Part 16


HÌnh như chắc cũng được tháng mấy ngày rồi mình mới cb thì phải, hihi!!!!!!

---------------------------------

Hàn Quốc, 2 ngày sau.

"Hôm nay Tae có việc đột xuất nên không thể về nhà sớm với em được, về nhà rồi thì gọi cái gì đó ăn, tranh thủ ngủ sớm không được thức khuya đọc tiểu thuyết như mọi khi nữa đó nha. Yêu em <3, Kim TaeYeon"

Vừa vào đến nhà Tiffany đã nhận được dòng tin nhắn đầy yêu thương và quan tâm của TaeYeon, đọc xong cô liền nhếch môi cười. Bây giờ chỉ mới có 6 giờ tối hơn, đã đến lúc cô phải hành động rồi, nghĩ là làm cô nhanh chóng vào phòng cất túi xách rồi mở ngăn tủ bí mật lấy ra thứ mà cô đã nhờ gã họ Lee làm giúp mình cách đây không lâu. Đứng trước cửa phòng làm việc của TaeYeon mà trống ngực Tiffany cứ đập liên hồi, cô có cảm giác như nó sắp rớt ra ngoài.

Dạo gần đây Tiffany cứ hay làm trộm trong chính ngôi nhà của người yêu, một việc làm hết sức kì lạ mà chưa có cô gái nào lại dám làm như vậy.

Và nếu không phải vì chiếc USB kia thì chẳng đời nào cô lại điên khùng lục tung ngôi nhà của chính người mình yêu thương nhất bằng cách như thế này đâu.

Cô biết chiếc USB chỉ có thể ở đằng sau cánh cửa bí mật kia cho nên mới bạo gan mà đến tìm Lee Ji Hoon nhờ sự giúp đỡ từ gã ta.

Tiffany hít thở một hơi thật sâu rồi tay run run đưa dấu vân giả đặt vào đúng vị trí cảm ứng bên hong cánh cửa điện tử cứng cáp màu xám tro. Cô đứng đó nhíu mày chờ đợi xem kỳ tích xảy ra, cô không dám chắc dấu vân giả có thể khớp với dấu vân thật của người yêu cô không, giờ chỉ còn biết cầu trời xem ông có đem may mắn lại cho bản thân cô hay không thôi.

5 giây rồi 10 giây trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô vô cùng lo lắng hai tay không ngừng siết chặt vào nhau chờ đợi.....

Chợt một tiếng tít tít vang lên cánh cửa bật mở khiến Tiffany xém giật cả mình.

"Bingo cái tên quái dị họ Lee đó xem ra tay nghề cũng giỏi  thật"

Và giờ thì Tiffany đã không còn nghi ngờ năng lực của gã Lee Ji Hoon nữa rồi, cô thầm khen ngợi gã, mặc dù có hơi quái dị nhưng tài năng sao chép thì phải nói là tuyệt vời, đến cả dấu vân tay của TaeYeon mà còn làm giả được thì còn gì bằng.

Cất vật nhỏ kia vào lại trong túi áo, Tiffany đẩy cửa ra từng bước thận trọng tiến vào phía trong căn phòng bí mật của Kim TaeYeon. Nhìn xung quanh phòng được bố trí bình thường như những phòng làm việc khác, rất nhiều kệ sách và rất nhiều bức tranh treo tường với những hình thù kì lạ mà Tiffany không hiểu chúng mang ý nghĩa gì.

Đi thẳng lại bàn làm việc của TaeYeon, cô bắt đầu kéo những ngăn tủ nhỏ phía dưới mong rằng chiếc USB hình quân cơ Domino sẽ nằm một trong các ngăn tủ.

Vài ngăn tủ chứa đầy hồ sơ và tài liệu kinh doanh của SM, Tiffany lấy thử một tập ra đọc mà chẳng thể hiểu ý nghĩa là như thế nào. Cũng phải thôi cô làm trong ngành giải trí chứ có phải là người kinh doanh đâu thì lấy làm sao mà hiểu cho được. Tiffany lắc đầu một cái rồi để chúng lại chỗ cũ, tiếp tục tìm thứ mình cần.

