CHƯƠNG 1: Quyển sách thần bí.
Sandara Park, 22 tuổi, hiện đang làm nhân viên trông coi tại một thư viện có tiếng nhất thành phố seoul . Tốt nghiệp Đại học lừng lẫy ở Seoul với tư cách là một sinh viên ưu tú hiếm hoi của trường, nhưng cô không hứng thú với suy nghĩ sẽ nộp đơn vào một công ty danh tiếng nào đó. Cô chọn đi theo niềm đam mê của mình, niềm đam mê đối với những quyển sách và đó cũng chính là lý do trả lời cho câu hỏi vì sao một cô gái vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như cô lại chỉ làm việc trong thư viện thế này.
- Oh! Donghae! Em sắp đến giờ đến thư viện rồi, em sẽ gọi lại cho anh sau nhé! - Dara vội vã nói qua điện thoại.
- Yah! Em tàn nhẫn với anh thế sao hả? Chẳng lẽ em xem công việc quan trọng hơn cả vị hôn phu của mình sao? Chúng ta chỉ vừa mới nói chuyện chưa đầy 15 phút đấy - Donghae hờn dỗi.
Nhận thấy được sự giận dỗi trong tông giọng của vị hôn phu của mình khiến Dara vô thức cười khúc khích, cô nhẹ nhàng với chất giọng nũng nịu:
- Vị hôn phu của em lại buồn em rồi đấy à? Không phải em và anh sắp kết hôn sao? Sau này chúng ta sẽ còn có nhiều thời gian bên nhau mà, lúc đó thì anh đừng có hòng mà than chán đấy nhé!
Bên kia đầu dây, chàng trai bật ra tiếng cười lớn. Cô lúc nào cũng đáng yêu như thế! Đúng là môi cô nàng bôi toàn mật ong.
- Thôi được rồi, anh chịu thua em, cô nàng lém lĩnh, sẽ gọi lại cho em sau. Về sớm nhé! Nếu có đói thì điện thoại cho anh, anh sẽ mang đồ ăn đến thư viện cho vợ.
- Anh chăm sóc thế thì em béo mất. Được rồi, tạm biệt chồng! - Dara cúp máy với một nụ cười hạnh phúc trên môi.
Chàng trai đấy là Lee Donghae, tổng giám đốc của một công ty xây dựng lừng danh. Donghae và Dara là bạn học thời cấp ba của nhau. Họ yêu thầm nhau nhưng chẳng ai chịu nói ra vì nghĩ đối phương đã có tình yêu của riêng mình. Đến khi vô tình biết Dara chưa từng có bạn trai, Donghae vừa bất ngờ vừa sung sướng. Khó khăn lắm anh mới thu hết dũng khí mà mở lời yêu cầu cô làm bạn gái của anh. Đương nhiên, Dara cực kỳ hạnh phúc và đồng ý ngay lập tức khiến Donghae có chút bối rối vì không nghĩ mọi việc có thể tiến triển nhanh đến thế. Tình cảm của cả hai dành cho nhau là không có cặp đôi nào trên thế gian này sánh nổi. Họ thậm chí còn không giận nhau quá một tiếng đồng hồ. Sau ba năm yêu nhau, vừa rồi,vào ngày sinh nhật của cô, anh đã ngỏ lời cầu hôn Dara. Bây giờ cô đã chính thức chuyển từ bạn gái thành vị hôn thê của anh. Họ dự định sẽ tổ chức đám cưới vào năm sau... Còn gì có thể tuyệt vời hơn nữa? Mọi thứ đối với Dara lúc này cứ như một giấc mơ vậy. Ai đó sẽ nói cuộc sống này của cô quá tầm thường nhưng, sao chứ, cô tuyệt đối hài lòng với những gì đang diễn ra trong cuộc sống mình. Một công việc yêu thích, một người chồng y như mong muốn, chẳng phải đây là những điều mà bất kì cô gái nào cũng mơ về hay chăng?
Khóa cửa nhà cẩn thận đâu vào đấy. Dara chậm rãi đi bộ đến thư viện. Thư viện nơi cô làm việc cách nhà cô không xa, rất tiện cho việc đi lại. Dara thích cái cảm giác men dọc theo những con đường trồng đầy hoa đào trắng, phóng tầm mắt quan sát nhịp sống hối hả của thành phố Seoul xinh đẹp.
- Hey! Dara. Mau mau đến đây phụ mình dọn dẹp đống sách kia đi. Nó là số sách vừa được chuyển đến đó - Bom nói trong khi khệ nệ khiêng một thùng sách đến bên giá.
- Được rồi, mình đến đây!
Dara mỉm cười, chạy đến vị trí những thùng sách và từ từ nâng một thùng sách lên. Trong lúc ấy, vô tình mắt cô đã lướt ngang một quyển sách rất đặc biệt nằm trên cùng. Bìa ngoài của quyển sách ấy màu đỏ đô với những hoa văn mạ vàng in nổi rất đẹp. Tuy nhiên, quyển sách bám khá nhiều bụi nên trông có phần hơi cổ quái, Với kinh nghiệm nghiên cứu sách cổ của mình, Dara đoán dường như quyển sách này đã có từ rất lâu. Không thể ngăn sự tò mò của bản thân, cô nhanh tay sắp xếp hết những quyển sách còn lại lên giá rồi âm thầm lấy quyển sách kì lạ cất vào trong túi xách ,định bụng đem về từ từ đọc.
Xong xuôi hết mọi việc thì cũng đến giờ thư viện mở cửa đón mọi người đến thư viện đọc sách. Chẳng hiểu thế nào mà hôm nay số lượng sinh viên, học sinh đến thư viện nhiều đáng kể khiến cho cả Bom và Dara bận rộn cả ngày.
Đồng hồ điểm 9 giờ Tối. Sau khi chờ những người cuối cùng trong thư viện ra về thì lúc này Bom mới trút một hơi thở phào. Tuy nhiên, cô nàng không có vẻ gì là mệt mỏi.
- Cuối cùng cũng xong việc rồi, Dara này, chúng ta nên đi ăn mừng cho một ngày thư viện đông khách thế này chứ nhỉ? - Bom tươi cười quàng vai Dara.
Những tưởng Dara sẽ đồng ý, nhưng không ngờ cô lại cười trừ, nhẹ nhàng gạt tay Bom xuống và vớ lấy chiếc túi xách của mình, nói:
-Tiếc quá, mình có việc bận mất rồi. Hôm khác chúng ta ăn mừng sau vậy... hay... hay ngày mai được không? - Dara nhăn nhó, cố nặn ra vẻ mặt đáng tiếc để che giấu "ý đồ" của mình.
Bom nheo mắt nhìn chằm chằm Dara. Tự nhủ thầm rõ ràng biểu cảm kia quá sức đáng nghi. Nhưng thôi vậy, cô không muốn ép buộc Dara làm gì. Cũng có thể "cô gái sắp lên xe hoa" này có hẹn với chồng sắp cưới cũng nên. Nghĩ đến đây, Bom khẽ bật cười, đáp:
- Ok!! tình yêu khiến tớ chán chết, tại sao mình lại có một người bạn như cậu chứ? Thôi được rồi, cậu cứ tự do đến với Donghae, mình đi về đây. Cái đồ đáng ghét! - Bom chán nản quay lưng đi.
Dara biết cô nàng này chỉ đương giả bộ hờn dỗi thôi. Tính Bom là thế, hay giận hờn nhưng lại chóng quên. Tuy là một người có tính tình khá là kì quái, nhưng cô nàng lại rất hay quan tâm đến mọi người và là một người bạn thân cực kì tốt của cô. Châm ngôn của Dara là:"Tình cảm có thể chờ nhưng sách thì không." Vả lại, Dara phải trả lại quyển sách kia ngay trước khi bị ai đó phát hiện, nếu không cô sẽ gặp rắc rối với chủ quản vì đã lấy quyển sách về không một lời xin phép.
- Yêu cậu nhất! Mai mình sẽ là người trả tiền, cậu có thể ăn bất cứ thứ gì cậu thích chịu không? - Dara cố xoa dịu cô bạn, đối với cô Bom là người cô cực kì xem trọng cũng có thể nói vị trí cậu ấy cũng có thể gần sánh ngang với Donghae trong lòng cô, nên cô không thể để cô ấy giận được.
- Một túi bắp siêu cấp khổng lồ thì sao? - Bom chớp mắt chờ đợi.
- Đơn giản mà! "Một túi bắp siêu cấp khổng lồ". - Dara nhắc lại một lần nữa để chắc chắn cô nàng không thất hứa.
Cả hai vui vẻ chia tay tại thư viện. Khi về đến nhà, Dara ăn uống qua loa rồi vội vàng tắm rửa, không để sót một giây nhàn rỗi nào. Vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, Dara lao ngay vào phòng ngủ vớ lấy quyển sách trèo lên giường hí hửng cười mãn nguyện. Thế nhưng, mọi cảm xúc thăng hoa của cô "mọt sách" Sandara chấm dứt khi cô phát hiện ra rằng không có đến một chữ trong quyển sách. Cô lầm bầm bực dọc.
- Chuyện quái gì vậy? Sách lỗi? Sách đẹp thế chỉ để lừa người thôi sao, chẳng có lấy một chữ nào.
Dara ném quyển sách sang một bên, buông một hơi thở dài chán nản. Quyển sách rơi xuống sàn mở đúng ngay một trang sách kì quặc. Dara tròn xoe mắt, cô lập tức cầm quyển sách lên xem cho rõ. Quả thực cô không lầm! Rõ ràng là có chữ ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top