Chap 21. Quan trọng
Tới khi trời sáng Kyungsoo vẫn chưa trở về nhà. Trong lòng Park Chanyeol bắt đầu có phần lo lắng, đêm qua chính là hắn không kiềm chế được bản thân mà đã nặng lời với cậu, không những vậy còn động thủ. Nghĩ lại mọi thứ đúng thực bản thân đã sai trước. Nếu lúc đó hắn không bỏ mặc cậu trong phòng chạy đến với Choi Jiyoung thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này. Nhếch môi cười chua xót., hắn bước xuống giường. Bước vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
Đứng trước gương mà lòng trống rỗng, bình thường cứ mỗi khi sáng thức dậy Kyungsoo sẽ ở trong lòng hắn mè nheo, rồi làm nũng đủ trò. Sau đó sẽ cùng đánh răng với hắn, sẽ rửa mặt cho hắn. Nhưng ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều phải làm một mình....
Bước ra khỏi phòng tắm, đứng một chỗ mà nhìn xung quanh căn phòng. Lạnh....hắn cảm thấy vậy. Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn thức dậy không có cậu bên cạnh. Bình thường sau khi vệ sinh cá nhân xong nhất định Kyungsoo sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài mà chọn quần áo cho hắn. Bắt đầu mang bộ đồ cậu muốn hắn mặc ra là thật cẩn thận rồi mới để hắn mặc vào người. Hôm nay hắn...cũng tự tay làm những công việc này....
Mặc bộ đồ mà ngày hôm nay hắn tự chọn, cảm thấy thực lạnh lẽo, không có sự ấm áp của cậu cũng chẳng có mùi hương quen thuộc phảng phất trên chiếc áo ngày hôm nay. Mọi ngày Kyungsoo sẽ mặc áo cho hắn, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo một, khoác áo cho hắn rồi lại cẩn thận thắt cavat cho hắn, đến những việc này bình thường đều là cậu làm cho hắn. Ngày hôm nay thực không có một chút quen thuộc nào.
Từ bao giờ mà Kyungsoo đã trở nên quan trọng với hắn như vậy? Chính là vì trước đây Choi Jiyoung chưa từng làm cho hắn những việc này. Do Kyungsoo bình thường rất hậu đậu, nhưng nếu làm bất cứ điều gì cho hắn thì lại rất chăm chú và cẩn thận. Kể cả bản thân không biết nấu ăn vẫn cứ ngốc nghếch đọc sách rồi làm theo họ hướng dẫn. Không nấu thành công thì cùng lắm vỡ vài ba cái bát. Nếu thành công thì cũng mặn hoặc nhạt. Nhưng dù thế nào hắn cũng thấy rất ngon vì nó do chính tay cậu làm.
Bước xuống nhà, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên bàn ăn. Nhưng con người đó lại không mang đến cho hắn cảm giác ấm áp như cậu. Bước tới ngồi đối diện Choi Jiyoung, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hắn uống một chút canh, nhưng lại quên nó còn đang nóng mà không chịu thổi, làm phải ném bát canh xuống đất. Phải, hắn quên mất bình thường Kyungsoo sẽ phụ trách làm nguội canh cho hắn. Hôm nay đâu có cậu chứ.
Cảm thấy mọi thứ hôm nay không món nào vừa miệng, hắn đứng lên một mạch tới công ti. Bước ra tới cửa nhà nhìn đôi giày đã sớm dính bẩn của mình. Phải rồi, hàng ngày trước khi đi ngủ Kyungsoo sẽ lau thật bóng giày cho hắn rồi mới chịu lên phòng.
Bước vào trong xe, phía bên ngoài cửa đã mở sẵn. Nhưng hắn lại chẳng hề muốn phóng xe, đơn giản vì hắn không được nhận nụ hôn chúc làm việc vui vẻ của cậu như mọi ngày. Cũng chẳng thấy thân ảnh bé bé, tròn tròn đứng trước cửa mỉm cười như một đứa trẻ với hắn.
''Do Kyungsoo.....Tôi nhớ em"
.
.
.
Baekhyun nhìn người đang nằm trên giường say ngủ mà lòng nặng trĩu. Kyungsoo ngốc nghếch này, hắn đâu có coi trọng cậu mà vẫn cứ ngu ngốc mà yêu hắn chứ. Đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu, xót xa nhìn những dấu tay đỏ in trên khuôn mặt phúng phính đó.
"Kyungsoo ngốc, em có biết anh đau lắm không?"
Đang chăm chú nhìn thiên thần say ngủ trên giường thì bỗng điện thoại của anh reo lên. Là Park Chanyeol....hắn gọi đến đấy làm gì chứ? Lúc đầu anh tính không nghe nhưng cuối cùng thiết nghĩ hắn có lẽ sẽ lo lắng cho Kyungsoo nên cũng nén giận mà nghe máy
"Baekhyun...Kyungsoo có ở đấy không?"
"Kyungsoo? Anh hỏi người ở bên anh có đang ở chỗ tôi không? Chuyện gì vậy anh Park?"
"Không có gì, nếu biết Kyungsoo ở đâu hãy gọi cho tôi"
Hắn kết thúc cuộc gọi trước, khi Baekhyun đang muốn chửi thẳng vào mặt hắn là đồ vô dụng thì hắn đã sớm cúp máy rồi, hắn đang lo lắng cho Kyungsoo sao? Đánh cậu không thương tiếc, để cậu phải dầm mưa suốt một đêm dài giờ mới cảm thấy hối hận sao? Anh nhất nhất sẽ không để Kyungsoo trở về bên hắn. Mất cậu một lần anh không thể để mất cậu thêm một lần nào nữa....
.
.
.
Kyungsoo ngủ suốt một ngày tại nhà Baekhyun, khi cậu tỉnh dậy đã không thấy anh ở trong nhà. Có lẽ là đã đến bar làm việc. Cậu lấy một tờ giất note trong hộc bàn rồi viết viết gì đó. Nhanh chóng trở về nhà của Park Chanyeol.
Cậu đứng trước cửa mà trần trừ mãi, không biết bản thân có nên bấm chuông hay không. Cuối cùng chẳng biết bản thân nghĩ thế nào lại thôi, quay ra đằng sau thì liền bị ai đó ôm vào lòng. Chẳng biết chuyện gì. Nhưng chính cơ thể to lớn ấm áp này lại khiến cậu chỉ biết đứng yên mà để hắn ôm.
"Kyungsoo....em đã đi đâu vậy hả? Em biết tôi nhớ em đến mức nào không? Tại sao lại không chịu nghe điện thoại của tôi? Em có biết cả tối tôi chỉ biết đứng ngoài này mong ngóng em không hả? Đồ ngốc này"
Hắn ôm chặt lấy cậu, kéo sát cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng mà ôm chặt như sợ cậu sẽ biến mất. Phải hắn đã nhớ cậu đến phát điên rồi. Nhớ đến mức bản thân đã phải yếu mềm mà chịu khuất phục dưới cậu.
"Tôi đã về rồi..."
Kyungsoo yếu ớt nói trong lòng hắn. Hai mắt nặng trĩu dần khép lại. Cơ thể như nước mà tuột khỏi lòng hắn ngã xuống đất rồi ngất đi. Park Chanyeol nhìn cậu mà sửng sốt, bế thốc cậu vào nhà mà chạy thẳng lên phòng. Nhanh chóng bác sĩ đã đến nơi. Tình hình sức khỏe của cậu chẳng mấy tốt...
"Bệnh nhân lần trước mới bị thương nặng, làm thêm lần này dính mưa quá nhiều. Khiến cơ thể bị nhiễm lạnh, vết thương chưa khỏi có phần bị nhiễm trùng vì bị trượt ngã. Nên khiến cơ thể yếu đi. Lần sau mong cậu chú ý đến bệnh nhân một chút. Đừng để cậu ấy chạy lung tung nữa. Tôi xin phép"
"Cảm ơn bác sĩ"
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Park Chanyeol ngồi xuống cạnh cậu. Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé mà ắp vào khuôn mặt hắn. Một giọt nước mắt bất trợt lăn xuống. Nhìn cậu tiều tụy nằm yên trên giường mà đau lòng. Lại sao chỉ mới một ngày mà nhìn cậu không còn vui tươi như trước nữa rồi. Đôi môi đỏ mọng nay lại trở nên trắng bệch khô khan. Làn da trắng hồng đầy sức sống thì lúc này lại trở nên xanh xao đến lạ thường.
"Bảo bảo ngốc, mau tỉnh dậy tôi đưa em đi chơi"
Ở bên ngoài phòng, Choi JiYoung từ bao giờ đã đứng sẵn ở đó. Ánh mắt có phần căm giận mà nhìn về phía cậu. Do Kyungsoo tại sao cậu dám quay trở về khi ả chưa hoàn thành mục đích lần này? Tức giận mà nhanh chóng trở về 'phòng của mình'. Ả lại phải lùi kế hoạch đi một bước.
.
.
Sáng hôm sau Kyungsoo tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ. Cảm thấy như mình đang được ai đó ôm chặt mà hơi cọ cọ má vào ngực hắn. Dù giận thế nào cũng được, chỉ cần hắn nói nhớ cậu thì tất cả sẽ đều bỏ qua.
Park Chanyeol được mèo nhỏ gọi dậy bằng thói quen như mọi thứ. Nhẹ nhàng mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cậu. Hôm nay nhìn cậu đỡ hơn tối qua rồi. Ít nhất là không còn xanh xao như vậy. Bồng Kyungsoo vào nhà vệ sinh, hắn tự tay đánh răng cho cậu.
Hắn nghĩ bản thân cũng nên làm nhưng việc này, Kyungsoo thời gian qua đã làm cho hắn quá nhiều điều. Hắn cũng nên làm gì đó cho cậu....
"Anh hôm nay sao bỗng dưng tử tế quá vậy?"
Kyungsoo được hắn cõng xuống bếp, hai mắt nghi hoặc mà nhìn Park Gian Xảo kia. Park Chanyeol thấy cậu như đứa trẻ mà híp mắt chu mỏ liền phì cười bước tới nhéo một cái vào má cậu.
