Chapter 2

Chapter 2.

Dường như Tiffany bé nhỏ đã quên mất vị ngọt béo ngậy từ cốc sữa của Jessica rồi khi cuộc đời cô bé lại trôi vào cái quỹ đạo vốn có của nó. Tiffany đã không thắc mắc tại sao cô bé lại có mặt ở phòng mình vào buổi sáng hôm sau, Tiffany cũng đã không hỏi chị Michelle rằng cô bé về nhà khi nào vì chị Michelle luôn luôn bận rộn. Có một điều hiển nhiên rằng khi bạn ở độ tuổi thứ năm, trí nhớ kém cỏi của trẻ con cộng với suy nghĩ đơn giản sẽ giúp cho bạn chấp nhận rất nhanh một việc nào đó.

Tiffany đã chấp nhận được cái thực tế là cô bé đang bị bắt nạt. Và Tiffany cũng đã chấp nhận được cái thực tế là cô giáo sẽ không bênh vực cô bé khi cô bé phản kháng lại sự bắt nạt đó.

“Tiffany! Con lại đây cho cô!”

Hôm nay, Tiffany đã đánh một đứa bạn khi nó cố tính giành lấy món đồ chơi yêu thích của cô bé. Ở vườn trẻ này, Tiffany chỉ có một người bạn duy nhất, đó là một chú mèo bằng bông màu hồng được Tiffany gọi là Pinky. Chú mèo này, tuy đã khá cũ kỹ và luôn bị bỏ lại trên kệ đồ chơi nhưng lại là niềm an ủi lớn nhất của cô bé. Và thằng nhóc Myung kia, nó không có quyền giành lấy Pinky khi nó chưa bao giờ thích những món đồ chơi màu hồng, cũ kỹ, và bị bỏ xó... 

“Tại sao con lại đánh bạn vậy hả, Tiffany?”

Thằng nhóc Myung đã luôn bắt nạt Tiffany như thế. Và đây chỉ là một trong số những lần nó giật từ tay cô bé một cái gì đó. À không, phải nói là bất cứ cái gì chứ, bất cứ cái gì, kể cả một viên sỏi nhỏ. Thằng nhóc đó quả là một đứa trẻ xấu tính, và bây giờ thì nó đang khóc toáng lên khi ôm lấy phần khuôn mặt có vết đấm của Tiffany. Tiffany đã đấm vào mặt thằng nhóc khi nó cố tình giật lấy Pinky một cách thô bạo.

“Nín đi nào Myung Myung. Ngoan nào, lát nữa cô sẽ cho con kẹo nhé? Tiffany! Sao con không trả lời cô?”

Và cũng không ngoại trừ gì thằng nhóc Myung đó, cả đám con trai và đám con gái kia cũng không thích cô bé. Chỉ bởi vì vẻ bề ngoài của Tiffany trông giống một cậu con trai hơn là một cô bé. Mà không chỉ có vẻ bề ngoài, cả tính tình cô bé cũng thế.

“Hwang Tiffany, sao con lúc nào cũng như thế hả? Con hư quá rồi đó!”

Tiffany bé nhỏ vẫn không nói gì với cô giáo. Bị tra hỏi về một hành động mà cô bé tự cho rằng mình không có lỗi luôn luôn làm cho cô bé trở nên lỳ lợm hơn bao giờ hết.

“Này, con trả lời cô đi chứ?”

Tiffany đã trả lời cô giáo bằng cách hất mặt lên, khoanh tay lại và quay hẳn đầu sang một bên. Một cách rất dễ thương, Tiffany gợi cho bất kỳ ai vô tình chứng kiến hình ảnh này về một siêu anh hùng tí hon đang ra sức bảo vệ một chú mèo nhỏ vô tội khỏi những tên quái vật xấu xí.

Nhưng quái vật xấu xí ở đây không chỉ có thằng nhóc Myung đáng ghét kia.

“Được rồi, con đi lại đằng kia và úp mặt vào tường cho cô. Mau lên! Nếu con không chịu trả lời cô thì để cho bố của con trả lời vậy.”

