Chương 11: Tôi giúp cậu tắm rửa?

         Chương 11: Tôi giúp cậu tắm rửa?

"Khóc cái gì?" Trong lúc khổ sở, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thản nhiên. 

Lộc Hàm ngẩng đầu, chỉ thấy Thế Huân đang đứng ở cầu thang, vì vậy sửng sốt, "Cậu không đi?"

"Tôi đi rồi, ai dỗ cậu?" Thế Huân ngồi xổm xuống, vươn tay lau nước mắt của cậu. 

Cảm nhận độ ấm truyền đến từ ngón tay cái của hắn, Lộc Hàm hơi nghiêng đầu muốn né tránh, lại bị hắn nắm cằm. Giây tiếp theo, trên môi truyền đến hơi thở nóng ẩm. 

Lộc Hàm sửng sốt, đầu ầm ầm vang một tiếng, đình chỉ chuyển động. 

"Không ghét tôi như vậy?" Sau nụ hôn ngắn ngủi, Thế Huân hỏi cậu. 

Lộ Hàm đầu óc trống rỗng, hồ hồ ngốc lắc đầu. 

"Không chán ghét, thì phải là thích?" Tư duy Ngô thiếu gia rất bá đạo. 

"Không, không phải, vừa rồi, tôi, cậu..." Lộc Hàm lắp bắp, mặt đỏ bừng. 

Thế Huân bật cười, vươn tay túm cậu đứng lên, ôm cậu xoay người vào phòng. 

"Cậu thả tôi xuống!" Lộc hàm giãy dụa 

Không nhìn người trong lòng đang phản kháng, Thế Huân mạnh mẽ áp cậu xuống giường, thông báo: "Lộc Hàm, tôi thích cậu." 

"A?" Những lời này đột nhiên nói, Lộc Hàm có chút không biết làm sao. 

"A cái gì mà a." Thế Huân vỗ vỗ đầu cậu, "Cậu thì sao?" 

"...Tôi?" Lộc Hàm gian nan nuốt nước miếng, vươn tay chỉ chỉ cái mũi của mình. 

"Ừ, cậu." Thế Huân rất nghiêng túc nhìn cậu, "Chúng ta kết giao đi." 

"Kết giao?" Lộc Hàm chấn kinh, "Vì, vì cái gì?" 

"Bởi vì tôi thích cậu, mà cậu cũng không chán ghét tôi hôn cậu." Thế Huân lại cúi đầu, ở trên miệng cậu cắn một ngụm, "Được hay không?" 

"Nhưng mà—" 

"Làm gì mà nhiều nhưng vậy?" Thế Huân không kiên nhẫn nhíu mày, hung hăng ba ba ngắt lời cậu. 

"..." Lộc Hàm rất không có tiền đồ ngậm miệng. 

"Cậu chỉ cần trả lời tôi có được hay không." Thế Huân không cho cậu thời gian tự hỏi, "Hoặc là ngoan ngoãn ở đây cùng nhau, hoặc là tôi lập tức chuyển trường, cậu muốn thế nào?"

"...Có lựa chọn thứ ba không?" Lộc Hàm rất rối rắm hỏi. 

"Không có!!!" Thế Huân trừng mắt. 

Lộc Hàm khẩn trương, đầu choáng váng, hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì. 

"Vậy là không muốn?" Nhìn bộ dáng do dự của cậu, biểu tình Thế Huân rõ ràng cô đơn.

"..." Lộc Hàm vẫn không nói gì. 

"Tôi biết rồi." Thế Huân tự giễu lắc đầu, đứng dậy khỏi người cậu, xoay người đi ra ngoài cửa. 

"Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm gọi hắn lại. 

"Tôi ngày mai sẽ chuyển trường, về sau không quấy rầy cậu nữa." Thế Huân dừng cước bộ lại, nhưng vẫn không quay đầu. 

"Không phải." Lộc Hàm sốt ruột. 

"Không phải cái gì?" Thế Huân thanh âm rất bình tĩnh, tâm lại hoảng đến kinh hoàng. 

"Tôi... Tôi không muốn cậu đi." Lộc Hàm mặt đỏ bừng, thật vất vả mới nghẹn ra một câu. 

"Sau đó thì sao?" Thế Huân xoay người nhìn cậu. 

"Sau đó, sau đó liền, liền..." Lộc Hàm nói lắp, nửa ngày cũng chưa xuất khẩu thành câu. 

"Sau đó liền ở cùng một chỗ với tôi?" Thế Huân ngồi lại bên giường, chủ động hoàn chỉnh nửa câu còn lại thay cậu. 

Bên tai truyền đến thanh âm quá mức ôn nhu, Lộc Hàm đem mặt vùi vào trong chăn, thật lâu thật lâu sau, mới dùng thanh âm khó có thể nghe được "ừ" một tiếng. 

Thế Huân chân mày giương lên, đáy mắt tràn ngập tiếu ý không ngừng. 

Vì vậy ban đêm, Lộc Hàm bị Ngô thiếu gia đặt dưới thân, hôn toàn gương mặt, hôn xương quai xanh, trên người khắp nơi đều là dấu hôn. 

"Mau ngủ đi!" Lộc Hàm mặt đỏ bừng, vươn tay bắt lấy vạt áo của mình, kiên quyết không cho hắn hôn đến cái bụng. 

"Cậu còn nói, mấy ngày hôm trước đột nhiên mạc danh kỳ diệu không để ý đến tôi." Thế Huân nắm lấy cổ tay cậu, "Nói cho tôi biết lý do." 

"...Không có lý do." Lộc Hàm lấy lệ. 

Chuyện bản thân mình thầm mến hắn, nói ra sẽ bị cười chết mất! 

"Không nói?" Thế Huân híp mắt lại. 

Nhìn ánh mắt tràn đầy uy hiếp của hắn, Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, người này lại khi dễ mình! 

"Được rồi, vấn đề này nói sau." Thấy cậu sắp khóc, Thế Huân cũng không có bắt buộc cậu, nhưng vẫn chỉa chỉa cái miệng mình, "Hôn một chút tôi liền tha cho cậu." 

"Vì cái gì, vừa rồi, vừa rồi đã hôn rồi." Lộc Hàm không khí thế, run rẩy kháng nghị. 

"Vừa rồi là tôi hôn cậu, không giống nhau!" Thế Huân trừng cậu, "Nhanh lên!" 

"Không hôn!" Lộc Hàm bùng lên dũng khí phản kháng. 

Mặt Thế Huân tối sầm, vươn tay cởi quần áo của cậu. 

"Này! Không cần, đừng cởi nút áo của tôi, không cần sờ a! Bỏ tay ra!!... Tôi tôi tôi, tôi hôn được không?" Thanh âm Lộc Hàm nhiễm tiếng khóc nức nở. 

"Hôn đi." Thế Huân nghe vậy ngừng tay, còn rất phối hợp đưa mặt về phía trước. 

Lộc Hàm lấy thêm can đảm, nhắm mắt lại bay vèo qua, vốn muốn tốc chiến tốc thắng, không đoán được do nhắm không trúng, đem chóp mũi của mình cọ vào miệng hắn. 

"Phốc..." Thế Huân nhịn không được bật cười, sao lại ngốc như vậy? 

Lộc Hàm mặt đỏ như máu dồn, ý đồ lại đem mặt vùi vào gối, lại không đoán được bị Thế Huân nhẹ nhàng đẩy, cả người ngẩng mặt nằm trên giường, giây tiếp theo, môi đã bị hắn nắm giữ. 

Hôn môi bá đạo lại ôn nhu, giống như ánh mặt trời giữa trưa, mang theo một chút tươi mát một chút ấm áp, là ngây ngô tốt đẹp nhất. 

"Bảo bối ngủ ngon." Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Thế Huân gắt gao ôm cậu vào lòng. 

Lộc Hàm bị hôn đến chóng mặt, đầu óc tạm ngừng vận chuyển, lại vẫn cảm giác giác được hạnh phúc, chậm rãi tràn ngập trái tim mình. 

Thì ra không phải một mình mình đơn phương, thì ra, hắn cũng thích mình. 

Trong giấc mơ cũng mỉm cười. 

Ngô thiếu gia cảm thấy quan hệ đã làm rõ, hai người càng nên tiến thêm một bước, vì vậy sáng ngày hôm sau, Thế Huân mãnh liệt yêu cầu giúp Lộc Hàm tắm rửa. 

"Không được!" Lộc Hàm thét chói tai. 

"Vậy cậu giúp tôi tắm." Thế Huân chưa từ bỏ ý định, cái kia của mình rất lớn, chuyện tình kiêu ngạo như vậy, nhất định phải cho Hàm Hàm thấy! 

