Chap 1.3
Ông cầm lấy bàn tay cô.
-Con hãy nhớ bây giờ vật này là của con chỉ có con mới có thể sử dụng nó. Ba biết trong thời gian ba đưa con vào tầng hầm con đã biết được cách sử dụng. Con không được cho ai đụng vào, giữ nó cẩn thận và không được cho ai biết thân phận thật của mình. Con nhớ rõ lời ba đã nói hôm nay chưa?
Ông ôm cô vào lòng cô có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hỏi lăn trên má ông rơi xuống vai cô.
Từng lời nói của cô trở nên nghẹn ngào:
– Ba à ba đừng bắt con đi mà con không muốn xa ba mẹ đâu huhu.
Cô không muốn không muốn mất cả gia đình cô không muốn một ngày nào đó khi buổi sáng thức dậy không còn nghe thấy tiếng ba mẹ gọi tên mình bên tai nữa.
Cái ngày đó từ trước tới nay cô cứ nghĩ nó sẽ không bao giờ đến nhưng không lẽ bây giờ nó lại thật sự đến với cô sao.
Hay tất cả những việc này chỉ là nằm mơ một giấc mơ sẽ nhanh chống tỉnh lại và mọi thứ sẽ như bình thường.
Cô chỉ biết bây giờ cô đang đau lắm, đau ngay vị trí trái tim mình. Từng vết cắt khứa vào tim giọt máu đang rỉ bên trog đó.
Lúc này bên dưới nhà đã có mấy chục người bao quanh.
-Tụi bây đi vào bắt tất cả bọn nó cho tao, không chừa một tên nào hết.
Tiếng nói nghe thật dữ tợn bàn tay đang nắm lấy vai cô bất giác hơi run nhẹ. Ba cô đang lo cho cô chị hai và mẹ.
Nếu ba người không đi kịp chắc chắn sẽ chết.
Cửa phòng bật mở, vệ sĩ thận cận của ba chạy vào nói với giọng khẩn cấp.
-Ông chủ bọn họ đã đến
. Ba cô nhìn cô một lần cuối rồi đẩy cô lại phía tên vệ sĩ.
-Hãy đưa ba mẹ con đi ngay lập tức.
Tên vệ sĩ hơi lưỡng lự.
-Vậy còn ông thì sao?
Ông là người đã nâng đỡ Jun từ mười mấy năm về trước, bao lâu nay Jun luôn trung thành tuyệt đối với ông.
Ông có chết Jun nguyện chết cùng ông, nhưng hôm nay khi thấy gia đình ông chủ trở nên như thế này Jun thật sự rất đau lòng.
Bà chủ và cả hai cô con gái đều rất đáng yêu, nếu họ có mệnh hệ gì người đau lòng nhất chính là ông chủ.
-Tôi có thể chống cự được, anh lập tức đưa họ đi ngay.
Ông lấy hai tay xô Jun ra khỏi cánh cửa phòng, quay mặt ra hướng khác tránh những giọt nước mắt đang chảy trên má cô.
-Tôi sẽ nhanh chống quay lại.
Jun bế cô lên vai chạy ra khỏi phòng.
Cô lưu luyến nhìn theo bóng lưng ba, Jun ra sức chạy thật nhanh ra cửa sau nơi mẹ cô và chị hai đang đứng đó.
Chị hai cô lớn hơn cô 6 tuổi, chị đủ để hiểu đang xảy ra chuyện gì trong gia đình mình.
Trong lòng HyoYeon bây giờ chỉ có câu nói ba mẹ nhất định không thể chết.
-Bà chủ chúng ta mau đi thôi.
Jun thấy mẹ cô đứng yên ánh mắt cứ hướng vào ngôi nhà không chịu bước đi dù chỉ một bước. Trong lòng Jun dự tính được một dự cảm không lành.
-Tôi không đi đâu cả tôi phải vào trong với chồng tôi. Câu hãy đưa hai đứa nhỏ đi đi.
Nói xong không đợi Jun trở tay bà đã chạy nhanh vào trong khóa trái cửa lại không cho Jun đi vào.
-Mẹ ………….
Cô la lên cố gắng thoát khỏi vòng tay của Jun để chạy về hướng mẹ nhưng Jun đã kịp thời giữ lấy cô lại.
-Cô cả chạy nhanh thôi.
Jun chạy đi ra hướng thoát thật nhanh, HyoYeon cũng chạy theo sau.
Đi gần đến cổng sau thì có hai tên chạy lại đứng trước mặt họ ánh mắt thật đáng sợ trên tay là hai cây gậy.
Chị hai cô thấy điều không ổn lập tức kéo tay cô đẩy về phía sau hét lớn.
