Chương 20

[Phác Xán Liệt]

.
.
.

Bạch Hiền được đưa trở lại phòng cấp cứu đã hơn 2 tiếng rồi vẫn chưa thấy động tĩnh  gì. Tôi ngồi ngoài này như ngồi trên đống lửa không chịu được liền đứng lên đi qua đi lại.

Lúc này bên ngoài Ngô Thế Huân đi đến vẻ mặt dọa người, không nói lấy một tiếng liền vung tay đánh tôi.

"Phác Xán Liệt! Tôi đã nói anh đừng đến gần Bạch Hiền!"

Tôi bị đánh ngã nhào xuống đất cũng không có kháng cự lại vì trong chuyện này người có lỗi luôn là tôi. Có đánh chết tôi tôi cũng chấp nhận nhưng đợi khi Bạch Hiền được bình an vô sự tôi sẽ tình nguyện quỳ ở đó để cậu ấy đánh.

Đinh Ái Nhi hoảng hốt chạy đến đỡ lấy tôi, trừng mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân.

"Ngô Thế Huân! Lúc này không phải là lúc để đánh nhau. Biện Bạch Hiền vẫn còn ở trong đó kìa!"

Ánh mắt tôi và Ngô Thế Huân chạm nhau như có điều gì đó chúng tôi yên lặng ngồi xuống ghế tiếp tục chờ đợi. Đinh Ái Nhi hỏi tôi Bạch Hiền đưa vào đó đã bao lâu rồi, tôi chỉ có thể lắc đầu bất lực. Nhìn tôi như vậy Đinh Ái Nhi lại lên tiếng.

"Xán Liệt, anh đừng lo. Bạch Hiền cậu ấy nhất định không sao đâu"
"Cảm ơn em Ái Nhi"
"Em cùng Thế Huân vừa đi công tác về được người gọi điện thông báo liền gấp rút đến đây. Hai người cứ ở lại đây, em còn một số việc phải đi trước"

Tôi chẳng còn hơi sức trả lời lại cô ấy. Sau đó tôi cùng Ngô Thế Huân coi như có một khoảng thời gian sóng yên biển lặng chờ đợi tin tức của người đang nằm trong kia.

Một lúc sau vị bác sĩ bước ra, tôi lo lắng chạy đến hỏi xem tình hình. Ngô Thế Huân thấy thế cũng chạy đến cùng tôi.

"Bác sĩ, Bạch Hiền thế nào rồi?"
"Cậu Biện đã qua cơn nguy kịch nhưng sức lực còn rất yếu, bây giờ sẽ được chuyển đến phòng ICU"
"Cảm ơn bác sĩ"

Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình an vô sự.

Tôi ngồi xuống ghế đợi băng ca được đẩy ra, Ngô Thế Huân đến ngồi xuống bên tôi lên tiếng.

"Phác Xán Liệt, tôi biết anh không yêu Biện Bạch Hiền nhưng tại sao lại cứ phải tìm cách đến gần?"
"Tôi hiện tại rất yêu Bạch Hiền nếu cậu có ý định muốn giành Bạch Hiền từ tay tôi thì cứ làm đi"
"Anh đang thách thức tôi sao?"
"Vậy thì chiến đấu như những người đàn ông thật sự đi"
"Được"

Tôi không biết trong mình có bao nhiêu can đảm mà đi thách thức Ngô Thế Huân. Tôi cũng không biết rõ Bạch Hiền còn yêu tôi hay không? Tôi không có gì để chắc chắn rằng bản thân có thể giữ Bạch Hiền ở bên cạnh. Coi như đánh cược một lần, tôi rất muốn biết câu chuyện này không chỉ một mình tôi đơn phương.

Đợi sau đi Bạch Hiền được đưa vào phòng ICU, tôi căn dặn người túc trực ở đó nếu có gì phải báo ngay với tôi không được tùy ý hành động. Người của Ngô Thế Huân cũng ở đó, người của chúng tôi xếp thành hai hàng đứng dọc theo hành lang tựa như người trong phòng bệnh là một viên chức cấp cao cần được bảo vệ.

Việc ở công ti còn rất nhiều muốn giao cho người khác làm cũng không thể. Nguồn hàng nhập từ bến cảng có chút trục trặc, không thể không chú ý. Sau khi sắp xếp xong mọi việc tôi sẽ lại đến đây thăm em.

Đầu óc của tôi đúng là không thể tập trung nổi nữa, tâm tư đều nằm ở chỗ Bạch Hiền tôi rất lo lắng cho em. Công việc ở Winner dạo này rất bận rộn, sau khi cổ phiếu tăng mạnh vào tháng trước thì bây giờ lại như cái trứng rán bị lật úp trong chảo mọi thứ đều rối tung cả lên. Người ta nói chứng khoáng chính là lửa, người không cẩn thận sẽ dễ dàng bị bỏng. Mặc dù đã rất cẩn thận khi kiểm tra đơn hàng nhập từ bến cảng về nhưng vẫn gặp sai sót. Phòng thư kí ăn hối lộ của bên thứ ba làm giả giấy tờ đơn hàng trốn thuế. Hôm nay cục thuế vụ đã tìm đến tận văn phòng của tôi để làm việc. Người có tiền sẽ có tất cả, đút lót một ít bảo bọn họ ngặm mồm lại là xong. Tôi nghĩ mình sẽ có thể giải quyết êm đẹp mà không phải tốn một chút gì nhưng căn bản lòng tham vô đáy họ nhất định phải có tiền mới chịu bỏ qua chuyện này. Tôi cũng có ý tốt mà chiều theo ý họ.