"Có cái gì khác nhau!" Lộc Hàm lấy gối đầu đập hắn, "Mau tránh ra!" 

Thế Huân nội thương, mình không phải con gián, đập cái gì mà đập! 

Lộc Hàm khập khiễng vọt vào phòng tắm, khoá trái cửa còn chưa yên tâm, sợ Ngô Thế Huân sẽ phá cửa mà vào. 

Vì vậy sáng sớm này, Hàm bảo bảo lần đầu tiên trong cuộc đời, mặc cái quần lót nhỏ mà tắm. 

"Bảo bối nhi." Thế Huân ở ngoài cửa phòng tắm kêu la, "Sữa đậu nành muốn thêm mật hay đường." 

Lộc Hàm khuôn mặt "bùm" như bị thiêu đốt, sao lại mặt dày mà kêu như vậy? 

"Buổi chiều tôi có buổi tập huấn bóng đá, cậu tới xem nha?" Trong bữa sáng, Thế Huân một bên giúp cậu bóc trứng muối một bên hỏi. 

"Tôi không phải trong đội thể dục, cũng không có cách nào xin phép." Lộc Hàm cự tuyệt. 

"...Cũng phải." Thế Huân có chút thất vọng, đặt lòng đỏ trứng vào trong bát cậu, cũng không có nói thêm gì nữa. 

Nhưng mà Lộc Hàm ngoài miệng tuy rằng là cự tuyệt, đáy lòng rốt cuộc vẫn muốn đi, vì vậy lớp đầu tiên vào buổi chiều, ngoan bảo bảo lại chột dạ mà lừa thầy giáo, mượn cớ đến bệnh viện khám mà nghỉ học. 

"Chân còn chưa lành, muốn thầy đưa em đi không?" Chủ nhiệm lớp rất xót cậu. 

"Không cần, cảm ơn thầy." Lộc Hàm áy náy, ừ, kỳ thi lần sau nhất định phải tiếp tục đứng đầu khối. 

Chân bị thương vốn không có gì nặng, Lộc Hàm mang theo túi xách tránh né giáo viên cùng bạn học, nhảy nhảy vào sân vận động. 

Trên sân bóng rất nhiều người, Lộc Hàm không dám quấy rầy họ, vì thế im lặng ngồi ở khán đài, vừa nghe tiếng Anh vừa tìm Ngô Thế Huân. 

Người trên sân bóng rất nhiều, nhưng Lộc Hàm vừa đảo mắt một cái đã tìm được – thấy được vóc dáng cao cao, thấy được mái tóc đen như mực, thấy được ngũ quan đẹp đẽ, thấy được động tác lưu loát, áo đồng phục đá bóng màu đỏ cũng thấy được. Tóm lại, đối với Hàm bảo bảo mà nói, trên sân ngoại trừ Ngô Thế Huân, hơn hai mươi mấy người kia chỉ là mây bay, căn bản không nhìn thấy được. 

"Hàm Hàm." Thế Huân trong lúc giải lao phát hiện Lộc Hàm, vì vậy rất kinh hỉ chạy đến, "Sao cậu lại tới đây, không phải có lớp sao?"

"Tôi muốn đến." Lộc Hàm có chút ngượng ngùng. 

Thế Huân vui vẻ, thừa dịp không người chú ý, vươn tay trạc trạc mũi cậu. 

"Uống nước không?" Lộc Hàm từ túi sách lấy ra chai ước uống thể thao mình cố ý mua. 

Thế Huân vui vẻ thấu trời, thật sự là... hiền lành quá!!! 

Bởi vì huấn luyện viên có việc, nên buổi tập hôm nay kết thúc rất sớm, Thế Huân tất nhiên không có khả năng ngoan ngoãn trở lại lớp học, vì thế tính toán dẫn Lộc Hàm ra ngoài ăn đại tiệc. 

"Chân của cậu có thể trèo tường hay không?" Thế Huân xoa bóp cổ chân cậu. 

"Đau..." Lộc Hàm hít ngụm khí lạnh. 

Thế Huân nhanh chóng buông tay, mình còn chưa dùng sức a. 

"Đau." Lộc Hàm bất mãn đập hắn một cái. 

Ngô thiếu gia tính M (ờ, M trong SM) phát tác, bị đánh còn hạnh phúc không kịp, nắm tay Hàm Hàm mềm nhũn mà. 

"Cậu ngốc chết, tôi có chữ ký giáo viên, vì sao phải trèo tường." Lộc Hàm lấy giấy xin phép ra lắc lắc. 

