[longfic]Cái giá của tình yêu - Taengsic

chap 1 

Để tập hồ sơ xuống bàn, đặt mình nhẹ nhàng xuống giường. Sica liếc nhìn đồng hồ. 5 giờ chiều. Một ngày nữa lại kết thúc.

Mười tiếng lang thang ở ngoài đường, đủ ngõ ngách chỉ mong tìm một công việc nuôi thân qua  ngày. Biết bao bộ hồ sơ đã được gửi đi, có nơi chẳng thấy hồi âm, có nơi đến phỏng vấn rồi cũng chả thấy người ta gọi. Chán nản và mệt mỏi, biết bao nhiêu học sinh ra trường đang thất nghiệp như cô nhỉ?

''eu jang-nanseureon mal-tun nu-guboda meotjyeo You are the only one for me~~''  Tiếng chuông  điện thoại vang lên đánh thức cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, là điện thoại của Umma. Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

- Sica à con, con thế nào rồi, có khỏe không con?

- Con vẫn khỏe unnma , umma thế nào rồi ạ?

- Ừ umma khỏe, vậy đã công ty nào gọi phỏng vấn chưa con?

- Chưa ạ, nếu có người ta yêu cầu cao lắm, con lại bị loại thôi. Con sẽ cố gắng umma à!

- Ừ nếu khó khăn thì về Jeju làm việc cũng được con à, không thì về nghỉ ngơi một thời gian rồi lên tìm việc sau cũng được, lâu rồi con cũng không về nhà còn gì?

- Vâng con sẽ suy nghĩ umma à!

- Ở trên ấy một mình con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, không được chủ quan đâu con.

- Con nhớ rồi, umma cũng vậy nhé!

Tiếng tút tút vang lên. Bao nhiêu năm rồi, umma cô vẫn là người quan tâm cô nhất, vẫn là người lo lắng cho cô nhất. Những giọt nước mắt lăn trên mặt cô, rồi chảy xuống miệng… mặn chát! Mỗi lần nghĩ tới umma là nước mắt cô lại thi nhau rơi, cô thương umma lắm! Cô thấy có lỗi với umma của cô quá!

Một mình umma nuôi cô khôn lớn, bươn chải đủ thứ nghề để có tiền nuôi cô ăn học, không một lời than vãn, cũng chẳng bao giờ kêu ca. Thứ duy nhất làm bà hạnh phúc đó là tờ giấy trúng tuyển đại học của cô, và đó cũng là việc duy nhất cô có thể làm cho umma.

Cô nghe bà ngoại kể, appa “độc ác” của cô đã bỏ mẹ con cô để đi theo người đàn bà khác khi cô vừa tròn hai tuổi, để lại umma cô một mình với đứa con nhỏ vừa mới bi bô tập nói.  Hai tuổi, cô còn quá nhỏ để nhớ được khuôn mặt appa mình. Hai tuổi, cô vẫn chưa kịp cảm nhận những yêu thương ông dành cho cô. Nếu có ai đó hỏi appa, cô sẽ chẳng cần phải suy nghĩ mà trả lời luôn rằng: “appa cô chết rồi”. Vì sao ư? Vì cô hận ông ta, hận ông vì đã bỏ rơi mẹ con cô, hận ông vì đã lừa dối umma cô và còn vì từ ngày bỏ mẹ con cô cho tới bây giờ, ông ta chưa một lần gọi điện hay hỏi han cô… May mắn là cô vẫn còn umma và bà ngoại yêu thương.

Với tình hình không xin được việc như thế này có lẽ cô phải về Jeju thật, mà về Jeju bây giờ thì làm gì? Trồng khoai sao ? chả nhẽ lại cất tấm bằng đại học đi để đi làm công nhân với mấy cô bác gần nhà? Liệu cô có chịu được ?

Nhớ lại khi biết tin cô đậu đại học, mọi người đã vui mừng thế nào, umma cô tự hào ra sao?

- Con bé Sica giỏi quá chị nhỉ, đậu đại học cơ mà, đúng là trời không phụ lòng người. -  Cô Kim cạnh nhà nói với umma cô.

- Chị cứ cố gắng nuôi nó học đại học, sau này nó trả lại gấp đôi, gấp ba đấy.

- Chị Jung thật có phúc, có được đứa con ngoan như cháu Sica, đã xinh đẹp lại còn học giỏi, thế này lên Seoul học khối anh chết thèm.

Nghe xong những lời nói đó, umma cô chỉ mỉm cười. Cô hiểu umma mừng lắm nhưng cũng lo lắng không kém… Vậy mà umma vẫn quyết tâm nuôi cô học học xong đại học.

Mấy năm đại học đâu phải dễ dàng gì, nếu không muốn nói là quá gian nan? Mấy năm umma đã phải làm không biết bao nhiêu việc để có tiền gửi cho cô mỗi tháng… Và giờ cô thế này đây, học xong đại học cũng đồng nghĩa với  chuyện không có việc làm.

Cô nhớ những lần nghỉ lễ hay những dịp nghỉ hè, mỗi lần sang nhà cô, Bác Park lại nói: “Cháu học đại học sau này ra còn xin được việc làm, thằng DongHae nhà bác học trung cấp chắc chỉ ở nhà thôi… Gớm mà bảo học dốt thì ở nhà mà nó đâu có nghe, lúc nào cũng đòi đi học, nhà đầy việc mà chẳng có người làm, giá mà nó học giỏi như cháu thì bác cũng chẳng tiếc”. Nghe bác nói xong, cô chỉ cười trừ nhưng bà ngoại cô ở ngoài lại nói vọng vào: “ đời chẳng ai nói trước được cái gì”.

Nghĩ lại cô thấy lời bà ngoại nói đúng, ít nhất là cho đến thời điểm bây giờ. DongHae bằng tuổi cô, nó đi học trung cấp nên đã ra trường trước cô hai năm, giờ nó đã có “công ăn việc làm” ổn định, thỉnh thoảng gọi điện cho con gái, umma cô vẫn kể về nó. Mẹ bảo nó đi làm cũng cho bác Park được khối tiền rồi, bác ấy mới sửa lại cái bếp và đang có ý đinh sửa lại nhà, thấy bảo chờ DongHae nó gửi tiền về. Umma bảo số nó cũng may, đi thực tập quen được anh trưởng phòng ở công ty, anh ấy cũng quý nó, vậy là thực tập xong nó được giữ lại làm luôn, giờ ở Jeju người ta nhắc tới tên nó suốt.

Mỗi lần nghe umma kể là một lần cô thấy áy náy. Ai cũng thích đại học, ai cũng bảo đậu đại học là sướng, là tự hào. Đại học như của cô đấy, mà đâu phải mình cô, bạn bè cô cũng nhiều đứa chưa xin được việc làm, những đứa xin rồi thì đa số là những nhà có điều kiện hoặc có chân trong mà thôi.

Cô cứ nằm nghĩ linh tinh… giấc ngủ đến với cô từ bao giờ, trong cơn mộng mị…

- Anh ơi, em có thai rồi anh à, phải làm thế nào hả anh?

- Có thai? Là con của ai vậy? Cô đừng có gọi điện đến cầu xin lòng rộng lượng của tôi, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, có thai tôi sẽ không chịu trách nhiệm cơ mà, tự cô đi mà lo lấy, tôi với cô chả ai nợ ai cái gì…

- umma! Umma ơi cứu con với, con muốn ở bên umma, con muốn được sống umma à… Người ta đang làm gì con vậy umma? Con có lỗi gì hả umma? Mẹ ơi cứu con…Cứu con với…

Một người mặc chiếc áo blue trắng đang dùng vật gì đó chọc vào bụng cô đau buốt, tiếng kêu cứu của đứa trẻ ngày càng thảm thiết hơn…

Màu đỏ của máu bao trùm toàn căn phòng, con cô nhìn cô với ánh mắt đầy giận dữ. Cô đã giết nó sao? Cô đã giết con mình. Cô thật độc ác.

Cô hét lên… Tay cô đập mạnh xuống thành giường khiến cổ tay đau buốt. Giật mình tỉnh giấc, cô mới biết đó là một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cả anh ta và đứa con của cô đều xuất hiện.  Đứa trẻ ấy lẽ ra phải được yêu thương, phải được nâng niu và chiều chuộng, nhưng nó đã bị chính cha mẹ mình giết chết.

Biết bao nhiêu đêm rồi thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy những cơn ác mộng như vậy, nó vẫn ám ảnh cô. Cô sợ…  làm sao cô có thể quên được tội ác của mình cơ chứ?

Đêm yên lặng và tĩnh mịch, vẫn còn sớm nhưng cô chẳng thể ngủ tiếp được, tiếng những chiếc lá cọ vào nhau nghe xao xác và thê lương. Người ta bảo thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Tiếc là nó chỉ chữa được vết thương mà không chữa lành được những vết sẹo, để rồi những hôm trái gió trở trời vết thương ấy lại nhói lên, đau buốt.

Đã một năm trôi qua, không dài nhưng cũng chẳng ngắn, thời gian đã giúp cô suy nghĩ được nhiều hơn. Kết thúc một mối tình sẽ giúp người ta trưởng thành hơn hay trở nên chai sạn hơn?

Những kí ức lại chợt ùa về…

Người ta bảo tình yêu thời học trò đẹp và lãng mạn lắm, ai không yêu sau này sẽ hối hận. Cô cũng có một mối tình học trò, lãng mạn thật, đẹp thật nhưng nó cũng để lại cho cô một bài học đắt giá, bài học mà suốt cuộc đời này cô sẽ chẳng bao giờ quên.

Ngày đó cô còn là học sinh cấp 3  và anh là học sinh đại học. Trong chuyến đi cắm trại, hai người họ quen nhau. Cô quý anh ở sự vui vẻ và nhiệt tình, ở sự từng trải và mạnh mẽ, ở đôi mắt đen láy toát lên sự thông minh.. Có lẽ vì thế mà chỉ sau một vài lần anh chở cô đi chơi, cô đã không ngần ngại dựa đầu vào vai anh để nói lên những điều từ đáy lòng mình: “Em yêu anh”. Vậy là cô đã tỏ tình trước, cô và anh yêu nhau, màn tỏ tình không nến cũng chẳng quà, không hoa cũng chẳng bóng bay nhưng cô vẫn rất hạnh phúc vì cô yêu anh. Và với cô, chỉ cần người cô yêu đáp lại tình yêu của mình là đủ.

Tình yêu học trò của cô là những buổi tối hai người đạp xe trên các con phố Seoul, cô vòng tay ôm chặt người anh, dựa đầu vào tấm lưng rộng của anh để thủ thỉ những lời yêu thương. Tình yêu của cô và anh là những buổi tối cùng đi xem phim, cô khẽ dựa vào vai anh và thiếp đi lúc nào không hay. Tình yêu học trò của cô là mỗi dịp lễ cô lại được cầm trên tay bó hoa hồng hay hộp quà, một hộp sôcôla ngọt ngào cho ngày lễ valentine trước sự ngưỡng mộ của các bạn gái và sự tiếc nuối của biết bao chàng trai. Tình yêu học trò của cô là những nụ hôn ngọt ngào mỗi khi tạm biệt, là những khi trời mưa có người cầm chiếc ô đến đón và nhìn cô mỉm cười… Cô yêu anh, yêu anh lắm! Nhưng người ta thường nói rằng, con gái không nên yêu nhiều quá vì như thế sẽ bị thiệt, phải chăng cô cũng không ngoại lệ?

Ngoại cô vẫn thường nói với cô: “Cái gì quá cũng không tốt”. Mối tình đầu của cô lãng mạn thật nhưng tiếc rằng, nó chỉ đẹp ở lúc ban đầu, còn về sau là những nỗi đau dai dẳng…

Yêu nhau được 1 năm, thì anh tự dộng dọc đến phòng tôi ở

Lúc đầu cô cũng dè dặt trong chuyện chăn gối với anh, cho đến khi nghe anh nói những lời có trách nhiệm: “Khi nào cả hai học xong sẽ tổ chức hôn lễ, sẽ mua nhà, sẽ nuôi con, sẽ sống thật hạnh phúc”. Những lần cô từ chối cho anh động vào người là thái độ trên gương mặt anh lại tỏ ý không vui vẻ, khó chịu. Cũng chính vì thế nên cô đã chấp nhận trao cái ngàn vàng cho anh, bỏ qua những lời umma dạy, bỏ qua cái suy nghĩ trinh tiết là phẩm hạnh của người con gái.  Cũng đúng thôi, khi yêu con người ta thường trở nên mù quáng. Lúc ấy, cô không nghĩ được nhiều cho bản thân mình vì cô yêu anh nên cô chỉ cần anh vui là được. Và...............

-----------------------------------------

the end chap 1 

Au viết hơi khó hiểu mong mọi người tha lỗi nhé ! lần đầu au viết long ffic

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: