1. Xuyên không

Shiho dụi mắt, một lần rồi lại một lần, nhưng chẳng lần nào khung cảnh núi non trùng điệp trước mắt nàng biến mất. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, ngẩn người một chút trước khi tay phải cấu vào tay trái, và rên khe khẽ "Ui da" khi vết cấu đỏ tấy lên.

"Ui da..? Mình ko phải mơ sao? Sao lại thấy đau?"

"Nhớ lại đã, tối hôm qua mình hơi sốt, nên uống thuốc kèm một ly sữa mật ong, sau đó đi ngủ sớm. Trước lúc vào phòng còn nghe bác Agasa nói, ngày mai cùng bác đi dự hội nghị Khoa học quốc tế nữa. Và rồi..tại sao khi thức dậy, mình lại ở đây? Đây là đâu?"

Chống tay ngồi dậy, Shiho tròn mắt nhìn bộ y phục đang khoác trên người.

"Chúa ơi, cái gì thế này?", nàng giơ tay áo trước mặt, ngó nghiêng xuống bộ váy kỳ lạ đang ngự trị trên cơ thể mình. "Cái này...may bằng lụa? Mềm mại, thớ vải mịn màng, không có gân, đường chỉ tinh tế, cả mấy mũi thêu cũng chuẩn từng milimet, chậc, đúng là hàng hiệu 100% rồi", Shiho lẩm bẩm miết dọc tà váy của mình," Thiết kế cũng có đường nét lắm a, tay nghề xem ra cũng khá. Chỉ tiếc thế kỷ 21 rồi ai lại mặc mấy kiểu cổ lổ sỉ này, haizzz. Nhưng nếu thay đổi phong cách, chắc cũng tạo được thương hiệu nổi tiếng như Armani, hay L.V.."

"Tiểu thư", từ đằng xa, tiếng ai đó vọng tới hớt hải, cắt ngang màn bình phẩm thời trang của nàng, "Tiểu thư. Tạ ơn trời phật, cuối cùng cũng tìm được tiểu thư"

Một nha đầu, trạc mười lăm, mười sáu tuổi, vừa chạy vừa vẫy tay rối rít. Shiho chớp mắt, sau đó quay ngang quay dọc, xác định là ngoài mình ra thì không còn người nào khác ở đây, đoạn, nàng chỉ một ngón tay hướng vào mình, nhướng mày, "Tiểu thư? Tôi?"

Lúc này, nha đầu đã chạy đến bên cạnh, hớt hải phủi phủi lưng áo dính đầy bụi đất của nàng, cẩn thận đỡ tay nàng, gương mặt lấm lem mồ hôi, "Tiểu thư, người hù chết nô tỳ! Nô tỳ còn tưởng đã lạc mất tiểu thư"

"Nô tỳ?", Shiho lập lại, khó chịu gạt tay nàng ta,"Mấy người đang đóng phim à? Tôi quen cô sao?"

"Tiểu..tiểu thư?", nha đầu lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn nàng, hồi sau luống cuống nắm tay, sờ trán Shiho, giọng lạc đi như sắp khóc," Tiểu thư, đừng làm nô tỳ sợ. Có phải tiểu thư mới bị té đập đầu vào đâu ko? Tiểu thư..."

"Dừng", Shiho bịt tai hét lên, khiến cô nàng kia sững sờ ngậm chặt miệng, run rẩy lùi lại. Nàng nhăn nhó liếc qua nha đầu, "Có ai nói tôi biết, sao tôi lại ở đây ko?"

"Tiểu..thư..Người..chính người nói là muốn đến Hoành Sơn Phái thưởng hoa, nên sai nô tỳ dẫn người đến đây mà...người quên rồi sao, tiểu thư?"

"Hoành Sơn Phái?", Shiho day day trán, cố lục trong trí nhớ xem đã từng nghe cái tên này ở đâu chưa, rồi quay lại nhìn nha đầu đang nước mắt ngắn dài, co rúm quỳ bên cạnh. Sau cùng, nàng kết luận, chắc chắn là mình đang nằm mơ, có lẽ do ảnh hưởng mấy viên thuốc hạ sốt hôm qua! Nhưng giấc mơ này thiệt kỳ quái!

