bại thê thảm.
---------------------
"Umma, Appa, cuối cùng con cũng gặp lại 2 người rồi" Cô gái với mái tóc nâu cười thật tươi khi bước đến trước căn nhà gỗ bên bờ sông. Ba, mẹ nàng đang cùng nhau ngồi trò chuyện trên chiếc ghế xích đu bằng gỗ. Vừa thấy Tiffany, ông Hwang đã mỉm cười, còn bà Hwang thì vẫy tay bảo "Con gái lại đây với chúng ta"
Nàng bước đến ôm ông bà Hwang thật chặt, nụ cười mãi vẫn trên môi chưa một lần vụt tắt. Chỉ có ở bên ba, mẹ - Hwang Mi Young nàng mới cười tươi như vậy.
"Con gái, cuối cùng con cũng đã về thăm nhà, ba - mẹ đã chờ con rất lâu rồi"
"Thật xin lỗi vì đã để hai người phải chờ đợi. Từ hôm nay con sẽ không đi nữa, Mi Young sẽ ở lại đây cùng với ba mẹ mãi mãi" Nàng nghẹn ngào nói bằng giọng mũi, mi nàng đã nhoè hết rồi.
Bà Hwang khẽ xoa đầu Tiffany, hành động này bà rất hay làm với nàng khi còn nhỏ "Mi Young càng lớn càng xinh đẹp"
"Tiffany không ngờ con đã lớn đến thế này rồi" Ông Hwang cười hiền nói. Họ thật sự rất tự hào về đứa con gái của mình. Không những càng lớn càng đẹp mà lại càng giỏi giang nữa chứ.
"Tất cả cũng là do con thừa hưởng từ ba mẹ hết mà" Nàng cười tít mắt nói.
Đoạn, ba mẹ nàng im lặng lắng nghe nàng kể những chuyện mà nàng đã trải qua trong suốt 10 kia. Buồn có, vui có và hạnh phúc nhất là khi nàng nhắc đến người đó, người mà nàng yêu say đắm bao lâu nay. Ông bà Hwang từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười. Họ tin tưởng vào người mà Mi Young yêu, họ tin tưởng người tên Kim Tae Yeon nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Con gái của họ thật sự đã trưởng thành, họ sẽ không phải lo lắng nữa. Và đã đến lúc họ phải đi, ngày hôm nay là lần cuối cùng nàng sẽ được gặp họ.
"Mi Young, con gái ngoan của ta con nhất định phải sống hạnh phúc đó"
"Sau này lập gia đình, nhất định phải sinh cho nhà chồng một đứa bé thật kháu khỉnh"
"Con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, nhưng mà ba mẹ không ở lại với con sao?" Nhận lại câu hỏi thoáng buồn của nàng chỉ là nụ cười hiền hậu đến từ ông bà Hwang.
"Con lớn rồi, cũng đã tự lập được rồi, ba mẹ chỉ có thể chúc phúc cho con từ xa, không thể cứ theo con mãi được. Sau này con còn có gia đình riêng của mình, Mi Young ngoan hãy về với người con yêu nhé" Bà Hwang nói.
"Nhưng con cũng muốn có ba mẹ ở cạnh bên, nếu ba mẹ không ở cùng con thì con chẳng cần gì cả"
"Con không thể đi cùng hai ta được. Cuộc sống của con còn rất dài, hãy vui vẻ mà tận hưởng nó bên người con yêu, ta sẽ chúc phúc cho hai đứa" Ông Hwang lại tiếp lời.
"Umma, Appa"
Hai người ôm Tiffany lần cuối, trái với nụ cười của họ là những giọt nước mắt không ngừng rơi ra khuôn mặt của nàng. Tiffany vẫn chưa muốn xa ba mẹ mình, nàng chỉ mới vừa gặp họ thôi mà, tại sao họ lại bỏ nàng ra đi nữa như vậy. Tiffany không cam tâm mà.
"Không, không, ba mẹ đừng bỏ con!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top