-SooYeon chạy mau.
Cô không biết phải làm thế nào chân cứ đứng yên tại chỗ chẳng thể nhất lên được.
-Còn nhìn gì nữa em mau chạy đi, gia đình này mối thù này em phải nhớ, hãy sống mà trả thù cho ba mẹ.
Chị vừa nói xong liền chạy về phía trước ngay cả Jun cũng vậy ngăn bọn chúng lại cho cô có thể an toàn chạy khỏi nơi này.
Từng bước chân tiến về phía trước, từng cơn đau xé trong tim. Cô ghi khắc trong lòng mạng sống này do ba mẹ và chị hai cô cứu lại.
Cô cứ chạy chạy mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một người đàn bà.
Chân khuỵa xuống không còn sức để chạy nữa, ngay góc cô ngồi có một khe nhỏ nhìn thấy được bên trong ngôi nhà.
Thấy cảnh tượng trước mắt cô chỉ muốn la lớn lên để thể hiện nỗi sợ hãi của mình.
Người đó bị một tên cao to mặc đồ đen dùng con dao nhỏ khứa từng miếng thịt trên người, máu cứ theo vết khứa đó mà chảy ra từng giot từng giọt.
Ánh mắt bà tuyệt vọng nhìn ông, hơi thở trở nên yếu ớt hơn do mất máu quá nhiều, nhìn thấy vợ mình chịu đau đớn như vậy ông không đành lòng.
Ông lếch thân người đầy máu và vết thương lại phía bà nắm chặc lấy bàn tay đang run rẩ đó.
-Bà có muốn cùng tôi đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta không?
Dù nói không rõ nhưng bà vẫn hiểu ý ông. Hai người nhìn nhau dù đau đớn bao nhiêu nhưng trong lòng lại thấy rất hạnh phúc.
-Được tôi sẽ cùng ông đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta, sẽ theo dõi và phù hộ cho các con.
Lời nói vừa dứt hai người đứng lên chạy nhanh về phía tên đứng gần cửa đang cầm một thanh kiếm nhật dài hướng về phía họ.
-(………)
Một mảng lớn toàn là máu, họ đã đưa cổ mình vào thanh kiếm đó khứa cổ tự tử.
Tên cầm đầu không nghĩ là họ lại như vậy tức giận:
-Mẹ kiếp nó dám tự tử.
Cô ngồi đó im lặng chỉ ngơ ngác nhìn hai cái thân thể không thể cử động nữa nằm trên đất.
Tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, cổ máu không ngừng chảy cô còn thoáng thấy được trên môi ông là một nụ cười.
Tâm hồn của một đứa trẻ 8 tuổi đã bị một thương nặng nề, tận mắt thấy ba mẹ tự tử vết thương này đến cả cuộc đời cũng không thể lành lại.
Những khoảng trống của tâm hồn màu hồng bây giờ đã bao phủ toàn một màu đen của bóng tối, một nơi con người không thể thoát khỏi.
Cô cũng như vậy một khi kí ức đã là một màu đen sau này nhất định màu đen đó khiến cho những người hại gia đình cô như thế này sẽ trả một cái giá rất đắt.
Đang nằm lặng yên trong cái kí ức đó thì cửa đột nhiên mở, một luồng ánh sáng từ bên ngoài theo khe cửa chiếu vào gương mặt nhợt nhạt của cô.
- SooYeon.
Bà ta đi thẳng vào phòng bật đén sáng lên lúc này cô mới thấy rõ được gương mặt của người đàn bà đó.
Khuôn mặt rất đẹp nhưng không hiểu sao cô cảm nhận được trên người bà ta có một cái gì đó rất nguy hiểm một hương vị của thần chết.
-Con tỉnh rồi à?
Bà ta đưa tay lên khẽ vuốt những sợi tóc còn vương trên má cô, gương mặt cô bây giờ không còn sức sống nữa sâu trong ánh mắt đó là những nỗi uất ức trong lòng.
-Con không sợ ta sao?
Một cô bé 8 tuổi khi chịu một cú shock gì đó lớn nhất định sẽ rất sợ người lạ đặc biệt là cô bé này vừa tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình bị giết nhưng tại sao ngay cả một điều sợ hãi duy nhất đối với một người đàn bà có vẻ bên ngoài đầy quyền lực như thế này lại không sợ.
Cô đã rất sợ từng rất sợ người lạ, nhưng điều đó bây giờ không còn là gì cả cô đã mất hết tất cả rồi chỉ còn một cái mạng bé nhỏ này, dù có sợ liệu có thay đổi được số phận không.
Tim đã đóng băng cơ thể đã lạnh, những nỗi sợ hãi trong tâm hồn đã theo gia đình cuốn trôi vào kí ức và bây giờ thay nỗi sợ đó thành nỗi hận thù.