"Tiểu thư...có phải người ko khoẻ? Chúng ta lập tức hồi phủ, mời ngự y chẩn trị cho người"

"Phủ? Phủ nào? "

"Tiểu thư, tiểu thư, người đừng đùa với nô tỳ", nha đầu sắc mặt trắng bệch, cơ hồ đã bị doạ đến mức sắp ngất đi, thậm chí cả câu nói cũng đứt đoạn," Dĩ nhiên là về Thượng Thư Phủ"

"Thượng Thư Phủ? Đang ở thời đại nào rồi mà còn mấy cái chức quan đó chứ?", Shiho linh tính có điều gì đó không bình thường- không bình thường chỉ là một giấc mơ.

"Tiểu thư...Bây giờ là năm Gia Khánh, triều đại Minh Hy...", nha đầu nghẹn ngào thốt ra từng chữ, nhưng với Shiho, chẳng khác nào cú đấm thôi sơn vào đầu. Nàng choáng váng. Nàng ngơ ngác. Nàng...rốt cuộc là cái quỷ gì đang xảy ra?

Cố gắng định thần bằng cách xoa xoa tay vào thái dương, nàng nuốt khan hỏi tiếp, "Đây là nước nào?"

"Bạch Tề Quốc"

"Thế sao cô biết nói tiếng Nhật?"

"Tiếng Nhật? Tiếng Nhật là gì, tiểu thư?", nha đầu đến giờ vẫn không ngừng run rẩy. Tiểu thư rốt cuộc đã gặp nạn kiếp gì? Nàng chỉ mới lạc tiểu thư chưa đến một canh giờ, sao tiểu thư lại trở nên như vậy? Nếu đại nhân biết được...nếu đại nhân biết được...thì cái mạng hèn của nàng coi như khó giữ rồi! Nghĩ đến đó, nha đầu oà khóc nức nở, lồm cồm lết lại gần Shiho, lay lay cánh tay nàng," Tiểu thư, có phải nô tỳ làm sai chuyện gì khiến tiểu thư nổi giận? Nếu có...xin tiểu thư cứ trừng phạt nô tỳ, đừng doạ nô tỳ nữa..."

Sao cơ? Rốt cuộc là ai đang doạ ai đây chứ? Rõ ràng mình đã vào phòng, lên giường, đắp chăn, thế mà mở mắt ra lại thấy đang nằm trên bãi cỏ, bốn phía là rừng núi vây chặt. Chưa kể đột nhiên chiếc váy ngủ hiệu Vera thay bằng bộ đồ model thời...thượng cổ này. Khoan, bộ váy ngủ giá 200$ của mình, nó đâu rồi?Không phải tên biến thái nào đó đã...? (Wings: Lạy tỷ tỷ, giờ tỷ còn tiếc của cho được sao?)

Nghĩ đến đây, nàng quay phắt lại, vừa định mở ngọc khẩu "hỏi thăm sức khoẻ" bộ váy ngủ, thì từ phía xa, một tốp quân lính chạy đến, người nào cũng mũ giáp chỉnh tề, lưng giắt kiếm bạc sáng choang. Cảm giác ong ong đầy đầu đã quay trở lại, khi nàng chợt nhớ ra tình cảnh kỳ lạ của mình hiện nay.

Nha đầu nô tỳ, ngược lại, tỏ ra vô cùng mừng rỡ, đứng phắt dậy, hô hoán rối rít. Một nam tử trạc hai sáu, hai bảy, dung mạo anh tuấn, uy thế can trường, bước lên phía trước toán quân, ước chừng là thủ lĩnh, cung kính ôm quyền cúi đầu trước Shiho.