Một ngăn tủ khác lại chứa khá nhiều thuốc, trong số những loại thuốc này cô để ý thấy có vài loại mà TaeYeon vẫn hay uống sau khi ăn vào buổi tối. Cô nhanh nhẹn lấy điện thoại ra và chụp lại tên tất cả chúng, khi nào có dịp cô sẽ hỏi con bé Seo Hyun về công dụng của từng loại.

Tìm bốn ngăn tủ rồi mà Tiffany vẫn chưa thấy chiếc USB làm cô cảm thấy lo lắng, mồ hôi không biết khi nào đã rịn ra 2 bên thái dương. ĐƯa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường thì đã thấy hơn 7h. Tiffany bất mãn ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc bằng da thú cao cấp của TaeYeon mà đảo mắt nhìn khắp căn phòng một lượt cố gắng nghĩ xem chiếc USB kia có thể để ở chỗ nào.

Người ta thường nói chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất, cô nghĩ không biết suy đoán của mình có đúng không nữa.

Chỉ còn hai ngăn tủ nữa thôi nếu không có trong đây thì có lẽ Tiffany phải tốn khá nhiều thời gian cho toàn bộ căn phòng và TaeYeon thì sắp về nhà đến nơi rồi. Tiffany lắc đầu để sốc tinh thần được tỉnh táo, rồi không biết như thế nào vật nằm úp trên bàn làm việc lại lấy được sự chú ý của cô. Khung ảnh được đặt nằm úp bên cạnh chiếc laptop màu đen là như thế nào? Đáng lẽ nó phải đặt dựng lên ngay ngắn mới đúng chứ.

Cầm nhanh nó lên xem Tiffany không khỏi tròn hai mắt kinh ngạc khi thấy có đến 3 người quen trong bức ảnh ngoài gia đình TaeYeon ra. Tại sao ba mẹ cô ấy và cả người dượng sau là Choi Sung Han cũng có mặt trong bức ảnh gia đình này? Không lẽ tất cả bọn họ có quen nhau sao? TaeYeon trong bức ảnh này chỉ mới chừng 5 - 6 tuổi chứng tỏ nó đã chụp cách đây hơn 20 năm về trước, một khoảng thời gian rất lâu rồi.

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Tiffany!

Cô nhất định sẽ điều tra về mối quan hệ của những người có mặt trg bức hình. Biết đâu trong số những người này có ai liên quan đến cái chết của ba mẹ cô thì sao?

Nghĩ đến đây Tiffany càng muốn có được chiếc USB càng nhanh càng tốt và cô cũng bắt đầu nghi ngờ lão ta vì lão ta cũng có mặt trong bức hình nằm úp kia.

Để khung ảnh lại đúng như vị trí ban đầu Tiffany tiếp tục lục trong hai ngăn tủ còn lại. Một ngăn tủ thì trống không, tủ còn lại thì chứa rất nhiều vật dụng cá nhân và ở góc trong cùng có một khối vuông nhỏ trông như hình quân cờ Domino mà cô đang cần tìm. Vội vàng lấy nó lên mắt Tiffany sáng rực một màu, nó......nó chẳng phải là chiếc USB mà lão choi đã miêu ta hay sao??????

"Yes! Đúng là nó rồi. Nhưng nếu bây giờ mình lấy nó ra khỏi đây thì lỡ như TaeYeon tìm không thấy nó biết làm sao đây? Bây giờ mà dàn như một vụ trộm thì lại không thể được, TaeYeon rất nhạy cảm sẽ biết ngay thôi. Không được mình cần phải sao chép ra vài cái nữa để đánh tráo với chiếc USB gốc này phòng trừ trường hợp bất trắc xấu nhất có thể xảy ra!"

Tiffany thầm nghĩ rồi nhanh chóng đem nó cất vào túi áo khoác và ra khỏi phòng. Chiếc đồng hồ treo tường trên cao chỉ vừa điểm đúng 8h tối.

Nội trong ngày mai Tiffany phải nhanh chóng đến tìm gã quái dị Lee Ji Hoon để nhờ gã giúp đỡ thêm một lần nữa vậy.


-----------------------


Biệt thư Penz House, 6:38 AM.

Căn biệt thự sang trọng uy nga lỗng lẫy nằm ven biển của Choi Sung Han chỉ trong một đêm đã biến thành trò cười cho toàn thiên hạ. Không hiểu đám dân phòng gác đêm bị mua chuộc hay ngủ quên mà lại để ngôi nhà mà Choi Sung Han yêu quý nhất biến thành 1 bãi thay ma....với ngập tràn huyết.....heo. Mùi hôi tanh tưởi của máu tươi bốc lên nồng nặc khiến ai đi ngang cũng phải bịt mũi vì chịu không nổi. Giữa 2 cánh cổng lớn còn có 1 cái đầu heo, máu còn đang nhỏ từng giọt 1 xuống đường được ai đó cố tình cấm trên song sắt hướng ánh nhìn thẳng vào ngôi biệt thự như thể trêu đuà với ông ta.

Dòng chữ "Nợ máu phải được trả bằng máu" trước cổng nhà cũng đủ khiến đám phóng viên đoán già đoán non ra đủ thứ chuyện trên đời. Cả ngày hôm đó đám lều báo lại có dịp để soi mói con người của Choi Sung Han và tập đoàn FineLine của Choi gia. Choi Sung Han cho dù có tức đến ói máu thì cũng chẳng làm được gì ai, vì chẳng biết được người nào là chủ mưu trong trò đùa này. Cảnh sát nhanh chóng đánh hơi và nhảy vào điều tra nhưng cũng không phát hiện được gì. Ngay cả camera ở các góc đường cũng bị ai đó chặn hết. Con người ta 1 khi đã có chủ đích, tính toán mọi thứ....thì cho dù có bàn tay của thượng đế nhúng vào cũng khó mà tìm ra được thủ phạm.

.

.

.

.

MBK News

"Vào rạng sáng nay vào lúc 6:35 AM. tại ngôi nhà số 4570 của doanh nhân Choi Sung Han đã bị một nhóm người nào đó đùa giởn bằng cách tạt máu tươi của động vật vào khắp sân nhà. Hành động trên phải nói rằng cực kì nguy hiểm và ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của chủ tịch tập đoàn FineLine. Sau khi sự việc xảy ra cảnh sát đã nhanh chóng vào cuộc điều tra làm rõ nguyên nhân vụ việc cũng như sớm bắt giữ những kẻ đã cố tình tạo ra trò đùa quái dị này...."

Tiếng của cô phát thanh viên vẫn phát ra đều đều từ chiếc TV tinh thể lỏng treo trên bước tường màu trắng, còn chủ nhân của nó người đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sofa bằng nhung đen, đang nhép mếp cười thích thú với những gì mà đài MBK đang đưa tin.

Miệng thì cười bởn cợt còn tay thì bận chơi đùa với chiếc zippo xám tro được in những hình hoa văn kì lạ, đôi mắt đen láy thăm sâu nhìn không thấy đáy mang theo một màu u tối đầy chết chóc tia thẳng vào khoảng thinh không phía trước mặt. Nụ cười của y mang theo bao nỗi hận thù đối với Choi Sung Han, mà cho dù lão có chết hàng trăm ngàn lần cũng không làm Y cảm thấy hài lòng.

.

.

.

.

"Bằng mọi giá các người phải tìm ra được kẻ đã phá ngôi nhà của ta có nghe rõ không hả? Trong vòng 3 ngày mà vẫn chưa có kết quả thì các người tự hiểu số phận mình sẽ đi về đâu rồi chứ?"

Cả căn phòng như một bãi chiến trường với rất nhiều mãnh vỡ từ gốm và kín văng tung té khắp mọi nơi, chỉ cần sơ suất không cẩn thận 1 chút là sẽ dễ dàng bị thương ngay. Chủ nhân nó vì quá tức giận mà phá tan tành mọi thứ mặc cho ngày thường có quý trọng chúng như thế nào.

Đám thuộc hạ cúi đầu trong sợ hãi, họ chưa bao giờ thấy ông chủ của mình giận dữ như ngày hôm nay. Nghe thấy mệnh lệnh ai ai cũng nhanh chóng gật đầu râm rấp, bên cạnh đó còn là nỗi lo lắng rất lớn vì nếu như không bắt được nghi phạm thì bọn họ chắc chắn sẽ trở thành vật thế thân cho người đã tạo ra trò đùa kinh thiên động địa kia. Làm việc bao năm cho Choi Sung Han họ làm sao không hiểu được bản tính tàn ác, hung bạo của ông ta chứ.

Lần này thì có chuyện hay ho để xem rồi đây. Đó giờ chỉ có Choi Sung Han ra tay với người khác chứ nào có ai ra tay với ông ta. Chuyện hôm nay không những làm Choi Sung Han ê mặt với đám báo chí, doanh nghiệp mà còn là ê mặt với cả cái đại hàn dân quốc này nữa.


------------------------


"Em biết rồi unnie cứ sắp xếp như vậy đi..."

"......."

"Uhm được rồi mai gặp, bye unnie!"

"......."

Cất điện thoại vào lại trong túi xách rồi đi ra chiếc xe đậu bên ven đường của mình. Chiều nay Tiffany không có lịch làm việc nên tạt qua phòng khám kiểm tra sức khoẻ một tí. Dạo này nhiều chuyện làm cô mệt mỏi khiến cho đầu cô không khi nào không nhức. Chỉ còn khoảng 5 bước nữa tới xe thì Tiffany bị một người va vào nhưng may mắn không làm cô ngã xuống đất.

Người đụng vào cô vội vàng gật đầu xin lỗi rồi nhanh chóng mất hút nơi con hẻm phía trước. Tiffany miệng định mở ra nói gì đó thì liền nghe thấy từ phía sau mình có tiếng la hét bảo đứng lại của một toán người mặt vest đen. Tiffany không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết người vừa đụng phải cô trông rất quen. Dáng người cao và gầy đó, ánh mắt đó, và cả giọng nói đó nữa....hình như cô đã từng nghe rất nhiều lần.

Cố gắng lục lại trí nhớ khiến Tiffany càng thêm đau đầu. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, mặt đất trở nên quay cuồng, hai mắt cô nhoà đi và rồi.......

........không cần ai đẩy Tiffany cũng tự động ngã xuống nền đất lạnh lẽo trước sự kinh hãi của những người có mặt xung quanh.


=.=


Góc nói nhảm:

Ah nói chung là cái fic nó ngày càng đi lệch với cốt truyện ban đầu Ri đặt ra thì phải, buồn 5 giây!

Làm như càng viết càng thiên về hành động, trinh thám, báo thù j j đó......chứ chả thấy yêu đương lãng mạn khỉ gió j như chính Ri ngày đầu đánh máy. ĐÔi khi muốn del để edit lại cốt truyện mà sự thật là bản thân biết sẽ hổng có làm được. Đợt này quả thật chết chắc rồi nha~~~~~~~~~

Thôi thì lại cái câu.........đến đâu hay đến đó vậy. Thì nói chung là sẽ sợ càng đi xa càng thêm dở.........TỆ, khiến mọi người thất vọng thôi í mà, huhu nghĩ cho người ta lắm mà chẳng biết mấy người ta có nghĩ cho bản thân tui không hay chỉ biết phải có chuyện cho người ta là được dòi nữa :((

Taeny đó giờ toàn mật ngọt cơ mà vào cái fic này (và cũng là lần đầu tiên viết longfic về Taeny) chỉ thấy được toàn gam màu u tối và đau thương thì quả thật là tội đồ của lốc sờ mít rồi, vậy nên mấy bạn lốc sờ mít đừng có ném trứng, cà chua, dưa leo.........Ri nha, nên nhớ mấy thứ đó là để ăn chứ không phải để chọi bừa bãi ha =)))))))

Thôi nhảm đủ rồi pp mọi người nha! Tết năm nay gặp lại. Chào thân ái và..............dong luôn, haha.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top