chap 3
Chap 3
Thứ hai. Cô diện chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần tây bó sát mới mua hôm qua, trông cô giản dị nhưng cũng không kém phần xinh đẹp. Trang điểm nhẹ nhàng một chút, cô khóa cửa và bước những bước thật tự tin tới công ty.
Đến nơi cô đã thấy có rất nhiều người đứng ở đó, ai cũng trang điểm kỹ càng, ăn mặc lộng lẫy. Cô cảm thấy tự ti khi đứng trước họ, dù cô đã mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm nhưng cũng chẳng bằng một góc của họ.
Cô là người thứ ba được phỏng vấn, không lo lắng hồi hộp như người đầu nhưng cô vẫn cảm thấy run khi đến lượt mình. Thất vọng bước ra khỏi phòng khi kết thúc cuộc phỏng vấn, cô sẽ lại bị loại thôi, sẽ lại như mọi lần trước vì cô trả lời còn lúng túng lắm !
Nhưng… cô không biết rằng có một người đã dõi theo cô từ lúc cô bước vào công ty và khẽ mỉm cười khi nhìn thấy sự lúng túng của cô. Bóng dáng của cô, nụ cười của cô khiến một người phải chú ý dõi theo, chính bản thân người ấy lại không ngờ được gặp cô ở công ty này.
Sau hai năm du học ở nước ngoài, cậu đã được ba cậu giao cho quản lý công ty này, nó chỉ là một nhánh nhỏ trong tập đoàn của gia đình cậu. Nhưng một điều mà cậu không bao giờ ngờ tới, là cậu lại được gặp lại người con gái ấy – người cậu thầm thương trộm nhớ một thời ! "Đúng là trái đất tròn” - cậu nghĩ thế !
Ngồi một mình trong phòng làm việc, cậu gọi thư ký chuyển cho cậu tập hồ sơ của cô. Đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc của cậu, thư ký tỏ thái độ ngạc nhiên vì không hiểu vì sao giám đốc lại yêu cầu chị phải tìm luôn tập hồ sơ của một trong số những nhân viên vừa được phỏng vấn vài giờ trước.
"Jessica Jung - cái tên hay thật!" - cậu vừa nghĩ vừa cười mỉm. Jessica ! Ừ cái tên thật xứng với con người cô. Body thì vòng 1 cũng được cộng với gương mặt xinh đẹp kia thì cũng khiến không ít chàng trai xao xuyến, trong đó có cậu.
Mở tập hồ sơ của cô, cậu bị bất ngờ… thì ra cô không có appa. Trong sơ yếu lí lịch, tên appa cô bị bỏ trống, cậu hiểu. Cậu còn bất ngờ hơn khi nhìn thấy tấm bằng loại giỏi của cô, bằng giỏi của một trường không hề bình thường. So với những người khác thì hoàn cảnh của cô đặc biệt hơn nhiều. Có lẽ cô ấy đã phải cố gắng rất nhiều…
Qua ô cửa kính phòng làm việc, cậu có thể thấy rõ được mọi thứ ở bên ngoài, từ những chiếc lá đang đung đưa nhẹ nhàng, cho đến hình ảnh những dòng người vội vã đi trên con phố.
Cậu nhớ lại hai năm về trước…
- Bữa sáng umma nấu ngon quá! Hay tại lâu rồi con không được ăn cơm umma nấu nên có cảm giác như vậy appa nhỉ? - Cậu vừa nói vừa liếc nhìn gương mặt mẹ.
- Umma vẫn nấu như trước mà, chắc tại lâu rồi con không được ăn cơm nhà nên cảm giác khác thế đấy !
- Không, hôm nay appa ăn canh có vị khác mà ! Nay con về appa nấu ngon hơn đấy, ở nhà thỉnh thoảng appa vẫn được nếm những món không rõ là mùi vị gì, umma con hay nấu lắm. Giờ về con tha hồ mà thưởng thức nhé !
Appa nhìn umma cười, nụ cười hạnh phúc. Cậu thấy vui vì sau bao nhiêu năm, tình cảm appa và umma dành cho nhau vẫn không hề thay đổi, lâu rồi cậu mới có được cái cảm giác này.
- Umma ơi ! Tý nữa con đi ra ngoài một chút nhé ! Nếu trưa con về muộn thì appa và umma cứ ăn cơm trước nha, không cần để phần cơm con đâu ạ.
- Con đi đâu? – Bà hỏi cậu.