"Tiểu thư, đại nhân truyền lệnh cho mạt tướng hộ tống người về phủ"

"Takeda tướng quân", nha đầu tiến lại sát bên tai, vừa thầm thì vừa đưa ánh mắt sợ hãi về phía Shiho, chỉ thấy sắc mặt vị tướng quân kia đang dần dần tái đi.

"Ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào, rốt cuộc để người bị như thế?", Takeda quát lớn, ngay lập tức, nha đầu quỳ mọp xuống, dập đầu lia lịa.

"Tướng quân, Aya biết tội, là Aya hầu hạ tiểu thư không chu đáo"

Bỏ mặc dáng vẻ yếu đuối run rẩy của nha đầu tên Aya, Takeda sải những bước dài đến cạnh nàng, quỳ một gối, hướng về nàng bằng nhãn thần nhuốm vẻ âu lo.

"Tiểu thư, người có nhận ra mạt tướng ko?"

Shiho suýt chút nữa đã khẳng khái lắc đầu, nhưng thân hình nhỏ bé của nha đầu kia đập vào mắt nàng, tựa hồ như chỉ cần nàng xác nhận, nàng ấy lập tức sẽ mất mạng ngay vậy. Nén tiếng thở dài, Shiho ngước nhìn tướng quân đang quỳ trước mặt, bật cười khúc khích ( thâm tâm đang tự nhủ, "Cũng may khả năng diễn xuất của mình không tồi")

"Tướng quân Takeda, chẳng lẽ ngài cũng tin lời Aya hay sao?", đoạn, nàng đứng dậy, chậm rãi bước về phía Aya- lúc này vẫn còn đang kinh ngạc không thốt nên lời." Ta chẳng qua buồn chán, nên đùa giỡn một chút thôi mà, ai ngờ nha đầu ngốc nghếch này lại tưởng là thật."

Nàng nghiêng nửa người, nhìn vị tướng đang tròn mắt kinh ngạc, bồi tiếp câu nữa,"Các người thật dễ bị lừa, về sau cần rèn luyện thêm mới được"

"Tiểu...tiểu thư, người thật ko sao?", Aya giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, bật dậy nắm tay nàng, lắc lắc, "Người..người doạ nô tỳ sợ muốn chết"

Câu đó để mình nói phải phải chứ?, Shiho than thầm, Chúa ơi, rốt cuộc con đã gặp phải chuyện gì?

"Tiểu thư, đã không còn sớm, thỉnh tiểu thư hồi phủ". Giọng tướng quân Takeda vang lên từ đằng sau, cung kính nhưng có phần nhẹ nhõm.

Nàng thở dài, không còn cách nào khác là ngoan ngoãn đi theo đám "thuộc hạ" kia về "phủ".

Bước vào chiếc kiệu sang trọng, được trổ khắc cầu kỳ, ngọc thạch viền quanh thân, Shiho không khỏi ca thán.

Qúa uổng phí! Thật sự quá uổng phí mà!

Nhìn xem, loại ngọc này nổi gân đỏ rất rõ, hơn nữa đường gân lại mịn vô cùng, chắc chắn là hàng thượng hạng nha. Nếu đem mài nhỏ, chế tạo thành bình lọc nước, vừa có thể lọc sạch bụi bẩn vừa có công dụng kháng khuẩn nữa. Chưa kể đến việc là nguyên liệu quý hiếm để chế tác rất nhiều thứ dùng trong phòng thí nghiệm. Chưa hết, cả tấm màn che kiệu này nữa. Trời ơi, là sa lụa đó! Sa lụa này không những mềm mại, mà còn rất dai và chắc, cực kỳ kén kiểu thiết kế, nhưng một khi được may thành váy sẽ vô cùng đẹp, vừa quyến rũ vừa sang trọng. Vậy mà bọn họ đem nó đi làm tấm màn a.

Sau khi nghiên cứu chán chê, tiếc rẻ đã đời, Shiho thở dài dựa lưng vào thành kiệu, bắt đầu phân tích thời cuộc và hiện trạng bản thân.

Theo những gì ghi nhận được, đây là Bạch Tề Quốc- một nơi hoàn toàn không có tên trên bản đồ thế giới. Thời gian là năm Gia Khánh, không biết năm này trước hay sau Công nguyên nhỉ? Triều đại Minh Hy- nghe giống như thời Khang Hy trong lịch sử Trung Quốc, đồng nghĩa với việc quốc gia này còn trong chế độ phong kiến. Cha của nàng- từ một nhà khoa học lập dị, nay trở thành Thượng thư đại nhân? Dù sao cũng là một loại nghề nghiệp, hao hao giống nhau thôi, thay vì làm việc cho Tổ chức Mafia thì giờ "cha" đang phục vụ cho Tố chức chính phủ, coi như cũng có một tương lai sáng sủa. Nãy giờ nàng biết tên hai người, nha đầu mít ướt Aya và tướng quân Takeda- bảo kê cao cấp của Phủ Thượng Thư.

Tiếp theo, tại sao nàng lại ở đây? Nếu không phải mơ ( xác nhận lần nữa bằng cách tự véo vào bắp đùi, và suýt thì hét lên vì đau)..thì chỉ có duy nhất một lời giải thích: Shiho đã xuyên qua không gian và thời gian, đến một thế giới khác. Chẳng lẽ thế kỷ 21 mà vẫn xảy ra chuyện hoang đường như vậy sao? Mà khoan, cũng đâu phải là hoang đường. Là một nhà khoa học, Shiho biết về mặt lý thuyết, xuyên thời gian là điều hoàn toàn có khả năng, chỉ cần chế tạo một phi thuyền có tốc độ bay vượt qua tốc độ ánh sáng. Dựa vào định luật tồn tại không gian bốn chiều và sự nghiên cứu về Wormhole- đường hầm nối liền hai đầu không-thời gian của vũ trụ của Michio Kaku, tác giả cuốn "Hyperspace", cũng là một trong những nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới mà nàng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, đó chỉ là mặt lý thuyết, nhưng trên thực tế, đã từng xảy ra nhiều trường hợp xuyên không kỳ lạ được ghi nhận trên thế giới.

Shiho nhắm mắt nhớ lại những "vụ án" xuyên không mình từng đọc.

"Ngày 9/8/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại khu vực phía Tây Nam cách núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km, đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi- thuyền trưởng của con tàu Titanic. Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên thực tế mới chỉ là một ông già 60 tuổi. Khi được cứu, ông một mực khẳng định rằng hôm đó là ngày 15/9/1912."

"Người ta xuyên không thì cũng xuyên tới một nước nào đó mà mình biết. Còn mình? Đang ngủ cũng có thể xuyên không, lại còn đến một nơi thậm chí chẳng có trên bản đồ lịch sử thế giới. Kỳ lạ hơn, tiếng Nhật lại là ngôn ngữ chính nữa chứ!"

"Xuyên không? Nếu Kudou-kun mà ở trong tình trạng này, chắc hắn sẽ gào thét điên loạn vì ganh tỵ và phấn khích,sau đó lê lết từng hang cùng ngõ hẻm "điều tra manh mối". Khoan, vậy còn hiện tại của mình? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bác Agasa phát hiện mình biến mất? Ôi trời, mình đã quên dặn bác ấy sữa trong tủ lạnh ngày mai sẽ hết hạn!"

Vừa nghĩ được đến đó, Shiho cảm thấy chiếc kiệu hơi chao nghiêng, sau đó dừng lại trên mặt đất. Aya vén bức màn, mỉm cười với nàng.

"Tiểu thư, chúng ta về tới rồi"

Tạm gác lại mối lo lắng về mớ thực phẩm sắp quá date ở thế kỷ 21, Shiho nhẹ nhàng rời kiệu, sững người khi đối diện với cánh cổng to lớn màu huyết dụ, phía trên còn một tấm bảng với ba chữ mạ vàng đầy uy nghiêm, " Thượng Thư Phủ"

Đây chính là nhà của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ginshi