Thời gian này tình hình công ti rất căng thẳng. Vụ hàng nhập từ bến cảng hôm trước làm ảnh hưởng đến tiến trình kế hoạch tháng này nghiêm trọng. Bên phía đối tác muốn thỏa thuận lại về bản hợp đồng, họ sợ bị dính líu đến vụ này nếu bị tòa án phát hiện ra.

Tôi cũng đành phải thuận theo ý họ, nếu họ trở mặt rút vốn lúc này thì Winner coi như xong. Đợt hàng đó không phải là nhỏ, tính cả giá trị cộng với tiền lãi cũng hơn vài tỉ won. Không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp mà ba tôi cùng Phác Gia gây dựng bao nhiêu năm nay. Ngoài Coex bên Lưu Thị cùng Winner cũng được xếp vào hàng đối thủ, có điều Lưu Thị có giao du với hắc bang. Ông chủ Lưu Thị là Lưu Thiên lâu nay nổi danh ở thế giới ngầm, người trong ngành gọi là hắc đế. Lưu Thiên gọi là người chính trực cũng không phải, gọi là xấu xa cũng không đúng. Ông ta sống theo cái gọi là thuận theo tự nhiên, điều ông ta thấy đúng thì nhất định làm tới cùng.

Cạnh tranh bấy lâu nay tôi mới biết dã tâm muốn hạ gục Winner của ông ta to lớn đến cỡ nào. Tin đồn năm đó của tôi cũng là một tay Lưu Thiên tạo ra, kể cả cuộc đấu giá giữa Winner và Coex cũng có tay ông ta nhúng vào. Tuổi nghề còn quá trẻ khiến tôi một chốc không thể tiêu hóa hết được những gì mình nghe được. Đinh Ái Nhi quả nhiên là cao thủ, yên hơi lặng tiếng nhưng biết được rất nhiều chuyện. Cô ấy nhất định là ân nhân kiếp này của tôi là thần tiên muội muội đến để cứu giúp Phác Xán Liệt này. Sau này khi mọi chuyện kết thúc tôi nhất định sẽ dùng tất cả những gì mình có thể để báo đáp hậu hĩnh.

"Ái Nhi, em giúp anh xem Bạch Hiền tình hình thế nào có được không? Anh hiện tại đang ở Mỹ giải quyết một số việc e rằng hai tháng nữa sẽ không thể đến thăm cậu ấy"- Tay cầm điện thoại, tôi hướng mắt nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài kia.
"Được thôi, nhưng em không bảo đảm rằng Thế Huân sẽ không mang cậu ấy đến nơi khác khi anh vắng mặt đâu nhé"
"Không sao, nhờ em nhé Ái Nhi"
"Đâu cần khách sáo!"

Ba tôi nói động đến Lưu Thị chính là đại to gan cho dù Winner có vững mạnh đến đâu cũng không thể mang ra so với Lưu Thị. Bởi họ còn có hắc bang chống lưng, chúng tôi có pháp luật nhưng nhìn xem bóng tối có khi lại mạnh hơn cả ánh sáng đấy chứ. Tôi cũng không để tâm đến, tôi rất tự tin với khả năng của mình. Nếu Winner thực sự đối đầu với Lưu Thị tôi cũng muốn thử xem rốt cuộc ai mới là bá chủ.

Vừa đến Mỹ tôi đã phải gấp rút tham gia vào cuộc họp cùng cổ đông. Họ lo lắng cho Winner hay lo số tiền của họ sẽ không cánh mà bay. Không khí cuộc họp rất căng thẳng, các vị cổ đông muốn kết thúc hợp đồng với bên An Trạch để không gây cạnh tranh với Lưu Thị nhưng tôi lại không muốn.Vì An Trạch là một món mồi béo bở bỏ lỡ sẽ rất tiếc, cơ hội để các công ti có thể kí hợp đồng với An Trạch cũng không phải dễ dàng gì. Giờ không thể nói muốn bỏ là bỏ được.

"Các vị xin hãy nghe tôi nói. Bản thân Winner không dễ dàng gì để có được ngày hôm nay, vụ hàng ở bến cảng gặp vấn đề là do nội bộ công ti có gián điệp. Tôi sẽ không kết thúc hợp đồng với An Trạch và sẽ xử lí nghiêm nhân viên nào đã nhận hối lộ bên Lưu Thị"- Tôi đứng dậy chống tay lên bàn tạo ra một tư thế uy nghiêm nhất có thể.

Bên dưới bắt đầu bàn tán sôi nổi, rồi một cổ đông lên tiếng.

"Không phải chúng tôi không tin chủ tịch. Nhưng chủ tịch tuổi nghề còn quá trẻ sợ không thể gánh nổi sự việc lần này"
"Xin các vị cứ yên tâm, trong ba ngày tôi nhất định sẽ tìm ra ai là thủ phạm và xử lí xong chuyện này"
"Được, chúng tôi tin anh. Chủ tịch Phác Xán Liệt"

(ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top