Chap 1
Trên thế giới này, hơn bảy tỷ người, ai cũng có cái mình yêu thích, ai cũng có thứ mình khát vọng. Nhưng có một thứ mà ai cũng giống nhau, thứ khiến cho nhiều người cùng chung chí hướng ấy phải chăng là "tình yêu". Nó không phân biệt giới tính, tuổi tác, không phân cấp bậc giàu nghèo.
_____________________________
Sáng sớm, ở bờ biển.
Lần đầu tiên cậu gặp hắn chính là tại bờ biển, cảnh bình minh cũng như một khởi đầu mới vậy, cậu gặp hắn có được gọi là bắt đầu cuộc sống mới hay không?
Đêm qua, cậu đã thú nhận với cha mẹ, chỉ mong họ có thể chấp nhận. Nhưng tính tình cha vẫn luôn cố chấp, khuôn phép, ông không cho phép con trai của ông là đồng tính luyến ái. Ánh mắt kì thị đầy khinh miệt của người đời, những lời bàn tán về gia đình này, ông sẽ không chịu được. Vậy nên, mới có một màn cha con cãi nhau kia.
Bạch Hiền từ khi lên trung học đã biết rõ tính hướng của bản thân, cuộc sống trong kí túc xá nam sinh khiến cho tính hướng khác biệt ấy càng trở nên rõ ràng. Có thể do bẩm sinh đã là vậy, cũng có thể do áp lực trong học tập. Cho đến cao trung, cậu thích một vị học trưởng năm hai, lúc ấy cậu mới nhận ra bản thân đã bước trên con đường "vạn kiếp bất phục" này. Có lẽ cha nói đúng, con đường này rất khó đi, nhưng ông không biết 'cậu không thể cứng được với phụ nữ'. Đây hẳn là trời sinh, bắt buộc cậu đi con đường này, để trừng phạt, hay để chuộc tội, cũng có khi là để trả nợ nhân duyên kiếp trước.
Nhưng mà chính Bạch Hiền cũng rất khó chấp nhận bản thân là đồng tính, là Gay. Ở lớp thỉnh thoảng sẽ có vài người mắng chửi cái gì đó mà 'đồng tính luyến ái thật kinh tởm!',... 'Không nên sống để làm rối loạn giới tính'... Khi nghe được mấy lời đó Bạch Hiền cũng rất hoảng loạn, cậu sợ bị mọi người cô lập, sợ bị bọn họ xa lánh, xem như là quái vật.
Vậy mà ngay từ khi nhận ra mình rất hay để ý đến nam sinh khác thì Bạch Hiền đã phải che giấu thật kín đến không còn sơ hở. Nói cậu nhát gan cũng được, nói cậu hèn hạ cũng được, cậu chỉ muốn được như bao người, sống trong hòa đồng vui vẻ...
Từng miền ký ức bám bụi bấy lâu như được khơi ra lần nữa, hiện rõ ràng ngay trước mặt Bạch Hiền khiến tim cậu như bị bóp nghẹt.
Mặt biển loang lổ từng mảng ánh sáng, bị những làn sóng lăn tăn trêu đùa, cậu cứ nhìn mãi, nhìn đến ngẩn ngơ khung cảnh này.
Hành động còn nhanh hơn cả lí trí, cậu cứ bước đi, tiến về phía có những mảng ánh sáng lấp lánh phía xa như được mời gọi, cậu dường như không thuộc về nơi này. Nếu đi khỏi đây, thoát khỏi đây là có thể bắt đầu lại thì thật tốt, trong đầu cậu giờ chỉ vọng lại những câu nói mơ hồ.
-Thoát khỏi đây, Bạch Hiền...
- Mau lên thoát khỏi đây...
- Thoát khỏi...
Nước biển mặn nồng mà lạnh lẽo, dần dần khí lạnh xâm chiếm toàn bộ thể xác và linh hồn cậu.
Từ xa bỗng có tiếng đập nước thật lớn, có người nhảy xuống nước, trước khi cảm giác mơ màng, cậu thấy bóng đang mờ ảo của ai đó, bàn tay ấm áp, ấm đến độ cậu muốn chiếm làm của riêng mình.
_________________________________
Đến trưa.
11:30
- Này cậu nhóc, tỉnh, tỉnh lại, cậu phải ăn.
- Mẹ, hôm nay được nghỉ mà?
Đây là hội chứng trước khi tỉnh ngủ của thiếu niên bây giờ sao? Lại lần nữa hết sức kiên trì gọi người dậy, không thể để cậu ta ngủ cả ngày ở đây được.
- Mẹ à, con đã nói là... anh, anh... ở... ở đâu ra?
Bạch Hiền với người lạ mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày mới phun ra một câu.
Phác Xán Liệt ho khan vài tiếng, tiếp đến liền lập tức nói cụ thể tình hình hiện tại của cậu. Nguyên lai là Phác Xán Liệt tình cờ đi dạo bờ biển, gặp cảnh Bạch Hiền "tự tử" liền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ra tay cứu vớt. Sau đó... làm gì còn sau đó. Phác Xán Liệt làm sao biết cậu ở chỗ nào, vậy nên đành phải đem cậu về khách sạn của hắn.
Ngày hôm đó, cậu chỉ có thể tạm thời tị nạn lại đây. Người không tiền, không nhà, không xe,... còn có thể đi đâu? Thật ra, cái người cứu cậu rất tốt nha, bao ăn bao ở, còn nghe cậu tâm sự nữa, ách, có vẻ như lệch quỹ đạo rồi.
Cuối cùng cậu đã hiểu ra, đã thông suốt rồi, đồng tính luyến ái không phải là lập dị, cũng không phải cái gì mà quái vật như một số diễn đàn trên internet nói. Cậu cũng sẽ như người bình thường, được quyền yêu, được quyền lựa chọn hạnh phúc, cũng nhờ có anh ta phổ cập tư tưởng cho cậu. Có rất nhiều cái mà cậu đã hiểu sai định nghĩa của Gay.
Vì sao Phác Xán Liệt lại nói mấy cái này cho cậu biết? Rất đơn giản, hắn... cũng-là-Gay. Đặc biệt hơn nữa, hắn là ông chủ khách sạn này, rất có tiền. Vậy thì ...
Phác tổng, anh... anh có thể thu lưu tôi vài ngày không, tôi... không còn chỗ nào đi cả
Phác Xán Liệt nhướn nhướn mày, thu lưu? Nhóc con này không sợ hắn là người xấu sao? Nhưng mà hẳn là rất ngốc đi, chắc hẳn chơi sẽ rất vui. Trong đầu đảo một vòng, coi như đổi trò chơi mới vậy, hẳn là không mất gì.
Có lẽ, mãi về sau, Phác tổng mới nhận ra, lần chơi đùa này, anh đùa ra lửa, đùa đến mất luôn cả trái tim bị phong ấn bấy lâu nay.
----------------------------------
Sau vài ngày an nhàn trốn trong khách sạn của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền chính thức bị cha mình xách cổ mang về nhà giáo huấn một trận, mới ba tuổi ranh, lại dám bỏ nhà đi. Thật to gan!
-Còn dám trốn, ta xem con có trốn được cả đời không, nói ra được thì phải biết chịu trách nhiệm, về nhà, cha con ta cùng hảo hảo nói chuyện lần nữa.
-Con không về, cha sẽ đánh con.
Cha Biện chắc sẽ không nghĩ tới đây là thời kì con trai rất mẫn cảm, để lấy được dũng khí mà thú nhận với mọi người, không phải ai cũng làm được, huống chi lại bị phản đối.
Sau đó, cha Biện lấy thân phận cha ruột ra uy hiếp bắt Lâm Ngạn theo ông về, trước khi đi còn trừng mắt nhìn cái người im lặng quan sát cả quá trình kia : Phác Xán Liệt?
------------------------
Lại tiếp đó vài tháng, vì nhà họ Biện có đến hai đứa con trai nên cũng đành buông tha cho Bạch Hiền, dù sao thì cũng là con mình sinh ra, cha mẹ nào mà chả thương con. Thế là chuyện Bạch Hiền là gay cứ như vậy kết thúc trong yên bình.
Trong thời gian này, cậu vẫn giữ liên lạc với Phác Xán Liệt. Cậu thấy anh ta rất tốt, biết quan tâm người khác, nói chuyện rất dịu dàng, đặc biệt ngoại hình anh tuấn bức người kia, nói thật, Bạch Hiền rung động rồi.
Dần dần, thời gian nhắn tin qua lại của hai người ngày càng nhiều, rồi có khi gọi điện thoại rất lâu. Cuối cùng, Bạch Hiền quyết định mở lời trước, cũng không phải không hiểu ý của Phác Xán Liệt, không muốn có quan hệ thì đâu cần dây dưa làm gì cho phiền phức.
Ba tháng quen nhau, nói chuyện trao đổi nhiều vấn đề về cá nhân và gia đình, hai người chính thức kết giao. Bạch Hiền thấy, trước tiên không cần nói cho cha mẹ, dù sao họ vừa mới chỉ chấp nhận chuyện cậu là Gay thôi, bất ngờ này nên để sau rồi nói cũng được.
Từ khi hai người xác định quan hệ người yêu, Bạch Hiền nhận thấy rõ thay đổi của Xán Liệt, điều này khiến cậu vui mừng hơn. Anh sẽ thường xuyên đến trường gặp cậu, hai người đi ăn, đi dạo, đi mua sắm. Có rất nhiều nơi đều in hình bóng của hai người họ.
---------------------------------
Nửa năm lại qua đi, thời điểm Bạch Hiền chuẩn bị luận văn cho học kì tới, rất bận rộn, mà nhà cậu lại xa trường. Đi lại rất bất tiện. Thuê kí túc xá mẹ lại lo lắng đủ điều, lo cậu không ăn đúng giờ, lo không ai chăm sóc.
Cậu nói chuyện này với Phác Xán Liệt. Kết quả là, anh bảo cậu đến nhà anh ở, tiện đường nên sẽ đưa đón cậu đến trường được. Thỏ trắng nhỏ cuối cùng cũng rơi vào bẫy của sói xám đuôi to, còn vui vẻ gọi điện về nhà bảo bây giờ sẽ ở nhờ nhà bạn học, gần trường, rất thuận tiện đi lại. Cha mẹ nửa tin nửa ngờ nhưng cậu đảm bảo này nọ nửa buổi mới đồng ý, sau đó liền cúp máy.
Cũng từ đây, cuộc sống nam nam yêu nhau bắt đầu.
________________________________
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top