"Tôi ra ngoài trước chờ cậu, ở tiệm sách phố phía sau, cậu tìm được không?" Thế Huân giúp cậu đứng lên, "Nếu không tôi đến cổng trước đón cậu?" 

"Không cần không cần." Lộc Hàm cự tuyệt, lỡ bị thầy giáo phát hiện thì phải làm sao? 

Phố sau trường học là một con đường nhỏ, bên trong có hàng rong nhỏ, quán net tên Côn Đồ, đầy đủ mọi thứ. Học sinh hư thường xuyên trèo tường ra ngoài đều rất quen thuộc, nhưng Lộc Hàm là bảo bảo ngoan ngoãn đứng đầu toàn khối, tất nhiên một lần cũng chưa đến. 

Nhưng mà xa lạ thì xa lạ, Lộc Hàm cảm thấy việc ở trên một con đường tìm đến một hiệu sách vẫn không thể có chút khó khăn nào, vì vậy một người sau khi rời khỏi cổng trường, quẹo vào mới phát hiện tính huống có chút 囧, trên đường tách ra thành ba ngõ nhỏ, nhìn qua giống nhau như đúc, hoàn toàn không biết nên đi đường nào. Hỏi vài người qua đường mới rõ ràng, chân đau không thể đi nhanh chóng, cho đến khi tới đích, trước mặt Ngô Thế Huân đã đầy tàn thuốc. 

"Sao không bắt điện thoại?" Sau khi thấy cậu, Thế Huân nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn trừng mắt hỏi. 

"Không mang, quên ở nhà." Lộc Hàm đi qua nhéo lỗ tai hắn, "Về sau không được phép hút thuốc nữa!!" 

Đây rõ ràng là ngữ khí chỉ vợ mới có a!! Ngô thiếu gia nhất thời phấn khích một phen, cũng quên tức giận, nghĩ muốn hôn cậu một cái. 

"Cậu làm gì, bây giờ là ở trên đường." Lộc Hàm chạy nhanh né tránh. 

Ngô thiếu gia đánh lén thất bại, thật thất vọng, vì vậy sờ sờ cằm thở dài. 

"Đừng náo loạn, đi ăn cơm thôi." Lộc Hàm vươn tay đẩy đẩy hắn, "Đêm nay chúng ta ăn cá được không, bụng đói quá." 

"Đương nhiên, cậu muốn ăn cái gì đều được." Thế Huân xách túi của cậu, vừa đi vừa trêu chọc: "Ăn tôi cũng được." 

"Ai muốn ăn cậu." Lộc Hàm lộ ra biểu tình chán ghét. 

Ngô thiếu gia nhất thời thật bi thương. 

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi hai ba bước, sắc mặt Lộc Hàm đột nhiên cứng đờ, cũng không quản chân mình còn đau, kéo tay áo Thế Huân bỏ chạy. 

"Làm sao vậy?" Thế Huân bị doạ sợ. 

"Thầy vật lý đang lại đây." Lộc Hàm khẩn trương quá độ, tìm một cửa hàng nhỏ để ghé vào. 

"Cậu có giấy xin phép, hoảng cái gì?" Thế Huân dở khóc dở cười. 

" Tôi có mà cậu không có, lỡ như bị thầy bắt được, chắc chắn sẽ bị gọi phụ huynh." Lộc Hàm vỗ vỗ Thế Huân. "Cậu mới chuyển đến không lâu nên không biết, đó là thầy vật lý đáng ghét nhất." 

"Cũng có thầy giáo mà cậu ghét sao?" Thế Huân bật cười. 

Tôi vì cái gì không thể có? Lộc Hàm trợn trắng mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên bên quầy truyền đến một tiếng hỏi bất mãn. 

"Mấy nhóc, các cậu rốt cuộc có mua gì hay không?" 

"A, mua." Lộc Hàm tưởng cửa hàng này bán quà vặt, cũng không kịp nhìn kỹ lấy túi tiền ra, Thế Huân nhìn lướt qua xung quanh, vui vẻ, "Hàm Hàm cậu muốn mua cái gì?" 

"Đồ uống – ặc!" Thấy rõ bài trí trong cửa tiệm, mặt Hàm bảo bảo nháy mắt từ đỏ lại qua xanh lá, tím lại qua xanh biển, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi màu sắc. 

Thế Huân cười đến thắt ruột, cửa hàng người lớn a....  

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top