-Không
Một câu trả lời thay cho tất cả.
-Tại sao?
Bà ta hỏi khi thấy cô rất cứng cỏi hoàn toàn không tìm thấy vẻ sợ hãi nào trong ánh mắt của cô.
Cô đưa ánh mắt vô cảm của mình nhìn vào mắt bà ta, cô không tin tưởng ai cả người đàn bà này quá xa lạ đối với cô.
Khi không biết gì về bà ta cô tốt nhất không nên quá tin tưởng vì có thể bà ta là người xấu.
-Không biết.
Quả thật cô cũng không hiểu vì sao cái cảm giác sợ hãi bên trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa.
Nhìn bà ta cô cứ như thấy một người lạ bình thường dù trong ánh mắt của bà ta chứa đi nhiều quyền lực mà cô không thể nào biết được.
Câu trả lời của cô trống không, cô coi bà như như người vô hình không hề tồn tại trước mặt mình.
Môi bà ta bất giác mỉm cười không phải khen không phải cười chê bai mà là một nụ cười hài lòng.
Bà ta không chọn sai người, tin tưởng vào mắt mình cô bé này mai sau nhất định sẽ giúp được bà ta rất nhiều việc quan trọng và cần thiết.
-Con có muốn trả thù không?
Con bé này nhất định có một nỗi hận trong lòng rất lớn, nhìn qua ánh mắt đầy nghi hoặc của cô thì có thể nhận ra.
Nếu lợi dụng vào điểm này cô sẽ là một công cụ thành công nhất của bà.
Cô quay sang nhìn bà ta có chút lưỡng lự, cô không tin bà ta có thể giúp mình trả thù.
Thấy vẻ mặt không tin tưởng của cô bà lên tiếng.
-Con hãi tin ta, chỉ cần con muốn ta nhất định giúp con thực hiện.
Cô cả tin:
–Thật sao?
Trên đời này có người tốt như thế thật không? Có người chịu giúp cô khi không còn người thân bên cạnh không.
-Thật ta nhất định sẽ giúp con.
-Được, tôi muốn.
Khi nhận được câu trả lời muốn giúp của bà ta cô lập tức nhận lời ngay không suy nghĩ nhiều.
Hận thù trong lòng quá lớn, nó đã chi phối đi tiềm thức thật của cô và bây giờ cô như một người khác thâm tâm chỉ có duy nhất hai chữ thù hận.
-Từ nay con hãy quên cái tên SooYeon của mình đi, SooYeon đã chết đi từ cái ngày nhà họ Jung bị tiêu diệt.
Bà ta nói với giọng lạnh lùng khác hẳn với những lời nói ngọt ngào trước đó. Thật sự làm cho người khác cảm thấy không an toàn khi ở bên cạnh bà ta.
Nhưng cô có thể làm gì số phận đã như thế này, mọi thứ đã sắp đặt cô chỉ còn con đường duy nhất là đi theo hướng phía trước, đi đến con đướng cuối cùng để đạt được mục đích của mình.
-Được - Cô khẽ nhắm mắt chấp nhận tất cả của số phận.
Bà ta mỉm cười hài lòng –Từ nay con sẽ sống với cái tên là Jessica một Jessica hoàn toàn mới không có tình cảm của con người thay vào đó là dòng máu của ác quỷ.
Bà ta nhất định phải luyện cho cô trở thành một sát thủ đứng đầu bóng đêm, một cô gái sắc lạnh không có máu hơn cả bà ta.
Chỉ có thù hận che lấp cả thế giới màu hồng bên trong con người đó.
-Được.
Bà ta hài lòng bước chân ra khỏi phòng, bây giờ bà ta là ai không còn quan trọng với cô nữa. Điều quan trọng bây giờ là cô phải sống, sống thật tốt ba mẹ và chị trên lời có linh thiên cũng sẽ yên lòng về cô.
Sống để sau này thực hiện nguyện vọng cuối cùng của chị hai.
“Ba con xin lỗi con không thể thực hiện lời hứa của mình” Lời hứa quên đi thù hận, lời hứa cùng chị bình yên sống một cuộc sống mới.
Bây giờ chị cũng đã mất rồi, cô còn biết làm gì ngoài chuyện trả thù, cô không để cả gia đình cô chết không nhắm mắt như thế này được.
Kí ức như từng đoạn băng chiếu chậm lại trong tâm trí cô, cảnh ba mẹ tự tử cảnh chị hai bị đánh đập dã man cho đến chết. Cô không thể nào quên được cái ngày rùng rợn đó. Một vết thương lớn nhất trong cuộc đời của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top