Và trước khi Tiffany bé nhỏ nhận ra mức độ nghiêm trọng trong hành động của mình, cô giáo đã nhấc điện thoại lên và gọi cho một ai đó. Sẽ không hay một chút nào khi bố của Tiffany biết chuyện này đâu, mặc dù cho cô bé có lỳ lợm đến mức nào đi chăng nữa, cô bé vẫn rất sợ bố…

Tiffany đã quyết định chạy nhanh về phía cô giáo và giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ấy, sau đó cô bé sẽ giữ nó để cô giáo không gọi về cho bố được. Nhưng trước khi Tiffany kịp làm gì, tiếng chuông cổng đã vang lên inh ỏi. Chẳng lẽ bố tới nhanh đến mức vậy sao? 

“Cô giáo Park, có người muốn gặp cô đây.”

Chừng đúng vài phút sau, khi mà bố của Tiffany có thể đang bận gì đó và không bắt điện thoại, một cô giáo khác bước vào lớp học của Tiffany cùng với một cô gái nữa.

“Cảm ơn cô giáo Shin. Chào cô. Cô là…?”

“Chào cô giáo, tôi là Jessica - chị họ của bé Tiffany Hwang.”

Cô gái đó có mái tóc màu vàng rực và dường như để làm nổi bật hơn mái tóc ấy, cô đã cài thêm một chiếc nơ màu đỏ caro. Những hình ảnh mơ hồ về một cô gái tóc vàng trong đầu của Tiffany bé nhỏ chợt ùa về một cách nhanh chóng khi cô bé bắt gặp Jessica. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc đầm lửng kiểu Tây màu hồng nhạt với viền đỏ caro trông rất bắt mắt. Cả lớp học của Tiffany đều đang dồn những ánh mắt tòm mò về phía Jessica, ngay cả cô giáo Park cũng cảm thấy kỳ lạ về lối ăn mặc của cô gái này. Jessica chẳng có vẻ gì chú ý đến tụi nhóc và cô giáo khi ánh mắt cô ấy đang hướng về phía Tiffany bé nhỏ.

“Xin lỗi, hình như cô chưa từng đến đón Tiffany phải không?”

“À, thật ra thì tôi chỉ mới từ Mỹ về cách đây vài hôm thôi. Hôm nay Michelle có việc bận đột xuất nên cô ấy đã nhờ tôi đến đón Fany.”

“A, ra là vậy, tôi cũng đang muốn gặp phụ huynh của bé Tiffany đây. Con bé ngỗ nghịch quá…”

“Có phải cô bé vừa gây ra chuyện gì không?”

“Tiffany vừa mới đánh bạn. Và con bé không chịu trả lời tôi khi tôi hỏi lý do. Con bé thậm chí còn chẳng chịu nhìn mặt tôi nữa huống hồ gì là chịu xin lỗi bạn nó. Cô xem này, mặt của thằng nhóc sưng cả lên rồi…”

“Tôi xin lỗi. Bé Fany nhà chúng tôi bình thường rất ngoan, chắc là có chuyện gì khúc mắc mà bé không nói thôi.”

“Con bé không chịu trả lời tôi khi tôi hỏi nó có chuyện gì xảy ra.”

“Bé Fany nhà chúng tôi là vậy đó, thưa cô giáo. Bé rất ít nói và có thể vì thế mà nhiều người hiểu lầm rằng bé lỳ lợm. Nhưng chuyện này, tôi rất lấy làm tiếc. Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng dạy dỗ bé.” 

“Thật tình… con bé chẳng bao giờ chịu nói chuyện với ai hết.”

“Thật phiền cho cô quá, tôi hứa sẽ cố gắng dạy dỗ bé. À, hôm nay tôi muốn đón bé về sớm, như thế có được không?”

---

Tiffany ôm chặt lấy Pinky khi Jessica nắm chặt lấy tay cô bé trên đường về. Nắng vẫn đang nhỏ giọt qua từng kẽ lá làm cho con đường rợp bóng cây hai bên in đậm dấu tích của những bóng lá. Khi một cơn gió thổi qua kéo theo tiếng xào xạc nhè nhẹ của lá làm cho mái tóc vàng xoăn nhẹ của Jessica rối hơn, Tiffany đã ngẩng đầu lên để nhìn cô ấy và thoáng chút thôi, cô bé đã nghĩ là: Jessica, thật sự rất đẹp. Dường như nắm bắt rất nhanh ánh mắt của Tiffany, Jessica đã nghiêng đầu để nhìn cô bé, để rồi cũng một cách nhanh chóng, cô bé đã quay sang chỗ khác. Jessica thật sự là một cô gái kỳ lạ, và cũng vì thế mà với sự mơ hồ ở độ tuổi thứ năm, Tiffany đã không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo như nắng của cô ấy. Tiffany chợt rúc đầu vào Pinky khi Jessica khẽ vuốt mái tóc đen ngắn của cô bé. Rõ rằng là, Tiffany bé nhỏ đang mắc cỡ. 