"Bảo bảo biết không? Hôm nay cả nhà phải ăn cháo cùng em đấy! Vậy nên sáng nay nhất định phải ăn thật nhiều vào nghe rõ chưa?"
"Biết rồi biết rồi mà!"
Từ trên tầng, Choi Jiyoung đi xuống cừa nhìn thấy cậu khuôn mặt liền tươi cười, bước tới.
"Kyungsoo, cậu đã thấy đỡ hơn chưa? Nếu cảm thấy mệt phải nói cho tôi biết đấy!"
"Tôi biết rồi! Nhìn cô dạo này đỡ hơn rồi, hôm nào cùng tôi đi siêu thị mua vài thứ linh tinh nhé! Chúng ta cùng tẩm bổ với nhau luôn"
Kyungsoo cười hì hì mà nói chuyện với cô ta, không hiểu thế nào nhưng khi nói chuyện với Choi Jiyoung cậu lại cảm thấy vô cùng thân thiện. Dù đó là tình cũ của Park Chanyeol thì cũng chẳng làm sao, quan trọng là cậu cảm thấy hợp nói chuyện với người ấy là được.
"Vậy nhất định tôi sẽ làm cho cậu béo tròn như con heo con" Choi Jiyoung rót cho cậu một cốc nước rồi ngồi xuống cạnh cậu.
"Vậy phải xem bản lĩnh của cô đã."
Park Chanyeol nhìn Kyungsoo và ả nói chuyện rôm rả mà trong lòng cũng có phần cảm thấy kì lạ. Một người là tình cũ, một người là tình mới tại sao không ghét nhau mà lại còn thân nhau đến như vậy chứ?
Hắn múc ba tô cháo cho ba người. Cũng vui vẻ mà nhập hội nói chuyện cùng hai người kia. Hai người này đúng thực là giống nhau nên mới hợp nhau, như vậy hắn cũng đỡ phải đau đầu.
"Kyungsoo ăn nhiều một chút, nếu không ăn hết tôi sẽ đè cậu ra đổ hết cả tô vào mồm cậu" Jiyoung vui vẻ mà nói trêu Kyungsoo.
"Yaya, đừng tưởng tôi đang ốm mà bắt nạt nha. Tôi vẫn còn khoẻ lắm đấy, lần trước tôi còn bế cô từ chợ đêm về đến nhà cơ mà!!!!"
"Bế được, chắc cậu làm tôi rớt mấy lần dưới đường rồi chứ gì?"
"Không có không có nha"
Hai con người cứ như thế mà tranh cãi mãi một hồi chẳng ai chịu ăn thêm nữa. Park Chanyeol ngồi giữa mà xem kịch hay, cứ như thần kinh mà cười khúc khích. Còn Kyungsoo và Jiyoung nhìn thấy Park Chanyeol cười mà cả hai đều quy sang lườm hắn. Chẳng nói gì, đều tập chung vào ăn nhưng lại mỗi người một suy nghĩ.
Choi Jiyoung khẽ liếc sang nhìn Kyungsoo. Càng nhìn lại cảm thấy mình thực có lỗi, bề ngoài cứ luôn vui vẻ nói chuyện với cậu, nhưng thực sự lại muốn hại cậu. Choi Jiyoung không biết bản thân mình đang làm gì, nhưng vì SeokBin, ả phải làm....
"Kyungsoo, xin lỗi...."
Có lẽ....khoảng thời gian ở đây được làm bạn với Kyungsoo....chính là khoảng thời gian ả cảm thấy vui nhất......
-End chap-
Lí giải vì sao trong truyện lại có thềm Seokbin. Và tại sao Jiyoung lại cảm thấy vui khi làm bạn với Kyungsoo.
Jiyoung ngay từ đầu người cô ta yêu không phải Chanyeol mà là SeokBin. Nhưng SeokBin là một kẻ ham mê cờ bạc luôn dính vào những việc nợ nần nên Jiyoung phải tìm cách để giúp hắn ta trả nợ. Không ngờ Park Chanyeol lại yêu cô ta và mọi chuyện bắt đầu xảy ra như vại đó. Cô ta bỏ đi với số tiền mình lấy được để trả nợ cho SeokBin, nhưng đã ham cờ bạc thì rất khó dứt. Một lần nữa Choi Jiyoung lại phải tiếp tục công việc giả dối của mình. Nhưng nhất quyết phải loại bỏ Kyungsoo, như vậy mới hoàn toàn lấy được sự chú ý của Park Chanyeol thêm một lần nữa. Còn cô cảm thấy thích làm bạn với Kyungsoo, vì thực chất bản tính của cô ta không hề độc ác. Kyungsoo lại là người quan tâm tới cô ta, sẵn sàng đến bên làm bạn với cô ta, nên Jiyoung rất biết ơn nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Vậy nên mỗi khi kế hoạch hoàn thành thêm một bước hay lúc nói chuyện xong với Kyungsoo cô ta lại cảm thấy có lỗi với cậu.
Nói chung là Jiyoung thực sự cũng rất tội nghiệp nên mọi người đừng quá ghét cô ta nha~.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top