Chap 26
Không gian xung quanh của nhịp sống thành phố tưởng chừng như ồn ả lại im bặt trước lời đề nghị của Sehun. Baekhyun đưa đôi mắt nhìn anh, một đôi mắt đẹp, chỉ là đẹp thôi chứ hoàn toàn không mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc.
_Sehun à ...
_Em không cần phải trả lời ngay bây giờ. Anh sẽ chờ em!
_Sehun à, em nghĩ anh không cần phải chờ.
_Ý em là ....
_Anh biết rõ em còn yêu Chanyeol. – Baekhyun cúi mặt xuống, cậu sợ mình sẽ nói những lời làm tổn thương Sehun.
_Còn thì đã sao? – Anh nhếch mép một cách đắc thắng, ngửa người ra chiếc ghế đằng sau nhìn cậu.
_Xin lỗi, em còn yêu anh ấy rất nhiều.
_Anh hỏi em mà, còn thì đã sao? – Sehun bắt đầu di chuyển ra khỏi ghế của mình, từng bước tiến lại Baekhyun.
Cậu sợ hãi lo lắng anh sẽ làm gì cậu, liền nhảy phóc ra khỏi ghế, một tiến một lùi vòng vòng bàn tiệc.
_Anh biết em yêu anh ấy, sao lại đi tỏ tình với em.
_Anh đã bảo sẽ cho em thời gian cơ mà. – Sehun nhướng lên một bên chân mày, thích thú nhìn biểu cảm của con cún nhỏ trước mặt
_Vậy thì không cần day dưa, em quyết định luôn rồi đó. – Baekhyun tránh né ánh nhìn chết người của Sehun, sợ hãi đến tay chân luống cuống va phải cạnh bàn.
_Em một chút cũng không có gì với anh sao?
_Không phải là không có ... có sự tôn trọng.
_Chỉ vậy thôi sao?
_Vâng ... – Baekhyun bắt đầu hốt hoảng khi thấy tốc độ của anh càng ngày càng tăng.
_Nhưng anh thì ...
Câu nói lắp lửng để lại phía sau, Sehun với người nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại quơ hết đống thức ăn trên bàn xuống, trực tiếp áp đảo Baekhyun lên bàn, khuôn mặt đẹp trai từ từ hạ xuống, anh phả từng hơi thở ấm nóng lên má của cậu.
_Anh ... anh làm sao vậy? – Baekhyun khó chịu cựa quậy như một con cún.
_Phối hợp với anh chút đi! – Sehun bật cười kê mặt gần sát cậu hơn.
_Phối hợp?
"Rầm" – Cánh cửa kiếng trong suốt bị đạp bể một cách không thương tiếc, có ai đó vừa dùng thân mình phá cửa. Người đàn ông nằm sõng soài trên những mảnh vỡ hấp tấp ngồi dậy, anh ta lao tới Sehun như một con cuồng dã.
_Thằng chó này, mày làm thiệt hả? – Là Park Chanyeol chứ ai.
Sehun bị túm lấy cổ áo, Chanyeol không thương tiếc vung một cú đấm thật mạnh lên bản mặt đẹp trai vô bờ bến của anh.
_Mày muốn chết hả? Cả Baekhyun của tao mà mày cũng dám đụng. – Chanyeol chạy qua chỗ Baekhyun khoác áo cho cậu và ôm vào lòng.
Sehun lồm cồm bò dậy, anh dùng tay quệt đi vệt máu đọng ở khóe miệng, cười một cách sảng khoái.
_Có mày mới điên.
_Mày còn nói.
_Thì mày với Baekhyun không điên thì còn ai mà điên nữa. Dù sao cũng đã đi đến bước này, hai người mau mau hợp lại cho tôi đây đỡ ngứa con mắt.
_Mày ...
Ôi dào, cái bẫy vô tư lự của Sehun-ssi đã thành công hoàn hảo, bắt được hai con cún một to một nhỏ thế kia.
_Buông ra coi, anh làm gì vậy? – Cái con người mà từ nãy tới giờ vẫn ngu ngơ cả ra chợt vùng lên mạnh mẽ. Cậu thoát khỏi vòng tay của Chanyeol, chạy vù ra phía cửa và khuất đi trong tích tắc.
_Tao tính với mày sau. – Chanyeol vội đuổi theo cậu, ý Sehun không phải anh không hiểu, thôi thì nhân cơ hội này làm tới cho rồi.
Sehun nhìn bóng hai người chạy vụt qua hàng rào hoa mà lòng thầm vui sướng, xem ra là một quyết định đúng đắn của anh.
_Anh không sao chứ? – Giờ đây Seohyun mới từ ngoài cửa bước vào.
_Tôi ổn.
_...
_Xem ra cô cũng không phải xấu xa như tôi tưởng. Cuối cùng cũng nhận ra chân lý "họ là của nhau".
_Tôi biết. Cảm ơn anh!
---
Một con cún lớn rượt đuổi một con cún nhỏ trên đường, chạy qua chạy lại hết mấy con phố, người thì rõ đông nghẹt cả ra nhưng hai người vẫn không để lạc mất nhau. Baekhyun à, muốn tha thứ thì tha thứ cho rồi đi, không thôi chạy nhanh lên một chút để làm mất dấu luôn đi. Nhè đâu mà cứ duy trì khoảng cách đủ để Chanyeol không lạc mất mình là sao?
_Baekhyun ... Baekhyun ơi... – Chanyeol tay chân đúng là thừa thải, dài lằng ngoằn cả ra mà chẳng bắt kịp nổi Baekhyun.
Baekhyun dừng lại ở ngã tư giao lộ, chỉ còn 5 giây nữa thôi đèn tín hiệu dành cho người đi bộ sẽ bật sang màu đỏ, cậu tăng tốc vượt qua phần đường bên kia.
_Má ơi hú vía!
Park Chanyeol định một mạch như trong phim tình cảm, nam chính xông mình băng thẳng cẳng qua bên kia đường, dè đâu một chiếc ô tô vừa vặn chạy đến, hên là ngã nhào vào trong lề. Baekhyun nghe cái giọng trầm đặc kia kêu lên một tiếng liền ngoảng đầu quay lại nhìn, hên thật, không sao.
_Baekhyun, anh yêu em, làm ơn tha lỗi cho anh đi! – Chanyeol như bắt được vàng, chân quỳ dưới đất, hướng tới Baekhyun mà cầu xin.
Cậu khoanh tay lại nhìn: "Đúng là gây sự chú ý cho người khác mà.", coi kìa trời, người đi đường đang nhìn hai người bọn họ.
_Muốn tôi tha thứ ư? – Baekhyun nhướng mày tỏ vẻ láu cá.
_Tha cho anh đi mà! – Gật đầu lia lịa như cún trong xe hơi.
_Tôi cho anh 5 giây, ngay bây giờ, lập tức đến bên tôi đi!
Baekhyun đúng là cách thử thách con người mà, đèn xanh cho ô tô chạy còn những 20 giây thế kia. Lòng đường thì lại dài đến tận 10m, đối với Baekhyun việc băng qua 10m trong vào 5 giây khi nãy là không thành vấn đề vì đang đèn xanh đi bộ mà, còn bây giờ là 10m trong 5 giây với một tên tay chân thừa thãi cộng thêm xe cộ đang vun vút lao trên mặt đường ... nan giải quá!
Chanyeol mặt nhăn như khỉ ăn ớt, dòm qua ngó lại lòng đường, chân vừa bước xuống thì lại thụt lên, làm cho Baekhyun nhịn cười đến nội thương.
_5 ...
Baekhyun bắt đầu đếm ngược khiến anh càng trở nên lo lắng hơn. Mọi người xung quanh nín thở nhìn cảnh phim trước mắt.
_4 ...
Tâm trí Chanyeol từng đợt xoắn cuộn lại, bước qua, nhanh bước qua, có chết cũng phải bước qua. Chỉ còn có 3 giây nữa thôi.
_3 ... 2 ... 1. – Là Baekhyun chơi ác nhé, ba giây cuối đếm thành 1 nhịp.
Chanyeol đứng như trời trồng, chẳng lẽ Baekhyun sẽ mãi không tha thứ cho anh nữa sao?
_Hết thời gian rồi nhé, anh ...
"Tingggggggggggggggggggggg" – Một chiếc xe lao tới, nó liên tục bâm kèn ing ỏi nhầm gào thét người phía trước mau mau tránh mũi xe ra. Là Chanyeol đã lao xuống đường, không suy nghĩ nhiều nữa, sau tất cả mọi chuyện anh biết mất Baekhyun coi như anh đã mất cả thế giới, vậy thì sống không bằng chết rồi, cứ lao đại qua đi. Không ngờ thật trùng hợp, ông trời muốn anh mãi mãi không có được cậu.
_Chanyeol ...
Tiếng Baekhyun xé toạt không gian ồn ã xung quanh, cậu lao về phía trước ôm chặt lấy Chanyeol mà lăn lộn vài vòng trên mặt đường. Chiếc xe Fenari màu trắng thắng đến cháy đường dừng lại trước cặp tình nhân đang nằm sõng soài trên mặt đất.
_Anh điên rồi, anh điên rồi, anh muốn chết sao ... anh muốn bỏ tôi một mình sao? – Baekhyun ngồi dậy đè lên người Chanyeol, dùng mấy quyền đánh muỗi của mình đánh thùm thụp vào ngực anh.
_Khụ ... khụ ... em không cần anh nữa, vậy anh chết cho em xem ... – Chanyeol khổ sở đưa tay che chở khuôn mặt mình.
_Anh điên rồi, anh cho chết trước mặt người mình yêu là hay ho lắm hay sao? – Nước mắt Baekhyun rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.
_Nhưng em không cần anh nữa, anh chết cho rồi! – Chanyeol đau lòng đưa tay quệt đi dòng nước mắt của cậu.
_Ai nói tôi không cần anh nữa. Huhu ... – Baekhyun dừng việc mình đang làm lại, khóc rống lên như đứa trẻ lên 3.
_Vậy thì trở về bên anh đi! Anh yêu em.
----- END CHAP 26 -----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top