- Con đi dạo 1 vòng. Đã hai năm con không về, con muốn xem Seoul thay đổi thế nào.
- Vậy đi rồi về sớm nhé!
- Vâng con đi đây, con sẽ về nhà sớm, umma yên tâm !
Bà Kim nhìn theo bóng dáng đứa con gái cho đến khi khuất hẳn. Hai năm ở nước ngoài, con bà đã lớn hơn nhiều rồi. Nhớ lại lúc ông bà nói ra cái ý định cho con đi du học, nó đã phản đối thế nào. Cuối cùng thì nó cũng đồng ý. Tuy vậy có những đêm bà vẫn nghe thấy tiếng thổn thức của con trong phòng. Là umma, bà hiểu chứ ?Nhưng tự lập cũng là một trong những cách khiến con người ta trưởng thành hơn.
Cậu đi bộ qua các con phố ở Seoul, tay bắt mặt mừng nếu vô tình bắt gặp bạn bè hay người quen. Rồi chân Cậu khựng lại trước một quán cafe, nó vẫn thế, quán vẫn được trang trí như cũ, vẫn những giỏ hoa hồng treo trước quán, vẫn những chậu hoa hồng xếp dọc lối đi. Cậu bước vào trong quán gọi một ly cafe không đường, cậu muốn thử xem sau hai năm, mùi vị cafe của quán có còn như cũ không.
Người phục vụ đặt nhẹ ly cafe lên bàn rồi đi nhanh vào trong quầy, cậu nhìn ra ngoài đường… Seoul sau hai năm…
Cầm ly cafe lên, cậu nhấp một ngụm. Đắng quá ! Là do cafe đắng hay do lâu ngày cậu không uống nên mới cảm thấy vậy ? Ngày trước, luôn có một người con gái ngồi đối diện cậu, người ấy lúc nào cũng gọi cafe thêm đường, còn cậu thì luôn gọi một ly cafe không cho gì cả. Lúc đầu người ấy ngạc nhiên hỏi cậu:
- Cô không sợ đắng à ?
- Ngốc, đắng gì mà đắng, uống như vậy mới ngon.
- Thật à, vậy tý nữa cho tôi thử cốc cà phê của cô nhé! Nếu ngon lần sau tôi sẽ gọi.
Vừa thấy người phục vụ bê hai ly cafe ra, người ấy đã vội cầm ly của cậu lên và uống một hơi.
- Aaaa… đắng quá! - Người ấy nhìn cậu rồi hét lên. - Yahhhhh ! Thế này mà cô bảo ngon sao? Cô lừa tôi hả ?
Mọi người trong quán ai cũng quay ra nhìn hai người. Người ấy mặc kệ, vẫn cứ ngồi trách cậu, còn cậu… cậu dịu dàng nhìn người ấy và cười.
- Tôi có bảo là cà phê không đắng à? Là tại em chứ? Lại còn đổ lỗi cho người khác…
Người ấy nghĩ lại thấy cậu nói đúng nên không trách cậu nữa, quay sang hỏi cậu:
- Sao đắng thế mà cô lại uống được vậy?
- Nó chỉ đắng lúc đầu thôi, về sau em sẽ nghiện đấy!
Sau bao nhiêu năm, quán cà phê vẫn ở đây, còn người ấy thì đã xa rồi. Có lẽ bây giờ người ấy đang hạnh phúc, cậu luôn hy vọng vậy! Nếu như ngày ấy, cậu không lựa chọn đi du học thì có thể bây giờ cậu sẽ không phải ngồi đây một mình như thế này. Nếu ngày ấy, cậu không đi du học thì cô và cậu sẽ không chia tay nhưng cuối cùng, cậu lại chọn chữ “hiếu” và quyết định rời xa cô.
Cậu đã vì appa mà đi du học nhưng cậu lại vì cô mà không yêu ai, dù trước kia và cả bây giờ khi cậu đã về Hàn Quốc, những người con gái vây quanh cậu không ít. Người ấy đã có một cuộc sống hạnh phúc, biết vậy nhưng cậu chẳng thể quên. Quên sao được khi mỗi đêm, hình bóng ấy lại ùa về, ám ảnh tâm trí cậu.
Cậu dời quán cà phê và đang định đi thẳng về nhà thì…
Két… Rầm…!
Tiếng kêu phát ra từ bên kia đường. Theo phản xạ, cậu vội vàng chạy đến và đập vào mắt cậu là hình ảnh một người phụ nữ đang nằm dài trên đường. Máu từ người phụ nữ ấy thi nhau chảy ra, cô ấy bất tỉnh, còn chiếc xe máy thì đã tan tành.
Trong khi tất cả mọi người còn đang bối rối không biết phải làm thế sao thì một cô gái trẻ chạy vào. Cô nâng người phụ nữ ấy dậy, lấy chiếc khăn giấy trong ba lô và băng lại vết thương cho người phụ nữ đó, mặc cho những giọt mồ hôi đã dần thấm ướt áo cô, mặc cho màu đỏ của máu vương trên áo cô. Cô hét lên:
- Ai gọi xe cấp cứu giúp cháu với!
- Vừa gọi rồi, họ sẽ đến ngay bây giờ! - Một người trong đám đông lên tiếng.
Ai cũng chăm chú nhìn cô, có người còn khen: “Con bé ngoan thật! Cũng giỏi nữa! ai cũng thế này có phải là tốt không?”.
Cậu thấy mình thật vô dụng, muốn chạy lại giúp cô nhưng đã có một số người nhanh chân hơn. Cô băng vết thương một cách chuyên nghiệp và thuần thục. Mải đứng nhìn cô mà cậu không biết rằng, mọi người xung quanh đã dần đi hết, cho đến khi…
Cô gái đó bước gần tới chỗ cậu khiến cậu giật mình. Trên đường chỉ còn lại cậu và cô, những giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán cô. Sẵn trong túi quần có chiếc khăn giấy, thứ mà lúc nào cậu cũng mang theo bên mình, cậu cầm lên đưa trước mặt cô:
- Em cầm lấy lau mồ hôi đi này, em giỏi thật đấy!
- Cám ơn! - Cô cầm lấy chiếc khăn giấy, nói đúng hai từ đấy rồi đi thẳng. Cô ấy cũng không thèm nhìn xem người đưa chiếc khăn cho mình là ai.
Cậu thấy hơi bất ngờ trước thái độ của cô gái này, trong khi bất cứ người con gái nào gặp cậu đều phải chăm chú nhìn, thậm chí còn nịnh nọt cậu thì cô lại chẳng thèm để ý đến anh. Ánh mắt cậu dõi theo bóng dáng cô cho đến khi lẩn khuất dần trên phố.
Sau hai năm về nước, cậu đã gặp một vụ tai nạn và gặp một cô gái có thái độ hơi “bất cần đời”. Cậu cười, sao cậu lại chú ý tới cô ấy vậy nhỉ? Cô ấy cũng chỉ là một cô học sinh bình thường thôi mà, vì cô ấy xinh đẹp à? Hay là body chuẩn của cô hay là vì thái độ nhiệt tình của cô ? ( theo au au nghĩ vì vòng 1 của má làm pa tae xiu lòng hơn =_= )
Bản thân cậu cũng không thể lý giải được tại sao hình ảnh cô lại ám ảnh cậu cả ngày hôm ấy. Ngay cả khi màn đêm buông xuống, cạu vẫn mơ thấy cô, những ngày sau đó, hình ảnh của cô lại hiện về nhưng cũng mờ nhạt dần theo thời gian…
Cậu cứ vẩn vơ trong mớ suy nghĩ ấy mà không để ý rằng, cô thư ký đang đứng nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
Đứng đợi một lúc lâu, cô mới dám lên tiếng:
- Giám đốc! Giám đốc ơi! Giám đốc xem giúp em tập hồ sơ này nhé.!
Cậu vội giật mình, ngẩng mặt lên…
- Em xin lỗi! Vì em gõ cửa phòng mãi không thấy giám đốc trả lời nên em mới tự ý mở cửa vào, mong giám đốc thông cảm.
Cậu không nói gì, chỉ vẫy tay ý nói cô ấy có thể ra ngoài được rồi.
Jessica. Sau hai năm em vẫn vậy, Tae thấy em tươi tỉnh hơn lần đầu tae gặp. Nếu biết tae là giám đốc của em, không biết thái độ của em sẽ như thế nào nhỉ ?! Tae bắt đầu tò mò về con người em rồi đấy! Tae và em cũng có duyên đấy chứ? Lần này tae sẽ không để em bước đi nhanh như lần trước đâu! - Tae vừa nhìn tấm ảnh hồ sơ của cô vừa nói trong suy nghĩ.
Bầu trời trong và xanh quá, rút chiếc điện thoại ra và cắm tai phone vào. Hôm nay cô sẽ nghe loại nhạc balad vì nó hợp với tâm trạng của cô hơn.
Ngồi một mình trong phòng , cô cảm thấy trống vắng, cô nghĩ về buổi phỏng vấn sáng nay. Có thể cô lại bị rớt, có thể sự đợi chờ của cô sẽ chỉ là sự vô vọng như những lần trước. Cô thầm nghĩ:, nếu lần này không được nữa thì cô sẽ về Jeju một thời gian, cô sẽ thử đi làm công nhân xem mùi vị nó thế nào. Đôi khi con người ta phải thử, thử để trải nghiệm…
Sau khi ăn xong chiếc bánh mỳ và uống một cốc sữa, cô lại lên giường nằm rồi thiếp đi từ lúc nào không hay ( má lúc nào cũng ngủ =_=' ) . Tiếng cười đùa từ phòng của hai cô bé trong kí túc xá làm cô tỉnh giấc, nếu còn mấy em học sinh ở đây kiểu gì chúng nó cũng “gọi phòng” hai người nhưng cô không làm vậy, cô mặc kệ. “Liệu lúc trước mình có làm phiền người khác như thế này không nhỉ? Và anh ấy có bỏ rơi chị ấy giống như mình đã từng bị người ta bỏ rơi?”. Những giọt nước mắt lại thi nhau chảy ra và thấm ướt gối. Những nỗi đau lại hiện về...
Cô vẫn chờ mong một cuộc điện thoại nên đi đâu, làm gì, cô cũng mang điện thoại theo. Cô mong có điều kỳ diệu sẽ đến với mình, cô muốn được đi làm... Cũng có khi điện thoại chợt rung lên những tin nhắn nhưng đó chỉ là tin nhắn của những người bạn của cô, chúng nó đều đi làm cả rồi, đứa thì phải đi làm trái ngành, đứa thì chấp nhận đi làm công nhân. Bỗng điện thoại rung, là tin nhắn của Hyoyeon.
- Quán Cafe S9 đang tuyển nhân viên đấy , cậu có đi làm không?
- Bao giờ thì hết hạn vậy?
- Hình như cũng còn lâu ấy! Nếu cậu làm thì gọi điện cho tớ nhé, để tớ nói với chị chủ quán một câu, tớ đang có việc bận, tớ nói chuyện với cậu sau nhé!
Tắt điện thoại, nếu hết tuần này công ty không gọi thì cô sẽ tới xin làm ở tiệm cafe cùng Hyoyeon. Kể ra chạy bàn cũng hay đấy chứ, ít ra thì cũng còn hơn là ngồi ở nhà “than ngắn thở dài”. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.
Điện thoại của cô kêu, là một số lạ. Hồi hộp. Cô bốc điện thoại… sau vài phút nói chuyện, cô như muốn hét lên: “Mình đã túng tuyển rồi, vậy là mình đã được đi làm…Ôi sướng quá…Cuộc đời vẫn đẹp sao!”. Cầm điện thoại lên cô gọi cho umma:
- Alô! Umma à, umma có khỏe không?
- Umma vẫn khỏe, con thế nào rồi? Bao giờ thì con về Jeju?
- Công ty vừa gọi cho con bảo tuần sau bắt đầu đi làm umma à, chắc là còn lâu con mới về Jeju với umma được.
- Thật hả con? Vậy thì phải cố gắng nhé, umma chúc mừng con. Mà uma nghe người ta nói nhân viên mới đi làm hay bị bắt nạt lắm, con phải cẩn thận nhé! Lỡ người ta có nói điều gì không phải thì cố nhịn nha con.
- Dạ con biết rồi umma , umma ơi con vui lắm, cuối cùng thì con cũng đã được gọi đi làm.
- Ừ umma mừng cho con, ở nhà ai mọi người thi thoảng vẫn hỏi thăm con, đi làm mà được nghỉ thì sắp xếp về với umma nha con. umma nhớ con lắm rồi.
- Vâng, con cũng nhớ umma, nhớ ngoại lắm! Umma nhớ giữ gìn sức khỏe nha, con chào umma, tạm biệt umma!
Cuối cùng thì cô cũng đã có một công việc để làm, cô đã không phụ công của umma mình. Cô sẽ cố gắng làm việc thật tốt, nhất định thế!
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối. Hôm nay phòng có mỗi mình cô ở lại, nơi đây vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn. Rồi thì....!
------------------------
the end chap 3
pa tae xuất hiện rùi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top