“Fany có đói không? Em có muốn ăn cái gì đó không?” – Jessica cúi người xuống trong khi nói, đôi mắt cô ấy đang nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiffany bé nhỏ.

“…”

“Vậy Fany thích cái gì thì chị sẽ mua cho Fany nhé? Bóng bay được không? Hay là chong chóng? Ah, hay là em thích kem?” – Jessica lại tiếp tục nói khi Tiffany bé nhỏ vẫn im lặng và rúc đầu sâu hơn vào Pinky.

“…” – Tiffany càng lúc càng xoay lưng về phía Jessica, tay cô bé vẫn ôm chặt lấy chú mèo bằng bông màu hồng.

“Này Fany… Fany ơi?”

Jessica nhẹ nhàng xoay người Tiffany lại và cho cô bé thấy ngay bộ mặt dễ thương nhất của mình với ánh mắt puppy và một cái bĩu môi trẻ con. Một cách rất tự nhiên, bộ mặt ấy thu hút ngay sự chú ý của cô bé khiến cho cô bé chẳng còn biết mắc cỡ là gì nữa. 

“Cho chị mượn mèo bông của em nha?” – Vẫn giữ cái biểu hiện siêu dễ thương đó, Jessica nói.

“…” – Như vừa thoát ra khỏi mê hồn trận aegyo của Jessica, Tiffany nhanh chóng xụ mặt xuống và ôm chặt lấy Pinky như một cách để bảo vệ chú mèo bông cũ kỹ đáng thương.

“Cho chị mượn đi, một chút thôi mà Fany… Fany~” – Và quả thật, Jessica đang làm aegyo với Tiffany bé nhỏ khi cô ấy cố tình phát âm tên cô bé bằng một chất giọng cá heo the thé mà hiếm người có được.

Tiffany như bị thôi miên bởi âm hưởng đó và tự nhiên, cô bé đã đưa Pinky cho Jessica.

“Mèo bông có tên không, Fany? Em gọi mèo bông là gì vậy?”

“… Pinky…” – Tiffany e dè nói.

“Pinky… Dễ thương quá. Ơ, mà Pinky bị rách chỗ này rồi.” – Jessica nói và chỉ cho Tiffany thấy chỗ rách ở chân của Pinky.

“Không sao. Chị có thể may lại được. Đưa Pinky cho chị nhé, chị sẽ may Pinky lại cho Fany.” 

Có một thoáng ngập ngừng trôi qua nhưng Jessica cũng không có ý định hối thúc Tiffany bé nhỏ. Và rồi cô bé đã lên tiếng.

“Làm sao… lấy lại?”

“Đừng lo. Chị sẽ mang Pinky đến tận nhà cho Fany. Được không?”

Dường như chỉ đợi cho Jessica trả lời xong, Tiffany đã giơ ngón tay út bé xíu của cô bé lên. Một lời hứa đã được ấn định khi Jessica mỉm cười, đan ngón tay út của cô vào ngón tay út của Tiffany bé nhỏ.

“Nào, chúng ta về thôi. Về cửa tiệm của chị nhé? Chị sẽ cho Fany ăn kẹo đến khi nào em chán thì thôi.”

Gió lại thổi lên một lần nữa để làm rối tung hai mái tóc, một màu vàng rực và một màu đen nhánh kia. Khi những bước chân lại vang lên đều đều trên con đường nhỏ rợp bóng cây vào một ngày đầu tháng tám này, có một lời hứa nhỏ xíu đã được hình thành. Trong một tích tắc nào đó của một cái chạm tay, sự liên kết vô hình đã len lỏi vào từng hơi ấm qua làn da mềm mại, để rồi dừng lại ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn bé nhỏ kia.

Jessica vẫn đang nắm chặt lấy tay của Tiffany bé nhỏ. Con đường dẫn đến tiệm kẹo màu hồng của cô cũng không còn xa lắm đâu. 

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: