Chap 4.4*

Bọn chúng không ngừng nhìn xung quanh xem có ai không, một tên còn lại thì mỉm cười ngọt ngào tiến lại phía cô.

-Dạ mấy anh cho em qua ạ.

Cô nói giọng nhỏ nhẹ, người ta thường nói con trai chỉ thích nói chuyện và dịu dàng với những cô gái hiền lành. Họ sẽ không nở làm tổn thương những cô gái đó, nhưng xem ra cô đã lầm vì lời nói của cô càng khiến bọn chúng ham muốn được đến gần cô hơn.

Bóng dáng cao lớn đứng trước mặt làm cô khó chịu nhưng không thể rat ay ngay lúc này được, nơi đây là trong trường.

-Em định đi đâu đấy?

Hắn ta hỏi cô, miệng cười cười nhưng nhìn không còn vẻ gian tà như khi nãy. Cô thầm nghĩ không lẻ hắn thấy mình không được thu hút nên đã bỏ ý định, khi nãy chắc là đến gần nhìn rõ mặt mình hơn.

Nhưng điều cô không thể nào ngờ đó là dù cô có trang điểm nhưng gương mặt tưởng chừng bình thường của cô lại rất thu hút người khác. Cô có một vẻ đẹp tự nhiên, mọi người thường xuyên nhìn cô thì không có gì đặc biệt có thể do quen mặt nhau rồi. Còn với bọn chúng thì cô quả thật trông rất đáng yêu và dễ thương. Từ lời nói đến cử chỉ đều làm người khác thấy vui vẻ, có cơ hội hiếm như thế này bọn chúng không thể nào bỏ lỡ.

-Em mới chuyển đến đang tìm lớp học.

-À mà em học lớp mấy tụi anh học ở đây lâu rồi có thể rành đường hơn em.

-Em học lớp 11A2 ạ.

-Uhm anh biết lớp đó nè, để tụi anh dẫn em về lớp há.

-Thiệt hả? Vậy thì hay quá. –Cô vỗ tay cười vui sướng cứ như gặp được một vị cứu tinh vậy.

“Đúng là một lũ ranh con” Bọn chúng không hề biết mình đang gặp nguy hiểm cứ nghĩ rằng cô chịu nghe theo là mình đã đạt được mục đích. Con người mà, không thể ai cũng tin được cả cũng như bọn chúng cứ nghĩ mình thông minh và cô là người ngốc nhưng trái ngược lại người ngốc là bọn chúng. Không một cô gái nào có thể tin ngay lời nói của hai kẻ xa lạ nhìn mình với ánh mắt tham lam thèm thuồng cả, ngoại trừ cô gái đó thật sự có vấn đề.

Cô không ngờ một trường danh tiếng như thế này là đào tạo ra những học sinh hư hỏng dụ dỗ những học sinh nữ hiền lành. Biểu hiện của sự hiền lành đó là ở cô.

-Tất nhiên rồi tụi anh là người tốt mà.

-Dạ.- Nói xong cô lập tức bước nhanh về phía bọn chúng.

Một tên cười ranh ma khi cá đã cắn câu, hắn ta không ngờ cô lại dễ dụ như vậy chỉ cần nói một vài câu nhỏ nhẹ là lập tức tin người khác.

Tin theo lời hứa chỉ đường cô lẳng lặng đi theo bọn chúng mà không hề hó hé một câu gì. Bây giờ chỉ có im lặng mới làm cô nguôi đi cơn giận.

Phía trước bọn chúng vừa đi vừa nói cái gì đó.

-Mày xem con nhỏ này ngây thơ phết thế nào đem về đại ca cũng khen thưởng.

Một tên đi bên phải vừa đi tay vừa cầm một nhánh cỏ dại, miệng cười rạng ngời, hắn ta nghĩ rằng những gì mình làm hiện tại là đúng và không hề sai. Lời nói của đại ca là quan trọng nhất, làm cho đại ca vui thì bọn chúng cũng sẽ được sống những ngày trong trường học vui theo.

-Ừ nhìn cũng ngon.

Đi mỗi lúc mỗi xa, bọn chúng cố tình dẫn cô đến một nơi xa trường một chút. Trên môi cô lúc này là một nụ cười nham hiểm. Xa hoàn toàn có lợi cho cô vì nếu bọn chúng có bị cô nhốt ở đây cũng không ai biết, dù gì cũng chỉ là một học sinh mới đến bọn chúng cũng sẽ không nhớ gương mặt cô mãi được.

Đoạn đường này không còn ở khu vực xung quanh trường nữa, trời càng lúc càng nắng mà trên người cô chỉ có duy nhất một bộ đồng phục ngắn tay hở chân. Ánh mắt gắt chiếu thẳng vào gương mặt cô nóng rát, sự chịu đựng cuối cùng đã đến cực hạng.

-Mấy anh ơi sao xa quá vậy, hình như mấy anh dẫn em đi lạc đường rồi phải không?

Cô nhìn hai người trước mặt chớp chớp đôi mắt to tròn, mềm mỏng hỏi. Dù biết câu trả lời sẽ không như mình mong muốn.

Đừng làm những gì mà cô thấy quá đáng, vì như thế mùi nguy hiểm sẽ càng tăng. Con người ai cũng có cái giới hạng của nó và cô đã bị bọn chúng đưa đến vạch xanh gần vạch đỏ của sự nguy hiểm.

-Ừ lớp em đang thực tập ngoài đây nè, hơi nắng em gáng chịu chút xíu nữa đi sắp đến rồi.

Hắn ta nói rồi lùi lại phía sau một bước, lấy trong cặp sách ra một quyển tập che trên đỉnh đầu cô. Miệng không ngừng nhìn cô cười .

Bên kia gần phía cây bàng lớn có 3 người đang nhìn về phía bọn họ cười ngất ngây, họ thầm thương cho số phận hai người con trai háo sắc đó, ghẹo ai không ghẹo lại ghẹo một ác ma như Jessica.

Không ai trong 3 người họ không biết tính cách và con người của cô. Khi nãy Tiffany nhìn thấy cô đi phía sau bọn họ mà hai bàn tay không ngừng nắm chặc lại, Tiffany biết đó là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn. là một người có phong cách làm việc nhanh nhẹn như Jessica thì việc trưa nắng phải đi theo hai gã dở hơi này thật sự là rất quá đáng.

Tiffany Sunny và Sooyoung lắc đầu quay người bỏ đi.

-Biết trước kết quả rồi, những gì thấy cũng đã thấy nhìn lại càng thêm đau lòng.- Sooyoung nói gương mặt rầu rĩ.

Tiffany quay sang nhìn cậu ta –Im đi, nói ít một chút bị Jessica biết chúng ta đi theo thì có nước tiêu.

-Ờ -Sooyoung ậm ừ đi ra khỏi khu nhà hoang phía sau dãy trường học. Nơi đây rất ít người qua lại vì nghe nói có người thấy ma, nhưng đối với bọn chúng đây là nơi thường xuyên lui tới của đám anh em trong trường, cúp tiết trốn học đều ra đây nhậu nhẹt.

Cô cứ bước đi, rồi đến trước một cánh cửa sắc màu đen lớn chắn trước mặt. Cô khẽ nhìn xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, và cô đã biết mình bị đưa đến một ngôi nhà hoang không một bóng người.

-Mày gọi điện kêu đại ca đến đi. –Một tên liếc mắt về phía chiếc điện thoại trên tay tên kia nói.

Thì ra là bắt mình đem đến ột người mà bọn chúng gọi là đại ca, lũ này cũng khôn phết đợi đại ca mình ăn xong cùi mép mới đụng vào vừa lấy được lòng tên kia vừa được hưởng cái lợi mà chỉ bỏ ra một chút công sức.

Nhưng cô không ngờ là tên kia lại nói: -Gọi chi mà sớm vậy mày, cô em xinh đẹp này mình ăn trước rồi hãy dâng.

Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn thật kinh tỏm, cô thật sự chỉ muốn chạy lại móc hai mắt của hắn ta ra. Cô khinh, khinh những kẻ cứ nghĩ mình là người thông minh nhất.

-Mày không sợ đại ca đánh tụi mình chết hả? –Tên kia nói, dù hắn ta có muốn cô nhưng hắn ta lại sợ bị đại ca biết thì không hay. Gương mặt hắn ta có chút lưỡng lự.

Ánh mắt dừng lại ngay đùi cô môi hắn ta khẽ nhếch lên: -Dù có bị đánh chết vì cô em này, tao cũng cam lòng hahaha,

Tiếng cười vang rộng cả nhà kho, tim cô từng khắc từng khắc thở một cách khó khăn vì kiềm chế. Một là rat ay ngay lập tức hay là hét lớn để người khác đến cứu. Cô đã suy nghĩ thật kĩ rồi có lẽ khi cô bỏ đi bọn chúng sẽ nhớ mặt cô và tìm cách trả thù, điều này cô không sợ. cô chỉ sợ vì bọn chúng mà mọi kế hoạch bị lộ, vì thế nếu đã quyết định rat ay thì bọn chúng phải im lặng mãi mãi với cái thế giới mà cô ban cho.

Tuy ban đầu hắn ta không dám nhưng khi nghe tên kia nói vậy hắn lại nhìn cô một lần nữa, lần này hắn ta không còn vẻ ấp úng lưỡng lự.

-Ừ mày nói cũng đúng.

Cả hai nhìn nhau nheo mặt, bọn chúng tiến lại cô nhìn cô cười một cách gian tà. Cô biết bọn chúng đang muốn làm gì, nếu là những cô gái bình thường có thể đã hét toáng lên kêu cứu dù biết đó là trong vô vọng. Nhưng cô thì khác cô không hét nữa vì khi xem xét xung quanh nơi đây hoàn toàn vắng vẻ chỉ có duy nhất hai người họ và cô Jessica.

Bọn chúng một người đứng nhìn cô còn một người thì tiến lại gần cô hơn, hắn ta đưa bàn tay ghê tỏm của mình lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vốn đã cứng đờ của cô.

-Cô em ở lại đây chơi với anh nào.

Đôi mắt cô mở to ra, tụi bây muốn chơi thì tao sẽ chơi với tụi bây một chút.

-Các anh muốn làm gì, các anh đừng đến gần bước một bước nữa là tôi la lên sàm sỡ đó.

Cô hoảng sợ lùi về phía sau, cô càng lùi bọn chúng càng đi lên.Từng bước từng bước không cho cô có cơ hội trở mình.

-Thì tụi anh se dạy cho em học bài ……………..- Hắn quay sang nhìn tên đằng sau miệng không ngừng cười đểu.

-Đúng không mày?

“Hahaha”

Bọn chúng cười sản khoái nhìn cô một cách tham lam, dù bây giờ có ai chạy vào cứu thì cũng không thể làm gì được bọn chúng. Nên cả hai cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất.

“Tao đã cho tụi bây cơ hội cuối cùng, đừng trách tao ra tay tàn ác” Mặt cô bỗng tối sầm lại, cô nhìn bọn chúng một cách lạnh lùng. Bàn tay đang thả lỏng nhanh chống nắm chặt lại, cái lớp vỏ bảo vệ cuối cùng đã bị bọn chúng phá hỏng cô chỉ còn cách duy nhất là “Thủ Tiêu” những kẻ đáng ghét này.

Thời gian của cô không có nhiều, lại như mèo vờn chuột với bọn này khá lâu cô đã mất kiên nhẫn. Dù biết giết người phải đền mạng nhưng đối với cô đó không phải là điều quan trọng nữa, vì những người cô giết cô đều cho rằng bọn chúng đáng chết.

Khẩu súng dưới váy đã được chuẩn bị sẵn sàng lên còi thì bỗng nhiên cô ngừng tay lại. Cô nghe thấy phía xa khoảng 100m có tiếng bước chân, là hai người nặng khoảng 60 đến 70kg.

Cô nheo mắt nhìn hai tên phía trước và thầm chúc mừng cho sự mai mắn thoát chết của bọn chúng, đến lúc then chốt này lại có người. Đến ông trời cũng không cho cô giết người sao?

Cô thở dài, bắt đầu vai diễn mà mình nên làm.

Cô quay người ra sức chạy về phía sau, bước chân vội vã hai gã đó không tha cho cô bọn chúng cứ như thế mà đuổi theo. Do sức chạy quá nhanh nên chân cô vấp phải một hòn đá chân cạ xuống mặt đường cả người ngã theo.

Cơn đau từ chân truyền đến nhói lên từng hồi, bọn chúng ngồi xuống nhìn cô đầy thích thú.

Cô nhìn về phía trước, chỉ cách cánh cửa chưa đầy 5m.

Mắt cô ngân ngấn nước – Các anh tránh xa tôi ra, các anh mà lại gần nữa tôi la lên thật đấy.

Cô ra sức hét lên nhưng không hiểu sao nó hoàn toàn không có sức lực. Đủ cho thấy người con gái này đang cạn kiệt không còn sức phản kháng. Đối với bọn chúng việc làm một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt như thế này nghe lời không phải chuyện khó, chơi đùa cùng cô một chút cũng không mất mát gì.

Bọn chúng cười lớn, cứ như câu nói của cô vừa rồi rất ngu xuẩn vậy.

-Em cứ la lên đi la lớn vào, xem có ai đến đây cứu em không hahahaha.

Bọn chúng làm sao không biết chứ, nơi này lúc trước bị bọn chúng lan truyền tin có ma quỷ thì chẳng ai dám hó hé lại gần. Đừng nói đến bước chân ngay cả đi qua thôi mọi người đã thấy sợ.

Đây là nơi tụ tập bí mật của bọn chúng, dù có người bước vào thì cũng là anh em chung nhóm, cùng lắm là chia cho tụi nó vài phát là được rồi. Cũng đâu có tổn hại gì, anh em lại được vui vẻ.

Mặt cho cô khóc, bọn chúng cúi người xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chặc mép váy đầy mồ hôi của cô. Căng thẳng hoảng sợ mọi thứ đều có trên gương mặt cô thật sự trong thảm hại vô cùng.

Cô cố gắng vùng tay ra khỏi hắn ta, nhưng sức của một cô gái làm sao có thể chống lại hai gã con trai cao lớn này.

-Có ai không cứu tôi với.

Cô cố gắng la thật lớn vì cô biết có hai người đang tiến lại phía cô một lúc một gần, chỉ cần để hai người đó nghe thấy họ nhất định sẽ cứu cô.

Tên kia đưa tay lên miệng “Xì iii”

Ngụ ý bảo cô im lặng –Cô em đừng tốn sức như vậy nữa, không tốt cho cơ thể đâu, thay vì để dành năng lượng la hét đó cho tụi anh vậy.

“Rầm”

Tiếng đạp cửa từ bên ngoài vô cùng lớn, đôi chân rắn chắc còn trên không trung nhẹ nhàng đặt xuống. Một người con trai cao to gương mặt lạnh lùng nhưng chen vào đó là một chút dịu dàng bước vào một người nữa từ phía sau bước lên ngang hàng với người kia. Nét mặt có chút ngang tàn không xem ai ra gì.

Cô nhận ra hai người đó, trong hồ sơ mật mà Mina gửi cho cô thì hai người này có liên quan mật thiết với tổ chức. Nhưng bọn họ không phải là người của Mina mà là người của Minda.

-Đại ca.

Hai tên kia bất ngờ khi thấy họ đạp cửa xông vào gương mặt nhất thời không còn chút máu. Chúng đứng đó cúi gầm mặt xuống nhìn mũi chân mình không hề dám hó hé thêm câu nào.

Không khí im lặng bao trùm.

Cô không ngờ bọn người đó lại là đại ca của hai tên ngu ngốc này, thật thấy tội cho họ đẹp trai phong độ lại nhận hai thằng đàn em thật chẳng biết dùng từ gì để tả.

-Tụi bây đang làm cái quái gì thế hả?

Wind đạp mạnh vào bụng một trong hai tên đứng gần nhất, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ không vui. Gương mặt đằng đằng sát khí.

Hai tên này nhìn cũng khôn đến nỗi nào xấu, từ ngoại hình đến cách đi đứng cử chỉ cũng rất ok. Nhưng ánh mắt bọn chúng không bình thường cho lắm, cứ như là có ma khí vậy.

Khẽ liếc xuống bàn tay đang nắm chặc thành nấm đấm của Wind Jessica ngạc nhiên khi nhìn thấy hình xăm cánh dơi trên đó. Đây là kí hiệu của Ngũ Quỷ….

“Không lẽ bọn họ là…………”

-Dạ………. dạ……..

Bọn chúng sợ hãi không nói được nên lời.

-Tao đã nói là khônng được đụng đến gái trinh rồi tụi bây bị điếc sao?

Wind tức giận thật sự, tuy bản tính hắn xấu xa hoàn toàn không phải người tốt lành gì. Nhưng hắn đã thề không đụng đến gái trinh, ngay cả tụi đàn em cũng không được phép làm chuyện đó.

Người con trai từ khi nãy đến giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng phá tan không khí căng thẳng.

-Thôi các chú đừng có cãi nữa.

Anh ta tiến lại ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt khẽ dừng ở vết trầy gướm máu trên chân cô. Anh ta ngước lên nhìn cô chân thành.

-Đau không?

Cô lắc đầu mắt ngân ngấn nước, gương mặt nhìn anh ta đầy cảm kích vì ơn cứu giúp khi nãy.

