Chap 34. Vợ chồng son.
Sau khi tất cả các y tá đã rời đi hết, KyungSoo mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào bên trong. Nhìn Park ChanYeol vẫn đang miên man trên giường bệnh mà không khỏi đau lòng, bước tới gần cậu khẽ giật mình. Hắn nhợt nhạt quá! Kể cả đôi môi cũng trắng bệch cả lại. Ngồi xuống cạnh Park ChanYeol, KyungSoo chẳng hiểu rõ bản thân rốt cuộc đang làm gì. Rõ ràng lòng đã quyết sẽ tránh xa hắn, nhưng nghe tin hắn nhập viện liền nôn nao không thôi.
Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Park ChanYeol, KyungSoo khẽ mỉm cười. Hắn vẫn như trước đây, khi thiếp đi vẻ mặt đều vô cùng ôn nhu....chỉ là khi tỉnh dậy thì con người lại hoàn toàn trái ngược. Hắn không hề như cậu nghĩ, hắn tàn nhẫn hơn bất cứ một người nào.
Không phải cậu không biết sau khi mắt Park ChanYeol có thể nhìn lại hắn đã làm gì Choi JiYoung, chỉ là căn bản không thể tưởng tượng nổi hắn có thể chính tay giết đi người mà hắn đã từng vô cùng yêu thương, hơn nữa lại giết một cách vô cùng dã man. Đúng là cô ta có lừa dối hắn, đúng là cô ta là một phần khiến cậu ra nông nỗi như ngày hôm nay. Nhưng tất cả những gì mà cô ta làm chỉ vì một chữ Yêu.
Cũng vì tình yêu mà hi sinh đi quá nhiều thứ, dù thế nào thì cô ta cũng không đáng phải nhận cái chết bi thảm đó. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Park ChanYeol, KyungSoo đặt bàn tay to lớn ấy ốp lên một bên má mình. thực sự tay hắn rất lạnh, lạnh giống như tuyết mùa đông chạm vào liền phải rụt tay lại. Nhưng KyungSoo sẽ không rụt lại, bởi vì đó là hắn. Là bàn tay của Park ChanYeol...
"Tại sao chúng ta lại phải đi đến bước đường cùng như vậy?
KyungSoo khẽ bật cười, nụ cười chua xót đến thấu lòng người. Miệng nở nụ cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi, cậu đã cố gắng quá nhiều rồi. Suốt thời gian qua đã tự tạo ra cho bản thân một vỏ bọc vô cùng cứng rắn, dù buồn dù đau cũng sẽ không rơi lệ. Nhưng đứng trước Park ChanYeol, cái vỏ bọc ấy lại cứ từng chút từng chút bị tróc ra và rồi vỡ thành nghìn mảnh. Đau đớn, có. Hạnh phúc, có. Tất cả cảm xúc đều không rõ ràng, yêu hắn nhiều đến như vậy nhưng lại luôn tìm cách để tránh xa hắn. Rất muốn trực tiếp quan tâm hắn, nhưng lại sợ sệt mà chỉ dám từ xa quan sát.
Dù muốn dứt khoát cũng chẳng hề được. Bỗng bàn tay Park ChanYeol có chút cử động, KyungSoo theo bản năng rụt lại nhưng rất nhanh chóng liền bị bắt lại. Park ChanYeol mở mắt, bàn tay lại càng nắm chặt tay KyungSoo, tựa như muốn biến thành cái xích còng KyungSoo lại rồi giữ khư khư bên mình.
"Tại sao lại khóc chứ? Em xem, mắt sưng lên hết rồi."
Park ChanYeol muốn ngồi dậy nhưng căn bản vẫn là không thể, toàn thân hắn rã rời, ê ẩm đến cực độ. Có lẽ là do một phần độc đã thấm vào cơ thể vẫn chưa được ép hết ra ngoài. Nếu như bình thường chắc chắn KyungSoo sẽ thừa cơ sức lực của Park ChanYeol không đủ mạnh mà chạy đi, nhưng trong trường hợp này thì dù có vô tâm đến mấy KyungSoo cũng phải mềm lòng....Cậu lại thua hắn rồi!
Cúi xuống đỡ hắn ngồi dậy, KyungSoo cũng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, chẳng ai nói với ai câu nào. KyungSoo vẫn cứ cúi gằm mặt, còn Park ChanYeol thì vẫn hướng ánh mắt ôn nhu kia mà ngắm nhìn cậu. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu "ép" KyungSoo ngẩng đầu lên, trong hoàn cảnh này đúng là có một chút ngượng ngùng. Dù thế nào thì cũng đã rất lâu hai bọn họ không có ở gần nhau như vậy.
"Nói xem, sao em lại khóc hả? Ai khi dễ bảo bối của anh?" Nhéo nhéo một bên má phúng phính của KyungSoo hắn bật cười.
KyungSoo nghe hắn nói mà có chút buồn nôn, Park ChanYeol này từ bao giờ ăn nói đã sến súa đến mức như vậy rồi chứ? Có phải thời gian qua hắn đã học được cách uốn lưỡi bảy lần trước khi nói của xà tinh rồi hay không? Đưa mắt lên nhìn hắn, đôi môi có chút bĩu ra, đưa tay lên nhéo mạnh một cái vào mũi Park ChanYeol.
"Cái miệng anh từ bao giờ đã ngọt đến như vậy hả?
Park ChanYeol không nói gì, kéo thẳng KyungSoo nằm vào trong lòng mình coi cậu nhưu một đứa trẻ mà vỗ về, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, khiến KyungSoo có chút ngượng. Liền đẩy hắn ra nhưng vẫn là không thành công, Park ChanYeol chính là dù có làm cách nào cũng không thể nào kháng cự được. Nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, hắn không nói gì chỉ im lặng hưởng thụ từng giây phút ở bên cậu.
"KyungSoo, hứa với anh. Đừng bao giờ rời xa anh được không?"
Park ChanYeol tham lam rúc sâu vào hõm cổ KyungSoo, đôi môi khô khốc cọ xát vào phần cổ khiến cậu có chút ngưa ngứa. Cuối cùng không chịu được vẫn là hơi nghiêng đầu sang một bên né tránh, đôi tay bé nhỏ đặt lên bàn tay Park ChanYeol khẽ vuốt ve. Thở dài một hơi ngược lên nhìn hắn.
" Được, dù trời có sập, sông có cạn, núi có mòn em cũng sẽ không rời xa anh, dù chỉ một lần...."
Đôi môi Park ChanYeol khẽ cong lên tạo thành một nụ cười, một nụ cười vô cùng hạnh phúc, sau tất cả mọi chuyện xảy ra hắn và cậu...cuối cùng đã trở về với nhau, hôn nhẹ lên môi cậu hắn mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt híp lại đến độ không nhìn thấy Tổ quốc ở đâu, KyungSoo trong lòng hắn chỉ biết mỉm cười cúi đầu ngượng ngùng. Mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi, đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng đang ngày một lớn lên, trong lòng KyungSoo tự thầm muôn phần cảm tạ ông trời đã cho gia đình họ đoàn tụ....
_____________________________________________________
Sau ngày hôm đó KyungSoo cùng Park ChanYeol trở về nhà, cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp diễn rất bình thường nhưng lại ấm áp hơn trước kia rất nhiều. Có lẽ cả hai người đều muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã cách xa nhau, KyungSoo nhưng ngày gần đây thường hay có những triệu chứng chán ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn quá nặng mùi liền bị nôn ọe, cái đau đầu nhất chính là cậu luôn bị mất ngủ mà lúc nào cũng thích uống coffee, sáng ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.
Park ChanYeol từ sáng sớm đã lò mò bò dậy đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, sau nửa tiếng cặm cụi làm đủ mọi món bày biện ra bàn ăn đầy đủ thì KyungSoo cũng từ trên lầu đi xuống. Ngồi trên ghế, tay chống bàn mắt liếc liếc đảo đảo nhìn mấy món ăn trên bàn, tất cả đều khiến cậu cảm thấy " ngán đến tận cổ họng". Chọc chọc đũa vào bát cơm, ăn được vài miếng liền đứng dậy đi pha coffee, nhưng đúng là thân thể Park ChanYeolq úa nhanh nhạy. Thấy cậu đứng dậy liền kéo cậu ngồi xuống, căn bản chính là không cho KyungSoo chạy đến cái tủ đựng coffee.
"Ngoan, mau ăn đi. Em cứ uống coffee hoài như vậy sẽ càng ngày càng mất ngủ. Bảo bối của chúng ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng." Hắn mỉm cười, đối với cậu vô cùng dịu dàng. Dù thế nào thì đối với người đang mang thai vẫn là nên mềm mỏng một chút. Sau này khi bảo bối ra đời, hắn nhất định bắt cậu trả lại cả vốn lẫn lời.
"Không ăn, không ăn. Em muốn uống..." KyungSoo như đứa trẻ gắt hết cả lên, sau một hồi gắt không được liền quay sang làm nũng. Môi dưới dẩu hết cả ra, mắt thì chớp chớp nhìn Park ChanYeol với ánh mắt vô cùng thương cảm.
"Bây giờ em phải lo cho bảo bối, sau này bảo bối chào đời em muốn uống bao nhiêu cũng được."
Và cuối cùng, phần thắng vẫn là thuộc về người đàn ông hết sức ôn nhu, dịu dàng kia. KyungSoo không còn gì để nói đương nhiên là buộc phải tuân theo mệnh lệnh của "lão công" ngoan ngoan ngồi ăn cơm. Sau đó liền bay nhảy ra phòng khách bật tivi, điều hòa lên. Nói là bật tivi, nhưng hai mắt cậu đều dán chặt vào cái màn hình điện thoại mất rồi. Nhẩm nhẩm tính tính, mở lịch ghi chú trong điện toại KyungSoo hơi giật mình. Đã là tháng thứ 8 rồi, còn một tháng nữa là cậu có thể được gặp bảo bối.
Cái bụng của KyungSoo theo thời gian cũng to ra rõ rệt, đi đứng bây giờ cũng có chút khó khăn. Nhưng rất may mắn làm sao mà cậu chỉ to mỗi cái bụng, còn lại các bộ phận trên cơ thể đều vẫn rất bình thường, chính LuHan và BaekHyun cũng luôn trợn mắt há hốc mồm bởi cái cơ thể khó lòng mà to lên của cậu.
"ChanYeol, còn một tháng nữa thôi..."
Park ChanYeol đang trong bếp rửa bát, nghe KyungSoo nói cũng bỏ hết mấy cái việc lặt vặt kia chạy ra ngoài sofa ngồi cạnh KyungSoo. Khẽ mỉm cười, bàn tay to lớn đặt lên bụng của KyungSoo cuốt ve. Bé con này chắc chắn lớn lên sẽ rất giống hắn. Cái suy nghĩ chỉ mới len lỏi, liền bị một cái cốc vào đầu đau điếng, Park ChanYeol vô tội không biết bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì mà bị KyungSoo đánh liền uất ức dẩu môi nhìn cậu.
"Tôi ngay cái suy nghĩ SooYeol lớn lên sẽ giống anh đi. Thằng bé nhất nhất không thể nào giống anh, nếu nó mà cao như một cái cột, cái tai dài như một con Yoda và cái tính sáng nắng chiều mưa, trưa đổ đốn của anh chắc chắn sẽ khiến em chết vì điên đầu mất. Suy cho cùng giống anh cái gì đều không tốt."
"Em làm như anh xấu lắm không bằng vậy, Do KyungSoo nên nhớ rằng con Yoda này vẫn có một người yêu đó nhe!"" Park ChanYeol đưa tay nâng cằm cậu lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ lưu manh cười.
"Cái đồ Yoda nhà anh, có cho tiền người ta cũng chẳng thèm. Chỉ có tôi đây "có mắt không tròng" mới phải lòng anh thôi."
KyungSoo nghe lão công lật lọng, đưa tay lên véo mặt mộtt cái vào mũi Park ChanYeol. Làm hắn vừa đau vừa ôm cái mũi đỏ ửng hết cả lên của mình. Đáng ghét thật, tự dưng dính phải cái tên giỏi cãi này làm gì chứ? Suốt ngày chiếm hết tiện nghi của cậu, bảo bối à! Nhất định con mai sau lớn lên đừng bao giờ là một Park ChanYeol part 2. "Lão công" nhà nọ, định đứng lên vào bếp tiếp tục công việc " ông nội chợ đảm đang" thì liền bị kéo lại ngồi phịch xuống ghế, nhìn mặt mày của " lão thụ" KyungSoo đều nhăn cả lại liền khó hiểu.
"Đồ chết bằm Park ChanYeol, ai khiến anh cho người làm giải tán hết đâu chứ. Bây giờ suốt ngày cặm cụi nấu cơm, rửa bát, giặt đồ quan tâm mấy việc đó còn hơn quan tâm tôi rồi!"
KyungSoo gắt lên, với lấy cái gối đặt ở sofa liên tục đánh vào đầu con Yoda "đáng ghét" trước mặt. Park ChanYeol đúng là đến bó tay với "lão thụ" khó chiều này thôi. Chỉ cười một cái, xoa xoa đầu cậu liền chuồn lẹ vào trong bếp, đối với "con hổ cái" Do KyungSoo hắn tốt nhất trong thời gian này vẫn là nên tránh xa một chút, tránh để SooYeol sau này ra đời không được nhìn mặt ba nó.
-End chap-
P/s: Sau tất cả mình lại trở về với nhau~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top