Cô cười thầm trong lòng “Không biết hay sao mà cứ phải hỏi”

Nhưng phải công nhận anh chàng trước mặt mình rất đẹp, tuy có nét lạnh lùng nhưng ngũ quan này, cơ thể này có thể đặt vào hàng cực phẩm.

Wind trừng mắt về phía hai tên khi nãy, làm chúng hoảng sợ cứ đứng im không dám nói gì.

Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn nhỏ màu nâu sẫm nhẹ nhàng lau đi vết cát dính trên gối cô.

-Còn đau lắm không? - Anh ta dịu dàng hỏi ánh mắt không rời khỏi chân cô.

-Không sao……… Cám ơn anh……….- cô có chút sợ hãi miệng lắp bắp nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống tay anh.

Cô thẹn thùng cúi đầu xuống đất, hai má bỗng hiện lên màu hồng nhạt trông vô cùng buồn cười. Wind thấy cảnh tượng đó không khỏi cười lên tiếng.

Anh cảm nhận được có cái gì đó lạnh lạnh trên tay mình, thấy nó rơi trên mặt cô xuống anh mới biết đó là nước mắt của cô. Nhưng hai má cô lại có màu hồng, thảo nào Wind cười.

Anh không suy nghĩ nhiều dù gì cũng do bọn đàn em mình gây ra nên anh phải có trách nhiệm đưa cô về lớp.

-Em nín đi, anh sẽ đưa em về lớp.

Anh đứng lên nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên eo cô, dìu cô đứng dậy. Cảm giác tê tê truyền từ eo lên tới não. Tim cô đập thình thịch thình thịch như muốn rơi ra ngoài. Anh cảm nhận được cơ thể cô đang rung, mí mắt khẽ sâu. Lúc này khi cô ngước mặt lên mới biết anh đang nhìn mình cười.

-Anh đưa cô bé về lớp …………… Chuyện còn lại chú tự mà giải quyết.-Nói xong ánh mắt anh dừng lại hai tên đang đứng cách đó không xa bằng ánh mắt băng giá.

Lúc anh nói chuyện thì cô đã lẳng lặng lết cái chân đau ra đến cửa, khi anh quay qua thì thấy cô đang nhấc từng bước chân nặng nề cố đi về phía trước.

-Đi mà đỡ lấy cô bé, nhìn bộ dạnh kìa ngã tới bây giờ. –Wind cười cười đưa tay vuốt gương mặt đầy khiêu khích giỡn cợt nhìn anh.

-Chú đợi đó.

Devil bước nhanh về phía cô, không nói lời nào anh xoay ngang người bế thẳng cô lên tay. Anh còn hoài nghi cô bé này bị si dinh dưỡng tầm trọng, bế trên tay mà chẳng cần chút hơi sức nào hết.

-Em bao nhiêu kí vậy? –Anh thuận miệng hỏi.

Cô kinh ngạc nhìn anh nhưng rồi cũng trả lời - 47kg.

-Cao chừng này mà 47kg, em có bị bệnh gì hay thiếu ăn không đấy? –Devil làm bộ kinh ngạc hỏi.

Cô trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.

_______________________________________

Jessica tên thật là Jung Sooyeon

Tên trong vai diễn của mình là Alexander Icely Ross

Tiffany tên thật là Hwang Miyoung

Tên trong vai diễn của mình là Lauren Taylor

Sunny tên thật là Lee Sun Kyu

Tên trong vai diễn là Laura Taylor

Taeyeon tên thật là Kim Taeyeon

Tên trong vai diễn là Kevin William

Sooyoung tên thật là Choi Sooyoung

Tên trong vai diễn của mình là Ron Thomas
Devil ( 19 tuổi) tên thật là : Devil de Blois

Tính tình. Luôn có những lúc kì quái, thích trêu chọc cô. Đối với Devil Jessica có cái gì đó thu hút ánh nhìn của anh một cách kì lạ.

Devil và Wind là bạn thân của nhau, cũng là an hem kết nghĩa sống chết có nhau.

IQ 190/200

Anh chàng này có một ngũ quan vô cùng hấp dẫn người khác giới, vóc dáng cao ráo làm cho con gái phải ngước nhìn từ xa. Nụ cười có chút bỡn cợt nhưng theo cô đó là nụ cười đểu trông thật đáng ghét.

Cao 1m87 cân nặng 69kg.

Lai lịch: Là người bí mật dần dần sẽ biết nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: